Con mẹ nó cảnh tượng này thật y như bắt gian tại trận.
Hơn nữa Nhạc Quỳnh Quỳnh lại là một cô gái xinh đẹp khiến người ta loá mắt, cô đột nhiên bước tới, hung tợn nói một câu mập mờ không rõ với cậu trai đẹp. Ánh mắt của những người đứng xung quanh đều hướng về phía hai người họ, nhỏ giọng bàn tán.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy Ninh Tây Cố còn sống sờ sờ thì phản ứng đầu tiên là yên tâm thở phào một tiếng, sau đó chỉ còn lại sự tức giận đầy người.
Cô là một người vô cùng sĩ diện, không muốn bị nhiều người vây xem, hóng hớt thế nên vừa nói xong cô đã quay người định đi.
Tiêu rồi.
Đầu óc Ninh Tây Cố rỗng tuếch, chuông cảnh báo trong lòng cậu đột nhiên kêu lên. Cậu không nói lời nào, dứt khoát rời khỏi vị trí xếp hàng đã đứng rất lâu, vội vàng phóng như bay về phía Nhạc Quỳnh Quỳnh, cuống cuồng gọi: “Chị!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thèm để ý cậu, xoay người rời đi.
Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà cao ốc thì Ninh Tây Cố mới đuổi kịp cô, bắt lấy tay cô nói: “Chị, chị sao thế?”
Cậu thấy thật kỳ quái, chỉ chạy chậm mấy bước chân mà thôi, sao lại có thể khiến tim cậu đập loạn xạ thế này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn vậy mà lại rất nhỏ nhắn.
Cô bị cậu kéo gần vào trong lòng, tức giận quay mặt đi chỗ khác.
Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đang tức giận này vô cùng đáng yêu, đặc biệt là một Nhạc Quỳnh Quỳnh vì cậu mà ghen tuông vô cớ. Ninh Tây Cố không hề nhận ra giọng nói của mình trở nên vụng về mà dịu dàng đến thế nào: “Chị, cô gái ban nãy hỏi mượn khăn tay của tôi mà thôi, tôi hoàn toàn không quen biết gì cô ta cả, thật đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hít sâu một hơi.
Ngước mắt lên trừng cậu một cái: “Cậu nghĩ tôi tức giận vì điều này sao?”
Lúc này Ninh Tây Cố mới chợt nhớ ra ban nãy Nhạc Quỳnh Quỳnh còn mắng cậu một câu: “Tôi còn tưởng là cậu chết ở xó xỉnh nào rồi chứ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói: “Con mẹ nó cậu đột nhiên bày trò mất tích cũng không nói với tôi tiếng nào. Muốn liên lạc với cậu cũng không được, ngay cả số điện thoại của cậu tôi cũng không biết, tôi còn tưởng rằng có khi nào phải đến nhà xác tìm xem có cái xác nào không có ai nhận nữa cơ!”
Ninh Tây Cố nín nghẹn, muốn nói lại thôi: “… Trên bản sơ yếu lý lịch lúc trước tôi gửi chị có số điện thoại của tôi mà.”
A?? Đúng ha… Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt một chút, mặt càng đỏ hơn, không ngờ vì lo lắng mà cô lại mắc phải sai lầm sơ đẳng như này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cắn cắn môi: “Tôi, tôi không biết! Đều tại cậu! Cậu còn muốn trách tôi đấy hả, rõ ràng là do cậu tự nhiên biến mất, nếu không phải vì lo lắng cho cậu thì tôi có thế không hả?”
Ninh Tây Cố bị mắng thì ngoan ngoãn nhận lỗi: “Phải, phải, đều tại tôi.”
Lúc trước cậu thỉnh thoảng còn thầm mắng Nhạc Quỳnh Quỳnh cố tình gây sự, nhưng hôm nay cậu hoàn toàn không nghĩ như vậy, cậu nghĩ cậu quả thực phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Xem xem chị ấy sốt ruột đến thế nào rồi kia kìa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh là một người rất biết cách được nước lấn tới, Ninh Tây Cố tỏ vẻ nhún nhường nhưng cơn giận cũng không giảm bớt, càng mắng càng hăng, tựa như phóng thích hết cơn tức giận dồn nén suốt hai ngày qua: “Cậu có biết mấy ngày nay tôi bận thế nào không? Tôi bận đến chân không chạm đất nhưng vẫn phải bớt chút thời gian đi nghe ngóng tin tức của cậu! Mỗi ngày cũng chẳng ngủ được mấy tiếng! Tất cả bởi vì cậu! Quầng thâm của tôi mới dày như vậy! Da cũng xấu đi rồi!”
Ninh Tây Cố: “Lỗi của tôi, lỗi của tôi…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng mắng càng hăng say, chỉ thẳng tay vào cậu: “Hơn nữa cậu quả là một tên lừa gạt! Tôi đến ký túc xá trường cậu tìm người thế nhưng lại phát hiện cậu căn bản không ở trong trường, lúc trước tôi có tới cái công ty này nhưng cũng không tìm được cậu, rốt cuộc là sao? Cậu lừa tôi bao nhiêu điều rồi?”
Ninh Tây Cố cố gắng giải thích cho bản thân: “Chị, tôi không có lừa chị, sau khi được nghỉ thì tôi sống ở ngoài, không có ở trong ký túc. Tôi chỉ nói tôi ở lại chứ đâu có nói là ở trong ký túc, tôi ở bên ngoài mà.”
Ninh Tây Cố nhấc tay làm thế đầu hàng, thở dài nói: “Chị nghe tôi nói trước đã, nghe tôi nói được không? Mấy ngày nay tôi mất tích là vì…”
“… Là vì tôi không dám gặp chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Vì sao không dám?”
Ninh Tây Cố mất mặt nói: “Bởi vì môn chuyên ngành của tôi chỉ đứng thứ hai trong kỳ thi cuối kì, chẳng phải chị nói nếu không đứng nhất thì đừng tới gặp chị sao?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi…”
“Tôi thực sự không dám nói với chị…”
Chỉ có thế??
Nhạc Quỳnh Quỳnh thật hết nói nổi.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sạch sẽ nghiêm túc của Ninh Tây Cố, cô thật sự không thể tin được thì ra Ninh Tây Cố lại biến mất vì lý do này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy, làm ra vẻ khó chịu nói: “Cậu… cậu còn là con nít à?”
Ninh Tây Cố nói: “Tôi chỉ làm theo lời hứa. Mỗi một lời hứa hẹn với chị tôi đều ghi tạc trong lòng.”
Sự tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh vốn đang căng tròn như một trái bóng sắp nổ đến nơi, nhưng sau khi nghe cậu nói những lời này thì lại xẹp xuống, cả những lời tính mắng Ninh Tây Cố cũng bị cô quên sạch.
Lúc này, điện thoại của Ninh Tây Cố bỗng đổ chuông.
Ninh Tây Cố nói: “Chị chờ tôi một lát, tôi xin nghỉ với cấp trên của tôi đã.”
Ninh Tây Cố vừa mới nhấc điện thoại lên tính gọi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh lại xoay người muốn rời đi, cậu vội vàng bắt lấy cổ tay Nhạc Quỳnh Quỳnh, kéo người trở về rồi mới tiếp tục gọi.
Ninh Tây Cố qua loa xin nghỉ buổi sáng với sếp, chính tai Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe được những lời vô cùng nghiêm túc này của cậu: “Chắc tôi sẽ đến công ty muộn một chút, vậy nên tôi muốn xin nghỉ buổi sáng nay luôn… Phải, nếu không đi thì sợ là không còn bạn gái nữa.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt đứng bên cạnh, bộ dạng như muốn nhào lên đánh người: “Ai là bạn gái của cậu chứ? Tôi là sếp của cậu!”
Ninh Tây Cố cúp điện thoại, giữ cô lại, trấn an nói: “Tôi biết, nhưng mà tôi cũng không thể nói với người khác chị là kim chủ của tôi được đúng không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nghĩ đến một chuyện không liên quan hỏi: “Tiền lương thực tập của cậu được bao nhiêu?”
Ninh Tây Cố dừng lại, uyển chuyển nói: “Ba nghìn năm một tháng…”
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh càng đỏ hơn. Mức tiền lương ba nghìn mà cô đưa ra thực là không đáng nhắc tới. Nếu mức giá “Trợ cấp” này của cô bị truyền trong giới bao nhân tình thì người khác chắc sẽ cười thối mũi mất.
Dường như Ninh Tây Cố đoán được ý nghĩ trong lòng cô, không cần cô nói đã chủ động nói đỡ cho cô: “Sao mà giống nhau được, lúc ở cùng với chị tôi vui lắm, cũng không cần quét thẻ đi làm đủ năm ngày. Hơn nữa chị còn bao ăn bao ở, còn cho tôi quần áo đắt tiền, buổi tối cũng không cần hầu hạ chị, chị đối xử với tôi như vậy là quá tốt rồi.”
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lại càng đỏ hơn nữa, cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn cậu, nhất thời không xác định được cậu đang âm thầm nói đểu hay là thật lòng khen mình nữa, nhất là cái câu không cần hầu hạ ban đêm ấy.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một người ngốc nghếch.
Ví dụ như khi cô mới làm người mẫu, chân tay vụng về, lúc đó người phụ trách chụp hình còn cười hì hì nói một câu: “Công việc của cô là tới làm vẻ đáng yêu à?”
Lúc đó cô còn ngây ngô cười quay qua cảm ơn người ta, lúc về còn nói với cô bạn thân là nhà xưởng này rất coi trọng cô. Sau đó mới phát hiện hình như câu đó không phải là đang khen cô, thế nhưng đối phương lại tìm cô hợp tác đến mấy lần nữa, vậy nên cô lại hoài nghi đó là một lời khen, đến nay cô vẫn không rõ ý nghĩa thật sự của câu nói đó là gì.
Dẫu sao thì bình thường gặp trường hợp như thế cô đều rất vui vẻ.
Ninh Tây Cố: “Tôi xin nghỉ rồi, chị, tôi dẫn chị đến xem chỗ tôi ở nhé.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự một chút, nói: “Tôi còn phải đi làm nữa, tôi rất bận, không rảnh đi cùng cậu.”
Ninh Tây Cố đảm bảo nói: “Mười phút là tới rồi, nhanh lắm.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bán tín bán nghi đi theo Ninh Tây Cố, vừa có chút hối hận vừa có chút hiếu kỳ. Cô luôn có cảm giác như mình bị Ninh Tây Cố dắt mũi dẫn đi ấy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh khó chịu trong lòng nên muốn mắng Ninh Tây Cố vài câu: “Cậu mà dám gạt tôi nữa thì tôi đánh chết cậu!”
“Bảng điểm của cậu đâu? Đem ra đây! Nếu như cậu không thi được thứ hai thì cũng chết chắc với tôi!”
“Rốt cuộc có thật là cậu đi làm trong công ty đó không? Làm ở bộ phận nào? Tốt hơn hết cậu nên thành thật khai báo với tôi đi, chốc nữa tôi trở lại công ty cậu xác nhận, nếu không có cậu cũng chết chắc với tôi!”
Ninh Tây Cố chết tới chết lui mấy lần đang vô cùng ngoan ngoãn trả lời rõ tất cả các câu hỏi của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Đầu tiên cậu lấy điện thoại ra, tìm kiếm bảng thành tích của mình, còn mở cả thông báo thứ hạng trong trường rồi đưa cho Nhạc Quỳnh Quỳnh xem.
Hơn nữa còn cho cô coi đoạn tin nhắn nhận chức trong weibo để chứng minh bản thân có đi làm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ đi theo cậu, bỗng chốc cô phát hiện. Í, sao có cái gì là lạ, sao cô lại vòng về tiểu khu nhà mình rồi?
Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng bước trước cổng tiểu khu, nghi ngờ hỏi: “Cậu tới đây làm gì? Cậu muốn lừa tôi để vào nhà tôi ở đúng không? Tôi sẽ không bị gạt đâu.”
Ninh Tây Cố lấy thẻ ra vào từ trong túi ra, quẹt thẻ mở cổng rồi bước vào trong, nói: “Không phải, đây cũng là chỗ ở bây giờ của tôi.”
Hả? Nhạc Quỳnh Quỳnh có cảm giác như chân mình hẫng một phát bước vào hư vô, cô đi theo Ninh Tây Cố lên một tòa lầu khác.
Ninh Tây Cố thật sự có thể thuận lợi dẫn cô đi thẳng vào phòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa vào cửa đã quét mắt nhìn xung quanh một vòng – khá lắm! Còn bố trí tốt hơn phòng cô nữa!!
Bởi vì trả tiền mua nhà, thế nên cô không dư tiền mua thêm đồ dùng gì cả, trong phòng rất trống, thiết kế theo kiểu giản lược như trên Instagram. Mặc dù chụp hình lên rất đẹp nhưng tất cả đều là đồ rẻ tiền mà thôi, cô tính sau này có dư dả tiền bạc thì sẽ từ từ bổ sung sau.
Diện tích căn phòng này cũng không thua gì phòng của cô, chắc hẳn cũng khoảng ba trăm mét vuông! Đồ dùng, thiết bị trông cũng không rẻ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu thuê căn phòng này mất bao nhiêu?”
Ninh Tây Cố mím môi, cậu thực muốn ngẩng mặt nhìn trời. Đương nhiên cậu không dám nói là mình mua, cũng không thể nói là mình thuê được.
Cậu tự nói với lương tâm, cậu thực sự không hề nói dối trước mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhiều lắm cũng chỉ là nói không tường tận mà thôi.
Là do Nhạc Quỳnh Quỳnh tự hiểu lầm, còn cậu thì không giải thích thôi.
Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút, cậu cũng không nghe ngóng căn phòng tương tự như này có giá thuê bao nhiêu, thế nên tự mình tính toán nói: “Tiền thuê một tháng tầm hơn mười nghìn!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh máu nóng dồn lên não. Hả? Tiền thuê phòng hơn mười nghìn mà lương thực tập mới có ba nghìn năm???
Hơn nữa mười nghìn lẻ một đồng cũng là hơn mười nghìn, mười nghìn chím trăm cũng là hơn mười nghìn, lời nói của Ninh Tây Cố quá mơ hồ, trông cậu cứ như cậu học trò nhỏ lén mua đồ đắt đỏ sau lưng bố mẹ, sau đó lại về báo nửa giá với họ.
“Cậu lấy đâu ra tiền mà thuê?”
“Người nhà cho.”
“Mắc như vậy, cậu còn thuê làm gì?”
“Muốn gặp chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn cảm thấy không thể nào hiểu được, cô tự cảm thấy bản thân mình rất có khả năng kiếm tiền, thế nhưng cô cũng chưa từng thuê căn phòng nào mắc như này. Trước khi mua nhà cô cũng từng thuê phòng chung với Doãn Tiểu Thiền, căn phòng đó cũng không lớn.
Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó, tích góp tiền tiết kiệm được giữ lại cho mình.
Sao Ninh Tây Cố có thể dễ dàng thuê một căn phòng tốt như này? Hơn nữa cô cảm thấy có dùng hơn mười nghìn có khi còn chưa đủ để thuê phòng này ấy chứ.
Bỗng nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh bừng tỉnh, bộ não nhỏ bé thông minh đột xuất, cô phát hiện trong việc này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thu liễm lại tất cả biểu cảm trên mặt, tựa như trải qua cả trăm năm, cô nhìn chằm chằm Ninh Tây Cố, chậm rãi hỏi: “… Có phải nhà cậu không hề nghèo không?”
Ninh Tây Cố trầm mặc một lúc, hỏi: “Tôi nói nhà tôi nghèo bao giờ?”
Từ đầu tới cuối cậu không hề nói nhà cậu nghèo một chút nào mà. Ninh Tây Cố tự cảm thấy vô tội nghĩ.
Như lần đầu cậu mặc đồ vest đến gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh ấy, nếu Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi thì đương nhiên cậu sẽ thành thật trả lời.
Ninh Tây Cố thấy mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ đỏ lên, đôi môi mấp máy như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Cẩn thận nhớ lại thì hình như Ninh Tây Cố thật sự chưa từng nói nhà cậu ta nghèo bao giờ.
Một lúc lâu sau, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới khó chịu hỏi: “Cậu đường đường là một chàng trai trẻ, cũng không thiếu tiền, sao lại không biết xấu hổ mà hỏi tôi có mua cậu hay không chứ?”
Ninh Tây Cố như một con dã thú đang rình con mồi nhỏ của mình, lặng lẽ bước lại gần Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng chốc cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cô vô cùng muốn trốn khỏi đây, nhưng cô lại cắn răng đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu lên giả vờ hung dữ nhìn Ninh Tây Cố.
Tựa như tất cả chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Bầu không khí xung quanh Ninh Tây Cố lại trở nên mềm mại ôn hòa như trước, trông cậu như một người rất hiền lành, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tôi cũng không phải loại đàn ông chính trực gì.”
Đương nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ rõ đây là lời cô từng nói, lỗ tai bị kích thích đến dựng đứng.
Ninh Tây Cố thận trọng nói: “Tôi vừa gặp chị đã trúng tiếng sét ái tình, đúng lúc bắt gặp chị và bạn trai cãi nhau đòi chia tay, tôi thấy đây là một cơ hội tốt thế nên muốn nhân cơ hội đó mà chen chân vào.”