Vị Đạo Trưởng Này Quá Cục Súc

Chương 9: Hàn Phong Khẩu



Chương 9: Hàn Phong Khẩu

「 Trung phẩm Mộc linh mạch. Tu vi túc chủ quá thấp, không thể dung luyện. Như nếu cưỡng chế, bạo thể t·ử v·ong. 」

Thôi vậy, là ta quá tham lam.

Ngược lại chứng minh phụ trợ này là nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, không có quá mức buff. Nếu không cái gì cũng không cần làm, cái nào kẻ địch can đảm nhảy nhót, ta liền đem thiên địa này dung luyện hết thảy một lần, trực tiếp quét ngang là được rồi.

Dương Hàn tự giễu cười cười, cũng không thất vọng. Thậm chí cảm thấy như vầy mới hợp lý.

Thời gian như bóng câu bên cửa sổ, không chờ đợi ai.

Mặt trời dần l·ên đ·ỉnh đầu, đem Dược Thiên Phong dần dần bốc lên nhiệt khí.

Hơi nóng như thiêu như đốt.

Hậu sơn, một thân ảnh bé nhỏ có chút lén lút men theo bờ đá chậm rãi di chuyển.

Nơi này bình thường vắng lặng, cực ít người đến. Nghe nói bởi vì tình huống đặc thù, phía hậu sơn từng có một trận đ·ộng đ·ất, bên dưới sụp xuống một cái giếng sâu không thấy đáy.

Truyền thuyết từng có vị trưởng lão rãnh rỗi, đem giếng này kiểm tra qua, cuối cùng đối ngoại tuyên bố bên dưới tuy độ sâu rất lớn, nhưng chỉ là gió có chút lớn cùng chút đất đá bình thường, cũng không có cái gì cơ duyên, khuyến cáo hết thảy môn nhân đệ tử không nên tò mò.

Tu tiên giới hàng ngày trôi qua đều có đủ loại thần bí sự tình phát sinh. Sự tình trong giếng này cũng dần dần ít người còn quan tâm tới.

Thậm chí sau đó giếng này còn được đám đệ tử tạp dịch tận dụng làm hố chứa rác.

Nghe nói đã mấy trăm năm trôi qua, không biết bao nhiêu rác rưởi bị ném xuống, giếng này vẫn trước sau như một đen kịt sâu không thấy đáy, không hề có dấu hiệu bị lấp đầy.

Dương Hàn trong lúc nhàn rỗi, từng nghe có mấy vị lão thành tạp dịch kể lại, từng mơ hồ thấy qua bên dưới tựa như có thứ gì chuyển động.



Cũng có người nói mỗi lần đến đây vứt rác đều mơ hồ có cảm giác bên dưới có một con mắt sâu lắng nhìn lên phía trên.

Đối với các loại sự tình kỳ bí này, Dương Hàn nghe qua một lần liền có chút hồ nghi, nhưng nghe quá nhiều đồn đãi khác nhau liền đem nó bỏ ngoài tai.

Dù sao hôm nay hắn đến cũng không phải vì muốn đem giếng này nhảy xuống khám phá nghiên cứu.

Quản nó là thứ gì, dù là có quái vật ba đầu sáu tay, nơi này là Huyền Đạo Tông, Dương Hàn cũng không tin có thứ gì dám từ bên dưới lao lên nhảy nhót tưng bừng.

Đường đi đến cái giếng này cũng không tính khó, chỉ là có chút cheo leo.

Dù sao con đường này chỉ là một con đường mòn độc đạo, qua biết bao nhiêu thế hệ đệ tử tạp dịch khai phá mà tạo thành.

Con đường chỉ rộng chừng hai gang tay, lại kề sát bên vách núi, ngày hôm nay gió có chút mạnh, Dương Hàn thân thể bị gió thổi lung lay trái phải, bất đắc dĩ phải đem tốc độ thả chậm một chút.

Không bao lâu sau, một miệng giếng đen kịt âm u đã hiện ra trước mắt Dương Hàn.

Miệng giếng rộng chừng mấy chục mét, chung quanh miệng giếng vòng ngoài đá vụn lởm chởm, nứt nẻ gãy vỡ như tùy thời có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Bên trong miệng giếng tối tăm u ám, Dương Hàn nhìn một lát vẫn chỉ thấy bên trong một màu đen kịt, hoàn toàn không quan sát thấy tình huống chân thực.

Dù hiện tại đang là buổi trưa, ánh nắng đang vào lúc chói chang nhất.

Thế nhưng ánh nắng khi chiếu vào trong giếng, lại dường như bị hấp thu lấy, hoàn toàn không thể nhìn rõ bên trong có gì.

Cũng không biết là vị tổ sư tạp dịch nào đầu tiên nghĩ ra ý tưởng đem rác rưởi tiến vào nơi này.

Chỉ có vào không có ra.



Quả thật là thiên tài.

Nếu như bên trong thật có tồn tại không biết tên lão quái vật, phỏng chừng việc làm đầu tiên là truy tìm sau đó đem tên đầu têu ném rác xuống này đánh nổ đầu chó đi.

Ngay lúc đó, trong một mật thất tối tăm, một lão nhân tóc tai che kín mặt, mình mẩy khô đét như que củi, nửa người trên của lão để trần, bị một sợi xích đen nhánh thô to khóa chặt, đột nhiên hắt xì một cái.

Xích sắt theo chuyển động lập tức leng keng leng keng phát ra âm thanh chói tai.

Chờ cho xích sắt yên tĩnh lại, lão nhân hai mắt âm u đen kịt nghi hoặc nhìn quanh một lúc, sau đó chậm rãi lần nữa chìm vào nhập định.

Bên này.

Dương Hàn đem loạn thất bát tao suy nghĩ trong đầu ném sang một bên, cẩn thận bước đến vùng ngoài của miệng giếng.

Vừa bước đến gần, liền cảm nhận bên trong có từng luồng gió mạnh mang theo lạnh lẽo khí tức từ trong miệng giếng thổi ra.

Dương Hàn không nhịn được rùng mình một cái, sau lưng có cảm giác nổi gai ốc.

Chẳng lẽ có quỷ, đang là giữa trưa, làm sao lạnh như vậy.

Đám tạp dịch đệ tử đặt cho miệng giếng này là Hàn Phong Khẩu cũng không phải là vô duyên vô cớ.

Dương Hàn dựa theo đường mòn, tiếp cận một bệ đá có vẻ khá vững chãi, là nơi các đệ tử đặt chân lên để ném đồ vật xuống bên dưới.

Bệ đá này nằm cheo leo gần kề Hàn Phong Khẩu, là nơi duy nhất không có vết nứt lan tới, nhìn dấu vết mài mòn theo năm tháng cũng có thể thấy nơi này đã đặt biết bao nhiêu dấu chân của các thế hệ tạp dịch đệ tử.

Dương Hàn cẩn thận lật tay đem ra cuộn dây thừng từ trong hành trang, đem một đầu cẩn thận cột vào một cột đá cách đó không xa.



Dây thừng thô to bằng nửa cổ tay người lớn, làm bằng một loại dây leo nào đó được bện lại với nhau cực kỳ chắc chắn. Dương Hàn mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được nó trong nhà kho tạp dịch của Dược Thiên Phong.

Cũng không biết nó đã bị vứt xó bao nhiêu năm tháng, hôm nay liền để nó mạnh mẽ xuất thế làm ra cống hiến lần nữa đi.

Đem dây thừng cột nhiều nấc, sau đó kiểm tra cẩn thận không có chút sơ hở nào, Dương Hàn mới đem một đầu dây còn lại cẩn thận buộc vào người mình.

Xong xuôi đâu đó, hắn mới nhẹ nhàng cẩn thận từng bước một tiến đến bên miệng hố.

Nơi này chính là vị trí mà các tạp dịch đệ tử thường xuyên ném đồ vật đi xuống.

Thâm uyên đen kịt lạnh lẽo dường như có một đôi mắt từ góc tối nào đó lặng lẽ nhìn lên, khiến cho Dương Hàn sau lưng sởn gai ốc, nhịp tim không tự chủ gia tốc.

Cầm dây thừng giật giật, không có vấn đề gì, Dương Hàn hít sâu một hơi, chậm rãi men theo mỏm đá đi ra ngoài mép giếng.

Hắn rất cẩn thận, gần như bò sát người xuống, tựa như thằn lằn bám đá.

「 Đing! Phát hiện một nhúm đất bùn. Bởi vì lâu dài hấp thu bột phế đan, dần dần có chút dược lực. 」

「 Đing! Phát hiện một nhúm đất bùn. Bởi vì lâu dài hấp thu bột phế đan, dần dần có chút dược lực. 」

“Khà khà…” Dương Hàn nghe tiếng nhắc nhở, đầu tiên là sững sờ, sau đó là vui vẻ.

Chút sợ hãi tan biến, thay vào là hưng phấn.

Âm thanh nhắc nhở này chứng minh suy đoán trước đó của Dương Hàn không sai.

Không biết bao nhiêu năm qua phế đan hoặc các loại vật phẩm bỏ đi đều bị các đệ tử đem đến nơi này quăng xuống bên dưới tiêu hủy, khẳng địch có chút sẽ bám lại bên thành vách đá.

Đáng c·hết thói hư tật xấu, đem đẹp đẽ nên thơ như thế này một cái hố cho làm ô nhiễm, ảnh hưởng môi trường.

Dương Hàn thân mang trách nhiệm người, sao có thể khoanh tay để yên không hỏi đến.

Dương Hàn không nói hai lời, đối với sự tình này việc nhân đức không nhường ai, bắt đầu vùi đầu vào gian khổ mà đem hết thảy bùn đất nơi này cho luyện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.