Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 130



Chương 130

 

Đây cũng là một ý kiến hay, Đường Thi vô cùng vui vẻ và lập tức đồng ý: “Khi nào tớ có thời gian rảnh thì tớ sẽ đến phòng làm việc của các cậu xem sao!”

Khương Thích vỗ vỗ lên bả vai của Đường Thi như hai anh em tốt nói chuyện với nhau: “Cô bé! Tới phòng làm việc của chúng tớ đi! Trong chỗ của chúng tớ có một nhà thiết kế vô cùng đẹp trai!”

“Tôi tới tôi tới!” Khắc Lý Tư còn kích động hơn so với Đường Thi: “Cậu ta sẽ không yêu đương, cậu ta đã cạo đầu đi tu rồi! Có anh chàng đẹp trai thì cứ giao cho tôi là được!”

Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn của bọn họ ra, ba người nhanh chóng bắt đầu nhập tiệc, bầu không khí vô cùng hòa hợp, trái ngược với không khí nghiêm túc tỉnh táo của hai tên đàn ông ở phía đối diện.

Tô Kỳ nhìn thấy Đường Thi nói cười trước mặt một người đàn ông khác, không biết tại sao anh ta cảm thấy khó thở như lồng ngực bị một tảng đá đè lên vậy. Anh ta nghĩ rằng mình bị bệnh rồi! Từ sau khi Đường Thi xuất viện, anh ta thường không tự chủ lắng nghe tin tức của cô, sau khi biết được cô và Khắc Lý Tư có qua lại với nhau, trong lòng anh ta âm thầm dâng lên cảm giác ghen tị.

Lần trước, trong một bữa tiệc tối, cô cũng kéo cánh tay Khắc Lý Tư, hai người giống như một đôi trai tài gái sắc đi ngang qua anh ta, hình ảnh đó quá mức chói mắt, làm đau nhói đôi mắt của anh ta.

Phó Mộ Chung đứng dậy đi lấy một ít bánh ngọt trở lại, rồi sau đó lại liên tục nhìn Đường Thi mấy lần. Anh ta hỏi bằng giọng khó chịu: “Chắc lần sau tôi cũng phải mang một cô gái theo!”

Nếu không anh và cậu cả nhà họ Tô là hai người đàn ông độc thân, lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm, thật là… Quá ngu ngốc!

“Cậu định mang ai theo?” Sự chú của Tô Kỳ bị di chuyển qua lời nói của Phó Mộ Chung, anh ta gắp một miếng cá hồi: “Tôi nghe nói khoảng thời gian trước cậu đã bị mẹ cậu nhốt lại hả? Chuyện gì đã xảy ra à?”

Anh ta vô tình nhắc tới chuyện này lại làm cho Phó Mộ Chung thay đổi sắc mặt: “Đừng nói nữa, không có i đáng nói.”

Tô Kỳ cười cười. Khi người đàn ông này cười lên, đôi mắt màu xanh da trời càng đặc biệt xinh đẹp, một nữ phục vụ đi ngang qua cũng không kìm được phải nhìn anh ta thêm mấy lần: “Sao vậy? Sẽ không phải bởi vì phụ nữ chứ?”

Ánh mắt Phó Mộ Chung lập tức trở nên tối tăm và tức giận, anh ta muốn nói gì có nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ có thể thở dài: “Thôi không nói, dù sao tôi đã được thả ra rồi.”

Nhưng mà Phó Mộ Chung không biết, trong cuộc đời của Đường Thi, anh ta đã đến trễ rất lâu, rất rất lâu, lâu đến mức sau này anh ta đã dùng hết tất cả sức lực… Cũng không đuổi kịp cô được.

Bữa cơm này trôi qua quá nhanh chóng, ba người Đường Thi đều chiến đấu hết sức với mấy món ăn, Khắc Lý Tư cầm trên tay một con tôm đỏ Argentina, phía trên có một tầng phô mai kem dày. Anh ta đã ăn đến con thứ năm rồi, dù sao cũng là quán buffet, làm sao cũng phải cố ăn nhiều cho lại vốn.

Sau khi giải quyết hết một đám nhím biển, Khương Thích nhíu mày: “Một con nhím biển quá nhỏ, ăn xong cũng giống như chưa ăn vậy.”

Đường Thi nhìn cô ta mấy lần: “Với tốc độ của cậu thì chắc chắn là không đủ ăn.”

Khương Thích múc một thìa trứng cá trước mặt cô rồi cho vào miệng, nhai nhai mấy lần rồi nuốt xuống: “A! Tớ thích nhất là ăn buffet thế này!”

Đúng lúc lúc này, điện thoại di động của cô ta sáng lên.

Đường Thi nhìn một cái thì phát hiện trên màn hình điện thoại di động của Khương Thích chỉ hiện lên một cái họ “Diệp”.

Chắc hẳn chính là Diệp Kinh Đường.

Cô ta nghe máy, cũng không biết bên phía đối diện nói gì mà sau khi gọi điện thoại xong Khương Thí ủ rủ cúi đầu, sau đó nói với Đường Thi: “Xem ra tớ phải về sớm rồi!” “Mọi người cùng về đi!” Đường Thi biết tính chất công việc của Khương Thích rất đặc thù nên cũng không trách cô ta: “Bọn tớ ăn no rồi, để bọn tớ đưa cậu đi!”

“Không sao đâu! Để tớ đi trước là được. Cậu và Khắc Lý Tư từ từ ăn.” Khương Thích cầm áo khoác rồi liếc nhìn Tô Kỳ và Phó Mộ Chung ở phía đối diện: “Lát nữa tớ đi rồi, nếu bọn họ dám làm phiền cậu, cậu cần phải lập tức gọi điện thoại cho tớ đấy, biết không?”

Đường Thi bật cười: “Nếu như cậu là bạn trai của tớ thì tốt biết bao.”

“Vậy tớ cũng cố đồng ý làm bạn trai cậu vậy.” Khương Thích ngẩng mặt lên: “Đường Thi là cô vợ nhỏ của tớ, ai dám ra tay với cô ấy, bà đây sẽ đánh người đó!”

“Thôi đừng đùa! Không phải là cậu đang vội sao? Mau đi đi.” Đường Thi đẩy Khương Thích một cái: “Tuần tới lại tới ăn một lần, trên đường cần thận.”

Khương Thích giẫm trên giày cao gót nhẹ nhàng rồi đi. Sau khi cô ta đi, hứng thú trên bàn ăn đã giảm rất nhiều. Khắc Lý Tư và Đường Thi cũng chưa ăn bao lâu đã kết thúc đứng lên, vừa định đi trả tiền thì được báo là vừa nãy có người thanh toán thay họ rồi.

Đường Thi ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Tô Kỳ đang rời khỏi quầy thu ngân. Cô hơi giật mình. Lúc đầu cô đinh giả vờ như không nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng mà Tô Kỳ thanh toán xong lại xoay người đi về phía cô ta, khí

thế xung quanh anh ta thật sự quá mạnh mẽ, Đường Thi lui về phía sau mấy bước, đứng bên cạnh Khắc Lý Tư.

“Em ăn xong rồi sao?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, không biết có ý gì mà chỉ nặn ra được một câu.

Đường Thi nhanh chóng trả lời một tiếng: “Đúng vậy!”

Sau đó cô nhanh chóng nắm tay Khắc Lý Tư muốn rời đi, Tô Kỳ nở một nụ cười sau lưng cô: “Đường Thi! Tôi không phải là lũ lụt hay thú dữ gì, cũng không phải Bạc Dạ, em có cần sợ tôi như vậy không?”

Nhìn xem, trong lòng cô. anh ta luôn có thể dễ như trở bàn tay đánh vào vị trí đau nhất

Đường Thi siết chặt bàn tay, quay sang nhìn Tô Kỳ: “Cậu Kỳ và tôi không thân quen gì nên tất nhiên cũng không cần phải ở lâu. Sao vậy? Chẳng lẽ chào hỏi xong còn muốn đến nhà anh uống một ly trà sao?”

Bây giờ đúng là mồm miệng cô đã lanh lợi rất nhiều.

Tô Kỳ không biết là Đường Thi đã tự vứt bỏ mọi thứ. Khi một người bị buộc đến mức không còn gì để mất, cô cũng đã không còn gì để sợ.

Phó Mộ Chung phát hiện bọn họ dây dưa trước quầy thu ngân, anh ta nhanh chóng đi tới. Nhiều ngày không gặp, Đường Thi cảm thấy anh ta cũng thay đổi thật nhiều.

Trước đây, cô cũng từng mở lòng với Phó Mộ Chung, nhưng mà cô chân thành đồi lấy sự nghi ngờ của anh ta, anh ta biến tất cả cố gắng của cô thành một chuyện cười.

Có lẽ bây giờ Phó Mộ Chung đang coi cô ta như loại phụ nữ muốn lợi dụng bối cảnh nhà anh ta nên mới tạo quan hệ tốt với anh ta.

Nhưng mà Đường Thi đã không quan tâm đến cái nhìn của Phó Mộ Chung nữa. Lúc trước, cô cùng từng rất đau lòng, sau đó từng người bạn bên cạnh cô đều rời xa mình, nhưng mà sau đó cô biết, bạn bè thật sự sẽ không xa

cách cô, còn những kẻ rời đi cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc sống

của cô mà thôi. Ánh mắt của Đường Thi nhìn Phó Mộ Chung không còn ngập tràn chân thành giống như ngày xưa nữa, cô chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng “Chào cậu Chung!” rồi tiếp tục rời đi.

Phó Mộ Chung và Tô Kỳ đồng thời lên tiếng gọi cô lại. Đường Thi một lần nữa dừng lại, lại không quay đầu, chỉ mở miệng hỏi

một câu: “Còn có việc sao?”

“Đường Thi!” Có lẽ Phó Mộ Chung không ngờ lần này Đường Thi sẽ lạnh lùng với anh ta như vậy. Anh ta cũng không hề biết mấy ngày nay Đường Thi đã gặp phải chuyện gì, cô đã phải trải qua bao nhiêu thống khổ sống không bằng chết.

Anh ta chỉ biết dùng ánh mắt của một người ngoài, lạnh lùng lại mia mai nói một câu: “Cô thay đổi rồi!”

Đường Thi cười, một hồi lâu sau, trời đất cũng mất đi màu sắc.

Cô nhìn Phó Mộ Chung, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ đây mới là gương mặt thật của anh ta. Khi người đàn ông đang truy đuổi con mồi, bọn họ sẽ luôn mang trên mặt một chiếc mặt nạ thần bí, nhưng khi bọn họ phát hiện những thứ đó có thể làm bọn họ cực khổ cả đời mà cũng không có được, bọn họ thì sẽ lộ ra dáng vẻ máu lạnh vốn có.

Đường Thi cười mình vì trước kia quá ngu xuẩn, cô từng tin tưởng người đàn ông này biết bao.

Cô nói: “Phó Mộ Chung! Anh biết không, tôi đã từng có một lần muốn chọn anh làm bến đỗ!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.