Khi tiệc tàn và từng nhóm khách ra về thì mặt trời cũng dần ló rạng ở đường chân trời.
Chị Linh lê lết bước chân uể oải hệt như một con thây ma.
“Phượng ơi, chị hối hận vì làm ngành sự kiện rồi. Nhìn chị đi, chưa ba mươi tuổi, đã có nếp nhăn mắt rồi đây này. Ôi…cái thân già của tôi…”
Thành thật mà nói thì sau chuỗi sự kiện điên cuồng này của Mike, nhóm sự kiện của chị Linh không ai ra hình người cả.
Anh Lợi vì tránh một nhóm khách say xỉn mà ngã xuống bể bơi, đang phải đi thay đồ. Phượng thì hốc mắt sâu hoắm vì phải tập trung làm nhạc cả đêm. Quần áo thành viên nào cũng nhăn nhúm, có người đồng phục trắng đã trở thành màu cháo lòng.
Chị Linh xốc lại tinh thần, ra hiệu.
“Nhân viên nữ dọn dẹp tới đó thôi. Việc thu dọn sân khấu bàn ghế để nhân viên nam làm. Yên tâm, có phục vụ của resort hỗ trợ. Xong việc tất cả trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng nay lịch trình nhẹ nhàng, thay phiên nhau làm như đã sắp xếp nhé…”
Nếu không phải quá mệt, thì bọn họ cũng muốn reo hò.
Nhóm nhân viên nữ giải tán, tản ra trở về phòng nghỉ.
Phượng chung phòng với một nhân viên khác. Hai người cùng về.
Còn sớm nên các vị khách khác của resort chưa thức giấc, hành lang vắng tanh không bóng người.
Bạn nhân viên đi cùng nghe thấy rõ tiếng đế giày của Phượng ma sát xuống sàn đá. Cô ấy hỏi:
“Phượng, chân bà làm sao thế?”
Phượng cười méo mó, cố gắng đánh lạc hướng cơn đau ở chân.
“Tôi mới tháo bột. Hôm qua phải chạy nhảy rồi đứng lâu quá, bây giờ tê bì cả chân.”
“Chết dở. Thế có cần tôi đỡ không?”
“Không sao. Còn đoạn nữa là đến rồi.”
Gần tới cửa phòng, cô bạn sờ hết túi nọ túi kia mà không tìm thấy chìa khóa.
“Toi rồi! Không tìm thấy chìa khóa!”
Hai người chung một phòng và cô bạn kia là người cầm chìa khóa. Phượng kiệt sức và muốn nằm nghỉ lắm rồi. Biết cô bạn cùng phòng là người hay dông dài, cô lập tức đưa ra giải pháp để cả hai sớm được nằm nghỉ.
“Khả năng lớn nhất là đánh rơi ở phòng thay đồ nhân viên. Có thể qua đó tìm thử. Nếu không thấy thì ra lễ tân nhờ họ mở cửa.”
“Mất chìa khóa đền tiền chết. Để tôi quay lại phòng thay đồ, hỏi xem có ai nhặt được không. Phượng đang đau chân thì cứ ngồi chờ ở cửa đi, để tôi đi tìm.”
Phượng còn chưa kịp trả lời, cô bạn đã xoay người chạy vù đi.
Phượng cười trừ, tập tễnh đi về phòng mình.
Bước ra từ khúc rẽ, Phượng trông thấy một người đứng chờ trước cửa phòng mình.
Gương mặt thất thểu, quần áo xộc xệch chẳng hơn gì Phượng.
Bằng đôi mắt chảy mascara đen nhoe nhoét, Hoàng Anh hằm hè như con sư tử trong tư thế sẵn sàng vồ mồi. Cô ta gằn giọng:
“Phượng, tao đang chờ mày.”
Hoàng Anh thay đổi. Hôm qua, cô không hề nhìn lầm. Cô ta thay đổi tới chiều hướng Phượng không hề lường trước.
Nhận ra thái độ quái dị của Hoàng Anh cùng bộ dạng như vừa bị cướp của cô ta, Phượng theo bản năng lùi về sau một bước.
Cô lùi, Hoàng Anh tiến.
Hành lang vắng lặng không một bóng người. Trời tang tảng sáng, phủ lên lùm cây sau lưng Hoàng Anh ánh sáng xanh xao kỳ dị.
Một cảm giác bất an bao trùm lấy Phượng. Sát ý và thống hận tỏa ra từ Hoàng Anh.
Phượng hít một hơi thật sâu rồi hét lên:
“Cứu! Cứu với! Tầng một khu A có cháy! Tầng 1 khu A có hỏa hoạn!”
Hoàng Anh giật nảy. Cô ta không ngờ Phượng gào lên kêu cứu. Hoàng Anh xông tới, muốn bịt mồm Phượng.
Đoán được trước hành vi của Hoàng Anh, Phượng đứng tấn, sẵn sàng phản công.
Hoàng Anh vung tay tát cô. Phượng lấy tay trái gạt ra, chân phải tiến lên một bước. Hoàng Anh tát trượt, trọng tâm bị trượt ra sau. Phượng tranh thủ thời cơ, tay phải lên gân, chặt một cái thật mạnh lên cổ Hoàng Anh.
Hoàng Anh kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Cô ta ôm cổ, hít thở đau đớn sau đó ho khù khụ.
Ở bên này Phượng cũng không khá hơn. Chân phải cần dồn lực để giữ trọng tâm thì vừa tháo bột và đang tê bì sau hơn hai mươi tư giờ hoạt động liên tục.
Phượng lảo đảo. Cô nhanh trí vịn tay vào ban công để đứng thẳng, Phượng thở phào một hơi.
Bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Con ngươi xoay chuyển, Phượng buông tay khỏi tay vịn ban công, cả người đổ ra đất.
Hoàng Anh ho tới mức tóc tai bù xù. Thấy Phượng lộ sơ hở, cô ta bò về phía Phượng, chồm lên người cô, hung hăng như đỉa thấy máu.
Hoàng Anh đè lên người Phượng, giật tóc, đánh liên tục vào mặt cô.
“Con khốn! Tại mày! Tất cả là tại mày! Mày là cội nguồn của mọi bất hạnh! Mày hủy hoại cuộc đời tao!”
Phượng lấy tay che mặt để tránh bị móng vuốt nhọn hoắt cào rách mặt, miệng gào to:
“Cứu! Cứu với! Giết người!”
Toán người hớt hải chạy tới. Trong đó đa phần là nhân viên khách sạn, một số là khách.
Hiện ra trước mặt họ là hai cô gái đang ẩu đả. Một trong số đó là mặc đồng phục nhân viên, rõ ràng yếu thế hơn hẳn, đang kêu cứu thảm thiết. Kẻ còn lại ngồi hẳn lên người cô, vừa đánh vừa chửi thậm tệ.
Đám người vội vàng xông vào tách hai người ra.
Hoàng Anh như được tiêm chất kích thích, cô ta bỗng khỏe tới mức hai người kéo không ra. Hoàng Anh chửi rủa:
“Mày cướp đi mọi thứ của tao! Mày hủy hoại đời tao! Mày nghĩ mày có thể cướp đi mọi thứ ư?”
Thấy Hoàng Anh khó chơi, thêm hai người vào tiếp sức, kéo Hoàng Anh ra. Gỡ Hoàng Anh ra khỏi người Phượng, cô ta giãy đành đạch. Cô ta phát điên khiến ai nấy đều khiếp sợ.
“Mày nghĩ anh Ba sẽ thích mày ư? Mày nghĩ có thể độc chiếm thái tử CCorp ư? Mày nhầm rồi!”
Phượng đang mải đóng vai nạn nhân, giả vờ ôm mặt thút thít. Nghe được điều Hoàng Anh thốt ra, toàn thân Phượng khựng lại.
Hai tay cô rũ xuống. Cô trợn mắt nhìn Hoàng Anh, lẩm bẩm:
“Cô nói cái gì?”
“Mày đừng giả ngu! Mày muốn quyến rũ anh An, muốn nắm lấy thái tử CCorp để trèo lên. Đừng tưởng tao không biết. Mày đừng mơ! Không bao giờ mày làm được! Không bao giờ!”
Trong mắt của những người tới cứu nạn, nghe được những lời lăng nhục của người phụ nữ điên, toàn bộ cơ bắp của cô gái kia đột nhiên buông thõng. Cô khuỵu xuống sàn.
Mọi người hốt hoảng thốt lên, chạy ra đỡ.
“Trời ơi! Cô có sao không? Cô ấy ngất rồi!”
Nhưng khi họ tới nâng đầu cô, mới phát hiện ra cô không hề ngất như tưởng tượng.
Toàn thân cô vô lực, vỡ nát như con rối đứt dây.
Trong khi hai mắt cô trợn trừng toàn lòng trắng, khiếp đảm mở to.
Giữa một mớ hỗn loạn, bên tai Phượng chỉ nghe thấy một câu lặp đi lặp lại. Giống chiếc đĩa xước.
“Anh Ba là An, Phan Nhật An, người thừa kế tập đoàn CCorp.”