Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 35: Kết thúc (Hoàn)



Rèm cửa được thả xuống một lớp, những chiếc nến mà Kinh Linh mang đến đều được đốt lên, cả căn phòng tràn ngập trong hương gỗ nhẹ nhàng.

Ánh đèn led và đèn đường bên ngoài cửa sổ bị che khuất bởi rèm cửa, còn bên trong căn phòng lại mang theo không khí mờ ảo không chân thực như một câu chuyện xưa cũ.

Máy quay đĩa phát ra tiếng hát du dương truyền cảm, âm thanh hơi rè khiến cho bầu không khí mang theo vẻ tang thương.



Tình yêu đầu tiên của anh trong cuộc đời này

Khiến đôi mắt anh không thể chớp

Người tình đầu tiên của anh trong cuộc đời này

Khiến đôi mắt anh chỉ tràn đầy bóng hình em

Anh nhìn thấy những cơn gió

Anh nhìn thấy những nhành cây

Trong thế giới của anh, mọi thứ đều sáng rõ

Tình yêu đầu tiên của anh trong cuộc đời này

Khiến tâm hồn anh cũng được rộng mở

Người tình đầu tiên của anh trong cuộc đời này

Khiến trái tim anh cũng có thể cảm nhận

Anh cảm nhận được u sầu

Anh cảm nhận được mộng mơ

Trong trái tim anh mọi thứ đều rõ ràng

Anh cảm nhận được thế gian

Anh cảm nhận được tình yêu

Anh có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong thế giới của đôi ta

(Bài “Oh My Love” của John Lennon: https://youtu.be/0LzNNgctnbs)



Cơ thể Kinh Linh mềm như bông bám lên người Chương Hồi, bọn họ uống một chút rượu, khi men say bắt đầu xâm nhập Chương Hồi mời Kinh Linh nhảy một điệu, Kinh Linh lại làm nũng nói. “Em không có sức.”

Chương Hồi đỡ anh dẫm lên trên thảm lông, hắn nâng eo Kinh Linh. “Dẫm lên chân anh, anh dẫn em nhảy.”

Vì thế gan bàn chân của Kinh Linh đặt lên trên mu bàn chân của Chương Hồi, Kinh Linh lười biếng như một chú mèo chưa tỉnh ngủ, Chương Hồi ôm lấy anh đung đưa theo tiếng hát, tay anh choàng lên cổ Chương Hồi chống trán mình lên trán hắn.

Như những lời tâm tình của tình nhân, thanh âm của Chương Hồi trầm thấp vang lên. “Phần của năm nay đâu?”

Kinh Linh mềm mại nói. “Cái gì cơ?”

Chương Hồi cười, tiếng cười như tiếng đàn cello mê người. “Bưu thiếp sinh nhật của anh.”

Người trong lồng ngực ngẩng đầu lên hôn hắn, trong miệng hai người đều là dư vị của rượu vang đỏ.

“Năm nay không có bưu thiếp, bởi vì em đã gửi chính bản thân mình tới bên anh rồi.”

Những bức ảnh trên tường phản chiếu bóng dáng quấn chặt lấy nhau của hai người, máy quay đĩa vẫn vang lên không biết mệt mỏi, trên sàn nhà đã truyền đến âm thanh áo quần rơi xuống đất.

Kinh Linh giao toàn bộ bản thân mình cho người yêu, người anh yêu duy nhất trên cuộc đời này, người duy nhất tồn tại trong đôi mắt anh, mọi điều tốt đẹp trên thế gian này xảy ra đều nhờ có người ấy.

Mỗi một bước đi Chương Hồi tháo thêm một cúc áo của anh, cho đến khi hắn bước đến bước thứ bảy, áo của anh rơi xuống sàn nhà.

Đến khi bị đưa đến bên ban công, quần áo trên người anh đã không còn một mảnh, toàn thân anh trần trụi đứng trên mu bàn chân của Chương Hồi, sau lưng là những lớp ánh đèn led mờ mịt mông lung.

Ánh mắt Chương Hồi trở nên thâm trầm, Kinh Linh hiểu rõ ý nghĩa của chúng, anh không thể nào cự tuyệt được, mà chính bản thân anh cũng khát vọng, khát vọng tất cả mọi thứ từ hắn.

Hô hấp nóng rực giao nhau, tầm nhìn quay cuồng choáng váng.

Không biết từ lúc nào anh đã bị đè lên tấm thảm sát ban công, ngón chân anh không chịu được mà quắp lấy tấm rèm cửa, tiếng cơ thể va chạm vào nhau sắp không thể lấn áp được tiếng rên rỉ khó nghe được của anh.

Ngón tay anh bám chặt lên tấm lưng rộng lớn của người kia, đôi khi vì không chịu nổi mà chỉ biết túm lung tung.

Anh chìm nổi trong tình dục như dần đánh mất chính mình, đó là thứ xúc cảm anh chưa bao giờ cảm nhận được.

Những bức ảnh trên tường phản chiếu bóng hình Chương Hồi đưa đẩy hông, nhanh đến mức tựa như ảo ảnh.

Đôi chân vắt bên hông Chương Hồi mới đầu còn giãy giụa, sau đó lại chỉ có thể xụi lơ run rẩy bị người gắt gao giữ lấy.

Máy quay đĩa vẫn ngân nga, Chương Hồi vẫn dẫn anh theo nhịp điệu, chẳng qua là hắn đã thay đổi thành một bản nhạc có nhịp nhanh hơn, cả người Kinh Linh đều treo trên người Chương Hồi, nơi hai bộ phận giao nhau cũng theo giai điệu mà ra vào.

Tay Kinh Linh đã không biết để ở đâu nữa, anh không bám được vào cánh tay đầm đìa mồ hôi của Chương Hồi, tay anh thõng xuống nhưng thân thể lại không hề trượt xuống, mỗi khi anh nghĩ mình có khả năng sẽ rơi thì Chương Hồi lại dùng một phương thức chân thật đáng tin nào đó để kéo anh về lại vị trí ban đầu, khi đó chân anh sẽ không tự giác mà cuốn chặt hơn.

Thanh âm của anh càng trở nên khó kiềm lại, tiếng thở dốc mang theo nức nở, mồ hôi của Chương Hồi chảy trên ngực Kinh Linh khiến cả tâm can anh cũng đều ngứa ngáy.

“Em… A… Ngực em ngứa quá.” Tay không thể cào, anh dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm vào Chương Hồi.

Bàn tay Chương Hồi đang giữ lấy mông anh tăng thêm sức lực, hắn cúi đầu chôn vào ngực anh ngậm lấy một bên, lưng và cổ Kinh Linh không tự giác ngửa ra đằng sau, tay Chương Hồi đành phải giữ chặt lấy anh làm cho bộ phận giao nhau nào đó đi vào càng sâu hơn.

Kinh Linh khóc giấu mặt mình bên cổ Chương Hồi, anh hé miệng cắn bờ vai của hắn, thừa nhận tất cả sức lực và yêu chiều đối phương trao cho.

Cuối cùng, thời điểm anh bị đặt trên ban công, mười ngón tay của hai người họ đan vào nhau đặt lên trên cửa kính, một tầng hơi hiện lên dưới bàn tay của cả hai, nhưng không lâu sau đã bị hai bàn tay ấy vì di chuyển mà lau sạch.

Tay Chương Hồi giữ lấy vòng eo của Kinh Linh, hắn cảm nhận thứ sung sướng mình chưa từng trải qua, thân thể người dưới thân co rút dùng thứ phản ứng nguyên thủy nhất để đáp lại hắn.

Cuối cùng hắn hôn phần xương bướm của Kinh Linh rồi bắn ra.

Kinh Linh “A” lên một tiếng trong hơi thở dồn dập, anh lạc vào trong cơn co rút của thân thể, Chương Hồi yêu chiều mà hôn lên thái dương anh rồi bế anh lên trên tầng.

Kinh Linh có thể nghe thấy tiếng chất lỏng tí tách chảy dọc theo bắp đùi mình, anh theo bản năng kẹp chặt lại, sau đó ngại ngùng ngẩng đầu lên nhìn Chương Hồi, đúng lúc này thanh âm trầm thấp của Chương Hồi vang lên bên tai anh. “Ngoan quá.”

Sau đó hai người họ lại tiếp tục lăn lộn trên giường, cuối cùng Kinh Linh đã khóc không thành tiếng được nữa, nước miếng cũng không kiềm chế nổi mà chảy ra. Đôi mắt mông lung đẫm nước của anh nhìn thấy người anh yêu, nhìn thấy người ấy cũng chìm trong dục vọng, anh chỉ biết hoàn toàn mở hết cả trái tim và thân thể ra trao cho hắn, không giữ lại cho bản thân một phần nào.

Ngoài cửa sổ là tia nắng ban mai mơ hồ, Chương Hồi vẫn đang thở đều ngủ bên người anh.

Kinh Linh nhẹ nhàng đứng dậy từ trong ngực hắn, anh kéo đôi chân mềm nhũn của mình đi tìm điện thoại, mở Weibo lên viết vài câu anh đã suy nghĩ từ lâu, cũng không nhớ đã được đọc ở đâu nhưng lại khiến anh vô cùng cảm động.

“Người bước tới giữa tiết đông chí, ngọn gió vương lại trên hàng mi, rằng ‘Ta đã đến, nhưng lỡ muộn’

Ngoài đình cổ thụ vẫn lừng lững, tựa bóng cây tỏa kín trái tim, vẫn thanh tao như dáng hình người”

(Lời trong bài hát “Ngày bình an”: https://youtu.be/-OgefwaGY-Y

Cảm ơn cô Sa Gapo, Yu Jie và Diệp Huyền Trần đã cứu tôi phần này ;;v;;

Giải nghĩa theo vị cứu tinh Sa Gapo: Đoạn đầu ý nói thời điểm người thương trở về là vào ngày đông chí, người thương không hề than thở mình đã vượt qua bao chông gai để vội trở về, chỉ có sự phong trần mệt mỏi đọng lại trên hàng mi và câu nói khẽ “Ta đã đến, nhưng lỡ muộn”. Đoạn sau là nói về người chờ đợi, chờ đợi người thương nơi đình viện, đợi ngày người thương trở về, vẫn là dáng vẻ cao ngất rạng ngời. Nói chung 2 câu này là đối đáp, cùng hướng về người mình yêu, thấu hiểu trái tim nhau, chờ đợi và đồng hành với nhau qua đủ mọi ấm lạnh buồn vui của nhân gian.)

Kèm theo là ảnh hai người chụp chung tại núi Phú Sĩ kia, chẳng qua anh đã chỉnh sửa ảnh chỉ còn bóng dáng mờ ảo của hai người đàn ông.

Kinh Linh nhẹ nhàng nằm trở lại bên cạnh người yêu rồi an tĩnh ngủ.

……

Một ngày nào đó, Kinh Linh xách đồ ăn về nhà phát hiện ra Chương tiên sinh nhà anh đang ngồi trên ghế sofa cầm một quyển sách đọc say sưa.

Anh đứng trước mặt hắn tò mò hỏi. “Anh đang đọc gì đấy?”

Chương Hồi thần bí đóng sách lại không cho anh nhìn thấy tên, Kinh Linh muốn cướp lấy, hai người lộn xộn trên ghế sofa một lúc rồi cuối cùng vẫn là Kinh Linh thua vì thể lực.

Anh thở hồng hộc lấy chân đạp Chương Hồi, Chương Hồi dùng một tay nắm lấy mắt cá chân anh đặt lên đùi mình vuốt ve, vuốt đến mức mặt Kinh Linh cũng đỏ lên.

Chương Hồi xấu tính nhìn anh chớp chớp mắt. “Anh từng nói với em rồi, anh đã đi in những thứ em viết cho anh thành một quyển sách.”

Kinh Linh sửng sốt không thể tin được rồi che mặt. “Mấy bức thư độc thoại của em sao?”

Chương Hồi lắc đầu. “Ai bảo là độc thoại, không phải là viết cho chồng của em à?”

Kinh Linh trừng hắn, Chương Hồi lại nhéo nhéo cẳng chân của anh. “Em đoán xem quyển sách này sẽ được gọi là gì?”

Kinh Linh tự hỏi trong chốc lát, sau đó chần chừ nói. “Thư đến từ một người đàn ông xa lạ?”

Chương Hồi cười đến đau cả bụng, hắn nói. “Cái tên này nghe có vẻ văn thơ nhỉ.”

Kinh Linh hừ nhẹ, sau đó lại hỏi. “Đừng bảo là đặt tên đó thật đi?”

Chương Hồi nhìn vào đôi mắt anh, hắn nở một nụ cười vừa lưu luyến vừa ôn nhu.

Hắn chậm rãi đưa bìa sách ra trước mặt Kinh Linh, Kinh Linh đọc xong thì cười, cười đến cả đôi mắt cũng đỏ.

Cuốn sách tên là “Thư tình đến từ người tôi yêu”

……

Một năm sau, một buổi triển lãm nhiếp ảnh đã được tổ chức trên tầng hai trung tâm nghệ thuật mới khánh thành lớn nhất phía bắc, đó là buổi triển lãm cá nhân lần đầu tiên của nhiếp ảnh gia Seirei, địa điểm đầu tiên là ở thành phố B.

Tại nơi trung tâm của hội trường có treo hai bức ảnh vô cùng lớn. Một là hình bóng của một chàng trai trẻ tuổi đứng trước ánh hoàng hôn mang theo không khí của năm tháng đã qua.

Còn một bức khác là ảnh mới được chụp, là bóng dáng của hai người đàn ông đứng sóng vai nhau dưới ánh nắng ban mai.

Giang Khanh, cô sinh viên khoa nhiếp ảnh khóa 18 của đại học Q đứng trước trước hai bức ảnh này đã lâu mà vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh được.

Bỗng nhiên cô nhớ lại vị nhiếp ảnh gia mà cô đã theo dõi rất nhiều năm này đột nhiên lại comeout trên Weibo vào năm ngoái, khi đó khu vực bình luận đã nổ tung.

Năm ngoái vào rạng sáng sau ngày đông chí, Seirei đã công khai bày tỏ tình yêu với người bạn đời đồng tính của mình trên Weibo.

Hôm nay cô lại được thấy hai bức ảnh này, được đặt tên là “Triều triều” và “Mộ mộ”.

(“朝朝”, “暮暮”: “Triều” có nghĩa là bình minh, “mộ” có nghĩa là hoàng hôn, cụm từ “triều triều mộ mộ” có nghĩa là từ sáng đến đêm, hay còn có nghĩa là mọi lúc)

Cô rất muốn biết câu chuyện xưa của hai người họ, thậm chí cô còn não bổ ra rất nhiều tình tiết lãng mạn gần như có thể viết được thành một cuốn tiểu thuyết trăm ngàn chữ.

Chiều hôm đó khi rời đi, cô mở vé trong tay ra xem, trên đó viết:

“Triển lãm toàn quốc của nhiếp ảnh gia Seirei – Thành phố B: Sau bao thăng trầm.”

Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ. “Anh là tất cả những thăng trầm của cuộc đời em.”

– HOÀN –

Tâm sự nhỏ:

Hoàn rồi huhu ;;v;; Truyện này thách thức tui rất nhiều thứ, đặc biệt là những màn tả nội tâm và mấy đoạn thịt thà, thứ mà tui rất chi là vô cùng cùi bắp ;;v;; Nhưng dù sao cũng xong rồi, có lỗi lầm gì mọi người cứ nhắc nhở thoải mái ^^ Không nói thêm gì nhiều về truyện vì tôi đang bắt tay viết một bài review cây nhà lá vườn, hy vọng có thể viết xong sớm ;;v;;

Thôi chả dám hứa xem có định edit tiếp hay không đâu, không lại tự vả như lần trước thì đau lắm =)) Thôi thì cứ tạm thời hẹn gặp mọi người vào những bộ khác (nếu có) vậy ^^ Mà nếu mọi người thấy bộ nào nhẹ nhàng ấm áp tí mà chưa được edit thì cứ nhắn tui nhé, biết đâu hợp gu là tui lại đào hố ^^ Cảm ơn mọi người vì đã đọc được đến dòng này, yêu nhiều!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.