Thư Linh Ký

Chương 219: Q7 – BỔN THẢO - CHƯƠNG 218



Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 218: TÙNG TÙNG, ÔM

Editor: Luna Wong
Mưa phùn liên miên liên tục mấy ngày, đến trung tuần, khí trời rốt cục dần dần chuyển trong xanh.

Sáng sớm ánh dương quang sáng sủa, sau cơn mưa không khí sơn dã tươi mát, mấy con tước điểu líu ríu kêu to, từ trong bụi cây bay lên trời, rơi vào trên cây tùng xanh ngắt, hiếu kỳ ngắm nhìn người đi đường trên đường nhỏ giữa núi.

Bởi vì vừa có mưa, đường nhỏ giữa núi còn có chút lầy lội, Nhạc Ngũ Âm có chút cật lực lau chút mồ hôi, lại nhấp một hớp trà long tỉnh mang theo bên người, sau đó hít một hơi thật sâu, tiếp tục đẩy xe lăn đi trước.

Mấy ngày nay đến lúc chế ra xe lăn, Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nằm ở đó, thần tình tiều tụy sắc mặt tái nhợt, trên bàn tay nhẹ nhàng giữ cằm, đã tràn ngập vụ khí lục sắc sâu đậm.

Mấy ngày trước, hắn mượn vài phần linh lực cuối cùng, ngâm xướng bài “Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân”, tuy rằng trục xuất hoàn toàn bệnh chướng ra khỏi cơ thể của Nhạc Ngũ Âm, nhưng bản thân bởi vì hao hết linh lực, dẫn đến bệnh chướng hoàn toàn xâm lấn.

Lúc đầu chỉ là cái trán nóng lên, dần dần bắt đầu ho khan cả người không còn chút sức lực nào, đến bây giờ đã suy yếu đến vô pháp hành tẩu, chỉ có thể để Nhạc Ngũ Âm đẩy, tiếp tục ở trong núi tìm kiếm các loại dược thảo.

Liên tục mấy ngày kế tiếp, dược thảo trái lại thu thập được bảy bảy tám tám, cũng không có gặp lại những bệnh khôi bạch cốt, nhưng thân thể của Cố Thất Tuyệt, cũng không ngừng suy yếu, đến bây giờ đến từ xe lăn đứng lên đều không làm được.

“Quân thượng, ngươi còn có thể kiên trì được không?” Nhạc Ngũ Âm rất săn sóc đút chút mực nước trà long tỉnh cho hắn, rồi lại không khỏi lo lắng.

“Không thể.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời.


“Thành thực như thế sao?” Nhạc Ngũ Âm không khỏi ngạc nhiên không nói gì, suy nghĩ một chút lại nhịn không được hỏi, “Nhưng quân thượng, ngươi đã có thể sử dụng bài thơ chữa khỏi bệnh cho ta, vì sao không dùng trên người mình?”

Không muốn nói chuyện, Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực vươn tay, chỉ chỉ tỳ bà của nàng, vừa chỉ chỉ cây cối bên cạnh.

“Không hiểu.” Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt mờ mịt.

“Ngươi, tỳ bà, thuộc tính mộc. . .” Cố Thất Tuyệt chỉ có thể rất hư nhược giải thích, “Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân, bệnh cây, cũng là thuộc tính mộc, hiểu không?”

“Ta nên hiểu không?” Nhạc Ngũ Âm vẫn là sỏa hồ hồ.

Quên đi, không muốn giải thích, Cố Thất Tuyệt từ bỏ giải thích, rất hư nhược nằm ở trên xe lăn, hữu khí vô lực nhìn bốn phía, qua thật lâu sau, rồi lại run rẩy giơ lên một tay. . .

“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, ngay sau đó liền thấy trong bụi cây không x, tựa hồ có một gốc dược thảo màu tím nhạt đang lay động theo gió. . .

Không cần nhắc nhở, Nhạc Ngũ Âm lập tức rất ngạc nhiên xông lên.

Chỉ một lát sau, nàng thận trọng đào dược thảo, bỏ vào trong sọt trúc mang theo bên người, trải qua mấy ngày tìm kiếm, trong sọt trúc này đã thả hơn mười loại dược thảo, hơn nữa tất cả đều là nàng không gọi nổi tên.

“Cho nên nói, còn cần thêm mấy loại dược thảo?” Nhạc Ngũ Âm lau mồ hôi một cái, quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt.


“Một loại.” Cố Thất Tuyệt chậm rãi trả lời.

“Ai?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên ngẩn người, khó có thể tin mở to hai mắt, “Chỉ cần một loại, là đủ rồi sao?”

“Nguyên bản, là không đủ.” Cố Thất Tuyệt chậm rãi cúi đầu, nhìn mực quang của tàn trang trong lòng, “Nhưng chuyện gấp phải tòng quyền, chỉ cần Thảo Thảo có thể tỉnh lại, dù là chưa có hoàn toàn khôi phục. . . Đi!”

“A?” Nhạc Ngũ Âm đầy mặt ngạc nhiên.

Noveltown.asia
Nhưng chỉ một cái chớp mắt qua đi, nàng chợt phản ứng kịp, đẩy xe lăn cấp tốc chạy vào trong rừng: “Là, là những còn bệnh khôi bạch cốt kia, đuổi theo ?”

Đáp án sinh động như thật!

Ở trong sát na này, hậu phương sơn dã, thảm khói độc màu xanh biếc cuộn trào mãnh liệt tràn ngập, liền thấy mấy con bệnh khôi bạch cốt chấn động cốt sí, dữ tợn tàn bạo xẹt qua tùng lâm.

Trong sát na, chờ trông thấy vết tích xe lăn trong rừng, chúng nó đột nhiên bộc phát ra tiếng hý bén nhọn, không chút do dự gia tốc đuổi tới.

“Không xong!” Nhạc Ngũ Âm quay đầu lại nhìn một mắt, không khỏi hoảng sợ trong lòng, vội vã tiếp tục đẩy xe lăn trốn chết.


Vấn đề là, tốc độ của xe lăn so với chạy trốn chậm hơn rất nhiều, dù là nàng đã dốc hết toàn lực, vẫn là bị mấy con bệnh khôi bạch cốt kia đuổi kịp.

Càng làm cho nàng hoảng sợ là, kèm theo tiếng hí bén nhọn của mấy con bệnh khôi bạch cốt, nguyên bản khói độc lục sắc chậm không mục đích khuếch tán, nhất thời cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt mà đến, càng nhiều bệnh khôi bạch cốt từ trong sương mù lao ra hơn, gia nhập vào trong hàng ngũ đuổi theo con mồi.

“Thư linh, các ngươi chạy không thoát.” Tại trong sương mù dày đặc tràn ngập này, tiếng nhe răng cười của chướng ma theo gió truyền đến, “Coi như các ngươi có thể đào tẩu, cũng vẫn là sẽ bị bệnh chướng xâm nhập, sau đó từ từ. . .”

Từ từ cái đầu ngươi!

Nhạc Ngũ Âm thở hồng hộc, đẩy xe lăn xông qua tùng lâm, phía sau bệnh khôi bạch cốt đã đuổi theo chỉ có mười mấy trượng, ngay sau đó đồng loạt hí, từ trong hư không đáp xuống.

Hầu như ở đồng thời, mấy con bệnh khôi bạch cốt, dĩ nhiên chẳng biết lúc nào đi vòng qua tiền phương, từ trong tùng lâm bỗng nhiên nhảy ra, lợi trảo mang theo quang mang sắc bén, bỗng nhiên chụp vào ngực của Nhạc Ngũ Âm.

Noveltown.asia
Bất ngờ không kịp đề phòng, Nhạc Ngũ Âm không né tránh kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma trảo đâm tới, nhưng ở trong sát na này. . .

“Tùng Tùng?” Cố Thất Tuyệt trên xe lăn, rất hư nhược gõ bầu rượu một cái.

Mực quang bay lên không, trong bầu rượu kia, đột nhiên có mực quang gào thét bay lên không, chiếu đến mấy con bệnh khôi bạch cốt lảo đảo, ngay sau đó thanh âm ủy khuất của Tùng Tùng, đột nhiên vang lên: “Anh anh anh, vì sao lại là nô gia?”

Ầm!

Lời còn chưa dứt, ở trong mực quang cuộn trào mãnh liệt này, một khối tùng mặc như đá bia thật lớn, mang theo lực lượng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống, trọng trọng đánh vào trên người mấy con bệnh khôi bạch cốt.


Trong nháy, mấy con bệnh khôi bạch cốt tất cả đều bị đánh cho tan nát, Cố Thất Tuyệt lại vẫn đang ngồi ở trên xe lăn, mạn điều tư lý vươn tay: “Ôm ta. . .

“Anh anh anh, khí lực của nô gia rất nhỏ.” Trong mực quang, Tùng Tùng rất ủy khuất hiển hiện ra, tuy rằng mắt lệ uông uông, nhưng vẫn là vươn tay nhỏ bé, bế Cố Thất Tuyệt từ xe lăn lên.

Cũng là khó cho nàng, thân hình nhỏ như vậy, dĩ nhiên có thể bé Cố Thất Tuyệt, hơn nữa còn là bế kiểu công chúa nữa.

Ngay sau đó, cô nương này hít sâu một hơi, cứ như vậy ôm Cố Thất Tuyệt lao ra, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, chạy theo sát.

“Còn muốn chạy, muốn nhìn các ngươi có thể chạy tới chỗ nào?” Hậu phương bệnh chướng cuộn trào mãnh liệt mà đến, thân ảnh khô gầy của chướng ma, đã từ từ hiển hiện ra trong bệnh chướng.

Khi hắn thôi động, hơn mười con bệnh khôi bạch cốt dữ tợn gào thét, dường như dã lang theo đuổi không bỏ, đánh cho tùng lâm dọc đường nát bấy, có mấy con bệnh khôi bạch cốt đi vòng ngăn cản.

Mới mặc kệ nhiều như vậy, Tùng Tùng ôm Cố Thất Tuyệt, chỉ để ý xông về phía trước, chỉ cần thấy được có bệnh khôi bạch cốt ngăn, lập tức nghẹn ngào phóng xuất mực quang ầm sang đó.

Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!

Vẻ mặt nàng lệ quang dịu dàng, vài người dĩ nhiên rất thần kỳ trốn thoát, Cố Thất Tuyệt ở trong ngực nàng ngẩng đầu, hữu khí vô lực ngón tay chỉ hướng đông nam: “Nơi đó, có dược thảo. . .”

Được rồi, Tùng Tùng khẩn cấp thay đổi phương hướng, tiến lên phía bên kia, tuy rằng vẫn là vẻ mặt dáng vẻ ủy khuất, thế nhưng tốc độ chạy thật đúng là để người khởi kính.

Nhạc Ngũ Âm thở hổn hển theo ở phía sau, nhìn bệnh chướng phía sau cuộn trào mãnh liệt mà đến, cùng với những bệnh khôi bạch cốt đang đuổi tới, nhịn không được hết hồn ——

“Ai ai ai, quân thượng, chúng ta còn có thể hay không. . . Ách?”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.