Thời Không Lụi Tàn

Chương 46: Con tàu ma



Thuốc Nổ mở bảng điều khiển ra đối chiếu một hồi, chỉ tay về phía đằng sau:

“Tín hiệu phát ra từ hướng kia.”

Đó là vị trí của thiên thạch mà con tàu vừa lăn ngang qua. Khi đèn hiệu của phi thuyền bọn Thuốc Nổ rọi về đúng phương hướng, họ có thể quan sát được một con tàu chiến lớn của người Lausiv bị kẹt cứng vào trong thiên thạch. Nó có chiều cao phải hơn gấp đôi tàu của họ và dài gấp khoảng bảy tới tám lần.

Mặt cắt ngang từ trên xuống của con tàu hết sức kỳ lạ, trông không khác gì một chữ Sigma viết hoa. Ở phần gấp khúc chính giữa là vô số các vũ khí và thiết bị nhô hẳn ra ngoài. Thường rất ít khi người ta thiết kế tàu như vậy vì rất dễ bị gãy ngang ở các điểm nối. Cả con tàu chỉ còn đúng một ánh sáng le lói, chớp chớp phía đỉnh trên cùng, khả năng cao là vị trí của cầu tàu chỉ huy.

Hai người Sushan và Margarida đều bàn lùi:

“Em nghĩ chúng ta nên ưu tiên quay trở về Hỏa Giới thì hơn. Biến động lần này quá đỗi bất thường, chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu hoàn thành nhiệm vụ thế giới của Hỏa Giới ở lần lặn tiếp theo.”

“Em đồng ý với Sushan về việc này.”

Thuốc Nổ vẫn còn muốn nghiên cứu động cơ Alcubierre một lúc, nếu không cậu sẽ không cam lòng đăng xuất. Tuy nhiên, nơi này khiến cho trực giác của cậu hết sức bất an. Tốt nhất là theo ý bọn Sushan rời khỏi đây trước đã rồi nói.

Cậu cũng không nghĩ tới việc khám phá chiếc chiến hạm. Trên con tàu chiến của người Lausiv kia ai mà biết có thứ gì, cậu không muốn gánh lấy nguy hiểm khi không có mục đích rõ ràng như vậy. Sau này mạnh mẽ hơn ở Tưởng Giới rồi quay lại vẫn chưa muộn.

Thuốc Nổ khởi động động cơ, đánh một vòng lớn xung quanh khu tàn tích. Ngoài con tàu chiến nói trên còn lành lặn thì những thứ khác đều đã không còn ra hình thù gì, chẳng đáng công nhặt về nghiên cứu. Cậu tăng tốc tàu, đánh ngang ra bên tay trái thiên thạch rồi quay ngược trở về phía con Không Gian Hỏa Thú.

Điều cậu không thể ngờ là chỉ mới tiến lên chưa đầy mười phút, phi thuyền của họ đã lại vang vọng tiếng cảnh báo:

[Định vị được vị trí hạm đội tinh vệ số 16 của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Lausiv. Tự động tiến về nơi chỉ định.]

Sau đó, quy trình khẩn cấp của tàu lại bật lên. Con tàu mặc kệ sự phản đối của ba người Thuốc Nổ mà trở lại đúng vị trí họ đã dừng khi trước, thậm chí không sai lệch quá một mét. Nó sử dụng một tràng câu lệnh chẳng khác gì ban nãy rồi tắt ngóm.

Thuyền trưởng Thuốc Nổ giờ mới nhận lại quyền chỉ huy, ra lệnh cho con tàu tiến theo một hướng hoàn toàn khác, ngược với ban đầu. Quả nhiên, kết quả cũng không hề thay đổi chút nào. Chỉ sau khoảng hơn mười lăm phút di chuyển, con tàu đã bị buộc phải quay lại nơi xuất phát.

Mặt Sushan hay Margarida đều đã trắng bệch như tờ giấy. Từ trong hệ thống thông tin của tàu, tiếng nói của Ztein Vtis vang lên như một tràng ma chú:

“Zleck, Zcar, ai trong hai người cũng được, có nhận được tín hiệu không? Tôi là Ztein Vtis, chỉ huy trưởng hạm đội số 16 đây. Chúng tôi tới tiếp viện. Nhanh chóng báo cáo tình hình. Hết.”

Thuốc Nổ quay phắt đầu lại dặn dò hai người kia:

“Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đổ bộ lên thứ quái quỷ kia. Để xem cái gì đang níu chân chúng ta ở đây. Em làm sao vậy?”

Người Margarida đang run lên cầm cập, Sushan phải trả lời thay:

“Cô ấy sợ, sợ ma đấy ạ.”

Thuốc Nổ day day trán, không ngờ một người nghiêm túc và thực tế lại có thể sợ ma. Cậu đành cất giọng an ủi:

“Trên đời này làm gì có ma. Chẳng qua hiện tượng siêu nhiên con người không giải thích được thì làm ra vẻ tâm linh huyền bí thôi. Nếu đã hiểu rồi thì chẳng có gì phải sợ cả. Ma hay quỷ gì, thứ nào tới cứ bắn nồ đầu nó là được, nghĩ gì cho phiền phức.”

Đoạn, cậu vất khẩu FLSR-24 cùng vài viên đạn cho cô, ưu tiên một lát nữa cho đi giữa đội hình để hai người đàn ông chiếu cố, dù sao năng lực của cô không phải dạng thiên về chiến đấu. Thuốc Nổ lái tàu rất chậm rãi, từ từ tiến về phía bên dưới phi thuyền hình dấu Sigma của Lausiv.

Cậu canh chuẩn một vị trí khớp nối khá nhỏ ở đáy con tàu kia, áp sát thật gần rồi để hệ thống máy tính làm công việc còn lại. Sau khoảng hai phút đồng hồ với cảm giác rung lắc rất nhẹ của tên lửa đẩy, tới mức gần như có thể bỏ qua, khớp nối của hai bên đã ghép sít vào nhau. Thuốc Nổ nhìn mô hình lập thể, thấy không có vấn đề gì thì mang theo tất cả trang bị, vũ khí của cậu:

“Đi thôi, nhớ giữ khoảng cách và liên tục quan sát xung quanh.”

Vì hệ thống trọng lực đã hỏng nên cả ba lướt đi trên không khí như đang bay. Thuốc Nổ vặn lần lượt hai cửa khoang roăng kín, phía đối diện đầu bên kia của họ đã xuất hiện một cái hành lang đen ngòm, mang một bầu không khí quỷ dị chết chóc. Thuốc Nổ rút từ ba lô ra một cây pháo sáng, quăng thẳng sang con tàu lạ.

Ánh lam lóe lên khiến cảnh vật được soi rõ, ngoài một vài cái hộp kim loại đang trôi lơ lửng sát mặt sàn thì chẳng có gì khác. Cậu nhìn chằm chằm vào cây pháo sáng một lúc, thấy ánh lửa phát ra ổn định không có vấn đề thiếu oxy thì mới ra hiệu cho cả ba cùng tiến lên.

Trọng lực bên này tốt hơn rất nhiều, họ gần giống như đi lại trên đất bằng.

Ba người lầm lũi di chuyển trong bóng tối, chỉ có mỗi hai cây đèn pin soi đường. Lưu thông không khí trên tàu khá tốt, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gió thổi hun hút. Xen vào giữa là âm thanh hai hàm răng đánh vào nhau lập cập của Margarida. Con tàu này không biết đã nằm đây bao nhiêu lâu nhưng nhiệt độ bên trong còn chưa hạ xuống dưới 283 độ, vẫn nằm ở khoảng loài người có thể chịu đựng được.

Phần boong tàu này gần như trống trơn không có bất kỳ thứ gì cả. Đi qua một khúc quanh, họ đã tiến được tới một dãy phòng giống như là buồng ngủ của thành viên phi hành đoàn. Thuốc Nổ đứng trước cánh cửa thứ nhất hít sâu một hơi, ra hiệu cho hai người kia nâng cao cảnh giác. Đoạn cậu đẩy nó ra thật manh, giương súng laser chĩa thẳng vào bên trong.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, chính là khi cái cửa trượt va vào bên vách tường. Thuốc Nổ trông thấy ở trong bóng tối có một con mắt to lớn, kích thước ngang với một cái bánh xe ô tô, đang nhìn mình chằm chằm. Con mắt này có cấu tạo tương đối giống với mắt của con người, đầy đủ cả kết mạc, con ngươi, đồng tử, mi trên và mi dưới. Tuy nhiên, phần kết mạc của nó hết sức tròn trịa, chứ không phải thon dài theo chiều ngang.

Tiếng thở của bọn ba người Thuốc Nổ càng lúc càng có thể nghe được rõ ràng. Ở phương xa đôi lúc vọng lại âm thanh của thứ gì đó va chạm vào kim loại, ngẫm kỹ hơn thì hơi giống tiếng bước chân.

Bong! Bong! Bong!

Hai bên giữ nguyên tư thế trong vòng gần mười giây. Trái tim nhỏ bé của Sushan và đặc biệt là Margarida đã gần như treo lên đến cổ họng. Thuốc Nổ có ảo giác như là mí mắt của thứ này chuẩn bị chớp động một cái. Cậu đưa thẳng đèn pin, soi lên phía trước.

Cảnh vật trong phòng hết sức bình thường, chẳng có gì nguy hiểm cả. Hai góc bên tay phải và trái là hai tấm phản lớn bằng kim loại, hẳn là nơi nghỉ ngơi trên tàu. Con mắt mà bọn Thuốc Nổ thấy ban nãy thuộc về một bức tượng totem khá kỳ quái của người Lausiv. Nó chỉ gồm một cái ống hình nón ngược chống ở dưới sàn, bên trên chính là đặt con mắt kia.

Thuốc Nổ chạm vào con mắt thấy lớp màng kết mạc khẽ rung rung, sống động như thật, cũng chẳng biết làm bằng vật liệu gì mà nhìn vào dễ gây nhầm lẫn như thế. Cậu liếm môi một cái, tiến về phía căn phòng thứ hai. Động tác và vị trí chuẩn bị lần này cũng không khác gì so với căn phòng thứ nhất.

Thuốc Nổ đưa tay vào nắm cửa, đã sẵn sàng đẩy ra thì chợt Sushan hét lên một tiếng kinh hoàng. Thuốc Nổ xoay đèn pin trở lại, Sushan đang ngồi bò ở trên mặt đất, khuôn mặt cực kỳ sợ hãi, tay vừa chỉ về phía trong căn phòng thứ nhất vừa lên tiếng:

“Nó… Nó… Con ngươi của nó vừa chuyển động kìa.”

Thuốc Nổ quay trở lại quan sát. Vị trí và hình dạng con mắt kia vẫn giống y như đúc so với cậu thấy ban nãy, nào có khác đi chút gì. Cậu nheo một ánh nhìn nguy hiểm về phía Sushan, lẽ nào thằng nhóc này trông gà hóa cuốc. Sushan vội vã lên tiếng đính chính:

“Cái…Cái này là thật đấy. Em thề. Nó vừa chuyển động ngay trước mắt em mà.”

Thuốc Nổ rút hợp kim kiếm ra, đâm thẳng vào trong cái tượng hình con mắt kia. Từ trong đó bỗng chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ sẫm nhìn hơi giống như máu nhưng đặc quánh và bốc ra một mùi khó chịu cứ như mùi ẩm mốc. Trong cả quá trình này, dù cho là con ngươi hay mi mắt cũng không hề có bất kỳ một phản ứng nào cả.

Tình thế bây giờ không khỏi hết sức quỷ dị!

Thuốc Nổ cắt thêm vài vết lên con mắt nhưng hầu như vô nghĩa. Cậu chợt nghe thấy Margarida ở ngoài há miệng hít một hơi dài rồi ngã ngồi xuống sàn, hai bàn tay che miệng run run. Thuốc Nổ theo ánh nhìn của cô bé soi đèn pin lên mặt sàn nhà. Ở trên đó vẫn còn in dấu giày của ba người bọn họ, hai lớn một nhỏ tương ứng theo giới tính.

Bên cạnh, Thuốc Nổ còn quan sát được thêm một dấu vết thứ tư. Dấu vết này cũng còn hết sức mới, giống hệt với ba cái trước. Có điều nó có dạng hình chữ nhật dài, hơi liên tưởng được đến dấu mà ván trượt tuyết để lại trên tuyết, hoàn toàn không biết là do thứ gì gây ra. Nó không chỉ dừng ở mặt sàn mà còn đi lên thẳng đứng trên vách tường bên cạnh rồi kéo thẳng vào bóng tối trên cao.

Thuốc Nổ giật đánh thót mình một cái, soi đèn pin trở lại thì con mắt ở trong căn phòng thứ nhất đã biến mất không còn một vết tích. Giống như nó chưa bao giờ tồn tại ở đó vậy. Chỉ còn lại mỗi cái trụ trống trơn đã được lật ngược trở lên, đang yên vị trên mặt sàn tàu.

Tới lúc này thì chính bản thân Thuốc Nổ cũng chẳng thể tin đây là một con tàu bình thường được nữa. Có điều, cậu cũng không sợ hãi mấy, vấn đề xảy ra thì cứ đối phó là được, mất bình tĩnh chỉ làm cho tình hình phức tạp thêm.

Sushan mở miệng cầu xin:

“Hay, chúng ta quay trở lại tàu của mình cố gắng thử một lần nữa. Hoặc giả như có thể tìm cách nào đó mà tắt cái chế độ lái tự động kia đi. Vẫn là tốt hơn ở nơi này rất nhiều.”

Thuốc Nổ đá cậu ta một cái lên tiếng:

“Nhát cáy cũng vừa thôi. Chỉ là mấy thứ công nghệ của nền văn minh cấp 7 tương đối khó hiểu thôi mà, sợ cái gì chứ.”

Nói điều này bản thân Thuốc Nổ cũng bán tín bán nghi, song cậu cứ ra vẻ nhẹ nhàng thế để thôi miên tâm lý hai người kia, còn đỡ hơn là ngồi đây run rẩy. Không biết là do vẻ mặt cậu vẫn quá sức bình tĩnh hay do lý lẽ tương đối thuyết phục mà hai người Sushan, Margarida cũng cảm thấy an ổn hơn đôi chút.

Thuốc Nổ mở ra căn phòng thứ hai, bên trong kết cấu cũng chẳng khác gì căn phòng thứ nhất. Con mắt của căn phòng này vẫn còn nguyên ở đó. Chỉ là con mắt này có những vết thương đối xứng hoàn toàn với con mắt ở căn phòng thứ nhất theo trục dọc chính giữa. Đám người Thuốc Nổ đều sởn cả gai ốc chạy qua căn phòng thứ ba.

Con mắt ở phòng này cũng có những vết thương đối xứng nhưng lại là theo trục ngang nằm chính giữa. Họ phân hai người ra so sánh thì rõ ràng hai con mắt ở phòng thứ hai và phòng thứ ba là hai cái khác nhau chứ không phải là một.

Giác quan của Thuốc Nổ cực kỳ nhạy bén. Từ khi lên tàu, cậu đã cảm giác được có thứ gì đó đang theo dõi bọn họ sát sao không rời. Những hiện tượng quỷ dị nãy giờ chỉ càng chứng minh cho phán đoán của cậu mà thôi. Thuốc Nổ quay lại nói với hai người kia:

“Bỏ qua tất cả việc thám hiểm tàu, chúng ta sẽ ưu tiên tiến tới phòng chỉ huy trước đã.”

Cậu vừa nói xong câu này thì từ đằng xa vang lên một tiếng khục khặc như ai đó đang cười. Thuốc Nổ lẹ tay phóng ra một cây pháo sáng về phía kia nhưng chẳng có gì ngoài dãy hành lang vô hạn tăm tối. Sau khi xài xong hết hai cây rồi thì cả ba người họ gộp lại cũng chỉ còn đúng hai cây pháo sáng.

Ba người nhanh chóng di chuyển về cuối của boong dưới. Ở đó có một khoảng trống mở lên cao, là nơi tiếp giáp với đoạn gập của chữ Sigma. Cả ba phải mò mẫm một lúc lâu mới tìm được cách lên trên, thông qua hệ thống ròng rọc cơ học được ẩn phía bên trong vách tàu. Nó chẳng có gì khác ngoài một cái khung bằng sắt, vừa chỗ cho khoảng bốn người đứng, cùng dây kéo ngay trên đầu.

Bọn Thuốc Nổ tuy là ba nhưng có cả trang bị nên nhảy lên hết chỉ vừa đủ khít. Cả ba ra sức kéo cái khung đi chếch theo hai đường chéo chính giữa tàu, cảnh tượng thủ công tới nỗi chẳng hề phù hợp với công nghệ tối tân khác nơi đây.

Phải gần một tiếng đồng hồ thì việc này mới hoàn thành. Thuốc Nổ quăng trang bị ra boong trên của tàu trong khi Sushan đang ngồi bệt xuống mà thở hồng hộc. Cậu chợt hỏi cậu ta một câu:

“Này, Margarida đi đâu rồi?”

Sushan cười cười chỉ vào một chỗ khoảng không. Đoạn cậu ta ngớ người, mở mắt giáo giác nhìn quanh, giọng đã chuyển thành kinh hoàng:

“Cô… Cô ấy mới vừa ở ngay đây cơ mà. Vừa lúc trước khi lên tới boong tàu trên em vẫn còn nhìn thấy cô ấy. Cái… Cái này.”

Hai người gọi tên Margarida đồng thời tìm kiếm các hốc, ngách xung quanh một lần nhưng hoàn toàn vô ích. Thuốc Nổ lên đạn cho súng, mang hết trang bị lên người, nói theo kiểu ra lệnh:

“Bây giờ cậu và tôi đi đấu lưng vào nhau, chúng ta tiến về phía cầu chỉ huy, nhanh lên.”

Sushan dù rất lo cho Margarida nhưng cũng hiểu chỉ còn cách như vậy là tốt nhất. Hai người lao rất nhanh qua dãy hành lang trống để lại liên tục những âm thanh lạo xạo, sột soạt. Qua hai khúc rẽ thì Thuốc Nổ đã nhìn thấy trước mặt một cái cửa xoay quen thuộc, giống hệt của con tàu cậu “mượn” được từ người Lausiv trên Hỏa Giới.

Cậu dùng súng laser cường độ cao, cắt xuyên qua cửa, chẳng bao lâu đã tạo được một khuôn chữ nhật vừa đủ, Thuốc Nổ đạp mảnh kim loại phía trước tạo ra một tiếng sầm, đoạn quay lại nói với Sushan:

“Chúng ta tiến vào…”

Nào ngờ…

Trước mặt cậu lúc này không phải là học viên nhát chết cấp lớp 1 Sushan Rajk nữa mà là một sinh vật hết sức kỳ quái. Đầu tay nó vẫn đang chạm vào ba lô phía sau của cậu, cho cảm giác như là lưng của Sushan, khiến cho cậu hoàn toàn không đề phòng. Cả thân người còn lại thì tương đối khuất trong bóng tối. Thuốc Nổ chỉ nhìn thoáng qua được hình dáng tổng thể của nó.

Đó là một sinh vật có màu trắng hơi ngả qua xám, toàn thân hình nón úp, mắt chỉ có một con, rất to ở ngay chính giữa cơ thể, hơi lùn hơn Thuốc Nổ chút xíu. Khi cậu xoay người lia đèn pin qua một cái thì sinh vật này đã biến mất. Thuốc Nổ lên tiếng gọi to:

“Sushan… Margarida…”

Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng vô tận của con tàu. Tới lúc này thì dũng cảm như Thuốc Nổ cũng đã hơi hơi lạnh gáy. Cậu đặt miếng kim loại vừa cắt ra, dựng ngang lại chỗ cũ, đoạn điều chỉnh cường độ súng laser rồi làm nóng chảy các phần kim loại ở xung quanh. Chúng hơi biến dạng rồi kẹp chặt vào miếng kim loại hở ban nãy.

Bằng cách này cậu có thể tạo một cái cửa tạm thời đánh dấu khi ai đó tiến vào trong phòng chỉ huy.

Bên trong máy móc cực kỳ tối tân hiện đại. Nhiều cái trong số đó là bản cải tiến của những loại thiết bị Thuốc Nổ đã từng sử dụng trên con tàu nhỏ bên dưới kia. Cậu lần mò một lúc, vẫn không làm sao khởi động được hệ thống ánh sáng của con tàu này chứ đừng nói gì tới động cơ hay những thứ khác.

Cậu thử thay đổi phương hướng tiếp cận, vận hành chuỗi giám sát an ninh trước. May mà lần này đã thành công, trên màn hình lần lượt xuất hiện tầm nhìn đêm của các ngóc ngách ở trên con tàu. Thuốc Nổ quan sát vị trí của chúng thì hoàn toàn không có manh mối những camera này là vốn trông ra sao. Bởi lúc cậu đi qua các góc quay thì chẳng hề có thứ gì tồn tại ở đó cả.

Thuốc Nổ căng mắt ra nhìn, định bụng tìm xem hai người Sushan, Margarida cùng sinh vật kia đang ở nơi đâu. Cậu chuyển cảnh hết các khoang từ boong trên, boong dưới, hành lang gấp khúc cho tới phòng động cơ cũng không có bất kỳ một manh mối nào. Cứ như là họ đã đột nhiên bốc hơi ra khỏi nhân gian vậy.

Chợt, tại một căn phòng được đánh dấu là “Buồng tiếp nối”, nằm ở đối diện với phòng chỉ huy ở boong trên, cậu thấy được hai cái bóng đen hình dáng nhân loại đang đứng nói chuyện với nhau. Cậu tăng âm lượng, phát hiện được họ sử dụng ngôn ngữ của Namuh chứ không phải là Lausiv:

“Lần này cũng không biết được tên khùng nào đã chọc vào con Không Gian Hỏa Thú làm chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Thật sự là bực mình. Chuyến này lặn vào Hỏa Giới ta còn định kiếm thêm một chút Tưởng Tệ để lận lưng, nếu không sắp tới phải vào Kim Giới e sẽ không còn cái mạng nhỏ.”

Người kia đáp lời lại:

“Cũng may là có anh Mikhail ở đây nên phía Chấp Chính Giả bọn tôi mới có thể thuận lợi như vậy lấy được công nghệ khống chế Không Gian Hỏa Thú từ người Lausiv. Tương lai Chấp Chính Giả nắm quyền lực tuyệt đối ở Namuh rồi, tới lúc đó anh Mikhail đây muốn gì mà chẳng được, hà cớ gì phải tiếc chút ít Tưởng Tệ lần này.”

“Họ Hiểu ngươi cũng đừng trát vàng lên mặt của ta. Ngoài hai bộ đồ này ta cũng chẳng cung cấp được thêm gì khác. Ta không tin nếu không có ta thì Chấp Chính Giả không tìm được cách khác mà ra ngoài vũ trụ. Mà ta hỏi thật, việc này, các ngươi nắm chắc được mấy phần?”

“Tuyệt đối nắm chắc, tất nhiên là ai dám nói, phàm là chuyện đại sự chuyện nào mà không có rủi ro. Có điều người Lausiv năm xưa không dám dùng công nghệ này, hiển nhiên cũng là vì Trật Tự Thệ Ước nghiêm cấm hành vi điều khiển trí não sinh vật sống. Bọn họ không dám liên lụy tới cả chủng tộc của mình nên dù bị Không Gian Hỏa Thú đánh chết cũng không dám sử dụng.”

Hắn dừng lại một chút lấy hơi:

“Tuy là thế, Tưởng Giới này cũng không phải là thế giới thực nha, điều khiển một thứ sinh vật trong đây thì đã làm sao? Tụi nó không phải là sẽ tái sinh vô hạn à? Hơn nữa cũng biết bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi, có khi Nogard cũng bị Quái Thú Vũ Trụ tiêu diệt mất, rỗi hơi đâu mà còn lo chuyện của Namuh.”

Mikhail đằng hắng một tiếng:

“Dù sao kế hoạch làm thì cũng đã làm rồi, chẳng thể quay đầu lại được nữa. Thành công thì tốt, nếu lỡ có thất bại, Chấp Chính Giả các ngươi cũng đừng đeo bám lấy ta. Lá gan ta nhỏ lắm, nếu hoảng sợ không biết sẽ gây nên sự tình gì đâu.”

Tên họ Hiểu kia trả lời ngay không do dự:

“Điều đó là tất nhiên, tuyệt sẽ không để anh Mikhail bị liên lụy gì.”

Hai người nói xong liền mở cửa khoang ra, đi khuất vào trong bóng tối. Thuốc Nổ tới bây giờ mới phát hiện cái khoang này nối ra với một hệ thống đường hầm ngầm chằng chịt khoét sâu vào trong thiên thạch ở phía đằng sau. Quét ở trên radar không thể nhìn tới điểm cuối, có khả năng là đục xuyên qua chiều rộng thiên thạch mà đi ra tới tận phía bên kia.

Hai người đều mặc áo trùm bên trong, bên ngoài mặc thêm một lớp áo bảo hộ vũ trụ màu Burgundy bó sát người. Từ trên ống tay xịt ra tên lửa đẩy, nhiều khả năng là cách mà họ băng qua không gian mà tới được tận nơi đây. Thuốc Nổ lợi dụng lúc họ quay đầu nhìn lại thì tranh thủ quan sát.

Tên Mikhail kia là một học viên cấp lớp 4, tức Người Nhái Chuyên Nghiệp, là cấp độ tinh anh nhất của Học Viện. Khuôn mặt hắn thô to, râu ria lởm chởm, hoàn toàn lạ mắt với Thuốc Nổ; cậu chắc chắn chưa nhìn thấy hắn ta bao giờ.

Tên họ Hiểu còn lại tuy luôn miệng nói là đại diện cho Chấp Chính Giả nhưng hắn cũng mặc áo trùm đen của học viên cấp lớp 1. Thuốc Nổ thấy hắn hơi hơi quen mắt, không biết là đã từng gặp ở đâu rồi.

Cậu lục tìm trong trí nhớ một hồi thì nhận ra hắn không phải ai xa lạ mà chính là con trai của tay giáo sư dạy môn Võ Đối Kháng Hiểu Không. Lúc đó chính hắn là người nhiệt tình thúc đẩy ba của hắn và Thuốc Nổ tỷ thí một trận cận chiến. Không ngờ hắn lại có tay trong với bên Chấp Chính Giả. Chẳng hiểu phu nhân Tereshkova nắm rõ sự việc này tới mức nào.

Hai người kia nhanh chóng rời khỏi tầm quan sát của Thuốc Nổ. Cậu không có ý định đuổi theo mà tiếp tục lướt quanh tìm kiếm bóng dáng bọn Sushan trên tàu. Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy họ đang lần lượt nằm trong hai khoang ngủ đông của người Lausiv nằm ở boong dưới của tàu.

Khuôn mặt cả hai trắng dã ra vì lạnh, môi tím tái. Nhìn từ trên màn hình này thì cũng chẳng biết là còn sống hay đã chết nữa. Sinh vật kỳ quái kia bặt vô tung tích.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.