Thời Không Lụi Tàn

Chương 6: Kẻ phản bội



Tommy chỉ là một người hết sức bình thường ở Hỏa Tinh, gia thế không nghèo nhưng cũng chẳng thể gọi là khá giả, học vấn trung bình, quan hệ xã hội không quá rộng rãi nhưng cũng không thể gọi là có ít bạn bè. Cậu ta thuộc kiểu người mà ném vào một cái khảo sát dân số ở Hỏa Tinh có thể lọc ra được một rổ đem về.

Tuy nhiên cuộc sống của cậu ta đã thay đổi hoàn toàn khi cậu ta được đặc cách vào trong lực lượng đặc biệt của quân đội giải phóng sao Hỏa nhờ thể hiện tốt trong thời gian đi nghĩa vụ quân sự bắt buộc tại đây. Cậu ta được huấn luyện và giao nhiệm vụ bí mật trong vòng hai năm để bảo vệ một nhà ngoại giao của sao Hỏa đang làm việc ở một đại sứ quán tại Thuộc Địa Tinh Mặt Trăng.

Công việc tuy đôi khi phải dãi nắng dầm mưa, thức khuya dậy sớm nhưng ngoài việc phải thường xuyên chú ý những điều bất thường xung quanh thì nhìn chung rất an nhàn. Cuộc sống của cậu trên Mặt Trăng trôi qua hết sức êm đềm, không có điều gì đặc biệt đáng chú ý.

Thoáng chốc, thời hạn nhiệm vụ đã trôi qua, cậu ta chỉ cần về sao Hỏa là có thể nhận một cái lon Đại Úy, thoải mái ăn dầm nằm dề làm chỉ huy trong một cái doanh trại nào đó rồi cứ lên cấp theo năm mà an hưởng tuổi già. Có điều, cậu nhận được lệnh khẩn cấp từ bên trên là cậu sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ cuối - đón một điệp viên ở trên Mẫu Tinh có tên là Hươu Đỏ Corse trước khi cùng người này trở về. Tàu chuyên chở sẽ đậu ở Mẫu Tinh, bên ngoài Quận Greater Oceania.

Lúc này, Tommy đang cùng với những lính biệt kích khác ngồi trên một chiếc xe van của một công ty địa ốc nào đấy mà cậu còn chưa nghe tên bao giờ. Không khí trong xe tương đối căng thẳng, không ai nói chuyện với ai câu gì, mọi người đều đang hiệu chỉnh súng ống và kiểm tra thiết bị, trang phục của mình.

Đây là một đội thành lập tạm thời, Tommy chẳng thân với ai trong số họ ngoại trừ một người lính già tên là Philip, là người đón cậu ở Mặt Trăng trước nhiệm vụ này. Cậu hơi thúc nhẹ hông Philip:

“Chết tiệt, Rashakt và Suleiman cứ như vậy mà ra đi à chú. Con cứ có cảm giác không thực thế nào ấy, mới lúc sáng chúng ta còn cùng nói cười vui vẻ. Cái gì mà nhiệm vụ dễ dàng, anh em nói chuyện nhau rất hợp, rồi còn sau khi về sao Hỏa khi nào rảnh rỗi thì hẹn cùng nhau đi ăn.”

“Cậu chưa thấy người chết bao giờ à. Cái nghề này của chúng ta đã được định trước là luôn ở trên đầu sóng ngọn gió rồi. Nhiệm vụ có dễ dàng đến mấy cũng không đảm bảo được là ai ai cũng sẽ toàn mạng trở về. Huống chi cái tay gián điệp Trái Đất kia đúng là thật sự khủng bố. Không chỉ mặc áo chống đạn mạnh đến phi lý, chỉ cần hai nắm đấm thôi là đã tiễn hai lính biệt kích về trời. E rằng đội trưởng cũng không làm nổi.”

Vừa nói Philip vừa đưa cho cậu một chai rượu nhỏ. Đây là rượu Phobos, một loại rượu có tiếng của sao Hỏa với đồn điền sản xuất chính là một cái vệ tinh nhỏ không có người ở bay xung quanh Hỏa tinh. Phobos là rượu rất nhẹ, không khiến người ta say nhưng vị rất hăng, xộc thẳng lên não.

Trong tiếng địa phương Hỏa Tinh, Phobos có nghĩa là sợ hãi và việc uống rượu Phobos đôi khi cũng dùng như một thành ngữ để chỉ việc con người giấu hết nỗi sợ hãi vào trong mà tiếp tục tiến bước. Tommy uống một ngụm, đầu óc cậu trở nên tỉnh táo, hơi thở cũng trở nên bình ổn lại. Người đội trưởng của đội thì đang hơi đằng hắng giọng đáp lại Philip:

“Tôi cũng chưa bao giờ tự nhận là giỏi nhất. Có điều nếu để tôi giao thủ với hắn cũng có thể qua lại vài chục chiêu. Đường đường chính chính mà đấu súng thì chưa biết là mèo nào cắn mỉu nào. Có điều nếu muốn nói tới quái vật thật sự thì…”

Anh ta ngừng lại không hoàn thành hết câu nhưng ai ai trong đội cũng hiểu anh ta muốn nói gì. Người ngồi phía bên còn lại của Tommy nhanh nhảu đáp:

“Hươu đỏ Corse… Hươu đỏ Corse. Rút cục người này từ đâu chui ra chứ, một kẻ như thế không vào đơn vị đặc biệt mà lại lãng phí thời gian vào mấy trò gián điệp trên Mẫu Tinh.”

“Làm như mày là Diệp Chính Phong ấy. Sao Hỏa có nhân tài nào thì trước tiên người ta phải báo cáo với mày hả?”

Có vài tiếng cười vang lên sau câu nói này. Tommy cũng tranh thủ chen miệng vào một câu:

“Lúc nãy tụi bây có ai thấy được anh ta rút con dao găm đó từ đâu ra không?”

“Cú xoay người kia đã che mất tầm nhìn của tao. Khi người kia nằm xuống mặt đất thì con dao găm cứ như thể ngay từ đầu đã vốn có mặt ở đó rồi.”

“Tao cũng thấy như vậy.”

“Không khác gì luôn”

Một người nãy giờ ngồi trong góc chưa lên tiếng cũng nói:

“Dù sao thì mấy ngày tới cũng ngồi chung phi thuyền bay về Hỏa Tinh cùng anh ta. Tốt nhất trong thời gian này mấy cậu cũng cụp đuôi làm người, đừng có dây vào anh ta mà gánh lấy phiền phức.”

“Hừ, ai mà sợ hắn chứ. Hắn cũng là người, găm viên đạn vào tim thì cũng chết như bất kỳ người nào thôi.”

Sau câu nói này thì vài luồng ý kiến trái chiều nhau được nêu lên, trong xe Van loạn thành một đoàn. Người đội trưởng lúc này mới dơ tay lên ra dấu im lặng rồi nói với cả nhóm:

“Bên kia có tín hiệu rồi”

Chỉ nghe từ trong một cái loa nhỏ trong thùng xe van phát ra tiếng của người Đại Tá:

“Vậy tiến độ nhiệm vụ ra sao rồi Hươu đỏ.”

“Trước khi tới đây tôi đã nhắn tin cho Phạm Quang tới điểm tập kết. Cậu ta hoàn toàn không nghi ngờ gì cả. Tài liệu hoàn chỉnh của dự án TT cũng đã được tôi thu thập. Tiến độ nhiệm vụ trước mắt đã đạt 75%”

Tommy bỗng nhiên mở miệng nói với đội trưởng:

“Đội trưởng à, tại sao chúng ta lại đi nghe lén bọn họ thế?”

“Suỵt”

Đội trưởng ra một cái dấu hiệu với Tommy, những người khác thấy vậy cũng tạm thời bỏ qua thắc mắc mà tập trung lắng nghe. Cuộc trò chuyện bên kia lại tiếp tục:

“Vậy thì tốt, tôi hi vọng có thể hoàn tất mọi chuyện trong hôm nay để 5 ngày nữa chúng ta kịp dự lễ kỷ niệm 80 năm ngày độc lập của sao Hỏa. Nghe nói cha của cậu cũng sẽ tham dự buổi lễ này. Tôi được biết hai người đang có chuyện gì đó không vui, đây là cơ hội để làm lành nhau đấy.”

“Ồ vậy à” – Thuốc Nổ đáp không mặn không nhạt.

“Có phải do thế mà báo cáo viết gần đây cậu hay bị mất ngủ?” – Đại tá cũng chuyển chủ đề

“Chỉ là vài giấc mơ không đẹp mấy thôi.”

“Cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi. Bây giờ thì nghỉ ngơi một lát đi. Để bác sĩ Annie tiêm cho cậu một liều thuốc an thần nhé, nó sẽ giúp cho cậu thoải mái hơn.”

Tommy nghe tới đây thì chợt nghĩ hóa ra cô gái tóc vàng xinh đẹp kia tên là Annie, vì cũng chỉ có ba người họ là đi trên chiếc ô tô con ở phía trước, xe lái tự động nên hoàn toàn không cần có tài xế xe. Đầu bên kia vang lên tiếng lục đục sau đó có một khoảng lặng ngắn. Chừng mười giây sau thì tiếng của Đại Tá lại tiếp tục vang lên:

“Tay cô run quá Annie, không quen với khí hậu ở đây hả? Tôi tăng nhiệt độ máy sưởi nhé, cô hơ nóng hai bàn tay một chút đi. Dù sao tôi cũng từng làm quân y, để tôi tiêm cho cậu ta giúp cô.”

“Anh chắc chứ. Đừng làm tôi thất vọng.”

“An tâm, đảm bảo cậu sẽ sớm cảm thấy dễ chịu thôi”

Có một tiếng bụp rất nhỏ vang lên, tiếp theo sau là tiếng cảm ơn của Thuốc Nổ. Tay đội trưởng bỗng nhiên nói với cả nhóm:

“Không đúng, đó không phải là tiếng ống tiêm cải tiến, đó là tiếng súng giảm thanh. Rất có thể Đại Tá đã bị bắn. Mọi người vào vị trí, sẵn sàng chiến đấu. Tôi cho phép các cậu sử dụng hỏa lực tối đa nếu cần thiết. Ndogo, Antonio, tôi muốn hai cậu tạo góc nhìn toàn cảnh với ô tô con phía trước.”

“Rõ! Thưa chỉ huy.”

Không khí trở nên cực kỳ khẩn trường, Tommy bắt đầu tháo ráp nòng đạn hỏa khí, thay bằng đạn laser cường độ cao, chuẩn bị tên lửa mini tầm nhiệt, đạn điện từ xuyên giáp... Hai người được gọi tên lúc nãy thì đã sử dụng ván trượt đa địa hình rồi mở cửa khoang sau rời khỏi xe. Tommy theo đó nhìn lướt ra ngoài thì thấy xe đang đi vào một con đường nhỏ, cực kỳ vắng nằm giữa khuôn viên phía sau của Đại Vận Kiều và dãy chân trụ của một tuyến đường sắt trên cao.

Đội trưởng chỉ đạo mọi người đứng tách ra hai bên rồi bấm nút. Tommy chỉ thấy trong đầu choáng váng một cái, từ trên trần của khoang xe đã thả xuống một bộ giáp Robot cá nhân. Bộ giáp lúc đầu nằm ngang, được xếp gọn lên; nóc của khoang xe nhìn từ bên ngoài lại là một khối hình hộp chữ nhật nhô ra trông không khác gì một hệ thống panel – ắc quy năng lượng thông thường nên không có ai ngờ đến một vật thể như vậy được giấu trên xe cả.

Đội trưởng nhanh chóng ngồi vào trong, Các van xả áp suất được vận hành, bộ giáp cá nhân khép lại kín như bưng, đã sẵn sàng chiến đấu. Khi Tommy tận mắt chứng kiến một cỗ máy chiến tranh chiến lược ở đây thì cậu cuối cùng đã nhận ra là nhiệm vụ này bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát của cậu. Được hai phút thì kính nhìn đêm của cậu có tin báo về, Ndogo và Antonio đã hoàn thành góc nhìn toàn cảnh.

Nguyên tắc của góc nhìn này là hai người sử dụng ván trượt đa địa hình, bí mật di chuyển ở phía trước, chếch qua lần lượt bên phải và trái của chiếc xe con, mỗi người là một góc 60 độ, duy trì ổn định. Họ kết hợp với chiếc xe van đi đằng sau, sử dụng thiết bị quét tạo thành tầm nhìn toàn cảnh 360 độ với chiếc xe con. Tommy đang nhìn vào hình ảnh tầm nhiệt hiện lên ở trước thì bộ đàm chung vang lên tiếng báo cáo của Antonio:

“Báo cáo, Đại Tá vẫn đang ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng ra sau một cách bất thường, không nhận thấy cử động, nhiệt độ cơ thể giảm 0.12 độ C so với tiêu chuẩn. Nghi ngờ đã chết. Hai người đi cùng hoàn toàn bình thường.”

“Tốt lắm, tiếp tục giữ vững vị trí, chờ chỉ thị tiếp theo.”

Đội trưởng mở chế độ bộ đàm, định chuẩn bị liên lạc với chiếc xe con xác nhận tình hình thì từ máy nghe lén bên kia đã có tiếng nói truyền tới, âm thanh to hơn lúc nãy, rõ ràng là nguồn phát âm đã nằm sát ngay bên cạnh chiếc máy:

“Về Hỏa Tinh đi Fernando, tôi sẽ xem như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Bị giáng hai ba cấp còn hơn là mất mạng ở đây.”

Người đội trưởng bấm nút nói như hét vào bộ đàm:

“Hươu Đỏ, phản bội Hỏa Tinh thì toàn bộ Thái Dương Hệ này còn chỗ nào anh có thể dung thân chứ. Còn gia đình anh thì sao? Mạng của anh là do mẹ anh cứu về đấy, anh không biết suy nghĩ sao?”

“Anh có mười giây để thu hồi tất cả hành vi thù địch nhắm vào tôi. Bắt đầu.”

Đội trưởng nhanh chóng tắt kênh bộ đàm với ô tô con, nói ngắn gọn:

“Toàn đội chú ý. Đây là mệnh lệnh cuối cùng của Đại Tá Vincent. Bằng bất cứ giá nào, tôi xin nhắc lại, bất cứ giá nào kể cả mạng sống phải giết chết Hươu Đỏ tại đây. Rõ chưa?”

“Đã rõ chỉ huy”

Nói xong câu này thì mười giây cũng vừa chấm dứt. Người bên cạnh Tommy lúc ban nãy bỗng nhiên lắp bắp:

“Đội… đội trưởng nhìn kìa”

Từ tầm nhìn tầm nhiệt, cái hình người được cho là “xác” của Đại Tá Vincent đang tự ngồi thẳng lên đẩy cửa bên hông của ô tô ra. Cái hình người làm một tư thế hết sức quái di, cổ ngoặt nghẹo, khuỷu tay dợ ra ngoài và gập vuông góc xuống nhưng cẳng tay thì đang treo lủng lẳng. Đôi chân không hề có dấu hiệu nhúc nhích nhưng cả thân người vẫn di động được Cả đội còn đang choáng váng thì cái hình người đó đã ngã thẳng ra khỏi ô tô con.

Gần như ngay lập tức sau đó, gầm chiếc xe van vang lên một tiếng giộng cái đùng như cán phải vật gì đó. Ngoại trừ người đội trưởng đang ở trong giáp robot thì cả đội trong xe đều nghiêng trái ngả phải, tìm những điểm nhô ra nào đó mà bám vào. Chỉ nghe người đội trưởng bắn ra một tràng:

“Antonio, Ndogo, nhanh chóng rời khỏi vị trí, ảnh tầm nhiệt của Hươu Đỏ ở trên xe là giả.”

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì từ bộ đàm bên tai có tiếng kim loại va vào nhau rồi tiếng rên thất thanh của cả Antonio và Ndogo vang lên cùng một lúc. Đội hình xác lập hình ảnh lập thế 3 chiều cũng vỡ, người ngồi trong xe chỉ còn quan sát được tầm nhìn chính diện.. Đội trưởng Fernando ra lệnh:

“Rời xe, dùng ván cơ động, đội hình phòng thủ Alpha”

Họ đang ở trong một khu vực tập trung nhỏ là khoang xe, quá dễ dàng để đối phương oanh tạc sau khi cướp được vũ khí của hai người linh trinh sát. Fernando buộc phải đưa ra lựa chọn chính xác nhất trong thời điểm này.

Đây không phải là lúc quan tâm tới việc liệu họ có bị Mẫu Tinh phát hiện hay điều đó có thể dẫn tới khủng hoảng ngoại giao giữa Mẫu Tinh và sao Hỏa hay không. Cả đội đều sử dụng ván trượt vừa bay lên không trung vừa nhanh chóng tản ra các góc chết để có thể ẩn núp và yểm trợ cho nhau.

“Duy trì cự ly, tôi sẽ đảm nhận việc tìm kiếm Hươu Đỏ”

“Cái gì kìa!”

Có một thành viên ra hiệu chỉ nóc của chiếc xe van. Ở đó đang nằm một cái xác người chết cứng ngắc, trông kỹ thì chính là Ndogo được cử đi trinh sát ban nãy. Nơi cổ cái xác có một sợi dây thừng buộc chặt vào trong thanh trụ đứng của tấm panel năng lượng mặt trời, có lẽ là lý do khiến cho cái xác không bị trượt ra dù xe di chuyển với tốc độ cao.

Đằng sau anh ta, trên bề mặt của nóc xe, ai đó đã vẽ nên hình ảnh hai cái liềm màu đỏ lớn, bắt chéo nhau tại một điểm ở chính giữa lưng. Đầu lưỡi liềm còn có hình ảnh máu nhỏ lách tách. Dù chiếc xe tiếp tục chuyển động đi mất theo lộ trình đã thiết lập từ trước nhưng không ít thành viên trong đội đã kịp nhìn thấy cảnh này. Sắc mặt của Tommy lúc này đã trắng bệch:

“Đùa hơi quá rồi”

Không biết cậu ta sợ vì bản thân cái dấu hiệu này có ý nghĩa nào đó hay là bởi vì họ nhìn thấy xác của Ndogo đang ở một vị trí quái đản chỉ chưa đầy mười lăm giây sau khi anh ta chết. Sự hoảng loạn đã khiến việc triển khai đội hình bị chậm trễ mất vài giây. Chỉ nghe từ phía đằng xa có một tiếng đoàng nho nhỏ. Tommy còn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì người lính ra hiệu ban nãy, vốn là người có vị trí gần cậu ta nhất trong đội hình Alpha đã hự lên một tiếng vì trúng đạn.

Cú bắn mạnh tới nỗi hất anh chàng này văng ra khỏi ván trượt, bay thẳng xuống vỉa hè bên đường, lăn phải tới vài chục mét mới dừng lại. Anh ta nằm yên không nhúc nhích, máu từ từ thấm ra, có vẻ đã chết ngay lập tức.

“Là xạ thủ”

Đoạn đường này khá vắng cộng thêm lúc vừa nãy xác của ngài Đại Tá ngã ra ngay sát lề đường còn xác của Ndogo thì nằm trên nóc cái xe van nên chẳng người Mẫu Tinh nào chú ý tới. Cũng may là khu vực này không có nhà người dân nên cũng không có người đi bộ. Bây giờ thì tự nhiên từ đằng sau cái xe van bay ra một đống người sử dụng ván trượt, tay lăm lăm súng ống, người đi lại trên các phương tiện khác xung quanh muốn không để ý cũng không được.

Thế là, người lính phát hiện xác Ndogo vừa bị bắn chết, một cơn hoảng loạn tột độ đã bùng nổ. Người ở trên các phương tiện xung quanh đều nhao nhao chuyển từ chế độ lái tự động sang chế độ lái bằng tay, chỉ ngại sao xe của mình không có lắp tên lửa để chạy ra khỏi chỗ này. Thậm chí một số hành khách rảnh tay đã bắt đầu mở điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

“Thằng ngu” – Đội trưởng Fernando mắng không thương tiếc qua bộ đàm.

Rõ ràng cả đội có tầm nhìn tầm nhiệt nhưng không ai thấy được cái xác chết trên nóc xe nên anh chàng kia đã ngạc nhiên mà dừng lại quá lâu trên không trung một chỗ, trở thành mục tiêu lý tưởng của xạ thủ. Bản thân họ cũng không ngờ được bên Hươu Đỏ có cả súng bắn tỉa.

“Hướng bốn giờ, tôi sẽ xông lên trước thu hút hỏa lực. Các cậu duy trì đội hình tiến lên. Cẩn thận Hươu Đỏ kết hợp với quân đội Mẫu Tinh.”

Phát bắn vừa rồi đã làm lộ vị trí tương đối của người bắn. Fernando nhanh chóng theo đó mà di chuyển thẳng tới mục tiêu. Khoảng cách giữa ông và đội hình chính cũng nhanh chóng kéo dãn ra. Cả đội đều nín thở lắng nghe âm thanh để đoán khi nào tay bắn tỉa kia ra một phát nữa. Tuy nhiên sự náo loạn của người chung quanh đã làm ảnh hưởng rất lớn đến độ nhạy bén của các giác quan của họ.

Tommy lại tiếp tục nghe một tiếng phụt từ bên tay trái cách đó không xa. Nhìn qua thì thấy một người đồng đội của cậu ta đang nấp sau cột một tấm biển quảng cáo đã gục xuống.

Viên đạn đi xuyên qua một rừng thanh thép bắc ngang dọc vốn là cái bệ đỡ của tấm biển, từ phía trên găm thẳng vào sọ não của người lính kia. Tính toán về thời gian, lực bắn, khoảng cách, hướng gió, trọng lực đều chính xác tuyệt đối, nếu phát bắn này không phải là có vệ tinh định hướng thì nó đúng là phát bắn của thần.

Lần này thì Fernando đã nhận ra được chính xác vị trí của xạ thủ, trong bộ đàm vang lên tiếng chỉ đạo:

“Tòa nhà cao ốc màu xanh lá cây nhạt. Tầng thứ năm từ trên xuống.”

Lúc này tính cả Tommy và Fernando thì tiểu đội chỉ còn lại sáu người, đúng một nửa so với lúc bắt đầu nhiệm vụ. Tất cả đều theo hướng chỉ của Fernando mà dùng súng laser cao áp bắn liên tục vào vị trí mục tiêu. Tommy cũng nấp sau góc tường, báng súng bẻ cong ra thành hình zic zac; sử dụng chế độ camera ở đầu súng để bắn thay vì trực tiếp quan sát bằng mắt thường sẽ an toàn hơn.

Sau đợt oanh tạc bằng các tia năng lượng cao thì tính từ vị trí tầng lầu ban nãy, tòa nhà đã bị cắt ra làm đôi với đường nứt hướng xéo góc lên trên. Các tầng lầu trên cùng còn chưa đổ xuống hẳn, một loạt tên lửa mini đã ngay lập tức dội xuống tiếp.

Đá vụn bay tứ tung, không khí ở phía xa đó cực kỳ hỗn loạn. Giữa làn mưa đá, chỉ còn một mình bộ giáp robot cá nhân của Fernando là dám ngang nhiên xông lên mà lùng sục vị trí của Thuốc Nổ. Một người trong đội bỗng nói với qua Tommy:

“Ê lính mới, đặt đồng hồ đếm lùi 5 phút. Chúng ta đã sử dụng vũ khí sát thương cao, quân đội Mẫu Tinh sẽ nhanh chóng đến đây thôi. Hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây nào.”

Tommy quay lại nhìn thì đúng là Philip vừa lên tiếng. Lòng cậu không nhịn được có chút mừng thầm vì người đồng đội duy nhất quen biết cậu vẫn ổn. Tommy cúi đầu xuống, loay hoay hiệu chỉnh đồng hồ thì lại có tiếng thét truyền tới từ bộ đàm. Cậu ngẩng lên theo bản năng.

Tên Trung Úy Hươu Đỏ ban nãy đang treo lơ lửng trên bầu trời của Lầu Thấp, ngay phía sau của chiếc Đại Vận Kiều. Hắn đeo một cái mặt nạ che mắt hình đầu lâu cực kỳ dữ tợn, trên đó một cái liềm đỏ được cách điệu như vết sẹo chạy cắt ngang qua khuôn mặt. Đầu tóc và quần áo hắn vẫn y chang như lúc nãy nhưng phía sau lưng đã gắn thêm một cái dù lượn hình tam giác khá dài, có lẽ là nguyên nhân khiến hắn có thể lơ lửng trên đó.

Nếu không có tầm nhìn cực tốt từ mắt kính, có lẽ cậu cũng không nhận ra khóe miệng hắn đang cong thành một nụ cười cực kỳ khinh bỉ.

Thời gian trong mắt Tommy trôi chậm lại, nhịp tim đập có thể nghe thành từng tiếng. Trên vai bộ giáp của Fernando không biết từ lúc nào đã vác một cái nòng pháo 130 ly, hai chân hiện ra từng cái mũi khoan chống xuống bề mặt cố định bên dưới để ngăn hiệu ứng giật lùi của pháo.

Bốn thành viên khác trong đội cũng nhanh chóng di chuyển về vị trí có tầm nhìn để oanh tạc vì nơi họ đứng lúc này đều đang bị khuất sau góc của Đại Vận Kiều. Chỉ có Tommy đang đứng yên là có tầm nhìn bao quát với cả đồng đội và kẻ địch lúc này.

Không đúng, rõ ràng là có gì đó không đúng. Cậu thầm nghĩ, não bộ hoạt động nhanh bất thường nhưng ý tưởng vẫn chỉ ở dạng manh nha:

“Hươu Đỏ giống như một ngọn đuốc trong đêm vậy, chỉ cần hắn sáng lên ở đâu là chúng ta chạy theo đó. Nhưng tại sao? Tại sao hắn lại giao chiến? Hắn chỉ cần chạy đi là được mà. Hắn muốn gì vậy? Gần quá… Mà cái gì gần cơ nhỉ?”

Tommy lúc này mới nhận ra vì để có góc bắn với Hươu Đỏ nên những người còn lại đã tự phá đội hình. Vị trí của họ đã tiến tới quá gần nhau. Cậu chỉ kịp hô lên một tiếng cẩn thận thì từ một tòa nhà hai mươi tầng gần đó phát ra một tiếng xì nho nhỏ. Tiếp theo là một âm thanh rít kinh khủng của gió ở tốc độ cực cao lướt qua tai cậu. Cả người Tommy bị thổi bay, va vào một bức tường gần đó. Từ trong bộ đàm chỉ kịp có tiếng la của Philip:

“Bom chân không”

Quả bom được kích hoạt từ bên trong tòa nhà quá đúng lúc. Nó tạo ra một môi trường không có không khí trong phạm vi nổ ở một quãng thời gian cực ngắn. Hệ quả là không khí từ bốn phía xung quanh tòa nhà nhanh chóng ép dồn vào phía trong thổi theo tất cả những gì trên đường đi bao gồm cả bốn người đồng đội của Tommy. Cậu vừa lục đục đứng dậy thì trên bộ đàm lẫn ở phía ngoài đồng thời vang lên một tiếng nổ lớn.

Cậu chỉ thấy mặt đất dưới chân rung lên một cái, cả tòa nhà hai mươi tầng đã đổ sụp vào bên trong. Toàn bộ khối lượng đều rơi trong phạm vi khuôn viên của tòa nhà giống như đã được tính toán cẩn thận bởi công trình sư chuyên nghiệp. Sau một cơn lốc bụi tràn ra thì bốn người kia đã hoàn toàn không còn phát ra một tiếng kêu nào nữa.

Ở phía trên cao, viên đạn đại pháo của Fernando đã va chạm với Thuốc Nổ đang bay bằng dù lượn trên không. Cảnh da thịt tan nát như trong tưởng tượng chẳng hề xuất hiện. Chỉ thấy ánh sáng chói lòa bắn ra tứ phía, hình ảnh Thuốc Nổ đã vỡ thành hàng loạt những mảnh nhỏ trông như mảnh thủy tinh; chúng đang điên cuồng phản xạ lại ánh sáng mờ mờ của vài cái Sunano đang hoạt động ở trên cao. Từ trong bộ đàm vẫn còn vang lên tiếng chửi thề của Fernando.

Mặt Tommy lúc này đã cắt không còn hột máu. Tuy nhiên tình thế hiện tại cũng không cho phép cậu ta buông súng từ bỏ được. Cậu cố làm cho mình trấn tĩnh lại, chui vào trong một cái góc chết lấy chai rượu Phobos ra nốc một lần cạn luôn tới đáy. Tommy hơi bình tĩnh, chống chống tay đứng lên. Sức nặng của tâm trí khiến cho cơ thể của cậu cũng trở nên yếu đuối bất thường.

“Tommy, hai giờ” – Tiếng Fernando vang lên đi kèm với một dãy âm thanh liên hoàn những tiếng đạn của súng đại liên điện va chạm với mặt đất hay chướng ngại vật, cày ra một lớp khói bụi dày. Đằng sau luồng đạn đó, Tommy đã thấy được một người đàn ông đứng sừng sững, không rõ biểu tình vui buồn, trên khuôn mặt đang đeo lên cái mặt nạ đáng sợ nhất trong tâm trí cậu ngay lúc này.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.