Những người nói những lời chua chát, dù ghét đến đâu cũng phải tiếp đãi.
Mà tiếp đãi thì cũng phải bằng đồ ăn ngon, thức uống ngon.
Chu Tiểu Quân trước đây thích nhất là đến nhà họ Cố, nhưng dạo gần đây cậu không đến nữa. Cậu cũng không ở nhà, ngày nào cũng không thấy bóng dáng đâu.
Nhìn thấy anh em Cố Tưởng và Cố Niệm đều đã nhận được thông báo nhập học, còn nhà mình thì vẫn chưa có tin tức, Vương Xuân Hoa cũng không còn kỳ vọng. Chính ủy Chu bàn với bà rằng, định một thời gian nữa sẽ cho cậu vào quân đội.
"Chỉ không biết nó có chịu nổi khổ ở quân đội không, Tiểu Quân không giống anh cả nó, từ nhỏ đã không phải chịu ngày tháng vất vả."
"Chịu được hay không thì cũng phải chịu! Con trai của Chu Minh tôi không phải là kẻ yếu đuối!"
Chính ủy Chu hừ một tiếng: "Không chỉ phải vào quân đội, mà còn phải đến nơi gian khổ nhất, để rèn luyện cho tử tế! Bà nhìn nó xem, chẳng phải chỉ là không đỗ đại học thôi sao? Không đỗ thì không đỗ, chẳng phải năm xưa tôi không học đại học mà vẫn dẫn quân đánh trận hay sao? Vậy mà nó lại trốn tránh, không ra gì!"
Vương Xuân Hoa lườm ông một cái: "Không cho nó đi đâu thư giãn một chút à? Sao làm cha lại thế, còn gian khổ chứ! Sao ông không tự đi?"
Chính ủy Chu liếc bà một cái: "Bà làm sao biết tôi không đi?"
Vương Xuân Hoa trừng mắt: "Ý là gì?"
Chính ủy Chu hắng giọng: "Tôi sắp được thăng chức."
Vương Xuân Hoa hỏi: "Rồi sao nữa?"
Sau mấy chục năm nằm chung giường, chỉ cần ông động đậy là bà biết ông định làm gì.
"Tổ chức điều tôi đi làm Phó Chính ủy ở khu phòng thủ, tháng sau sẽ lên đường."
Vương Xuân Hoa đứng dậy đ.ấ.m ông một cái: "Chuyện lớn như thế mà giờ ông mới nói, ông giấu kỹ thật đấy!"
Sau khi đ.ấ.m xong, bà lại hỏi: "Khu phòng thủ nào? Hải phòng hay lục phòng?"
"Hải phòng, bà cũng chuẩn bị đi, tháng sau chúng ta lên đường."
Vương Xuân Hoa tức giận nói: "Tôi không đi! Con dâu sắp sinh rồi, chúng ta mà đi hết thì ai chăm con khi nó sinh?"
Đây cũng là một vấn đề. "Vậy tôi sẽ đi trước, bà ở lại lo việc chăm sóc cháu, khi nào nó lớn hãy theo sau."
Vương Xuân Hoa cũng biết không thể thay đổi gì, nhưng bà không nỡ, con trai lớn, con dâu và đứa cháu sắp sinh đều ở đây, mà hai ông bà lại phải đi nơi khác.
"Còn công việc của tôi thì sao? Qua đó chẳng lẽ lại chỉ ở nhà nấu cơm cho ông à?"
Mấy năm nay đi làm quen rồi, nếu bảo bà ở nhà, bà thật sự không chịu nổi.
"Ra đảo rồi bà cứ làm công tác phụ nữ của bà, trên đảo có đủ mọi thứ, không thiếu việc đâu, yên tâm không rảnh tay đâu."
"Vậy thì cũng tạm được." Vương Xuân Hoa làu bàu.
Bà lại thở dài: "Tôi thật sự không nỡ rời nơi này."
Người khác cũng không nỡ, trong đó có cả Tô Chiêu Chiêu. Cô biết chuyện này từ Cố Hành.
Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, mấy năm qua đã có không ít người cô quen dần dần rời đi.
Có người bị điều chuyển, có người thì xuất ngũ về địa phương.
Đầu năm nay, cấp trên đã ban hành chỉ thị điều chuyển các sĩ quan cơ sở của quân đội về các bộ phận địa phương, chồng của Triệu Tố Phân, Liên trưởng Lý, cũng đã xuất ngũ, nghe nói đã vào làm ở ngành lương thực.
Ngành này không tệ, khi Triệu Tố Phân rời đi, cô rất vui vẻ.
Chẳng bao lâu, cả khu gia đình đã biết chính ủy Chu của Đoàn 2 được thăng chức Phó Sư đoàn và sẽ đến khu phòng thủ làm Phó Chính ủy.
Tin tức này vừa lan ra được vài ngày, thì Chu Xuân Yến sinh một bé trai tại bệnh viện quân khu.
Tô Chiêu Chiêu mang quà đến thăm cô ấy, bé con ngoan ngoãn nằm trong chăn, miệng khẽ động đậy, khiến người nhìn vào cũng cảm thấy trái tim như tan chảy.
Chu Xuân Yến thì thầm với Tô Chiêu Chiêu: "Không biết sao mà tôi lại chẳng có sữa…"
Vương Xuân Hoa bước vào, tay bưng chén nước đường trứng đỏ đưa cho Chu Xuân Yến: "Trong bếp mẹ đang hầm móng giò, lát nữa con ăn một bát, tối nay mẹ sẽ dùng nước đó nấu mì cho con, ăn liền hai ngày là sẽ có sữa ngay."
Chu Xuân Yến nhận chén nước đường, hỏi: "Mẹ, Kiến Quốc nhà con đi đâu rồi?"
"Đi vào thành mua đồ, tiện thể báo tin vui cho bố mẹ con, lúc nó đi con còn đang ngủ nên không nói với con."
Nhân lúc Chu Xuân Yến đang uống nước đường, Tô Chiêu Chiêu hỏi Vương Xuân Hoa: "Sắp tới chị tính sao?"
"Lão Chu đi trước, chị ở lại đây giúp trông cháu một thời gian, đến khi cháu cai sữa thì xem có để nó ở lại với bố mẹ nó hay để chị mang nó ra đảo, hoặc nếu bà sui có thời gian thì để bà ấy trông cũng được, chuyện sau tính tiếp."
"Thế cũng được, nếu chị đi ngay bây giờ, em cũng thấy không nỡ."
"Chị cũng vậy, ban đầu cứ nghĩ sẽ sống ở đây đến lúc về hưu."
Tô Chiêu Chiêu không ở lại lâu, cả mẹ và bé đều cần nghỉ ngơi, nên sau một lúc trò chuyện cô rời đi.
Ra đến cổng, cô thấy Chu Tiểu Quân đang cầm một bì thư chạy vội về nhà.
"Thím Tô ơi!"
Vừa nhìn vẻ mặt cậu, Tô Chiêu Chiêu đã biết là tin vui.
"Nhận được giấy báo trúng tuyển rồi à?"
Chu Tiểu Quân gãi đầu cười khúc khích: "Vâng, đúng vậy."
"Chúc mừng cháu, thôi, về báo tin vui cho mẹ đi, khi nào rảnh thì đến nhà tìm Cố Tưởng và các bạn chơi nhé."
Chu Tiểu Quân gật đầu, rồi chạy vào nhà.
Vương Xuân Hoa và chính ủy Chu vốn không còn hy vọng gì, nhưng khi nhìn thấy giấy báo trúng tuyển, họ thật sự bất ngờ.
"Giỏi! Không hổ danh là con trai Chu Minh! Có tiền đồ rồi!" Chính ủy Chu khoanh tay sau lưng, cười hớn hở, vui mừng hơn cả khi mình được thăng chức!
Nhà họ Cố có hai đứa con đỗ đại học, giờ nhà họ Chu cũng vậy.
Chu Tiểu Quân có chút tiếc nuối: "Tiếc là không phải là trường ở Bắc Kinh."
"Trường pháo binh cũng tốt lắm! Học cho tử tế, đừng lười biếng!"
Chu Tiểu Quân uể oải đáp: "Biết rồi, biết rồi."
Chính ủy Chu nhìn cậu: "Thằng nhóc này…"
……
Khi thời tiết chưa lạnh hẳn, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành đưa Cố Tưởng ra ga tàu đi lên phía Bắc.
Một chiếc túi xách đủ đựng toàn bộ hành lý của Cố Tưởng, vì học ở trường quân đội nên các vật dụng như chăn, chậu rửa mặt đều do trường phát.
Như vậy, Tô Chiêu Chiêu chỉ cần chuẩn bị đồ nhập học cho Cố Niệm là được.
Không lâu sau khi tiễn Cố Tưởng đi, Cố Niệm cũng nhập học, trong nhà chỉ còn lại Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành.
May mắn là trường của Cố Niệm ở gần, mỗi tháng cô đều có thể về thăm nhà một lần, nếu không thì thật sự không quen.
Công việc thoải mái, con cái đã vào đại học, Tô Chiêu Chiêu có cảm giác như mình đã bước vào cuộc sống nghỉ hưu sớm.
"Tô trưởng phòng, tôi thấy sắc mặt cô có vẻ nhợt nhạt đấy."
Tô Chiêu Chiêu sờ lên mặt: "Nhợt nhạt sao?"
"Nhợt nhạt, môi cũng không còn sắc máu, có phải cô không nghỉ ngơi tốt không?"
Không phải vậy, không phải cô ngủ không đủ, mà là ngủ quá nhiều, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, không tỉnh táo.
Sau khi ngủ dậy, cô vẫn cảm thấy không có sức.
Tô Chiêu Chiêu cũng thấy có điều bất thường, cô dự định buổi chiều sẽ xin về sớm để đi bệnh viện.
Đến chiều, bốn giờ cô rời khỏi cơ quan, đến bệnh viện và kể lại tình trạng của mình cho bác sĩ.
"Kinh nguyệt của cô đã trễ bao lâu rồi?"
Tô Chiêu Chiêu: "Hàng tháng đều có… À mà khoan, hình như đã trễ khoảng mười ngày rồi."