Thứ Nữ Dòng Dõi Thư Hương

Chương 12: So Sánh



Khóe miệng Đại thái thái nổi lên chút trào phúng trong nháy mắt rồi tan biến: “Nàng cho rằng nương không biết, còn giấu kỹ với tỷ tỷ ruột là nương đây. Chính nàng không có thủ đoạn kia lại phí công gánh chịu thanh danh suốt nhiều năm như vậy, một kẻ ngoại thất lại có thể bức nàng chạy đến kinh thành.”

Đông Tích Hoa cũng biết di thái thái từ nhỏ cái gì cũng thích so với Đại thái thái. Sau khi Đại thái thái gả đến Đông gia, Đông Đại lão gia tuy là người ngay thẳng thật thà, nhưng từ sau khi Đại thái thái mang thai cũng lần lượt thu thông phòng, nâng di nương vào cửa. Thế nhưng Từ đại nhân lại không có đến một nha hoàn thông phòng, di thái thái phòng bị gắt gao, vì điều này nên bà luôn khoe khoang ở trước mặt Đại thái thái suốt bao năm qua.


Xảy ra sự việc lần này xem như tự vả vào miệng mình rồi.

Khó trách bà không nói gì.

“Cho nên nương nói cho con biết, nam nhân là phải quản, nhưng cũng phải có chừng mực. Mặc kệ hắn ở bên ngoài thế nào, về nhà dĩ nhiên muốn cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nếu con cái gì cũng soi mói, muốn áp hắn một bậc, dù là thần tiên quyến lữ, năm rộng tháng dài cũng sẽ sinh hiềm khích.”

Di thái thái này là ví dụ vô cùng tốt. Đông Tích Hoa không nói tiếng nào, lại nghe Đại thái thái chuyển sang hỏi: “Phùng đại phu nói thế nào?”

Khóe miệng Đông Tích Hoa lúc này mới có ý cười: “Nói là tiếp tục dùng thêm hai thang thuốc nữa sẽ thành công.”

Đại thái thái kích động đứng lên khỏi giường, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Tích Hoa hồi lâu giống như đang xác nhận, sau lại hướng về phía Tây bái lạy: “A di đà phật, chỉ cần có con nối dõi, tương lai con ta sẽ không đáng lo rồi.”

Đông Tích Hoa thấy mẫu thân như vậy vừa chua xót vừa vui mừng, giúp bà lau nước mắt, lại giống như nhớ tới điều gì, mở miệng nói: “Còn Thượng thư phu nhân kia?”


Đại thái thái xua tay ý bảo nàng đừng nói: “Còn chưa biết chuyện thế nào, con cũng đừng nói với bên ngoài.” Đông Tích Hoa khẽ gật đầu, lại nói: “Con thấy biểu đệ lần này điềm tĩnh rất nhiều, lớn lên lại tuấn mỹ. Mấy năm nay dượng ở Sơn Đông chấp chưởng một phương, sắp tới có khả năng trở thành đại quan một phương. Nương có tính toán gì không?”

Đại thái thái cười cười, nhỏ giọng nói câu gì đấy bên tai Đông Tích Hoa, khiến nàng trừng mắt nghẹn cười: “Thật sao? Dì lần này có thể coi là mất mặt lớn rồi.”

Đại thái thái vỗ nàng một cái, chính mình lại khẽ cười nói: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Con ngày thường giao tiếp cùng những thái thái, phu nhân kia nhớ lưu ý một chút, tuổi của Nghiễn nha đầu cũng lớn, chúng ta cũng nên trù tính cho nàng. Chỉ là Đại ca con…”

Đông Tích Hoa không muốn mẫu thân thương tâm, gật đầu cười nói: “Con ghi tạc trong lòng, luận thứ tự cũng nên định hôn sự cho Tam nha đầu rồi, còn có Lục nha đầu. Con hôm nay nhìn muội ấy càng ngày càng xinh đẹp, cũng nên suy nghĩ một chút.”

Đại thái thái híp mắt, trong nụ cười có chút khinh miệt, không chút để ý nói: “Chuyện này con không cần phải xen vào, trong lòng nương tự có tính toán.”


Đông Tích Hoa khẽ gật đầu. Mấy thứ nữ mà thôi, tùy tiện tìm một nhà chồng rồi đuổi đi là xong, nhiều nhất cho chút của hồi môn để giữ thể diện là được, cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư.

Đông Tích Hoa nghĩ đến cái gì, cười nói: “Năm trước Hầu gia xuất binh đi Miêu Cương mang về cho Đại tẩu mấy loại cỏ thiên hỏa, con cũng được cho vài cây. Năm nay cây trưởng thành, Chu ma ma chiếu theo phương thuốc làm canh, mùi vị cực ngon. Hôm nay con trở về cũng mang theo hai gốc cây, lát nữa nương bảo Phòng ma ma trồng ở trong sân, cũng giữ lại phương thuốc, đến lúc đó nương cũng nếm thử cho mới mẻ.”

Tươi cười từ đáy mắt Đại thái thái tràn ra: “Đều nói Miêu Cương man rợ, ngay cả cây cỏ cũng có thể ăn.”

————–

Đông Tích Ngôn ra khỏi cửa lập tức quay trở về viện của mình, kéo Thủy Hương qua trực tiếp mắng một hồi, lại cảm thấy khó nguôi cơn giận, dùng móng tay thật dài ra sức véo lên cánh tay nàng vài cái: “Ngươi là cái đồ chết tiệt, bảo ngươi đi làm chút chuyện cũng làm không xong. Nếu không phải ngươi, Khâu ma ma trong phòng bếp sao lại bị tước quyền, đến lúc di nương trở về ngươi mới đi làm cơm canh?”

Cái mông bị thương còn chưa lành hẳn, cánh tay lại đau dữ dội, Thủy Hương cắn môi chịu đựng, một câu kêu đau cũng không dám nói, sợ dẫn tới trách phạt nặng hơn.

Mặc Hương thật cẩn thận bưng chén trà nóng vào, nhìn sắc mặt Đông Tích Ngôn hơi tốt hơn chút mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đã thu dọn xong viện của di nương, người xem khi nào thích hợp dọn đến?”

Đông Tích Ngôn trừng mắt nhìn Thủy Hương một cái, uống ngụm trà thuận khí mới nói: “Di nương sợ là còn mấy ngày nữa mới về, vẫn là chờ người trở lại rồi thương lượng quyết định dọn đi hay không.”

Mặc Hương cúi đầu, thầm nghĩ di nương cho dù được sủng ái nhưng cũng chỉ là một tiểu thiếp. Đại thái thái đã lên tiếng, dù di nương trở về chẳng lẽ còn có biện pháp làm trái lời Đại thái thái. Huống hồ, tiểu thư ngày càng lớn, lại không nghĩ đến lấy lòng Đại thái thái một chút, còn dám dùng chút mưu kế nhỏ ở dưới mí mắt Đại thái thái. Đại thái thái giống như thành tinh, sao lại không biết. Người nhìn Lục tiểu thư nhà người ta đi, trong mọi chuyện đều nhường nhịn, không hề có chủ kiến, nhưng mấy năm nay lặng lẽ nhìn qua, trong phủ ngoại trừ đích nữ Tứ tiểu thư, nào còn có ai tốt hơn so với nàng ấy.

Tiểu thư nhà mình tốt xấu còn có di nương che chở, trong khi Hạ di nương ở trước mặt lão gia và thái thái đều không có tài sức, chớ nói giúp đỡ, không liên lụy đã là may lắm rồi. Còn có một Thất thiếu gia tinh nghịch vô cùng, vậy mà Lục tiểu thư còn nghĩ được biện pháp thuyết phục Đại thái thái cho y đi học. Theo ý nàng, tiểu thư nhà mình chỉ cần bằng một nửa Lục tiểu thư, các nàng cũng không phải chịu tội như vậy.


Lời này nàng chỉ dám nghĩ, nửa câu cũng không dám nói ra.

“Ngươi đi hỏi Lai tổng quản khi nào cho người đi Thông Châu đón di nương, khi nào thì khởi hành, an bài trên đường như thế nào, viện tử để ở đã chuẩn bị xong chưa. Di nương đang có thai, nếu có nửa điểm sơ xuất, bọn họ chết một trăm lần cũng không đủ!” Đông Tích Ngôn đặt chén trà ở trên bàn, cầm lấy kỳ phổ trong tay, tâm phiền ý nóng lại ném xuống.

Mặc Hương nhất nhất đáp: “Lai tổng quản nói sáng sớm ngày hai mươi lăm sẽ đi. Người đi chính là mấy lão nhân trong phủ. Nghe nói trượng phu của Khâu ma ma cũng ở trong đoàn. Về phần nơi ở, Lai tổng quản làm việc từ trước đến nay cẩn trọng, nô tỳ nghĩ không cần hỏi chuyện này.”

Nàng là muốn nói, người hôm kia vì khiến Lục tiểu thư khó coi đã đắc tội Lai tổng quản, hiện tại lại đi tra hỏi này nọ, sợ là về sau đều đắc tội với toàn bộ ngoại viện. Chớ nói thai này của di nương còn chưa biết có phải là thiếu gia hay không, cho dù là thiếu gia về sau còn không phải cũng cần dùng người sao.

Đông Tích Ngôn cười lạnh một tiếng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là mấy kẻ leo cao đạp thấp, chờ có ngày… Ta nhất định khiến các nàng ta đẹp mặt.” Lại dừng lại cười: “Kêu ngươi tạo quan hệ tốt với Mặc Cúc, ngươi đã làm được chưa?”

Mặc Hương có chút do dự, cuối cùng khẽ gật đầu: “Hôm nay nô tỳ mới giúp nàng dán cửa sổ.”

Đông Tích Ngôn hài lòng gật đầu, dựa vào gối thêu mẫu đơn tịnh đế đỏ thẫm cười lạnh: “Ai nói thứ nữ liền phải thấp hơn người, ta lại không tin lời này!”

Mặc Hương cùng Thủy Hương liếc nhau, mặt không chút huyết sắc.

Lại thấy Đông Tích Ngôn ngồi dậy, nhíu mày hỏi: “Lục nha đầu đi ngoại viện à?”

Mặc Hương chần chờ gật đầu, không rõ ý tứ của nàng.

“Thôi quên đi!” Đông Tích Ngôn khoát tay: “Nàng ta khúm núm hận không thể cung kính Đại thái thái hơn nữa, bằng không dựa vào nàng cũng không có lá gan đi tìm biểu ca!” Một bộ dáng khinh thường.

Thủy Hương âm thầm bĩu môi, Lục tiểu thư nhát gan hay không nàng không biết, nhưng khúm núm thì nàng không tin.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.