Vào thứ hai, Thu Trình đưa bà nội của mình là Thu Phỉ đến bệnh viện để khám sức khỏe định kỳ, sau đó dẫn bà đến đăng ký tại khoa thần kinh để kiểm tra các vấn đề liên quan.
Buổi sáng hôm nay Thu Trình nhận được kết quả kiểm tra.
Bà được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, chứng mất trí do tuổi già.
Hiện nay chưa có cách nào điều trị dứt điểm căn bệnh này, mà chỉ có thể dùng các biện pháp điều trị để làm chậm quá trình phát triển của bệnh.
Cho nên, mấy năm tới hoặc mười mấy năm tới, trí nhớ của bà không ngừng suy yếu.
Theo thời gian, chẳng những không nhớ được việc gì, thậm chí bà cũng sẽ không nhận ra người bên cạnh là ai.
Một ngày nào đó, bà cũng sẽ quên Thu Trình.
Sau khi cha mẹ anh qua đời, anh được bà nuôi dưỡng từ khi anh chín tuổi, nên anh có tình cảm rất sâu sắc với bà, anh không thể chấp nhận sự thật này.
Ngược lại, Thu Phỉ, là người hiểu rõ nhất tình trạng thể chất của mình, đã cười an ủi cháu trai: “Trình Thu, cháu đừng buồn, bà nội chỉ có trí nhớ không tốt mà.”
“Cháu gọi điện thoại cho cô của cháu đi, bảo cô ấy qua đây.”
Ngoài người con trai đã mất, thì Thu Phỉ còn có một người con gái, tên là Hạ Tri Thu.
Thu Trình nghe lời bà, gọi điện thoại cho cô.
Sau khi Hạ Tri Thu tới, bà bảo Thu Trình đem kết quả kiểm tra sức khỏe cho cô xem.
Sau khi Tri Thu xem xong, thì sững sờ tại chỗ, hai mắt đỏ bừng.
Tin tức này quá bất ngờ, khiến cô sững sờ một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh lại và nói: “A Trình, mẹ, chúng ta thương lượng một chút đi.”
“Mẹ, mẹ có thể đến ở cùng con không?”Hạ Tri Thu vừa hỏi xong, Thu Trình liền phản đối: “Cô, bà có thể đến ở với cháu.”
Hạ Thu Trí đau lòng và dịu dàng nhìn Thu Trình, không cùng anh tranh cãi, mà chỉ quay lại hỏi Thu Phỉ: “Mẹ, mẹ tự quyết định đi, mẹ muốn sống ở đâu?”
“Dù sao thì mẹ cũng không thể lại ở một mình nữa.”
Thu Phỉ không cần suy nghĩ, liền cười nói với Hạ Tri Thu: “Đi nhà con đi.”
Bà gọi Hạ Trí Thu tới, chính là vì nói chuyện này.
A Trình còn trẻ, chưa lập gia đình, bà mà sang ở với anh, nếu anh muốn đưa bạn gái về nhà, thì không tiện lắm, sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của anh.
Hơn nữa mỗi ngày A Trình đi làm đã rất mệt mỏi vì công việc bận rộn, bà không muốn anh bị phân tâm, lo lắng bà ở nhà một mình có được không.
Bà không muốn làm trì hoãn cháu trai của mình.
Ánh mắt Thu Trình liền tối sầm lại.
Anh thấp giọng hỏi bà: “Bà nội không muốn ở cùng cháu sao?”
Giọng nói nghe rất buồn.
Bà nhìn về phía anh, vẫy vẫy tay, cười gọi anh lại gần.
Thu Trình đang đứng bên cạnh cô nghe lời mà đi tới, ngồi cạnh chân bà.
Bà nhẹ nhàng xoa đầu của anh, giống như khi anh còn nhỏ vậy.
Ở trong mắt của bà, anh vĩnh viễn là một đứa trẻ.
“A Trình, bà sang ở với cô, cháu cũng có thể thường xuyên đi thăm bà mà.”
Thu Trình mím môi khẽ nói: “Như vậy không giống nhau.”
Thu Phỉ cười, “Cậu bé ngốc.”
Hạ Tri Thu nhẹ nhàng giải thích với Thu Trình: “A Trình, bên nhà cô nhiều người, mỗi ngày đều có người ở nhà, lúc nào cũng có thể chăm sóc bà, bình thường cô và chú đi làm, bà có thể cùng nói chuyện phiếm với bố mẹ chồng của cô, cũng có thể cùng mẹ chồng cô đi ra ngoài đi dạo, bà muốn ăn cái gì thì nói với người giúp việc là được.”
“Cháu đừng lo lắng, cô sẽ chăm sóc tốt cho bà, cháu nhớ bà thì lúc nào qua thăm bà cũng được, cháu có thể ở lại nếu muốn, cô vẫn luôn để một phòng cho cháu.”
Thu Trình không trả lời, xem như thỏa hiệp.
Nhưng chuyện bà bị bệnh lần này, có ảnh hưởng rất lớn đối với Thu Trình, tuy rằng anh không biểu lộ ra.
Cho tới khi uống rượu ở buổi tối sinh nhật, dưới tác dụng của rượu, khổ sở, khủng hoảng, sợ hãi chôn sâu trong lòng anh… Những cảm xúc hỗn độn đang trộn lẫn vào nhau, tranh giành nhau để thoát ra.
Thu Trình không thể ngừng nghĩ tới lời bác sĩ nói với anh trong ngày.
Một ngày nào đó, bà nội anh sẽ quên anh là ai.
Bị lãng quên đối với anh còn khó chấp nhận hơn là bị bỏ rơi.
…..
Khâu Trừng bị anh ôm chặt đến nỗi xương cốt đau nhức.
Cô vội cau mày đưa tay lên vai anh, cố đẩy anh ra.
Nhưng cô càng phản kháng thì anh càng mạnh mẽ ôm.
“Đừng đi,”anh như muốn bóp nát xương cốt của cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy sự cố chấp mãnh liệt, nhưng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng tự nhiên, nghe vô cùng dịu dàng: “Em đừng đi đâu, chỉ cần ở bên cạnh anh là được.”
“Đừng quên anh, không thể quên anh.”
“Anh làm em đau…”Khâu Trừng thanh âm thống khổ run lên, bất mãn nói: “Buông ra!”
Hơi thở của người đàn ông nặng nề, chóp mũi anh cọ qua da thịt cô, mang theo hương rượu, quanh quẩn bao trùm lấy cô, khiến cô không cách nào thoát ra được.
Ngay lúc anh há miệng định cắn vào cổ cô thì cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, bên cạnh truyền đến âm thanh nghi hoặc của phục vụ: “Kỳ quái, đèn trong phòng này sao lại bị tắt nhỉ?”
Trong khoảnh khắc cửa phòng bị mở ra, ánh đèn trên hành lang nhanh chóng chiếu vào.
Khi nhân viên phục vụ nhìn thấy bên cạnh cửa có bóng dáng hai người ở bên nhau, anh ta lập tức dừng bước.
Lúc này Thu Trình đã mất kiểm soát đến mức bạo lực, anh nhẹ nhàng giữ gáy Khâu Trừng, và che đi khuôn mặt của cô.
Rồi sau đó quay lại, ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía đối phương, ngữ khí lạnh lùng như dao: “Cút ngay!”
“Thực xin lỗi, quấy rầy đến ngài, xin lỗi.”Phục vụ bị ánh mắt Thu Trình cùng lời nói lạnh lùng dọa đến da đầu tê dại, cả người đều nổi lên tầng da gà, lập tức lui ra ngoài, nhanh tay đóng lại cửa.
Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối vô tận.
Khâu Trừng lại nhân cơ hội dùng sức đẩy anh ra, trực tiếp mở cửa cho ánh sáng vào.
Cô đứng ở nơi ánh sáng giao thoa với bóng tối, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt nửa sáng nửa tối.
“Anh có về hay không?”Khâu Trừng ngữ khí bình tĩnh hỏi.
Thu Trình dường như tỉnh táo lại một chút, nói “Ừ”, rồi sau đó nhấc chân có chút siêu vẹo mà đi về phía trước, theo sát cô ra khỏi phòng.
Sau đó, Khâu Trừng phát hiện, anh đi về phía ngược lại.
Cô đứng ở cửa phòng bao, nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông kẽ đung đưa, bước chân luôn không vững vàng.
“Đi sai đường rồi.”Khâu Trừng ở phía sau nhắc nhở.
Anh như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, cách thang máy càng ngày càng xa.
Khâu Trừng bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo, túm chặt tay áo sơ mi của anh, nhíu mày nói: “Bên này.”
Anh dừng lại, và nhìn chằm chằm xuống cô.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên đôi mắt anh nhiễm một tầng mỏng hồng nhạt, tôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt đặc biệt hấp dẫn.
Đôi mắt anh so với ngày thường còn trong trẻo hơn rất nhiều, thoạt nhìn sạch sẽ lại thuần khiết, giống như một đứa trẻ ngây thơ không rành thế sự.
Trong đó lại có một cảm giác mong manh khó tả.
“Bên kia?”Thu Trình mờ mịt nói.
Khâu Trừng đành phải lôi kéo tay áo của anh quay lại.
Mới đi vài bước, lúc cô muốn buông tay anh, thì tay anh đột nhiên duỗi tới, chính xác cầm lấy tay cô.
Khâu Trừng giống như bị phỏng tay, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nhưng vì bị anh siết chặt, cô thậm chí không thể rụt lại một phân.
Như một đứa trẻ, anh nắm chặt tay cô không buông, và đi theo cô về phía trước.
Sợ đánh mất cô, càng sợ cô bỏ rơi mình.
Mãi cho đến khi lên xe, anh vẫn cầm tay cô không rời.
Khâu Trừng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng anh nắm tay một trước một sau ngồi vào ghế sau, báo địa chỉ cho người lái xe thuê.
Thu Trình lên xe liền nhắm mắt lại, như thể rất buồn ngủ.
Trên đường về cô rất nhiều lần muốn rút tay ra, nhưng không được.
Bởi vì anh nắm chắc vô cùng.
Cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, tùy ý anh lôi kéo.
Khâu Trừng quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cảnh đêm nhộn nhịp của thành phố nhanh chóng lùi xa, biến thành những bóng ma sặc sỡ trước mắt cô.
Khuôn mặt của cô mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ xe, Khâu Trừng lâm vào trầm tư.
Bởi vì những gì anh ấy đã nói và làm trong phòng bao vừa rồi.
Cảm giác giống như anh không thật sự đem cô làm bạn gái
trên danh nghĩa.
Tuy nhiên, anh đã say rượu.
Lời nói, việc làm trong lúc say làm người không có cảm giác chân thật.
Hơn nữa anh vừa nói những lời đó, là có ý gì?
Vì sao lại sợ người quên mất anh? Anh rốt cuộc có biết cô là ai không? Hay là anh đã đem cô trở thành ai?
Thu Trình khiến cô bối rối, lại cáu kỉnh trước sự mơ hồ của anh.
Sau khi xuống xe, Khâu Trừng lôi kéo người đàn ông nắm chạy tay cô không buông vào thang máy, khi thang máy dừng ở tầng 16, một lần nữa cô lại muốn đem tay rút về, vẫn vô dụng.
”Về đến nhà rồi,”Khâu Trừng bình tĩnh nói: “Anh buông tay ra.”
Anh lại trả lời: “Chưa về đến nhà.”
Khâu Trừng bị anh làm cho tức giận, túm anh đến cửa nhà anh.
Thu Trình không trang bị mật mã điện tử, mà dùng chìa khóa để mở cửa.
Khâu Trừng nhắc nhở anh: “chìa khóa đâu? Mở cửa.”
Người đàn ông thờ ơ, đứng tại cửa.
Nếu không phải cô bị anh nắm tay, Khâu Trừng thật muốn bỏ mặc anh ở nơi này, quay đầu liền đi, anh muốn thế nào thì thế.
Nhưng cô đi không được.
Khâu Trừng kìm nén cảm xúc để lục túi quần anh, bên tay bị anh nắm này không có, cô xoay người đối diện anh, đi sờ túi quần khác.
Mới vừa cầm đến chìa khóa, cô đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực.
Tim cô đột nhiên run lên.
Cô lập tức giơ tay lên đẩy anh ra, xoay người đi mở cửa, sau đó mở cửa ra, nói với anh: “Về đến nhà, buông tay của em ra, đi vào nhà đi.”
Thu Trình bướng bỉnh mà lặp lại: “Chưa về đến nhà.”
Khâu Trừng không nghĩ ra vì cái gì mà một người đàn ông 26 tuổi, uống rượu say vào sẽ biến thành trẻ 6 tuổi, vô cớ gây rối.
Cô tức giận, dẫn đầu bước vào nhà anh, đem người kéo vào.
“Đổi giày.”
“Buông ta ra.”
“Chính mình về phòng ngủ.”
Cô đưa ra từng câu mệnh lệnh, nhưng vẫn bị anh kéo vào phòng khách.
Thấy mình sắp bị anh lôi kéo vào phòng ngủ, Khâu Trừng giơ tay bắt lấy ngăn tủ bên cạnh, nói cái gì cũng không hề đi lên phía trước.
Giọng nói cô lãnh đạm: “Buông em ra, Thu Trình.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh từ khi gặp lại tới nay.
Gọi tên đầy đủ của anh.
Đôi mắt của người đàn ông cụp xuống, không lên tiếng, cũng không buông tay.
Nhưng lần này Khâu Trừng có ý định rút tay ra, anh không dùng lực nắm nữa.
Khâu Trừng rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhàng, xoay người rời đi.
Lại trong nháy mắt này, cô phát hiện bên trên ngăn tủ chỉ còn lại một cái bể cá trống trơn, con cá vàng nhỏ bên trong đã không thấy đâu.
Một tia kỳ là thoáng qua trong lòng Khâu Trừng.
Cô cau mày, nhấc chân rời khỏi nhà anh.
Sau khi về đến nhà, Khâu Trừng dựa vào cánh cửa thở hắt ra.
Đầu óc cô thật loạn, suýt chút nữa bị anh biến thành một mớ hỗ độn.
Khâu Trừng thay dép, lê bước chân mệt mỏi đi vào phòng tắm.
Cô mở van nước, dùng nước lạnh rửa mặt, làm chính mình tỉnh táo lại.
Sau đó cởi quần áo, để tắm nước ấm.
Sau khi quấn một chiếc khăn tắm đi ra, Khâu Trừng rót một ly nước, ngồi lên sô pha chậm rãi uống.
Bể cá nhà anh trống không.
Không thấy cá vàng.
Chủ nhật tuần trước, con cá vàng nhỏ vẫn còn bơi tung tăng trong bể cá, thế nào mà mới qua hai ba ngày lại không thấy đâu?
Khâu Trừng bỗng nhớ tới đêm nay anh gần như hoang tưởng lầm bầm: “Không cho đi, chỗ nào cũng không cho đi, liền ở bên cạnh anh. Cũng không thể quên anh, không thể quên anh.”
Giọng điệu ghen ghét cực kỳ giống lúc còn đi học, nói những lời bướng bỉnh nhất bằng giọng điệu dịu dàng nhất.
Anh ấy dường như không thay đổi.
Trong xương cốt còn chứa sự cố chấp, chiếm hữu dục vọng còn rất mãnh liệt.
Thật khó hiểu.
Khâu Trừng chớp mắt suy nghĩ.
Ngày đó cô có khen chú cá vàng nhỏ thật đáng yêu.
Nên sẽ không…
Bị anh mang đi tặng người khác chứ?
Ban ngày bận công việc, buổi tối lại bị anh say rượu tra tấn tâm trí, Khâu Trừng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, uống nước xong liền buồn ngủ mà trở về phòng ngủ.
Khi tỉnh lại, đã tới gần giữa trưa.
Khâu Trừng dậy làm cơm trưa, vừa mở Taobao vừa ăn, nhớ đến lúc trước mình để ảnh vào trong túi quà tặng anh, tay cô chợt dừng lại, động tác nhai nuốt cũng ngừng lại.
Ảnh chụp của cô.
Ảnh chụp của cô nằm ở trong túi quà tặng cho anh.
Khâu Trừng lập tức buông đũa, đi ra cửa, vài bước sau lại quay trở lại.
Cô rối rắm, đi tới đi lui trong nhà, một hồi lâu cũng không có dũng khí bước ra cửa đi sang gõ cửa nhà anh.
Trải qua chuyện hôm qua, Khâu Trừng tạm thời không muốn gặp anh.
Cô cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng Khâu Trừng nhắn tin cho anh trên Wechat.
Lúc này Thu Trình đang ở viện nghiên cứu dùng bình giữ nhiệt cùng bút máy cô tặng, tâm tình không tồi.
Nhận được tin nhắn của cô, khóe miệng anh khẽ cười.
Quả cam nhỏ: [Cái đó… Hôm qua em để ảnh chụp ở trong túi quà tặng anh.]
Quả cam nhỏ: [Anh ở nhà không? Để em qua lấy.]
Thu Trình cười trả lời cô: [ Không phải là đưa cho anh làm quà sinh nhật sao?]
[QC: Anh tưởng đó là món quà thứ nhất em tặng anh.]
Rõ ràng là nói chuyện cách màn hình điện thoại, không phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện, Khâu Trừng vẫn không khỏi mặt đỏ lên, cô xấu hổ trả lời: [ Xin lỗi, thật không phải.]
Sau đó giải thích: [em chính là cầm trên tay không tiện, nên tạm thời đặt ở trong túi quà, kết quả là đã quên không lấy lại.]
Cô lại hỏi lại anh: [Anh ở nhà không?]
Thu Trình lúc này mới không nhanh không chậm mà trả lời cô: [Không ở, ban ngày anh đi làm ở viện nghiên cứu.]
[QC: Chờ buổi tối anh đi làm về, sau đó anh mang sang cho em.]
Khâu Trừng rốt cuộc cũng thở ra, đáp ứng anh: [ Được, làm phiền anh rồi.]
Thu Trình không trả lời câu hỏi, mà chỉ chụp cho cô bình giữ nhiệt trong tay và chiếc bút máy đặt trên báo cáo thực nghiệm, sau đó nói: [ Bình giữ nhiệt cùng bút máy anh đều rất thích.]
Khâu Trừng lông mi khẽ rung, cô nhẹ nhàng trả lời: [ Thích là tốt.]
Kết thúc cuộc nói chuyện không đến hai phút, Thu Trình liền nhận được một cuộc điện thoại.
‘Anh Trình, ảnh của anh đã rửa xong ạ.’
‘ Được, tôi qua lấy ngay đây.’
Đêm đó, Khâu Trừng đang ngồi xem phim trên sô pha, có tiếng chuông cửa vang lên.
Cô lê dép ra mở cửa.
Thu Trình cầm túi giấy đựng ảnh đứng ở cửa.
Anh mặc áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, hai nút áo trên cùng được nới lỏng, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Anh đưa ảnh chụp cho cô.’ Đây. “
Khâu Trừng nhận lấy, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: ‘ Cảm ơn anh, làm phiền rồi. ‘
Trong chớp mắt khóe môi Thu Trình khẽ cong một cái, rất nhanh liền che giấu đi.
Anh không thích cô đối với anh khách sáo, mà xa cách.
Ngay trước khi cô đóng cửa, Thu Trình bỗng gọi cô: “Quả Cam. “
Động tác đóng cửa của Khâu Trừng liền dừng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, cùng ánh mắt của anh giao nhau.
Cô ra vẻ trấn định và tự nhiên hỏi: “Sao thế?”
Thu Trình nói: “Thời gian cùng địa điểm anh đã định rồi.”
“Buổi tối ngày 28 tháng này, ở nhà anh.”
Khâu Trừng một lát sau mới hiểu được anh đang nói gì.
Anh đang nói, cô mời anh ăn cơm, thời gian cùng địa điểm anh đã chọn xong rồi.
Chính là vì sao lại là ở nhà anh?
Vậy còn tính lag cô mời anh ăn cơm sao?
Khâu Trừng theo bản năng mà cự tuyệt: ”Có thể hay không… ‘ Đổi cái địa phương.
Còn chưa nói xong, Thu Trình liền giải thích nói: ‘ Ngày hôm qua bà nội anh được bác sĩ chẩn đoán là bà bị mắc chứng bệnh Alzheimer, bác sĩ nói về sau trí nhớ của bà sẽ càng ngày càng kém. ‘
Khâu Trừng ngạc nhiên
Cho nên tối qua anh mới mất khống chế như vậy.
Cho nên… Lúc ấy là anh coi nàng trở thành bà nội của anh sao? Vẫn luôn cầu xin cô đừng quên anh.
‘ trách không được sao anh tối hôm qua…’ Lời vừa nói ra Khâu Trừng liền hối hận không kịp, cô lập tức im miệng, không nói thêm nữa.
Thu Trình mờ mịt hỏi: ‘ Tối qua anh làm sao vậy?’
‘ Xin lỗi, lúc ấy anh uống nhiều, đều không nhớ cái gì.’ Anh cười hỏi: ‘ Anh không có làm gì quá mức chứ?’
Nếu nói ôm cô, cầu xin cô đừng quên anh cùng nắm tay cô đến chết cũng không buông không tính là quá mức.
Khâu Trừng cười nhạt, dường như không có việc gì mà trả lời: ‘Không có.’
‘Vậy là tốt rồi.” Thu Trình cười nhẹ nhàng khéo léo, tiếp tục nói: ‘ Bà nội anh mấy năm nay vẫn không yên tâm về vấn đề tình cảm, lần trước biết anh cùng em thân cận sau lại xác định quan hệ yêu đương, bà rất vui.’
Anh dừng lại một chút nói: “Anh muốn ở lúc bà còn nhớ rõ, đưa bạn gái về gặp bà, để bà an tâm.”
Khâu Trừng chau mày, “Nhưng anh và em đều biết chúng ta là giả.”
Như vậy lừa bà được sao?
“Anh biết, nhưng anh còn muốn nói với bà một lần nói dối thiện ý.”
Anh bình tĩnh lý trí nói: “Đây là anh suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, em có thể giúp anh không?’
“Cùng bà nội anh ăn bữa cơm là được rồi.”
Khâu Trừng âm thầm thở dài, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Đóng cửa lại, trở lại ngồi trên sô pha Khâu Trừng cầm điện thoại lên để xem ngày 28 là thứ mấy.