Thời Không Lụi Tàn

Chương 124: Tính bản



“Là cậu sao?”

“Là tôi đây, bác sĩ.”

“Cậu vào đi.”

Đây là căn phòng nhỏ với lối thiết kế vuông vức theo đúng kiểu văn hóa của người Thổ Phồn ngày xưa. Trên tường vẽ chi chít những hình ảnh mang dày đặc ý nghĩa biểu tượng. Trong đó, nổi bật lên nhất là các vị phật và la hán được chăm chút và phối màu vô cùng tỉ mỉ, kỳ công.

Người vừa bước vào là một thanh niên vô cùng trẻ tuổi, trên người khoác một bộ tăng bào Mật Tông với hai tông màu đỏ sậm và cam, trên đầu đội một cái mũ chỏm lông vàng. Khuôn mặt anh ta bình lặng như nước, chỉ cần nhìn vào cũng cho người đối diện một cảm giác an yên.

“Bác sĩ tìm tôi có chuyện gì sao?”

Người kia lắc đầu, tỏ vẻ cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng mấy:

“Chỉ là một chút ít phiền não mà thôi.”

Rồi cả hai người đồng thời niệm:

“Nam Mô A Di Đà Phật.”

Người thanh niên cất lời, giọng đều đều:

“Bác sĩ, khi ngài cảm thấy có quá nhiều phiền não cần đắn đo, hãy thả lỏng tĩnh tâm mà tụng niệm thần chú. 6 âm tiết của nó đại diện cho 6 Ba La Mật, là liều thuốc để kích thích nên 6 cảm xúc tích cực của con người bao gồm bố thí, đạo đức, trí tuệ, thiền định, nhẫn nhục và tinh tấn.”

Người bác sĩ gật đầu, nhìn lên trần nhà than thở:

“Nếu như ai trên thế giới này cũng có phật ở trong trái tim mình thì thế giới chúng ta đang sống sẽ tốt đẹp biết bao.”

“Lòng ngài đang nặng trĩu bác sĩ ạ.”

“Đát Đặc La, tôi tuy nương nhờ cửa phật nơi đây nhưng cũng chỉ có thể là tạm bợ, vương vấn đối với hồng trần vẫn còn nhiều lắm. Tôi không thể dứt bỏ đi hết được. Thế giới tốt đẹp chúng ta đang sống đã sắp kết thúc rồi. Là một con người của hồng trần, trái tim tôi không thể không thấy nặng trĩu cho được. Tôi đã nghe thấy tiếng kẻ ấy gõ cửa…”

Người bác sĩ hít một hơi thật sâu rồi mới nói:

“Chiến tranh.”

“Thiện tai, thiện tai.”

“Đát Đặc La, phật dạy như thế nào về bản tính của con người? Nếu như nhân chi sơ tính bản thiện, vậy thì tại sao lại có mầm mống của cái ác? Tại sao lại có những người sẵn sàng phát động một cuộc chiến tranh, hi sinh biết bao xương máu đồng bào để có thể đạt được mục đích của mình?”

Người thanh niên mỉm cười hiền hòa:

“Bác sĩ, về chuyện này, phật dạy cũng không khác gì mấy với đức Khổng Tử ngày xưa. Cái hằng tri ban đầu của con người, vốn là Tánh Phật ở trong Phật Giới vào thế giới của loài người, là nhân sống cho thân và mười sáu thứ tánh người. Tánh Phật vốn không có những thứ tham, sân, si như tánh người, bởi thế mới gọi là thiện. Mà mọi nguồn gốc của khổ đau trên thế giới này đều đến từ tam độc ấy - tham, sân, si - mà ra cả.”

“Nếu con người đã có tham, sân, si, vậy làm sao có thể gọi là nhân chi sơ tính bổn thiện?”

“Tham vốn không phải bản tính của con người, mà đều là từ những cuộc bể dâu con người phải trải qua mới sinh ra lòng tham. Sân đến từ tham mà ra, được hun đúc nên bởi cái ta, bởi tính sở hữu của tham. Si đến từ những hạn chế trong suy xét của con người, không biết phân biệt đúng sai, không biết đâu mới là lẽ phải.”

“Đát Đặc La, nếu nói như vậy, khi con người sống trong một xã hội lý tưởng, không còn bất cứ khổ đau nào nữa, không còn bất cứ thứ gì họ thiếu thốn nữa, không còn bể dâu nữa, liệu có thể khẳng định, lúc đó cái ác rồi sẽ biến mất?”

Người thanh niên không kịp trả lời câu hỏi này. Ở trên đầu nóc nhà vang lên những tiếng động ầm ầm. Bác sĩ lẩm bẩm trong miệng:

“Lại một lần nữa à?”

Người thanh niên Đát Đặc La cùng với bác sĩ bước ra ngoài, cùng nhau leo lên một cái thang nhỏ đặt thẳng bên hông nhà. Ở trên nóc, họ đã nhanh chóng thấy được nguồn gốc của tiếng động vừa rồi. Đó là một đám nước bẩn bầy nhầy, gớm ghiếc, hơi bốc lên cái mùi ngai ngái của nước tiểu, bên cạnh còn có vài bãi nhão nhoẹt trông như cám lợn cùng với một đống phân hôi thối đã vỡ ra thành từng mảng do hậu quả khi rơi từ trên cao xuống.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn lên.

Nơi họ sống rõ ràng đang là ban ngày nhưng tất cả từ các nhà cửa xung quanh cho tới Mặt Trời đều phủ lên một màu mờ mịt tối tăm.

Lý do cho điều đó chính là một mảng kim loại khổng lồ đang trôi lơ lửng phía trên đầu tất cả mọi người ở nơi đây. Nó được chính quyền địa phương đặt tên là Tây Thiên Linh Sơn, ý chỉ là nơi mà Đức Phật ở, cõi mà tất cả những người dân Lhasa ở bên dưới này đều nên hướng về.

Lhasa chính là thành phố đầu tiên ở trên thế giới thí điểm sử dụng công nghệ phản trọng lực để xây dựng nên những tầng lầu trôi lơ lửng ở phía trên cao. Lý do cũng đơn giản là bởi vì thành phố này nằm ở trên cao nguyên Tây Tạng, cách khá xa so với mực nước biển nên công nghệ phản trọng lực của nó hiệu quả hơn hẳn so với khi sử dụng ở những nơi khác.

Việc vượt qua được những tầng mây cũng giúp cho nó thu được lượng năng lượng từ ánh sáng mặt trời lớn gấp nhiều lần

Điều này càng trở nên cần thiết hơn khi mà công nghệ của con người càng phát triển, các lĩnh vực sản xuất và dịch vụ càng có xu hướng liên hệ với nhau mật thiết hơn. Trong khi mô hình thành phố vệ tinh kiểu cũ đã dần trở nên lỗi thời bởi dù sao đi nữa, nó cũng chỉ có thể phát triển theo hai chiều không gian dựa vào hệ thống đường sắt kết nối.

Trong khi đó, thêm vào một chiều không gian theo đường thẳng đứng sẽ giúp logistic đạt được đến một tầm cao hoàn toàn mới, là điểm bắt đầu để loài người tính toán tới những ước mơ tương lai về việc xây dựng các thành phố ba chiều, thậm chí là trong không gian thay vì cứ phải ăn bám vào bề mặt Trái Đất để tồn tại.

Tuy nhiên, đối với bác sĩ mà nói, việc này đang cho thấy rất nhiều khía cạnh tiêu cực của nó.

Đặc biệt là khi những người ở phía bên trên hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc hành động của họ sẽ gây tổn hại tới cho người khác.

Hoặc là họ có nhưng tam độc đã lấn át lí trí của họ, khiến cho họ hành xử một cách vô cùng đáng xấu hổ như thế.

“Tôi biết là cậu vẫn luôn có niềm tin vào con người, Đát Đặc La ạ. Nhưng cậu không thấy là lũ trẻ con ở trên đó quá đáng lắm rồi hay sao? Nếu như cậu muốn thì tôi có thể…”

“Tôi biết là ngài có thể làm điều đó, bác sĩ ạ. Tôi biết là ngài có mối quan hệ rộng rãi, đủ để khiến cho lũ trẻ kia biến mất một lần và mãi mãi. Tuy nhiên, chúng chỉ là những đứa trẻ mà thôi. Con người sinh ra bản tính đều lương thiện. Điều người lớn cần làm chính là uốn nắn bọn chúng, giúp cho chúng trở thành người tốt hơn trong tương lai.”

Bác sĩ nặng nề niệm chú:

“Nam Mô A Di Đà Phật!”

Đát Đặc La từ tốn leo xuống mái nhà, lụi hụi mò mẫm vào trong phòng hồi lâu mới lấy ra một tấm thẻ thông hành. Anh ta nhằm hướng Đại Vận Kiều gần nhất, chuẩn bị theo đường cửa chính mà rời đi khỏi ngôi chùa. Từ trên cửa sổ tầng cao, bác sĩ đang chăm chú nhìn theo bóng lưng anh ta, miệng đang nói khẽ vào trong chiếc bộ đàm nhỏ gắn ở tai.

“Cậu xem, chủ nghĩa tập thể và chủ nghĩa cá nhân của Mẫu Tinh này cũng thực là phức tạp. Ở trong chủ nghĩa tập thể, thay vì hành xử vì cộng đồng, người ta lại sẵn sàng gây hại cho lợi ích của người khác, bởi vì trong cộng đồng, kẻ nào cũng làm như thế. Còn ngược lại, trong chủ nghĩa cá nhân, thay vì hành xử vì lợi ích cá nhân mình, họ lại học được cách tôn trọng những cá nhân khác, giúp cả cộng đồng cùng phát triển…”

“Vậy thì cái nào mới thực sự là chủ nghĩa cá nhân, cái nào lại mới là chủ nghĩa tập thể đây?”

“Ông trở nên đa sầu đa cảm như thế từ lúc nào vậy hả bác sĩ?”

“Thôi, cũng không nói về chuyện của tôi nữa. Nhiệm vụ của cậu quan trọng hơn. Lưỡi liềm đỏ này, bao giờ cậu tới đây?”

“Gần lắm rồi, chỉ còn khoảng một ngày đường nữa thôi. Ông cũng biết là an ninh của quốc gia này đã được thắt chặt kinh khủng như thế nào sau khi Tập Đài Tộc bị ám sát mà. Chẳng dễ dàng gì để tôi mang thêm hai người nữa tiến được vào trong khu vực đâu. Nhân tiện, ông có làm theo lời dặn của tôi không?”

“Tuyệt đối đúng ý của cậu, tôi không báo cáo bất kỳ một điều gì về hành tung của cậu cho đám người ở bộ chỉ huy trung tâm cả. Những chuyện khác, cậu chỉ có thể tự thân vận động rồi.”

“Cảm ơn ông, vẫn còn phải nhờ ông giới thiệu người dẫn đường cho nhiệm vụ nữa.”

“Điều đó là tất nhiên…Mà khoan đã, tôi có chút chuyện, liên lạc cậu lại sau.”

Bác sĩ cúp máy. Ở bên dưới sân lúc này, Đát Đặc La đang nói chuyện với một Lạt Ma đứng tuổi mà bác sĩ biết chính là ân sư của cậu ta. Từ khoảng cách như thế này, bác sĩ hoàn toàn không thể nghe thấy những âm thanh gì hai người kia trao đổi, song từ việc đọc khẩu hình miệng, ông có thể đại khái hình dung được những gì bọn họ nói với nhau.

Bác sĩ không thích các Lạt Ma, phải nói thẳng ra là như vậy. Bọn họ cổ hủ và tôn sùng các nguyên tắc của đạo Phật một cách thái quá mà hoàn toàn không đề cao tính linh hoạt khi áp dụng chúng vào thực tiễn. Điều này khiến cho họ luôn luôn sống trong một thế giới lý tưởng hoàn mỹ của riêng họ mà những con người như bác sĩ không bao giờ có thể hiểu hết hay chạm tới được.

Ngược lại, bác sĩ thích những người trẻ tuổi như Đát Đặc La hơn. Họ vẫn sâu sắc và am tường triết lý đạo Phật, nhưng vẫn còn liên hệ đủ với hồng trần để có thể thấu hiểu và sẻ chia với những gì bác sĩ đã và đang phải trải qua.

Công việc làm gián điệp ngầm của Hỏa Tinh của ông rất phức tạp và khó khăn, đôi khi không thể làm theo ý muốn của chính mình. Nếu ông được lựa chọn, lúc này ông chỉ muốn được ở bên đứa con gái bé bỏng mới chào đời của ông mà thôi. Nhưng tiếc rằng ngay cả điều giản đơn đó cũng hoàn toàn không thể. Bác sĩ chỉ có thể dựa vào phật giáo để là ổn định tâm hồn của chính mình.

Lại nói về Đát Đặc La, người thanh niên này đang di chuyển trên một chiếc Đại Vận Kiều kiểu cũ để đi lên Tây Thiên Linh Sơn. Nó không có hệ thống điều áp giống như những chiếc hiện đại của Quận Greater Oceania thời Liên Bang sau này, bởi vậy rất dễ khiến cho con người ở trên đó buồn nôn, chóng mặt và có cảm giác ù ù tai giống như khi máy bay cất cánh.

Đát Đặc La nhịn xuống cảm giác khó chịu trong bao tử, đi tới nơi mà cậu đã từng tới không biết bao nhiêu lần trong quá khứ trước đây.

Thoạt nhìn bên ngoài nó trông vô cùng nhếch nhác, tồi tàn, cùng chẳng có bất kỳ một tấm biển thông báo hay ký hiệu gì để cho thấy mục đích sử dụng của nó. Đát Đặc La khẽ đưa tay đập cửa, từ bên trên đó vang lên những âm thanh kẽo kẹt của sắt đã hoen rỉ.

Từ bên trong vang lên giọng bực mình của một người trung niên:

“Tôi đã nói với cảnh sát các ngài bao nhiêu lần rồi, việc Hoàng Đế Tập chết hoàn toàn không liên quan gì tới chúng tôi. Các ngài nghĩ sao mà lại tới một cái trại trẻ mồ côi để đi tìm hung thủ ám sát một vị nguyên thủ quốc gia kia chứ?”

Người ở trong lục tục mở cửa.

Khi nó hé khẽ ra, Đát Đặc La nhanh chóng nhìn thấy một khuôn mặt râu ria xồm xoàm không biết là đang thở phào nhẹ nhõm hay là đang vô cùng khó chịu của người bên trong.

Mà có lẽ là cả hai cũng nên.

Ông ta nói với một giọng thiếu kiên nhẫn:

“Lại là cậu à? Cậu có thấy phiền toái không? Còn tôi thì phiền toái tới sắp chết rồi đây.”

“A Di Đà Phật, đức Phật dạy rằng…”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, đức Phật dạy rằng không được đổ chất thải xú uế bừa bãi lên đầu người khác đúng không? Mẹ kiếp! Thằng Phong Tử đâu rồi, mày ra đây cho tao!”

Một lúc sau, có tiếng lạch bạch chạy ra bên ngoài của một thằng nhóc choai choai, chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nó cũng chẳng thèm vâng dạ gì hết mà chỉ đứng ra cho có mặt. Người trung niên chỉ về phía người của Đát Đặc La gắt lên:

“Mẹ kiếp, Phong Tử, có phải mày lại tiếp tục đổ bừa bãi những thứ xú uế lên đầu chùa chiền phật giáo ở bên dưới hay không?”

“Tuyệt đối không có!”

“Mấy lần trước mày cũng nói y chang một câu như thế này nhưng mà có lần nào là thật đâu. Đừng mong tao tin tưởng mày một lần nào nữa.”

Đoạn, hắn ta lấy quơ luôn cái lò sưởi than hồng đặt ở ngay bên cạnh, đổ thẳng một đống ra sàn nhà rồi chỉ vào đó nói:

“Mày quỳ xuống!”

Đát Đặc La thấy vậy đã hơi kinh khiếp:

“Thí chủ! Trẻ con sinh ra đều như tờ giấy trắng. Nếu nó làm sai thì nên giáo dục và uốn nắn từ từ, nhất định nó sẽ hướng về cái thiện. Những hình phạt nhẫn tâm như thế này. Tuyệt đối không nên. Tuyệt đối không nên.”

Người trung niên kia nào có dáng vẻ như đã nghe thấy lời của Đát Đặc La nói, thấy thằng nhóc Phong Tử đang trừng mắt nhìn lại hắn, hắn liền đạp thẳng vào hai khớp đầu gối của nó, khiến cho thằng nhỏ quỳ thẳng vào trong đống than. Hắn tiện tay vớ lấy thanh củi, bắt đầu tàn nhẫn đánh đập:

“Mẹ kiếp mày! Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi. Xung quanh đây thiếu gì nhà dân khác mày không đổ xuống? Chùa chiền là nơi tôn nghiêm, sao mày có thể đem vứt những thứ xú uế bừa bãi như vậy chứ?”

Lưng Phong Tử liền bắt đầu chảy máu nặng nề. Đát Đặc La hét lên:

“Dừng, dừng lại, nó đổ thêm nữa cũng không sao đâu. Không sao, tôi sẽ dọn chỗ đó tất, ông đừng có đánh thằng nhóc nữa.”

Nhưng người trung niên lại tiếp tục bỏ mặc những lời này ở bên ngoài tai. Hắn đánh đã sướng tay rồi thì tiếp tục chửi đổng cả lên:

“Mày nhìn tao làm gì? Chẳng lẽ mày xem tao là kẻ thù? Mày nghĩ ai là người đã cho ăn, nuôi lớn đám trẻ mồ côi chúng mày? Nếu không có tao thì chúng mày đã chết ở cái đầu đường xó chợ nào đó rồi, chứ làm gì có chăn ấm nệm êm mà nằm ngủ. Nói cho tao biết, kẻ thù của mày là ai?”

Thằng nhóc Phong Tử đưa ánh mắt từ tên trung niên chuyển qua Đát Đặc La, miệng lẩm bẩm:

“Chính là thằng đầu trọc này. Mày không muốn tao đổ thứ xú uế lên đầu nữa đúng không? Được rồi, lần tới tao sẽ đổ những thứ khác, đổ tới khi thằng đầu trọc mày không còn mở miệng nói ra bất cứ một lời than vãn nào khác nữa mới thôi.”

“Nam Mô A Di Đà Phật. Thiện tai, thiện tai!”

Người trung niên đá vào mông Phong Tử:

“Còn không mau cút đi?”

Thằng nhóc bắt đầu bước đi trở lại vào nhà trong. Vì chân của nó đang chảy máu bỏng rát, bởi vậy dáng đi của nó cà nhắc trông vô cùng đáng thương. Nó vừa đi vừa ngoái đầu lại, nhìn Đát Đặc La bằng ánh mắt căm thù.

“Thí chủ, chuyện này…”

“Chuyện này hi vọng đã giúp cho cậu hài lòng. Tôi tin rằng sau một trận đòn nhớ đời như thế, thằng Phong Tử sẽ không còn dám xả những thứ xú uế gớm ghuốc lên đầu chùa của các cậu đâu. Cậu cứ an tâm là được rồi.”

Nói đoạn, ông ta kéo cửa lại cái rụp, chẳng buồn nghe thêm bất cứ một lời nào khác từ Đát Đặc La. Đát Đặc La đã lên đây khiến nại nhiều lần, nhưng còn chưa có lần nào mà thấy Phong Tử bị đánh đập, hành hạ dã man tới mức như thế, thực sự khiến cho cậu hoảng vía.

Đát Đặc La vô cùng lúng túng, muốn ở lại nói gì tiếp cũng không được mà muốn cứ thế mà đi thì xem chừng ra cũng không ổn lắm. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không còn cách gì khác hơn mà phải trở lại chùa.

Tối hôm đó, mọi chuyện trôi qua vô cùng êm đẹp. Bình thường tới giờ này, bên trên kia sẽ đổ một ít thứ rác thải xú uế nào đó lên trên chùa và các khu vực xung quanh, tuy nhiên hôm nay lại chẳng có bất kỳ điều gì xảy ra cả.

Mọi người ở trong chùa đều tưởng rằng những lời nói và sự kiên nhẫn không ngừng của Đát Đặc La cuối cùng đã có tác dụng, họ không phải chịu đựng những hành động vô lý và vô trách nhiệm từ phía bên trên nữa.

Vậy nhưng...

Sáng hôm nay, Đát Đặc La bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào thất thanh phát ra từ phía bên dưới sân trước của chùa.

Cậu tò mò bước xuống tới nơi thì đã thấy một đám đông sư sãi và lạt ma tụ tập tại chỗ, ai nấy đều có khuôn mặt vô cùng lo lắng bồn chồn. Một số người nhìn thấy cậu thì thậm chí còn tỏ ra bất đắc dĩ và không đành lòng.

Đát Đặc La chen vào chính giữa đám đông, ai nấy đều tự động tránh ra một con đường dành cho cậu.

"Bác sĩ?"

Ngồi chính giữa cả đám đang là bác sĩ, chân tay bận rộn, cả người đã hơi run run. Một cảm giác chẳng lạnh nhanh chóng dâng lên trong lòng của Đát Đặc La.

Cậu nhoài người nhìn qua đầu bác sĩ, thấy ở đó đang có một người nằm ngửa trên mặt đất, bộ dạng không biết bị cái gì đốt cháy đen trông vô cùng đau đớn, khuôn mặt cũng đã hoàn toàn biến dạng tới không còn ra hình hài.

Người kia vậy mà không kêu rên bất cứ một lời nào, cứ như thể những nỗi đau đớn về thể xác chẳng có chút ý nghĩa nào với ông vậy.

Nụ cười nhẹ nhàng của ông khi nhìn thấy Đát Đặc La hết sức quen thuộc trong trí nhớ của cậu.

"Ân sư!" - Đát Đặc La hô lên một tiếng não lòng.

Bác sĩ lúc này mới giật mình quay đầu lại. Thấy cậu, ông chỉ khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình đã hoàn toàn bất lực.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Là bị bỏng do dầu sôi đổ vào người..." - bác sĩ đáp lời.

"Tôi xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức."

Đát Đặc La nhìn thẳng lên không trung. Chưa bao giờ cậu lại có cảm giác căm hận tới như thế, cũng chưa bao giờ cậu có cảm giác phải tìm kiếm một người để xả cơn hận của mình ra tới mức như thế.

"Cậu nói những lời cuối cùng với ông ấy đi."

Đát Đặc La tiến sát tới gần vị ân sư đã nuôi dưỡng mình ở trong chùa từ thuở tấm bé, lòng đau như xé gan xé ruột.

"Đặc La" - vị Lạt Ma thều thào.

"Vâng thưa ân sư"

"Ta nhìn thấy nỗi căm hận trong mắt của con. Người Mật Tông chúng ta không nên có những thứ cảm xúc như vậy ở trong đầu."

"Nhưng thưa ân sư..."

Lạt Ma lắc đầu nhè nhẹ:

"Đứa bé hoàn toàn không có tội lỗi gì cả. Con người sinh ra, ai cũng đều có phần lương thiênn ở trong mình. Chỉ vì hoàn cảnh bắt ép, thế sự bể dâu mà những thứ tham, sân, si kia mới trỗi dậy mà thôi...."

"Hứa với ta..."

"Ân sư, người đừng nói nữa!"

"Hứa với ta rằng con sẽ dẫn dắt đứa bé đó trở lại còn đường đúng đắn"

Đắc Đạt La tụng niệm:

"A Di Đà Phật"

"Không lẽ chỉ là một nguyện vọng cuối cùng của ta, còn cũng không thực hiện được hay sao?"

"Ân sư, con...."

Nhưng Đắc Đạt La không kịp nói gì nữa, người Lạt Ma đã qua đời.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.