Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 30: Mach Punch.



Thời gian qua đi, lúc lúc này buổi diễn cũng đến phần kết thúc.

“Hãy yên nghĩ đi, ta lập tức liền đi theo ngươi.” Nói xong, Juliet cầm lấy dao đâm vào bụng mình, ngã xuống trên lưng Romeo.

“Híc...Cảm động quá.” Ukita một bên xoa mắt nói.

“Thật đúng là thủ lĩnh của ta, diễn xuất cũng ưu tú như vậy, đến ta còn bị cảm động đến.” Niijima nói thế nhưng khóe miệng vẫn cười gian.

“Ryū với Miu đúng là xứng đôi a.” Takeda cười nói.

“Hừ!” Kisara hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Kisara tiểu thư.” Shiratori vội vàng đuổi theo.

“Hắc hắc , tức giận rồi a.” Takeda ở một bên cười nói.

“Chúng ta bây giờ đi gặp Ryū sao ?” Ukita nhìn xem Takeda hỏi.

“Không cần làm phiền hắn đâu, chúng ta đi luyện tập tiếp đi.” Nói xong liền cùng nhau đi ra giảng đường.

Tấm màn hạ xuống, đèn mở lên, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.

“Thật là tuyệt vời!.”

“Năm nhất lần này diễn tuyệt thật!.”

“Híc.”

“Cần dùng không ?.” Akisame từ trong ngực lấy khăn tay ra.

“Cất cái đó đi, do đèn quá chói mắt mà thôi!.” Sakaki khoanh tay lại ngẩng đầu mạnh miệng nói.

“Này.” Shigure ngón tay điểm nhẹ Sakaki.

“Im đi, đã bảo ta không có khóc.”

“Apachai đi vệ sinh đến giờ vẫn chưa về.” Shigure mặt không biểu tĩnh nói.

“Rắc rối rồi đây, tên đó chưa bao giờ đến trường nên chắc bị lạc rồi.” Akisame nói ra

“Đúng là phiền phức, để ta đi tìm cho.” Sakaki nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài

Một lát sau, các vị sư phụ Lương Sơn Bạc đi ra sau hậu trường tìm Ryū cùng Miu.

“Sư phụ.” Hai người nhìn xem Akisame, Kensei Ma cùng Shigure chào hỏi.

“Hai người diễn tốt lắm, Ryū, Miu.”

“Cảm ơn người đã khen.”

Shigure đi ra Miu sau lưng, âm thanh mang theo một tia chờ mong nói: “Váy của con đẹp lắm!.”

Ryū nhìn xem động tác của Shigure trong lòng thầm ghi nhớ.

Miu vui vẻ nói ra: “Con rất vui mọi người đã đến. Lần này cũng nhờ Ryū dẫn dắt con rất nhiều trong lúc diễn.”

“Ngươi bản thân cũng rất cố gắng a.” Ryū ôn nhu xoa đầu cô nói.

“Ân.” Miu gương mặt ửng đỏ nhìn xem Ryū, ánh mắt đầy tình ý nhìn xem hắn.

Kensei Ma ở một bên âm thầm gật đầu, có vẻ như quan hệ của hai đứa đã tiến rất xa a.

“Xin chào, mọi người là Ryū người quen sao?.” Đột nhiên âm thanh vang lên. Tất cả mọi người quay đầu nhìn xem.

“Ân tất cả đều là người nhà ta.” Miu mỉm cười nói.

“Cháu là Tanimoto Natsu, rất vui được quen biết mọi người.” Tanimoto Natsu đối với các vị sư phụ cúi đầu chào hỏi.

“Ân, rất lễ phép a.” Akisame gật đầu nói.

“Ngài quá khen.” Tanimoto Natsu ngượng ngùng gãi đầu.

Ryū ánh mắt như xem trò vui nhìn hắn, ngươi diễn kĩ có thể lừa qua các vị sư phụ sao.

“Được rồi, như vậy chúng ta đi trước Ryū.”

“Ân, các sư phụ đi thong thả.” Ryū cùng Miu. Nhìn xem các vị sư phụ rời đi

Tanimoto Natsu nhìn xem các vị sư phụ rời đi, giả bộ hỏi : “Tất cả họ đều là sư phụ của ngươi sao ?.”

“Ngươi hỏi làm gì a ?.” Ryū nhìn xem Tanimoto Natsu.

“Chỉ tò mò thôi.”

“Không nói cho ngươi biết đấy.” Ryū gương mặt khinh thường nhìn hắn.

“Đi thôi Miu, khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả rồi, về nhà ta sẽ nấu cơm cho ngươi ăn a.” Nói xong liền nắm lấy tay Miu rời đi.

Tanimoto Natsu hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, cưỡng ép nhịn xuống hiện tại động thủ xúc động.

"Ngươi chờ đó cho ta, Ryū!"

...

Buổi chiều, mặt trời đang bắt đầu lặn, các vị sư phụ Lương Sơn Bạc đang cùng đồng hành hướng đạo quán trở về.

“Hai đứa nó diễn thật sự rất tốt a.”

“Ừm.”

“Apachai chưa thành thạo tiếng nhật nên vẫn chưa hiểu cho lắm.”

“Chúng ta cùng mau về nhà làm bánh mì mật ong mà Miu thích nào.”

Đi tới chỗ cầu vượt, Apachai liền nhìn thấy một nam một nữ sóng vai cùng đi.

“Hể, là Ryū cùng Miu kìa.”

Sakaki gương mặt khó hiểu nhìn xem hai người: “Tại sao chúng nó lại đi con đường kia, không phải nó rất xa sao ?.”

Bên cạnh Akisame lấy tay sờ lấy cầm mỉm cười.

Kensei Ma mắt sáng lên, trong lòng vì Ryū cổ vũ.

“Này, Ryū ....” Sakaki đang tính hô lên nhưng lại bị Akisame che miệng lại.

“Không cần gọi đâu, hiếm khi có cơ hội hai đứa nó được ở một mình, chúng ta về trước đi.”

Akisame mỉm cười dẫn đầu rời đi, mấy người khác đi theo, chỉ có Shigure hơi có chút hâm mộ nhìn xem hai người.

“Đi thôi, Shigure.”

“Ân.”

Ryū cùng Miu tại trên cầu vượt tản bộ, ngay tại Ryū đang tính nói thời điểm, một người mặc áo khoác, gương mặt bị che lại nam nhân xuất hiện tại trước mặt hai người.

...

“Mau đi thôi Kensei, ông đang làm làm gì thế ?.” Sakaki quay đầu nhìn xem Kensei Ma nói.

“Đợi chút, để ta chụp vài tấm kỉ niệm đã.” Kensei Ma giơ lên máy ảnh, đang tính chụp thì ánh mắt của hắn liền lóe lên, thấy có người khác xuất hiện trước mặt hai người Ryū và Miu.

“Hửm, tên nào thế ?.” Sakaki nghi hoặc nhìn xem người mặc áo khoát trên cầu nói.

“Hắc hắc, không lẽ là tình địch của Ryū.” Kensei Ma cười nói.

Sakaki lắc đầu không quan tâm, bằng vào hắn thực lực nhìn một chút liền có thể nhìn ra cái nam nhân căn bản không phải đối thủ của đồ đệ hắn cùng Miu, cho nên hắn cũng không lo lắng.

Trên cầu, Ryū ánh mắt như đã biết trước nhìn xem Hermit, nói ra: “Không tiếp tục diễn nữa sao ?.”

Nghe như vậy Hermit thân thể rung một chút, sau đó nói ra: “Thì ra ngươi đã biết ta.”

Ryū nhếch miệng, nắm lấy tay Miu kéo nhẹ ra sau.

“Ngươi tưởng bản thân diễn xuất rất tốt sao, lần đầu tiên gặp ngươi trông lớp ta đã nhận ra rồi Tanimoto, à mà khoan, giờ ta gọi là Hermit mới đúng nhỉ ?!”

“Ha ha ha, xem ra ta vẫn xem thường ngươi, Ryū.”

Cánh tay của Hermit giơ lên rồi kéo lấy mũ ra sau, để ra lộ ra gương mặt của mình.

“Ngươi thông minh so với tưởng tượng rất nhiều, đồng nghĩa ngươi cũng phiền toái hơn. Việc đó càng làm ta muốn xử lí ngươi hơn.”

“Ghê vậy sao ?!” Ryū trào phúng nói.

“Tanimoto đồng học, vì sao ngươi lại làm như vậy, là do Ragnarok bắt buột ngươi sao ?.” Miu không rõ tại sao Natsu Tanimoto tìm bọn hắn gây phiền phức.

“Cái này cùng Ragnarok không có quan hệ, ta chỉ là thấy Ryū chướng mắt nên muốn đánh bại hắn mà thôi, Ragnarok không là gì ngoài 1 cách để ta giết thời gian, tất cả là vì cái ngày ta thống trị thế giới bằng bóng tối.”

“Phốc.” Ryū không nhịn được bật cười.

Natsu Tanimoto tức giận nhìn xem Ryū quát: “Ngươi cười cái gì!.”

“Ha ha ha, khục, à không, tự nhiên nhớ tới một cái chuyện cười.” Ryū nghiêm chỉnh trở lại nói, nhưng khóe miệng nhếch lên, chứng tỏ hắn đang gượng a.
Lúc xem anime còn được nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy ở thế giới thật cứ như chuunibyou vậy.

“Ài, tên Ryū này đúng là không biết nể mặt mũi người khác.” Kensei Ma cầm lấy máy ảnh chụp một tấm hình.

Một bên Sakaki nhìn thấy khóe miệng giật giật, ngươi mới là không nể mặt mũi a, nói xong giờ lại đi chụp hình, không thấy được cái tên kia tức đến đỏ mặt sao, thật sự là.

“Ryū, lúc này không nên cười a.” Miu ở một bên bất đắc dĩ nói, Ryū thật đúng là biết cách chọc tức người khác a.

Tanimoto Natsu ánh mắt lộ ra sát ý: “Để xem ngươi có thể cười được bao lâu.”

Nói xong Tanimoto Natsu xong tới, hai tay bay múa như roi không nhìn rõ quỹ dạo. Cánh tay như roi sắt hướng đến Ryū.

“Quy long giáng thế!”

“Là Hikaken sao.” Kensei Ma ở dưới cầu nhìn Tanimoto Natsu dùng ra chiêu thức nói.

“Ngươi biết sao ?.” Sakaki ở một hỏi.

“Đó là một môn võ Trung Quốc cổ dùng trong thực chiến. Nó sử dụng hai cánh tay như roi da để chặt đối thủ, môn võ này vô cùng linh hoạt, tấn công khó có thể phán đoán, dòn dập không cho đối thủ cơ hội phản công, họ sử dụng lực ly tâm để dồn lực vào bàn tay và chân và qua đào tạo thì tay chân họ cứng như sắt thép.”

Ryū nhìn xem sắp hướng tới mình cường lực một chiêu, mang theo cả tiếng xé gió cắt xuyên không khí, ánh mắt nhàm trán nhìn xem hắn.

“Chỉ vậy thôi sao.”

Ryū nhẹ nhàng giơ tay, thân thể cũng không có di chuyển, như thế tùy ý cùng ngạo mạn thái độ, để Tanimoto Natsu con ngươi co rụt lại, phẫn nộ trong lòng tăng cao, ngay cả Quy long giáng thế lực lượng cũng gia tăng.

"Xem ta đánh gãy tay ngươi!"

Cánh tay hắn càng lúc càng gần, cho tới khi…

Oanh!

Một tiếng vang nổ ra.

Tanimoto Natsu nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cái này làm sao có thể, Tanimoto Natsu không thể tin nhìn xem bàn tay của mình, cái kia thấu xương kịch liệt đau nhức do lực lượng phản chấn truyền tới.

“Không thể nào!.”

Bản thân khổ luyện thời gian dài như vậy Hikaken, lại bị một người tùy ý dùng cánh tay ngăn cản, thậm chí còn bị lực phản chấn làm bị thương, cái này khiến Tanimoto Natsu tôn nghiêm bị nghiêm trọng đả kích.

“Để ta cho ngươi biết thế nào quật roi.” Ryū nói xong đưa tay còn lại ra đằng sau, cơ bắp cách tay hắn buông lỏng không chút sức lực, sau đó nhanh chóng xoay thân trên quật nhanh, cánh tay hắn lúc này nhìn như roi da đánh thẳng vào bụng Tanimoto Natsu.

“Mach punch!”

Chát!!!

“Aaa!!!”

Tanimoto Natsu ngay tức khắc bị đánh văng ra sau trên đường đụng phải rào chắn, từ trong miệng phun một ngụm máu, cánh tay hắn ôm chặt lấy bụng của mình, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn xem Ryū.

“Làm sao ngươi lại làm được ? Ma Soketsu cũng là sư phụ của ngươi sao ?.” Tanimoto Natsu nhìn xem gương mặt khó tin hỏi. Kensei Ma nghe thấy tên đó, gương mặt suy tư.

“Ta không biết Ma Soketsu nào hết, còn chiêu này là do ta mới nghĩ ra thôi.”

Thực ra chiêu này hắn chế ra lúc trước rồi, nguyên làm cái này cũng khá đơn giản, chủ là cơ thể có chịu được hay không thôi.

Trước tiên thả lỏng cơ bắp hết mức có thể để cánh tay mềm dẻo như 1 chiếc roi rồi dùng thân trên quật mạnh, khi đó cánh tay sẽ giống như gọi da vậy quật với tốc độ cao, thậm chí đạt tới tốc độ âm thanh, chính vì thế mới cần cơ thể cứng cáp để chịu áp lực khi vượt qua bức tường âm thanh.

“Không thể nào! Đừng có đùa với ta! Ta khổ luyện nhiều năm như vậy lại không bằng ngươi hay sao!” Tanimoto Natsu gương mặt phẫn nộ nhìn xem Ryū quát.

“Ngươi không tin ta cũng chẳng quan tâm. Mà ngươi còn đứng lên được không, ta đánh còn chưa đủ đâu, ta thậm chí còn chưa dùng hết sức đâu đấy.” Ryū nhìn xem Tanimoto Natsu nhếch miệng cười nói.

“Hừ, ngươi bớt xem thường người đi!.” Tanimoto Natsu không biết lấy đâu ra sức đứng lên lao nhanh tới Ryū.

“Hắc, đệ tử của chúng ta thật biết cách chọc tức người a.” Sakaki cười nói.

“Chúng ta là sư phụ nó nhưng cũng bị chọc tức không ít đâu.” Kensei Ma ở một bên nói.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Natsu Tanimoto đã lao tới Ryū lần nữa sử dụng độc chiêu.

“Quy long giáng thế!!!.” Tanimoto Natsu gào hét xuất chiêu hết toàn lực hướng tới Ryū. Đòn này đánh vào người bình thường chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.

“Giữa chúng ta có khoảnh cách rất lớn a, cũng không cần như thế phẫn nộ.” Ryū ánh mắt nhàn nhạt nhìn xem Tanimoto Natsu , sau đó lần nữa sử dụng Mach punch, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.

Tanimoto Natsu cánh tay liền bị Ryū đánh gãy.

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.