Thợ Sửa Giày

Chương 120: 120



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nếu bạn hỏi một người ngoại tỉnh là, âm thanh đầu tiên họ nghe thấy sau khi rớt xuống đất Dung Thành là gì, người đó nhất định sẽ trả lời —— tiếng mạt chược.
Tuy rằng đây chỉ là một câu chuyện cười, nhưng nó cũng chứng tỏ người dân Dung Thành khoái chơi mạt chược đến thế nào.

Hoạt động giải trí được đông đảo dân chúng cho là tốt cho sức khỏe, vui vẻ gia đình này gần như tồn tại trong từng ngóc ngách của thành phố.
Bất kể là sạp nhỏ ven đường, hay quán trà gốc cây, dù khi đang nấu cơm rửa bát, hay lúc ngồi chém gió xem TV, chỉ cần có ai đấy hô, “Ba mống thiếu một chân”, là lập tức có người bỏ chuyện đang dở tay, hớn hở dấn thân vào những tiếng xào bài nhộn nhạo.
Làm một người địa phương sinh ra và lớn lên ở đất Dung Thành, Nhiếp Chấn Hoành đương nhiên cũng được trang bị kỹ năng này.
Anh không chỉ biết chơi, mà còn chơi khá tài.
Thi thoảng chị Trương của quán quà vặt nhà bên dựng bàn chơi bài, Nhiếp Chấn Hoành còn bị kéo vào lấp chỗ chơi mấy ván.

Chẳng qua anh thắng nhiều thua ít, nên chị Trương không thích gọi anh.
Thật ra bản thân Nhiếp Chấn Hoành không nghiện món mạt chược lắm.

Đối với anh mà nói, cảm giác chơi mạt chược cũng từa tựa như uống trà phơi nắng, đều để giết thời gian mà thôi.

Sau khi quen Lâm Tri, anh lại càng ít chơi hơn, dù gì tâm trí anh đã bị bé bự chiếm hết, làm gì còn hứng thú đâu để đắm chìm trong xới bài chỉ có một tấc vuông này?
Nhưng những lúc ngày tháng trôi quá chậm, khi câu chuyện giữa hai người đã trở thành những việc hằng ngày nhỏ nhặt, khi cuộc sống thường nhật trở nên thanh thản an nhàn trong niềm hạnh phúc, thì anh cũng có kha khá thời gian để lãng phí.
Vì thế thi thoảng Nhiếp Chấn Hoành cũng sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của bà con xóm giềng quen thân trong khu tập thể cũ, tham dự hoạt động giải trí ăn thua tỉnh não này vào những buổi chiều nhàn hạ vắng khách.
Bên cạnh khu dân cư Nước Cạn đằng sau khu tập thể cũ, là một quán mạt chược.
Chị Hoàng chủ quán là một phụ nữ đã về hưu.

Bình thường chồng đi làm con gái đi học, chị rảnh quá nên cải tạo tầng 1 nhà mình thành một cửa tiệm nhỏ, thường hay bán thuốc lá và rượu, còn bày thêm 4-5 bàn mạt chược trong cửa hàng.
Mỗi ngày ăn trưa xong, chị sẽ đăng mấy cục xúc xắc lên nhóm chat của khu tập thể.

Ai rảnh rỗi ngứa tay, thì sẽ giơ tay đăng ký đi chơi theo lời kêu gọi, đủ bốn người là được một xới.


Làm vậy thì chị cũng chẳng phải đi mời chào khách mua hàng khắp nơi, chỉ riêng những hộ gia đình trong khu dân cư và khu vực xung quanh là đã đủ lấp đầy cửa hàng nhỏ của chị rồi.
Vào một buổi chiều cuối tuần nào đó, Nhiếp Chấn Hoành được mấy người bạn tag trong nhóm chat.
Một người là ông bạn cũ Nhiệt Hợp Mạn.

Lão Mạn mở tiệm chăn bông, nên mùa Đông bán đắt nhất, đến Hè thì chỉ bán được mấy cái chiếu với chăn điều hòa, nên rất dồi dào thời gian.

Vì thế chú ta dần bị đồng hóa đến mức cũng mê trò mạt chược, thường xuyên tham gia mỗi dịp tổ chức kêu gọi.
Một người nữa là anh bạn mới mà anh quen hồi cô con gái nhà họ Phan nhảy lầu, chính là cậu thanh niên Tần Nhiên ở ngay khu dân cư Nước Cạn.

Tần Thiên làm trong ngành logistics, còn trẻ mà hình như đã trở thành đối tác với một công ty nào đấy.

Tính tình cậu tươi sáng như ánh dương.

Cũng như anh người yêu trầm tĩnh của cậu, họ đều là những người bạn mà Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy rất đáng để chơi cùng.
Còn một người bạn chơi bài nữa mang lại cảm giác quen thuộc cho Nhiếp Chấn Hoành, ấy là Lương Tam.

Lương Tam là bạn của Tần Thiên, theo lời Tần Thiên, chính Lương Tam đã dạy cậu cách chơi mạt chược.

Ban đầu, chỉ có hai nhà chơi hai hai với nhau, nhưng về sau trụ cột gia đình đều bận việc, hai người họ nhàn quá nên đành tìm bạn đánh bài mới.
Về sau Nhiếp Chấn Hoành làm quen với Lương Tam rồi, biết quá khứ của anh chàng, thì mới vỗ trán nhớ ra người đó là ai ——
Chẳng phải đấy chính là người đàn ông hay cưỡi con xe ba gác đi thu mua sắt vụn đồng nát đấy sao? Nhiều quyển sách cũ trên giá sách nhà anh chính là hàng đào ra từ chiếc xe ba gác kia mà!
Lúc này, Lương Tam, Tần Thiên và mấy người ngứa tay trong nhóm chơi bài đang kêu ca chiều nay còn thiếu một chân nữa mới đủ bốn, kêu Nhiếp Chấn Hoành mau tới gia nhập xới bài.
Nhiếp Chấn Hoành vừa ăn trưa xong, đang dọn bàn rửa bát với bé con nhà mình.


Anh thấy thông báo tin nhắn mới liên tục nhảy lên trên di động, thì hơi buồn cười.
“Chiều nay em ở nhà vẽ tranh à?” Anh quay đầu hỏi lịch trình của người yêu trước.
Lâm Tri sửa lại lời anh, “Vẽ tranh trong cửa hàng ạ.”
“Ừ ừ, Tri Tri nhà ta còn phải giúp anh trông tiệm nữa mà!”
Nhiếp Chấn Hoành hôn người yêu một cái, tiện thể xin phép em yêu, “Vậy anh đi chơi mạt chược một lát nhé?”
Chiều cuối tuần có khi còn vắng khách hơn ngày làm việc trong tuần, Nhiếp Chấn Hoành đi lêu lổng chây ỳ cũng hay.
Anh không có cái tính phải dính chặt lấy người yêu mọi lúc mọi nơi, chẳng qua quá trình bồi đắp tình cảm của anh với Lâm Tri hơi khác người thường, nên thời gian họ ở bên nhau mới có vẻ dài đến lạ.
Giờ họ đã ở chung rồi, phần lớn thời gian trong ngày cũng dành cho nhau, Lâm Tri không còn dính anh như ngày xưa nữa.
Có lẽ ve con hiểu rõ mình đã yên vị trên cây đại thụ, sẽ không bao giờ bị vứt bỏ nữa.

Hoặc có thể ve con ý thức được đó giờ cây đại thụ luôn cắm rễ bên cạnh cậu, chỉ cần ngẩng đầu là thấy được ngay.
“Đi đi ạ.”
Lâm Tri thậm chí còn chủ động nâng cái tay vừa lau khô lên, nhón chân nghiêm túc xoa đầu Nhiếp Chấn Hoành.

Tựa như cách bình thường người đàn ông vẫn dỗ dành mình vậy, cậu dặn dò Nhiếp Chấn Hoành, “Phải thắng tiền nha.”
Nhiếp Chấn Hoành buồn cười: “Được, anh sẽ cố hết sức.”
*
(Mọi người tham khảo cách chơi mạt chược từ link này đã nha: Link.)
“Nhị Đồng.”

“Ăn!”
“Tam Bính.”

“Ăn! “

“Úi… Yêu Kê.”

“Chu choa, em ăn Phỗng rồi!”
(Phỗng: 3 con giống nhau, Phỗng có thể do tự bốc lấy, hoặc ăn được do người khác đánh ra.)
“… “
“Cửu Vạn! Chú ăn được nữa không?”

“Khỏi.

Nhưng cứ bình tĩnh, em bốc một quân đã… ấy, ù rồi?!”
“Đậu má! Tần Tiểu Thiên!”
Trên xới bài, họ đánh qua đánh lại, biểu hiện của hai người trong đó là nổi bật nhất.

Chàng trai trẻ để đầu húi cua ngậm thuốc lá trong miệng, mặt trông rõ là hậm hực, chỉ vào người bên cạnh mình, bất mãn nói, “Anh rất là lên án cái hành vi học trò cướp cơm sư phụ của chú nhá!”
“Hề hề.” Cậu thanh niên bị anh chàng gọi tên lại hớn hở đắc ý khoe hàm răng trắng, đôi mắt hình quả vải cong cong, “Nào có đâu anh Lương, hôm nay em ăn may thôi!”

(Mắt hình quả vải)
“Hừ!” Lương Tam phẩy tay ra chiều ghét bỏ và buồn bực, “Chú mau xéo đi, để anh đây xào bài!”
Dứt lời, ba người còn lại trong xới tiếp tục thay phiên nhau bốc bài.
Thật ra Lương Tam đã xếp bài xong, chỉ thiếu mỗi một quân nữa.

Anh chàng xoa tay hầm hè, chuẩn bị chờ nhà cái Nhiếp Chấn Hoành ra bài để bốc một quân ngon lành cành đào cho đủ bộ.

Nào ngờ Tần Thiên vừa đi, nhà cái Nhiếp Chấn Hoành ở cạnh anh chàng lại lại cười tủm tỉm cắm một dao vào lòng anh ta.
“Ngại quá, tôi cũng tự bốc được quân đẹp rồi.”
Lương Tam: “…”
Thôi được rồi.
Anh chàng duỗi tay ra theo thế khỉ vớt trăng, ôm quân bài trong lòng bàn tay lải nhải xoa nắn hồi lâu, rồi mới lật mặt bài thật cẩn thận, nhưng kết quả vẫn khiến người ta phải thất vọng.
“Ầy, Tam Vạn.”


Anh chàng quẳng quân bài mình không cần đi đánh bốp.
Giờ phút này, chỉ còn mỗi Nhiệt Hợp Mạn là đang ngồi cùng anh chàng trong xới.

Chú ta vuốt chòm râu quai nón, cười rõ thật thà.
“Tôi vốn định chơi lớn cơ, nhưng… không ngờ anh Ba đây lại dâng bài cho tôi? Vậy tôi từ chối thì lại bất kính quá, xin luôn nhé!”
Nói đoạn, chú ta lấy quân bài mà Lương Tam quẳng xuống, xếp luôn vào hàng bài của mình, “Ù cái.”
(Ù cái là ù nhờ lấy được bài của người khác.)
“??? Ơ!”
Lương Tam đờ hết mặt ra, phát hiện cuối cùng ván này chỉ còn mình anh chàng.
Mẩu thuốc lá anh chàng đang ngậm suýt bị cắn nát, nhưng cũng chẳng cứu vãn nổi cục diện thảm thiết trước mặt.

Lương Tam phiền muộn mở ngăn kéo, ném hết mấy tờ tiền cuối cùng trong ấy ra, bấy giờ mới nhả một vòng khói.
“Hóa ra… vai hề lại là chính tôi đây.”
Là người gọi xới hôm nay, anh chàng cảm nhận sâu sắc được là, mạt chược không hạp để chơi bữa này.
Nên đi đồi Sư Tử bái Phật, làm lễ khai quang cho cái tay thôi.
(Sư Tử Sơn (tiếng Trung: 獅子山, tiếng Anh: Lion Rock), hoặc ít chính thức Đồi Sư Tử, là một ngọn núi ở Hồng Kông.
Khai quang: Khai Quang: là lễ dâng cúng Đức Phật ( Khai Quang còn có nghĩa là Lễ Điểm Nhãn cho tượng Thần, Phật, tỳ hưu, chuông, bát quái, dĩa ngọc thất tinh… tóm lại là những vật khí trong phong thủy.

Cũng có một số quan niệm hòa đồng cùng lễ Hô Thần Nhập Tượng.)

Nha Đậu:
Hồi đầu mới viết truyện này, đã có bạn đọc kêu muốn thấy mấy đôi này tụ tập với nhau nè (cười), nên tui viết bừa xíu lun.
Hai cặp kia là từ truyện trước của tui, tên “Trong mắt chỉ có trời xanh” nha.

Hoan nghênh các bạn đọc mới đến tìm hiểu mặt trời nhỏ Tần Thiên và anh Ba Ngô Ngạn Tổ của giới sắt vụn ha.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 10].


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.