Thứ Nữ Công Lược

Chương 22: Khởi hành



Mười tám tháng giêng, năm Sát Tây. Thích hợp động thổ, tu sửa mồ mả, kén rể, xuất hành, cầu tài, cầu y, kỵ cưới hỏi, tặng quà, ngoại giao, ra riêng, nạp thiếp.

Trời vừa sáng, đại môn (cổng lớn) La phủ đã mở, dẫn đầu là một chiếc xe bát bảo mui phủ ngọc lục bảo gắn tua ngọc trai, đi theo sau là hai chiếc xe mui và bánh xe màu chu xa đỏ thẫm, đi cuối cùng là hơn hai mươi chiếc xe mui sơn đen tuyền theo sát. Sau đó, ba tầng hộ vệ che chở, tiếng vó ngựa đắc đắc đắc, tiếng bánh xe chuyển động nhanh như chớp, ồn ào náo động chạy trên đường núi hướng về phía đông.

Cả thành Dư Hàng đều bị bừng tỉnh. Cũng có người đi chợ sớm tụm năm tụm ba ở một bên xem náo nhiệt.

” Nhìn kìa, là xe ngựa La gia……”

” Thật sự là khí phái!”

” Vừa qua năm mới, định đi nơi nào thế?”

” Nghe nói phải đi Yến Kinh thăm nữ nhi nữ tế (con dâu)!”

Thập Nhất Nương ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, không nghe thấy nghị luận bên ngoài, tay kép chặt ở trong ống tay áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét nhanh trên bảo thạch lạnh như băng lại bóng loáng như mặt gương, trong lòng giống như sóng cuồn cuộn giữa trường giang không thể bình tĩnh được.

Đó là một viên lam bảo thạch (ngọc bích) lớn bằng trứng chim bồ câu.

Là buổi tối ngày hôm qua nàng đi chỗ ngũ di nương chào cáo biệt ngũ di nương đưa cho nàng.

” Trong phòng ta tất cả đều là đồ đạc do đại thái thái thưởng, mọi thứ đều có trong sổ sách, không thể chạm vào. Chỉ có lam bảo thạch này, là lúc ta mới đến Phúc Kiến Đại lão gia cho ta, người khác cũng không biết…… Ngươi lần này đi Yến Kinh, ngàn dặm xa xôi, ta lại không thể đi theo bên người ngươi, cái này ngươi thu đi, có việc gì cũng có thể đổi ra ngân lượng phòng thân. Dọc theo đường đi phải nghe lời đại thái thái, không thể chọc nàng giận dỗi, cùng với ngũ tiểu thư ở chung thật tốt, không được tranh chấp. Làm việc phải nhẫn nhịn…… Mọi chuyện phải cẩn thận……” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt đã rơi như mưa,” Ta cũng hiểu được, sao ngươi ít đến nơi này, chỉ có đại thái thái thích, ngươi mới có tương lai tốt…… Ta cả đời này, chỉ cầu ngươi có kết cục tốt……”

Thật sự là nghĩ minh bạch?

Chỉ sợ là bất đắc dĩ đi!

Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương đã cảm thấy sống mũi chua xót

Ngũ di nương đã sớm thất sủng, lúc mình bệnh, tiền riêng cũng không còn nhiều lắm, khối lam bảo thạch này, phỏng chừng là nàng lưu lại phòng thân cho bản thân mình ……

” Di nương yên tâm, mẫu thân vài năm nay đối với ta rất khá, còn làm cho ta trang sức mới, trong tay ta không thiếu tiền…… Ngài giữ lại đi!”

Mình chiếm cứ khối thân thể này đã rất là áy náy, như thế nào có thể cần đồ đạc của nàng!

Ngũ di nương lại nhất định đưa cho nàng:”…… Ngươi hai năm nay tuy không thường đến thăm ta, nhưng mỗi lần đến đoan ngọ, mười lăm tháng tám, tết âm lịch đều đến thỉnh an ta, cho tới bây giờ không có quên, nhìn thấy ta, lúc nào cũng vui mừng không có phiền não. Ta chính là có ngốc, nhưng trong lòng cũng hiểu được, ngươi là sợ chúng ta thân mật quá trong lòng người ta không thoải mái…… Đến lúc này, ngươi vẫn không nói bất cứ cái gì cho ta……” Nàng khóc như mưa đạp hoa lê,” Ngươi lớn rồi, có chủ ý của mình. Ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi. Ngươi đi lần này, cũng không biết chúng ta có thể gặp lại hay không…… Ta thầm nghĩ nói một câu trong lòng với người. Ngươi đừng lo cho ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải sống. Chỉ cần còn sống, mới không uổng công ta liều chết sinh ra ngươi…… Ngươi mới có ngày tốt lành.”

Tựa như có cái gì đột nhiên rơi xuống trong lòng, tạo nên một vòng lại một vòng cuộn sóng, đem hàng rào cứng rắn của nàng phá vỡ, cảm xúc giấu ở đáy lòng ào ào chảy ra…… Nước mắt của nàng trào ra không hề báo trước.

Ngũ di nương có chút ngây ngốc lau nước mắt cho nàng:” Đừng khóc, đừng khóc. Vật này đặt ở chỗ ta cũng không có tác dụng. Chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, đại thái thái sẽ không làm khó ta. Ngươi thì khác, ngươi xuất môn ra ngoài, không có ai để dựa vào…… Đại thái thái thưởng, đều là vật ngoài thân, ngươi có cái này phòng thân, nói không chừng có thể bảo toàn cho ngươi một mạng. Ngươi nếu không mang đi, ta làm sao có thể an tâm…… Mau cất đi, đừng cho người ta thấy……”

Thập Nhất Nương ngơ ngác ngồi ở trong xe ngựa, nghĩ đến tình cảnh ngũ di nương đưa cho mình lam thạch bảo, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, nói không nên lời là cái gì tư vị.

Nàng chỉ biết là, chính mình nợ ngũ di nương nhiều lắm……

Hổ Phách trầm mặc nhìn Thập Nhất Nương đang im lặng, mà tâm loạn như ma.

Ngày hôm qua giữa trưa, Hứa mama đột nhiên đến nói cho các nàng, Tân Cúc cũng có thể đi theo cùng!

Lúc ấy mọi người trong phòng đều vui mừng.

Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ nụ cười của thập nhất tiểu thư– không phải nụ cười ôn hòa như gió xuân, mà là nụ cười trong sáng giống bầu trời sáng sủa sau cơn mưa.

Giống như tia chớp loé lên, nàng đột nhiên hiểu được.

Thì ra, đây mới là nụ cười phát ra từ nội tâm của thập nhất tiểu thư.

Lòng nàng hơi đau đớn.

Chỉ có ở trước mặt người tín nhiệm, thập nhất tiểu thư mới có thể như vậy!

Cho nên sau khi Hứa mama nói xong, nàng chủ động tiễn Hứa mama ra cửa, muốn tránh khỏi sự vui mừng sắp diễn ra trong phòng.

Ai biết, đi ra khỏi Lục Quân Lâu, Hứa mama lại kéo tay của nàng, cười trong suốt đánh giá nàng. Nhìn nàng thật lâu sau, nói một câu làm cho nàng hết hồn:” Hổ Phách lớn lên, trở nên xinh đẹp. Nhưng phải nhớ kỹ, ngươi có được ngày hôm nay, là nhờ ân điển của ai mới được!”

Hứa mama sẽ không vô duyên vô cớ nói ra như vậy.

Nàng nghĩ đến đó lưng vẫn còn phát lạnh.

Không ai biết Yến Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dụng ý chân chính của Đại thái thái mang các nàng đi là gì? Nếu vạn nhất đại thái thái cùng tiểu thư xảy ra chuyện gì…… Trong ngoài mọi người không cần nói, có chuyện gì, chỉ sợ nàng chính là cái người chịu tiếng xấu không hay ho!

Trong xe ngựa tĩnh lặng, bên ngoài, tiếng bánh xe ngựa chạy gấp truyền vào thật rõ ràng, thập nhất tiểu thư nhắm mắt lại dưỡng thần, nhưng nàng lại cảm thấy áp lực thực lớn.

******

Xe ngựa đi hơn một canh giờ, thì chậm rãi dừng lại, một vị Tính Giang mama bên người thái thái tới hỏi Thập Nhất Nương:” Tiểu thư có cần đi vệ sinh không?”

Thập Nhất Nương vén bức rèm, nhìn quán trà nhỏ đơn sơ bên đường, bốn phía quán trà đã bị hộ viện La gia vây thành từng đoàn, mấy thô bà tử cao lớn đang dùng vải bố màu đen căng màn vây xung quanh quán trà.

” Chỗ này hơi cũ kĩ, nếu muốn đi vệ sinh, thì phải đợi một canh giờ nữa, tiểu thư chịu khó chút đi!” Giang mama đến khuyên Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương thấy Hứa mama đỡ đại thái thái xuống xe ngựa đi vào quán trà.

” Đa tạ mama!” Thập Nhất Nương cười cám ơn Giang mama, sau đó để Hổ Phách giúp đỡ xuống xe.

Nàng mới vừa xuống xe, ngồi ở xe ngựa phía trước nàng, Ngũ Nương cũng được Tử Vi giúp xuống xe.

Hai người nhìn nhau cười qua lớp lụa trắng của chiếc nón che mặt, đi về hướng quán trà.

Quán trà được chia làm hai phần, bên ngoài chỉ dùng phiến trúc dựng thành lều, bên trong là một gian phòng ở nho nhỏ.

Hai người đứng đợi ở lều ngoài một hồi, đại thái thái cho Hứa mama giúp đỡ đi ra, thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đều đội nón che mặt quy củ, nàng hơi gật gật đầu, cười nói:” Trên đường không thể so với ở nhà, các ngươi đừng có để ý quá.”

Hai người khom đầu gối hành lễ ứng”Dạ”.

Đại thái thái lên xe ngựa, Thập Nhất Nương nhường Ngũ Nương đi trước, đợi Ngũ Nương đi ra, nàng mới đi vào.

Trong phòng phân hai gian trước sau, phía trước là cái trà thất nho nhỏ, mặt sau là bếp, một cái bô sơn hồng giữa gian trà thất.

Thập Nhất Nương cố nén khó chịu để giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó đi ra trà thất đợi Hổ Phách, hai người một lần nữa lên xe ngựa.

Chỉ chốc lát, quán trà bên kia truyền đến tiếng cười khẽ ríu rít, Thập Nhất Nương vén màn xe, thấy xe ngựa phía sau Đỗ Quyên, Đỗ Vi ngồi còn có tiểu nha hoàn Chước Đào của Ngũ Nương, Tuệ Nhân cả đám người nói nói cười cười tiến vào trà quán.

Có điểm giống trạm phục vụ trên đường cao tốc……

Thập Nhất Nương cười khóe miệng cong lên.

Chợt nghe thấy tiếng Giang mama:” Các cô nương cẩn thận đừng làm người ta chế giễu.”

Các tiểu nha hoàn thè lưỡi hoặc làm cái mặt quỷ, rốt cuộc im lặng.

Ước chừng nửa nén hương, xe ngựa mới khởi hành một lần nữa.

Quá buổi trưa, xe ngựa các nàng đến Hàng Châu phủ, nhưng không có vào thành, mà vòng qua thành đi hướng bắc, đến bến tàu.

Nơi đó có một chiếc thuyền ba cột buồm lớn sơn đỏ sớm đợi ở đó, nhóm quản sự đã làm một con đường che màn tốt, phái thô sử bà tử đứng ở thang lên thuyền sơn màu đỏ chuẩn bị hầu hạ các nàng lên thuyền.

Xe ngựa dừng ở con đường trước một mảnh đất sớm dọn trống không, có một nam tử ba mươi tuổi mang theo một lão già râu tóc bạc trắng cùng một cái tiểu hỏa tử anh tuấn hai mươi tuổi tiến lên thỉnh an đại thái thái, đại thái thái nói vài câu cùng với bọn hắn qua bức rèm xe ngựa, lão già liền cùng tiểu hỏa tử kia cung kính lui ra xa.

Hổ Phách ở phía sau Thập Nhất Nương giải thích:” Người trung niên họ Đào, là tổng quản La gia ở trong thành Hàng Châu, tóc hoa râm chính là Ngưu đại tổng quản– hắn ở Hàng Châu phủ mở một trù bố điếm (cửa hàng tơ lụa) nho nhỏ, lấy hàng ở tổng điếm La gia. Hàng năm đoan ngọ, trung thu, tết âm lịch đều đi thỉnh an đại thái thái, đi theo phía sau hắn chính là con trai hắn Ngưu Cẩm, quản lý cửa hàng tơ lụa của ngưu gia.”

Người đi rồi, mà trà cũng không lạnh (ý là vẫn còn qua lại dù không còn ở La phủ nữa). Như vậy xem ra, vị Ngưu đại tổng quản này thật đúng là người có tài……

Thập Nhất Nương hơi gật đầu, vén bức rèm xe ngựa tiếp tục nhìn ra ngoài.

Liền nhìn thấy hai cái kiệu phu kiêng đòn gánh nâng một cỗ kiệu có màn che đi về hướng này, bên cạnh kiệu là bà tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, phía trước và sau kiệu còn có bảy, tám người mặc đồ nha dịch.

Hổ Phách cười nói:” Là phu nhân của Chu đại nhân – tri phủ Hàng Châu.”

Lời của nàng vừa dứt, Thập Nhất Nương liền thấy đại thái thái được Hứa mama giúp đỡ xuống xe ngựa, đến nghênh đón cỗ kiệu, bà tử giữ kiệu nhìn thấy, liền thấp thấp người nói vài câu cùng người trong kiệu, cỗ kiệu ngừng lại, nha dịch tản ra bốn phía che chở, một phụ nhân bốn mươi tuổi mặc áo màu xanh ngọc trang trí hoa thông, đầu gắn một bông hoa lớn màu xanh biếc xuống kiệu, từ xa hai người liền hành lễ cho nhau, vẻ mặt vui vẻ nắm tay nhau. Nói mấy câu, Hứa mama đưa mấy hộp lễ vật đến, đại thái thái tiễn phụ nhân kia lên kiệu, nhìn thấy cỗ kiệu đi xa, lúc này mới xoay người phân phó Giang mama vài câu, cùng Hứa mama đi lên thuyền.

Giang mama đầu tiên là chạy đến trước xe ngựa Ngũ Nương thấp giọng nói vài tiếng, lại chạy đến trước xe ngựa Thập Nhất Nương: “Thập nhất tiểu thư, đại thái thái bảo xuống xe lên thuyền.”

Thập Nhất Nương nhìn thấy Ngũ Nương đạp ghế nhỏ do Tử Vi giúp đỡ xuống xe ngựa, chính mình cũng do Hổ Phách giúp đỡ xuống.

Hai người đi theo phía sau đại thái thái, một trước một sau lên thuyền.

Thuyền rất lớn, phân hai tầng, hộ vệ, thô sử bà tử trụ mặt trên, các nàng trụ phía dưới, đại thái thái có bốn gian phòng, nàng cùng Ngũ Nương đều có hai gian phòng.

Trên khoang thuyền lớn sớm có người chuẩn bị đồ ăn nóng hôi hổi.

Đại thái thái phân phó các nàng: “…… Chúng ta nửa canh giờ sau sẽ khởi hành.”

Hai người đều không đói, vì trên đường đã ăn điểm tâm. Nhưng không dám phật ý đại thái thái, đều ăn nửa bát nhỏ. Trong lúc ăn cơm, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bước chân trầm trọng đi qua hành lang bên cạnh khoang thuyền, đợi buông bát đũa xuống, thanh âm đó đã không còn nghe thấy. Hứa mama nhân tiện đi nhìn xem, trở về bẩm đại thái thái:” Hòm xiểng đều thu xếp tốt rồi ạ.”

Đại thái thái gật đầu, phân phó Hứa mama: “Vậy rời bến đi! Tranh thủ đêm nay có thể ngủ ở Tô Châu.”

Hứa mama trả lời mà đi, rất nhanh lộn trở lại nói: “Nửa nén hương nữa là có thể khởi hành.”

Đại thái thái gật gật đầu, đối với tỷ muội các nàng nói:” Các ngươi trên đường cũng mệt, đều tự đi xuống nghỉ đi!”

Thập Nhất Nương khom đầu gối hành lễ lui xuống, Ngũ Nương lại nói: “Mẫu thân cũng mệt, nếu không để ta giúp đỡ người xoa bóp chân?”

” Không cần!” Đại thái thái cười nói,” Các ngươi lần đầu tiên ngồi thuyền, cũng không biết có bị say thuyền hay không, chiếu cố tốt cho chính mình là được.”

Ngũ Nương thấy tâm ý đại thái thái đã quyết, liền cười lui xuống.

Lạc Kiều vội mang nước hầu hạ đại thái thái rửa ráy đi nghỉ, Hứa mama lại cùng với San Hô, Đại Mạo kiểm tra hòm xiểng.

Thập Nhất Nương trở lại trong phòng, Đông Thanh cũng đang kiểm tra hòm xiểng.

Nghĩ đến các nàng theo Giang mama cùng lên thuyền, nàng không khỏi hỏi:” Các ngươi đều ăn cơm rồi chứ?”

Vẻ mặt Tân Cúc vẫn còn lưu lại niềm vui được đi Yến Kinh, lập tức cười nói:” Không ăn. Bất quá, chúng ta đều không đói, trên đường đã ăn điểm tâm.”

Đông Thanh cũng cười nói:” Tiểu thư không cần quản chúng ta, Giang mama nói, nửa canh giờ sau cho chúng ta đi đến khoang thuyền nhỏ ăn cơm, bảo các phòng chúng ta đem đồ vật trong phòng kiểm tra rõ ràng trước.”

Thập Nhất Nương thấy đã an bài gọn gàng ngăn nắp, nên không hề nói cái gì nữa, từ Tân Cúc cùng Thu Cúc hầu hạ đi nghỉ, ngủ ngon một giấc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.