A Nghiêm đặt tập hồ sơ nghiêm chỉnh lên mặt bàn làm việc, nói vắn tắt:
- Sơ qua thì Đàm Tuệ San là con gái độc tôn của ông Đàm Triết – cũng là một doanh nhân kín tiếng phát triển công ty đặt trụ sở tại nước ngoài. Tai họa ập đến vào 4 năm trước khi gia đình cô bỗng dưng phá sản, sau đó tập đoàn bất ngờ sáp nhập vào Delyn... Trong giới bấy giờ rộ lên ông Đàm bị chơi xấu, phía Delyn vì muốn có công nghệ chế tạo máy mới nhất của Đàm thị nên làm liều... Hmm, cũng nhanh sau đó mà tin đồn này dập tắt
Khuất Ngôn Chấn nhíu mày, lật từng trang tài liệu với khuôn mặt đầy hào hứng như xem xét một hợp đồng quan trọng, gật gù nghe A Nghiêm báo cáo tiếp:
- Cái chết của ông bà Đàm thì... hồ sơ ghi báo họ tự sát. Còn lại cô Đàm Tuệ San và bà ngoại sau đó đổ bệnh nặng mà nằm trong viện từ 2 năm trước, kể từ đó chưa tỉnh lại. Về lí do cô ta được nhập học DeLU vì trước đó ông Đàm còn sống đã đóng học phí cho hết 4 năm học
Khuất Ngôn Chấn bỗng ồ lên một tiếng, hắn thong thả nói:
- Nếu thế thì cô ta cũng thuộc dạng gia đình khá giả đấy chứ? Tiểu thư khuê cát... số phụ huynh thẳng tay mà đóng full 4 năm học phí cho con cái ở DeLU chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói vậy thì Đàm thị này thực chất là 1 tập đoàn lớn
Nam nhân lật giở từng trang hồ sơ, đến ảnh ông bà Đàm và qua ảnh khám nghiệm tử thi, hắn có chút kinh hãi mà gấp lại, hỏi:
- Cậu mới bảo họ tự sát à?
A Nghiêm nhún vai, nhấn mạnh:
- Là “hồ sơ” báo vậy... còn nhìn những bức ảnh khám nghiệm tử thi thì... tôi nghĩ là vụ mưu sát có ý đồ, có thể liên quan đến sự sụp đổ của Đàm thị và sự sáp nhập quá nhanh doanh nghiệp này vào Delyn ngay sau đó
Khuất Ngôn Chấn phẩy tay ý bảo A Nghiêm đi ra ngoài, hắn càng tìm hiểu lại càng thấy cô gái này thực không đơn giản như vậy. Nam nhân xem kĩ từng bức ảnh của Tuệ San, đúng đôi mắt hớp hồn của nữ nhân được mệnh danh là linh hồn của Mereki rồi. Trong vài bức chụp, cô gái chỉ nhỏ nhắn mà luôn cười tươi đến thế, khác hẳn vẻ cáu gắt, cộc lốc ở thang máy hôm nọ
Mấy hôm sau
Tuệ San từ phòng học múa được gọi tên văn phòng Hiệu trưởng, nghe bảo cô được nhận học bổng học tập về thành tích tốt của mình. Đây không phải lần đầu tiên nhưng dường như mỗi lần nghe tin Tuệ San lại buồn, cô luôn phải từ chối biết bao lời mời từ các trường quốc tế hay chương trình học giao lưu – nhưng thứ sẽ là bàn đạp cho tương lai nghệ thuật sau này của nữ nhân. Cô thở dài, gõ cửa:
- Em chào thầy... em là Đàm Tuệ San
Hiệu trưởng Phi vui mừng liền ra mở cửa, hào hứng:
- Tuệ San đây rồi... nào mau vào đi, hôm nay em may mắn lắm nhé
Tuệ San bị kéo vào thì đờ đẫn, hỏi:
- Sao... sao thế thầy?
Hiệu trưởng Phi nói nhỏ bên tai cô:
- Em được đích thân ngài Chủ tịch Đoàn trường gặp mặt, nghe bảo trong 10 học sinh xuất sắc của DeLU ngài ấy chỉ chọn trao giải thưởng lần này cho em... có thể là số tiền lớn đấy
Nữ nhân nghe vậy liền mừng quýnh, thủ thỉ hỏi lại:
- Vậy ạ? Em cũng chưa gặp ngài Chủ tịch bao giờ? Mà em cũng không biết tên ngài ấy
Hiệu trưởng Phi đang hí hửng nghe đến vậy liền xị mặt, gõ cốc vào đầu cô một cái đau, tức:
- Con này... ngài ấy là Khuất Ngôn Chấn. Nhớ kĩ... ngài Khuất – Chủ tịch Đoàn trường De L’mour University... Là “cấp trên” của cả em lẫn thầy đấy
Tuệ San mừng thầm, vẻ mặt không giấu nổi vẻ mong chờ đón gặp người đàn ông họ Khuất kia, không biết được món quà gì nhưng chỉ nhìn mặt nam nhân này một lần cũng khiến cô tò mò. Đám bạn xung quanh đã nhiều lần bàn tán mà Tuệ San lại chẳng biết rõ chút nào về ngài Chủ tịch, cô cũng không còn thời gian để tìm hiểu
Nụ cười tươi ấy cũng không duy trì được lâu, Tuệ San đối với nam nhân lịch lãm trước mặt liền đờ đẫn ra... đây... đây không phải người hôm nọ cứu giúp cô khỏi tên biến thái đó sao? – Tuệ San thầm nghĩ. Ngôn Chấn nhìn cô khẽ cười, hắn ngồi khoan thai bên chiếc ghế sofa lớn nhìn Hiệu trưởng Phi cung kính trước mặt và nữ nhân nhỏ bé thì chắc đang bất ngờ lắm
Hiệu trưởng nhéo mạnh sau lưng cô, nhắc:
- Còn không cúi chào ngài Khuất?
Tuệ San bấy giờ mới hoàn hồn, cô cúi gập người đến vuông góc, run run:
- X... Xin chào... Ngài Khuất... Em là... em là Đàm Tuệ San... sinh... sinh viên năm 2 của... của khoa... nghệ thuật truyền thống
Khuất Ngôn Chấn nghe lời cô chậm rãi mãi không nói hết được một lời, vừa nói nhỏ vừa run lập cập đến đáng thương, ánh mắt lão Phi nhìn cô như sợ nữ nhân này làm phật ý hắn... khung cảnh trước mặt thực khiến Khuất Ngôn Chấn phì cười. Hắn đứng dậy, riêng vóc dáng cao lớn đã bao trùm cái bóng lên cơ thể nhỏ nhắn của Tuệ San, như con sói lớn bắt được cừu non vậy
Giọng nam nhân thâm trầm ấm áp như tạo sự an toàn, nói:. Truyện Việt Nam
- Chào em... Tôi là Khuất Ngôn Chấn, chủ tịch Đoàn trường De L’mour University. DeLU là ngành giáo dục, một nhánh nhỏ mà tập đoàn Khuất thị đang đầu tư và phát triển bên cạnh các hình thức khác
Tuệ San bấy giờ ngửng lên chầm chậm, gằm mặt xuống mà đáp:
- Vâng
Khuất Ngôn Chấn sau cùng quay sang Hiệu trưởng Phi, giọng lạnh tanh:
- Phiền Hiệu trưởng Phi ra ngoài một lúc, tôi muốn nói chuyện riêng với em sinh viên này
P/s: kkk nam9 nu9 gặp gỡ nhau chính thức rồi. Cùng chờ đợi các diễn biến tiếp theo của bộ chiện nha. Mong mng típ tục thả tim mỗi chap cho tui có động lực kkk 😄