Thứ Kình

Chương 65: Chương 65




 
Cửu Lộ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện của Trì Kiến, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, mí mắt căng ra được một chút, lại khép lại.
Cơ thể mỏi mệt, ý thức dần dần tỉnh táo.
Cô nằm trên giường, đưa lưng về phía anh, anh nửa dựa, cảm giác chân anh kề sát lưng cô, cơ thể hai người đều trần truồng, da thịt dán vào nhau, hơi dấp dính.
Du thuyền trôi bồng bềnh, anh vừa nghe điện thoại vừa vuốt tóc cô, rất thoải mái, lại không quá chân thật.
Trì Kiến nghe nói: “Con phải nghe lời chú Trương Phàm, bố về sẽ mua đồ ăn ngon cho con.”
“Lần nào bố cũng nói như vậy.” Bạn nhỏ bên kia không mấy vui vẻ.
“Lần này là thật.”
“Vậy con muốn ăn hamburger.”
“Đổi cái khác đi.”
“Khoai tây chiên.”
Trì Kiến nói: “Bố cho con nghĩ lại đấy.”
“Vậy pizza được không ạ?”
“Không được.”
Tiểu Mộc thở dài một hơi: “Thôi con không muốn gì nữa đâu, con ăn cơm bố nấu là được rồi.”
Cửu Lộ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Trì Kiến nhận ra cô đã tỉnh, rũ mắt, tay dịch xuống nắm lấy ngực cô.
Tiểu Mộc lại đặt câu hỏi: “Bố và dì Cửu Lộ đang ở bên nhau đúng không ạ?”
“Ừ.”
Bé giở tính trẻ con mà “Hừ” một tiếng: “Hai người thật là xấu tính, đi ra ngoài chơi mà không mang theo Tiểu Mộc.”
“Hôm nay bố không tiện.” Trì Kiến nói: “Có chút chuyện giữa người lớn bố cần phải xử lý.”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Lần sau bố đưa con đi vườn bách thú nhé.” Trì Kiến thành công chuyển hướng câu chuyện.
“Bố hứa rồi đấy nhé.” Mặt Trì Mộc Dương nháy mắt giãn ra, vui vẻ reo lên: “Con có thể nói chuyện với dì Cửu Lộ được không ạ?”
“Dì chắc không còn sức đâu.”
“Tại sao thế ạ?”
“Khi nào về tự con đi hỏi dì nhé.”
Cửu Lộ giơ tay đánh anh một cái, mặt anh không đổi sắc nói với Tiểu Mộc: “Chú Trương Phàm đâu rồi, con đưa điện thoại cho chú Trương Phàm giúp bố nhé.”

Sau đó bên kia truyền đến tiếng bước chân của Tiểu Mộc, không lâu sau: “Anh Kiến, anh có yêu cầu gì ạ?”
Trì Kiến nói: “Trong tủ lạnh có cánh gà, cậu lấy ra trước để tan đá đi, buổi trưa hai người tự làm tự ăn nhé.”
“Vâng.”
“Trong tủ còn có cả bông cải xanh, cậu để ý tới Tiểu Mộc giúp anh, để nó ăn nhiều rau một chút, đừng cho nó ăn mỗi thịt không.”
Bên kia đồng ý: “Anh cứ yên tâm đi.”
“Nấu ít……”
“Ít dầu, ít muối, ít bột ngọt, không cho uống Coca.” Trương Phàm đã sớm quen với điều này, cười: “Còn gì không ạ?”
Trì Kiến nghĩ nghĩ: “Không cho bắt nạt con trai anh.”
“Ối giời, em muốn hôn nó còn không được, sao nỡ bắt nạt nó.”
Trì Kiến cười nói: “Cảm ơn cậu, tháng này anh sẽ tăng tiền lương cho cậu.”
“Thật là tình cảm nha.” Trương Phàm cười cợt: “Có lời này của anh là em ok rồi, anh cứ chơi cho đã đi, đêm nay không về cũng được.”
Trì Kiến nhìn Cửu Lộ, lòng bàn tay được lấp đầy, chỗ kia theo đầu ngón tay xoa bóp của anh mà không ngừng thay đổi hình dáng khác nhau: “Tối anh về.”
Anh cúp máy, ném điện thoại sang một bên.
Cơ thể Trì Kiến hạ xuống, dán vào lỗ tai cô: “Sao nơi này còn mềm hơn so với trước đây thế, hửm?”
Anh yêu thích không buông tay, dán lại gần hôn xuống.
Cửu Lộ xoay người nằm thẳng, cắn môi nhẫn nhịn một lát, kéo cái đầu đang làm loạn bên dưới lên: “Anh đúng là người bố tốt nhỉ.”
Trì Kiến nhướn mày khẽ cười: “Xem ra anh phải làm một cái biển hiệu rồi, muốn tặng cho anh một cái cúp hay không?”
Cửu Lộ nhấc đầu lên hôn hôn Trì Kiến, cả người chui vào trong ngực anh: “Sau này anh phải dạy em nhiều hơn một chút.”
“Vậy để anh nghĩ lại đã, phải thu thêm học phí mới có lời.”
“Chỉ có loại thù lao này thôi.” Cửu Lộ hôn cằm anh, khuôn mặt cọ cọ lên cơ ngực rắn chắc của anh: “Thật ra em là người nghèo.”
Giọng cô rõ ràng rất bình thường, anh lại nghe ra chút làm nũng.
“Vậy là đủ rồi.” Trì Kiến siết chặt lấy cô: “Tay cầm tay dạy học, quản lý tốt nghiệp.”
Cửu Lộ cười ra tiếng, tay đặt phía sau sờ cơ lưng anh, xương sống ở lưng tạo thành một khe rãnh rất sâu, thẳng tắp kéo dài xuống phía dưới.
Trì Kiến bắt được bàn tay đang làm loạn của cô: “Em có muốn dừng lại không đấy?”
Cửu Lộ nói: “Em đi tắm rửa một lát đây.”
Hai người lăn lộn một buổi sáng, trên người đầy mồ hôi, sản phẩm của anh lưu lại hết bên dưới của cô, ướt át khó chịu.
“Muốn anh giúp em không? Người em còn vết thương đấy.”
Cô lắc đầu: “Anh cho em bộ quần áo là tốt rồi.”

Trì Kiến ôm cô đến phòng tắm, lấy một cái áo phông dự phòng từ trong ngăn tủ, chỉ một cái này, treo lên mắc cho cô.
Cô tắm khá lâu, nước rất ấm áp, cô cẩn thận tránh đi những vết thương ở cánh tay và đùi, sau khi tắm xong, cảm giác cả người như sống lại.
Sau đó Trì Kiến đi vào, Cửu Lộ lau tóc, lúc này mới có cơ hội đánh giá khoang trong nho nhỏ này.
Cả phòng trang trí với tông màu trang nhã, chính giữa là giường, hai phía sườn bên ngoài theo thứ tự là ghế sô pha bằng da, phòng bếp đơn giản và bàn làm việc, bên trên có quầy rượu, ngoài ra còn có một cái tủ lạnh nhỏ đặt trong góc.
Đi vài bước ra ngoài, bên trái bàn làm việc là chỗ rẽ đi đến quầy bar, bên dưới bày hai cái ghế cao nhỏ, tầm nhìn khá tốt, qua cửa sổ, có thể nhìn thấy mặt biển rộng lớn.
Bấy giờ thời tiết đã trong sáng, sóng bình ổn, biển rộng lại phô ra mặt dịu dàng của nó.
Cô đi đến boong tàu, hóng gió một lát, bụng bắt đầu biểu tình, lúc này Cửu Lộ mới nhớ ra rạng sáng hai người đã ra đây, đến bây giờ một miếng cơm cũng chưa ăn.
Cô tìm được trong tủ lạnh bánh mỳ nướng và chân giò hun khói, tiện tay cầm thêm trứng gà và lọ tiêu đen.
Chân giò hun khói cắt miếng, áp chảo rán chín, sau đó đập trứng gà, vừa đánh vừa đổ vào, trên hông chợt căng chặt, Trì Kiến ôm lấy cô từ phía sau.
Mùi sữa tắm thanh mát dễ ngửi theo gió bay đến, cô quay đầu lại, môi hai người kề sát, ăn ý khẽ chạm vào nhau.
Trì Kiến không mặc gì, cứ thế khom lưng ôm cô.
Thời gian rất yên tĩnh, có tiếng tim đập, có tiếng hít thở, chảo rán sôi dầu, trứng gà xèo xèo bên trên, mùi hương toả ra bốn phía.
Trì Kiến vuốt tóc cô sang một bên, cọ vào cần cổ cô: “Sau này ở đây chỉ cho em mặc như vậy thôi.”
“Để làm gì ạ?”
“Tương đối dễ sờ.”
Chiều dài cái áo phông này chỉ vừa che khuất mông cô, bên trong Cửu Lộ trống không, không mặc gì.
Tay anh sờ vào, phần vải trước ngực cô vẽ ra một đường nhấp nhô.
“Đừng nghịch nữa, anh không đói à?”
“Anh rất đói bụng.” Anh bỗng nhiên cười khẽ: “Bốn năm qua em ăn không ít trứng nhỉ?”
“Lát nữa cả hai quả em đều cho anh.”
“Giả vờ không hiểu à?” Trì Kiến vuốt ve đỉnh núi của cô, sau đó bàn tay chậm rãi đi xuống, “Có cần anh dùng tiếng phổ thông giải thích cho em một lần nữa không?”
Cửu Lộ cắn môi không hé răng, dung túng cho đôi tay anh muốn làm gì thì làm, rất nhanh, cô cảm nhận được sau hông có thứ gì đó lại đứng lên.
Cô tốt bụng nhắc nhở: “Ăn nhiều trứng gà trong một lần, anh cẩn thận nghẹn đấy.”
“Không đâu, hệ tiêu hoá của anh rất tốt.”
Khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa, ngón tay đi sâu xuống dưới, tìm kiếm mảnh đất thần bí kia, qua con đường bụng nhỏ, hơi dừng lại một chút.
Trên làn da vốn tinh tế trơn nhẵn, đột nhiên gặp được một vết hơi nhô lên, trái tim anh rơi thịch một cái, lập tức nhận ra đó là cái gì.

Cửu Lộ phát hiện anh đang chần chừ, lập tức ngăn lại.
“Đây là dấu vết để lại khi em sinh Tiểu Mộc, đúng không?”
Cô nắm chặt mu bàn tay anh, “Vâng” một tiếng.
Bỗng, Trì Kiến ôm cô, không biết nên nói gì cho phải.

Bụng ngón tay anh dừng lại ở chỗ kia, nhẹ nhàng vuốt ve theo hình dáng của nó: “Lúc ấy…… Rất đau phải không?”
“Không đau, em được tiêm thuốc tê rồi.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Thời tiết thay đổi thì hơi ngứa.”
Trì Kiến không tiếp tục hỏi, anh rút tay ra, nắm bả vai cô xoay người cô lại.
Cửu Lộ đặt mông lên kệ bếp, Trì Kiến ngồi xổm xuống định nhìn, cô lại lấy tay che bụng nhỏ: “Anh đừng nhìn, xấu lắm.”
“Cho anh nhìn đi mà.”
Cô gấp đến căng thẳng.
“Ngoan, bỏ tay ra nào.” Trì Kiến ngước mắt, ánh mắt cổ vũ, trên trán xuất hiện một vài nếp nhăn.
Cặp mắt kia của anh giờ phút này quá thâm tình, như lốc xoáy sâu hun hút, sắp cuốn cô vào trong.

Cửu Lộ chậm rãi thả tay ra, đặt ra phía sau, chống lên bếp.
Ánh mắt Trì Kiến dời xuống, nhìn thấy hình dáng của nó.
Vết sẹo cắt ngang bụng nhỏ, dài khoảng mười centimet, màu sắc không giống với nơi khác, là màu hồng phấn.

Cũng may vết khâu rất đẹp, một đường mảnh nhỏ, cũng tương đối trơn nhẵn, không quá rõ ràng, cũng không xấu như cô nói.
Trì Kiến rất khó tưởng tượng, dao phẫu thuật sắc bén rạch trên người thì có cảm giác gì.

Lúc ấy cô nằm trên bàn giải phẫu lạnh như băng, chịu đựng đau đớn do sinh non, mồ hôi đầy đầu, nhìn đèn giải phẫu chói loá trên đỉnh đầu, mỗi giây phút trôi qua đều rất dày vò.
Khi đó chắc cô cũng từng ảo tưởng, anh đang ở bên ngoài chờ cô, cô hy vọng biết chừng nào cục cưng có thể khoẻ mạnh ra đời, kết quả sau khi tỉnh lại, Giang Mạn lại nói cho cô biết, con trai đã “Chết non”……
Trì Kiến nhắm mắt lại, không đành lòng nghĩ tiếp.
Môi anh dán lên vết sẹo kia, nhẹ nhàng hôn, cuối cùng vùi cả khuôn mặt vào, rất lâu không ngẩng lên.
Cửu Lộ bị anh làm cho ngứa, bụng nhỏ rụt lại: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh suy nghĩ đến cục cưng tiếp theo.”
Cửu Lộ “Hừ” một tiếng, bĩu môi nói: “Em biết ngay anh lại nghĩ đến chuyện khác rồi.” Cô ôm mặt anh: “Lên thôi nào.”
Trì Kiến không nhúc nhích, bỗng dưng cầm đầu gối cô kéo lên trước, Cửu Lộ thét lên một tiếng, giây tiếp theo cô bị anh đè lên kệ bếp.
Trì Kiến tách chân cô ra: “Đứa tiếp theo, anh nhất định sẽ ở bên em.”
Anh cúi đầu, cố gắng lấy lòng cô.

Cửu Lộ chấn động, cắn chặt môi dưới, đâu dám nghĩ đến anh sẽ làm như vậy……
Lần này Trì Kiến hết sức dịu dàng, động tác vừa chậm rãi vừa tình cảm.
Anh nhẹ nhàng hôn khuôn mặt cô, mũi cô, môi dán lên mi tâm cô, lại chậm rãi cọ mí mắt cô.
Trì Kiến như thôi miên hỏi cô “Có đủ không em”, “Được không em”, trong một lần không sử dụng áo mưa, hai người tâm linh tương thông cảm nhận lẫn nhau, một giây cuối cùng, anh ôm lấy cô, sức lực ấy, như muốn đem cô khảm vào trong cơ thể.
Trì Kiến thực hiện lời hứa “Rất nhiều rất nhiều lần”, khi tất cả đã dịu xuống, mặt trời không còn treo cao.
Cửu Lộ không còn chút sức lực nào, lười nhác hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Hai rưỡi.”
Anh đứng dậy rót cốc nước ấm cho cô uống xong: “Em còn muốn uống nữa không?”
Cửu Lộ lắc đầu.
“Có đói bụng không?”
Cô gật đầu.
Trì Kiến mặc quần đùi có trang trí hình bãi biển vào, vai trần đứng trước bếp, bật bếp, rán lại trứng, áp chảo chân giò hun khói, động tác rất thuần thục.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, chỉ có một luồng sáng, hắt hết lên lưng anh.
Cửu Lộ si ngốc nhìn anh, bả vai anh rộng lớn, sống lưng thẳng tắp, cơ lưng rõ ràng, gần mông có hai cái hõm Venus gợi cảm.

Hóa ra, anh đã cường tráng như vậy.
Trì Kiến nghiêng người lấy đĩa, khóe mắt liếc qua: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ xấu hổ đấy.”
Cửu Lộ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười.
Trì Kiến đặt bánh mỳ nướng lên khay, bê lên giường.
Cô chỉ cần há miệng, hưởng thụ sự phục vụ của anh: “Chúng mình ở đây đã gần hết một ngày rồi.”
“Sao thế?”
“Vứt bỏ Tiểu Mộc ở nhà, hình như làm chuyện này không được đứng đắn cho lắm.”
Trì Kiến gật gật đầu, đồng ý nói: “Đúng là không thể nào đứng đắn được.”
Cửu Lộ liếc anh: “Đừng xuyên tạc lời em, em không nói theo ý đấy.”
Trì Kiến “Ừ” một tiếng, đưa bánh mỳ nướng tới bên miệng cô: “Có ý gì không quan trọng.” Anh dừng lại: “Ngày mai em còn muốn đến không?”
Cô cả kinh “…… Anh còn muốn đến nữa hả?”
Trì Kiến học theo bộ dáng cô, liếc cô một cái, “Đừng xuyên tạc lời anh, hôm nay bị em ép đến gần khô rồi, nghỉ hai ngày đã.” Anh nhếch môi: “Ý anh là, đưa con trai, ra biển câu cá.”
Hết chương 65
Lời editor: Chương này mùi mẫn thật đấy ^^
 
------oOo------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.