Cả hai đã chìm vào giấc ngủ sâu, mang cho mình những giấc mơ thật đẹp. Thành phố cũng chìm vào màn đêm, những tòa nhà cao tầng cũng ngừng hoạt động. Những phương tiện hoạt động đêm khuya vẫn gấp rút hoàn thành công việc để nhanh chóng trở về nhà.
______
Ánh sáng xuất hiện, thời gian nhanh chóng trôi qua. Giờ đã là 5 giờ sáng, ánh nắng bây giờ vẫn chưa đủ nung nóng để ấm áp, Hạ Linh vẫn quấn mình trong chiếc chăn ấm. Hai chân co rúm lại ngủ say.
" Reng, reng ".
Tiếng chuông báo thức vang lên, Hạ Linh ưỡn người nhẹ nhàng, tay đưa lên đầu xoa tóc, hai mắt vẫn chưa mở hẳn mà lim dim khẽ nhìn ánh sáng :
- Chói quá đi, sáng nhanh vây?
- Mình cứ tưởng mới ngủ được một tiếng thôi chứ.
Hạ Linh chưa tỉnh ngủ mà ngáp lên ngáp xuống liên tục, tay rụt rè thò ra khỏi chăn mò lấy điện thoại :
- 5 giờ rưỡi rồi hả, nhanh thật, phải dậy thôi.
Hạ Linh bật dây, hai tay giơ cao ưỡn người. Tay xoa xoa chiếc mũi nhỏ nhắn, hít lấy hít để nhưng lại không cảm nhận được :
- Sụt sịt... gì vậy, mình bị cảm rồi hả?
Cô cảm thấy hơi lạnh nên quấn cả chăn theo đi đến bên tủ đồ, mở cửa tủ lấy chiếc áo khoác đem theo trong vali :
- Chắc tối qua gió ngoài ban công hơi lạnh nên cảm thật rồi...sụt sịt...
Hạ Linh khoác chiếc áo khoác đen lên người rồi gấp chăn gọn gàng đặt lên giường. Cô đi vào nhà vệ sinh rồi rửa mặt, đánh răng. Hạ Linh nhìn vào trong gương, chiếc mũi bị cảm đã bị đỏ ửng lên vì dính phải nước lạnh :
- Khó chịu quá đi mất, chẳng thở được tý nào cả...
Vệ sinh cá nhân xong, Hạ Linh đi ra dọn dẹp hành lí để chuẩn bị trở về. Kết quả cuộc thi sẽ được công bố trên mạng vào ngày mai nên cô không cần phải ở lại.
Sau khi sắp xếp hành lí cô không quên dọn dẹp lại phòng để trả phòng cho khách sạn.
_____
Tại phòng của Hà Thiên...
Cậu ta cũng đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ và chuẩn bị cho cả cuộc hẹn đầu tiên của hai người.
Hà Thiên kéo chiếc vali nhỏ đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, cậu nhanh chóng đi tới trước phòng Hạ Linh, tay đưa lên gõ cửa.
" Cốc, cốc ".
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Linh đoán Hà Thiên đang đợi ở ngoài nên nhanh chóng kéo vali và đi ra.
" Két ".
Hạ Linh đi ra mang theo trên người một chiếc áo khoác dày và một chiếc khăn quàng cổ. Hà Thiên nhận thấy mũi Hạ Linh ửng đỏ liền hỏi han ân cần :
- Em không sao, tại hôm qua đứng ngoài ban công hóng gió nên bị cảm nhẹ thôi.
- Hay chúng ta đi bệnh viện nha?
Hạ Linh vội vàng ngăn lại :
- Không...không cần đâu, em uống thuốc rồi. Lát nữa là khỏi hà!
Hà Thiên nhìn qua chiếc áo của Hạ Linh, sợ cô lạnh anh lại cởi áo khoác mình ra choàng lên cho cô :
- Em mặc thêm vào đi, sắp đông rồi nên lạnh lắm đấy.
- Anh không lạnh sao?
- Không sao đâu, anh khỏe hơn em nghĩ đấy!
- Xà lơ quá đấy, lát hai đứa đều bị cảm thì lại cười cho.
Hạ Linh thay đổi bầu không khí bằng một câu trêu ghẹo, Hà Thiên cũng không chịu thua mà ghẹo lại :
- Chắc tại chúng ta thần giao cách cản đấy!
Hạ Linh cười thích thú, buổi sáng của hai người trải qua đầy tiếng cười và suôn sẻ.
Hà Thiên chủ động đưa tay ra :
- Để anh xách cho!
- Không cần đâu, cũng không nặng lắm nên em tự xách cũng được.
- Em cầm áo giúp anh rồi giờ thì anh xách vali giúp em, được chứ?
Hạ Linh bó tay với độ bén tiếng của Hà Thiên khiến cô không nói được nên chỉ đành ngậm ngùi nhường cho cậu ta xách.
Cả hai đi xuống sảnh khách sạn, đem trả thẻ phòng cho quầy lễ tân và đi ra ngoài.
Xe của Hà Thiên nhanh chóng đi tới trước chỗ đợi, trợ lý cậu ta đang cầm bánh lái. Hà Thiên giúp Hạ Linh đưa đồ đạc vào cốp xe.
Hai người đi lên ngồi phía sau xe, Trịnh Văn lên tiếng :
- Bây giờ về nhà cô Hạ Linh luôn ạ?
- Đúng vậy!
- Vâng.
Hạ Linh quay người sang cảm ơn :
- Cảm ơn hai người đã đưa em về nha, cảm ơn cậu nha Trịnh Văn.
- Đây là việc tôi nên làm mà.
Trịnh Văn vừa lái xe vừa cười :" Hehe, giám đốc chúng ta có người yêu rồi sao, chuyện động trời đây mà. Đúng là cặp của mình ship quả không sai ".
Hà Thiên nhìn vào gương thấy Trịnh Văn cười không ngừng :
- Này Trịnh Văn, cậu sao vậy?
- Dạ không có gì! Thấy giám đốc hạnh phúc tôi cũng vui lây thôi ạ!
- Cậu...cậu suốt ngày được thế là giỏi.
Hạ Linh cười thích thú :
- Hai người hay ghẹo nhau lắm hả?
- Sao tôi dám trêu giám đốc nhà này được, có khi bị oánh chết lúc nào không hay đấy!
- Thật hả Hà Thiên?
Hà Thiên cười trừ gượng gạo :
- Không có chuyện đó đâu, em đừng tin Trịnh Văn. Cậu ta bị nhiễm từ ông Tần nên suốt ngày trêu anh đấy.
Rồi quay qua trợn mắt đe dọa Trịnh Văn im lặng, Trịnh Văn chỉ đành vừa cố nhịn cười vừa lái xe.
Quang cảnh xung quanh bây giờ bỗng trở nên tươi tắn hơn, vì tâm hồn con người rạo rực nên xung quanh cũng trở nên nhộn nhịp thay vì " Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ". Vậy nên quang cảnh xung quanh trở nên nao nức như trái tim của Hạ Linh.