“Nàng là thê tử của ta, ta cứu nàng là lẽ đương nhiên, nói cảm tạ gì chứ, lần sau còn nói như vậy, xem ta có đánh mông nàng hay không.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ nhếch lên.
Chỗ nào không đánh lại muốn đánh vào mông, nàng là nữ nhân mà.
Tiêu Cửu Uyên mới không quan tâm nàng có phải nữ nhân hay không, từ trên cao cúi đầu nhìn Vân Thiên Vũ, nghĩ đến những sợ hãi trước kia, cánh tay lại siết chặt hơn, sau đó cúi người mạnh mẽ hôn lên môi Vân Thiên Vũ.
Nụ hôn lần này mang theo hơi thở nóng rực, hai người hôn nhau triền miên.
Cho đến khi cả hai người đều không thở nổi mới buông ra.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên cuối cùng hạ quyết định, kiên định ôm chặt Vân Thiên Vũ nói:
“Về kinh, sau khi về kinh ta lập tức tiến cung thỉnh hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, ta phải mau chóng lập nàng làm phi, chờ nàng lấy ta rồi, ta cũng muốn xem còn có ai dám động đến vương phi của bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói.
Vân Thiên Vũ nằm trong lòng hăn, nghĩ đến hoàng đế trong cung, ánh mắt không tự chủ được tối sầm lại.
“Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
“Lần này không phải do hắn đồng ý hay không.”
Dám kết hợp với thái tử Nam Chiêu quốc Gia Cát Cẩn tính kế hắn và Vũ nhi, nếu như không ban hôn thì hắn sẽ không để yên.
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói như vậy không khỏi lo lắng hói: “Huynh muốn làm gì?”
“Nàng không cần quan tâm, nàng chỉ cần an phận ở vương phủ tiếp chỉ là được.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong lại cúi đầu hôn môi Vân Thiên Vũ một chút, sau đó ôm nàng thúc ngựa đi thẳng về kinh.
Hai người về đến kinh thành thì trời đã tối rồi.
Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ về An thân vương phủ.