Thịt Phượng Hoàng

Chương 110: Ôm Ấp Chỉ Một Vận Mệnh Buồn



Cô bật đèn ngoài sân, thấy anh đang đứng trước cổng sắt nhà cô. Bóng đèn compact tiết kiệm điện tỏa ra ánh sáng mờ màu trắng. Quầng sáng lan ra giữa sân rồi mất hút, yếu ớt không chống chọi nổi bóng tối. Từ nơi anh đứng, chẳng có gì ngoài màu đen ảm đạm.

Trong bóng đêm, anh đứng sừng sững cô độc.

Cô vội chạy ra. Gương mặt anh hơi ẩn trong bóng tối. Cô cuống quýt lao ra tới mức quên đem theo chìa khóa mở cổng.

Đầu óc vốn nhanh nhạy của cô bỗng trở nên rối bời. Cô muốn bảo anh chờ một lát để cô lấy chìa mở cổng mà không hiểu sao vốn từ trong đầu mất hút. Lòng cô xoắn xuýt lại, khiến cô chẳng nói nổi thành lời.

Theo bản năng, cô lúng túng nhìn anh tìm sự trợ giúp. Nhưng đối diện cô là ánh mắt sâu thẳm, pha màu bóng tối của anh. Động tác của cô chợt khựng lại.

Anh ngắm nhìn cô từ đầu tới chân.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, trông rất hợp. Áo sequin phóng khoáng, mái tóc hơi rối chẳng làm ảnh hưởng tới thần sắc. Trái lại, càng điểm thêm nét biếng nhác gợi cảm.

Viền mắt hơi hồng hồng, long lanh ánh nước. Gương mặt mộc mạc của cô luôn có sức dụ hoặc khó cưỡng đối với anh. Nhưng lúc này, lòng anh chỉ có lạnh lẽo.

Anh nhìn thấy cô xuống từ xe người đàn ông khác lúc một giờ sáng. Người “bạn thân khác giới” mà anh không thể đụng vào. Cô chú ý ăn vận và trang điểm xinh đẹp. Trong khi cô chẳng bao giờ bận tâm chăm chút trước mặt anh.

Cô mặc trên người áo khác của hắn. Khi đi cùng kẻ đó, cô luôn cười rạng rỡ vô tư. Họ đứng cạnh nhau cực kỳ đẹp đôi, bầu không khí vui vẻ hòa thuận. Chĩ một suy nghĩ vu vơ về hình ảnh đó, lòng đố kỵ trong anh liền trỗi dậy, không sao áp xuống nổi.

Cô luôn là người con gái không thể nắm bắt. Cô cho anh nếm chút ngọt ngào để anh hy vọng. Ngay khi anh dằn lóng tin cô lần nữa, cô liền tàn nhẫn tước lấy niềm hy vọng ấy, giẫm đạp dưới chân.

Ngay cả những phút giây say đắm nhất, anh vẫn có cảm giác mối quan hệ của họ mỏng như làn khói. Chỉ cần chớp mắt một cái đã tan vào hư không.

Mấy ngày anh không liên lạc với cô, cô liền bặt vô âm tín. Như thể anh là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cuộc tình này, anh tự biên tự diễn từ đầu tới cuối. Một mối tình đơn phương tuyệt vọng.

Nhìn thấy cô đi cạnh người đàn ông khác, anh đã không chịu được. Anh chưa bao giờ cho rằng bản thân là người có tính chiếm hữu cao. Nhưng anh đã trở thành kẻ tuyệt vọng như thế, vì cô.

Anh hỏi:

“Em cho rằng nên giải thích một chút với tôi không?”

Cô giật mình. Chẳng lẽ anh trông thấy Lợi đưa cô về? Một giờ đêm thấy người yêu ngồi ôm rịt gã bạn thân trên xe. Dù nghĩ thoáng đến đâu thì cảnh tượng này cũng quá đỗi mờ ám.

Cô liền giải thích.

Nhưng theo bản năng, cô giấu anh sự thật việc cô bí mật đi thám thính Hoàng Anh.

“Hôm nay em tới tiệc chia tay của anh Lợi. Cuối tuần sau anh Lợi vào Nam rồi.”

Ngay khi nói xong, Phượng thầm cảm thấy không ổn. Đi bar, uống rượu với đàn ông, về muộn lại còn không báo cho người yêu. Để bạn thân khác giới đưa về nhà lúc một giờ sáng, lại còn mặc áo khoác của người đó. Một danh sách dài dằng dặc toàn trọng tội.

Phượng len lén đưa mắt quan sát anh.

Nét mặt anh không thay đổi mấy sau khi nghe cô giải thích. Anh có thể ngửi thấy hương rượu thoảng qua trên người cô.

Anh nói:

“Lần sau về muộn hãy gọi cho tôi. Tôi đón em.”

Đâu thể làm thế! Anh không giống những người bạn trai bình thường. Anh vô cùng bận rộn. Đến thời gian nghỉ ngơi anh còn chẳng có. Cô biết bản thân đã gây nhiều phiền toái cho anh. Cô không thể làm anh bận lòng thêm nữa.

Cô thốt lên suy nghĩ bật ra trong đầu.

“Không cần đâu.”

Biểu cảm trên mặt anh đông cứng.

Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu của anh. Anh trầm giọng.

“Vậy thì tôi, với vai trò là người yêu của em, có thể làm gì? Trơ mắt nhìn em cùng người đàn ông khác thân mật. Nhìn em gặp tai nạn hết lần này tới lần khác. Chuyện gì em cũng giấu tôi, một mình gồng gánh tất cả. Em coi tôi là gì? Em có từng bao giờ để tôi trong lòng chưa?”

Thật nực cười. Chỉ vài tháng trước thôi, cũng trước cổng nhà cô, anh tỏ tình với cô. Nhưng cô hoài nghi. Giờ cú đánh phản ngược lại.

Làm sao anh tin nổi. Khi nghe thấy cô gái anh đặt trên quả tin mà yêu thương nói với kẻ khác rằng: “Tuổi trẻ ai chẳng vài lần yêu đương qua đường.”

Anh hiểu cô không toàn tâm toàn ý với cuộc tình này. Anh biết, và đã nhượng bộ.

Tự mình hoài nghi đồng nghĩa với việc cùng lúc ôm hy vọng.

Nhưng khi chính tai nghe thấy cô tuyên bố đây chỉ là mối tình chớp nhoáng, hy vọng cuối cùng của anh tan vỡ.

Anh nghi ngờ rằng, cô trông thấy anh trả giá quá nhiều vì mình, bèn nghĩ: “Tội nghiệp gã đó. Nếu mình không đáp lại hắn thì mình sẽ trông giống kẻ xấu xa”.

Vì thế cô mới thương hại, ban cho anh chút thời gian của cô. Như cô nói, cô “nợ” anh rất nhiều.

Điều này đã luẩn quẩn trong tâm trí anh nhiều ngày nay. Anh cần phải nghe câu trả lời rõ ràng từ cô. Nhưng đồng thời anh lại không dám. Anh sợ cô gật đầu. Vì thế mấy ngày liền tránh liên lạc với cô.

Anh hỏi:

“Em ở bên tôi, vì lý do gì?”

Anh đứng thẳng như tử tù trên pháp trường, chờ lời tuyên án của cô.

Còn trong mắt cô, anh xuất hiện lúc một giờ đêm, hoài nghi về tình cảm của cô.

Cô đã trải qua một ngày dài vất vả cùng hoảng loạn. Ánh mắt mạnh mẽ của anh bỗng chốc hóa thành gông xiềng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Tại sao cô luôn phải nhún nhường anh? Cô đâu gây nên chuyện gì có lỗi với anh? Anh lấy quyền gì để hạch sách cô?

Cô ôm trán để lấy lại bình tĩnh. Nhưng đống suy nghĩ rối loạn trong lòng khiến cô bùng nổ! Lời phỉ báng của Lileen, bí mật về thân phận của anh, nỗi ám ảnh từ kiếp trước và sự khiếp đảm đeo bám kể từ khi sống lại.

Điều anh làm với cô kiếp trước, cô không bao giờ quên và chưa bao giờ hết sợ hãi. Nhưng cô đã cố tự thôi miên bản thân để đến bên anh.

Kẻ khác sỉ vả, nói cô đào mỏ anh. Cô nhịn. Nhưng anh, lấy quyền gì để nghi ngờ cô? Cô chịu đủ rồi!

Cô quát lên:

“Ngay từ đầu tôi đã nói chúng ta không hợp! Anh đâu có nghe tôi! Vui thì hợp. Chán thì tan. Nếu anh cảm thấy mệt mỏi quá thì dừng lại đi!”

Vừa thốt ra câu này cô liền hối hận. Vẻ mặt sững sờ của anh khiến tim cô co thắt lại. Cô lập tức muốn phủ nhận điều mình vừa nói nhưng đôi môi mím chặt không thể cất lời.

Đó chính là nỗi khổ của người mang quá nhiều gánh nặng tâm lý.

Nỗi lo âu luôn choáng ngợp tâm trí khiến cô không thể nghĩ thông bất cứ điều nào khác. Tình yêu của anh mang theo quá nhiều áp lực. Cô theo phản xạ tự vệ muốn buông bỏ nó. Tinh thần của cô không thể chịu thêm một sức ép nào nữa.

Khi tin một nghệ sĩ nổi tiếng tự sát chiếu trên thời sự. Người ta thắc mắc, không sao hiểu nổi một người có sự nghiệp thành công, ngoại hình xinh đẹp, của cải vô số và thậm chí là một gia đình êm ấm, lại tự giải thoát bản thân khỏi cuộc đời vạn người mơ ước?

Không một ai, ai ngoài chính bản thân kẻ đó hiểu được.

Phượng đang ở trong hoàn cảnh ấy.

Cô đang chết đuối. Cô đang bị nhấn chìm bởi dòng nước chỉ mình cô nhìn thấy.

Còn bên này, tim anh cũng phải hứng chịu nổi đau do cô giáng xuống. Cô nào hay biết.

Anh siết chặt tay, không dám nhìn gương mặt của cô. Thì ra cô vốn chẳng yêu anh. Hoặc có, nhưng chẳng nhiều như anh vọng tưởng. Nên cô mới nói lời chia tay dễ dàng đến vậy.

Sự kiêu hãnh của anh chỉ hèn mọn như mảnh đất dưới chân cô.

Anh là ai? Có địa vị thế nào? Phụ nữ cả thành phố điên đảo vì anh. Anh không xứng đáng phải nhận những điều này!

Nhưng anh cất tiếng.

“Tôi sẽ coi như em chưa nói gì.”

Nói xong, không đợi cô phản ứng, hoặc giả, anh sợ phải nghe cô nói thêm bất cứ điều gì. Anh nói “Ngủ ngon” rồi lảo đảo biến mất trong màn đêm.

Phượng hít một hơi sâu, lồng ngực run rẩy. Trong một giây, cô đã sợ anh đồng ý.

Một lần rồi thêm một lần, họ quay lại con đường này. Hệt như bị giam giữ trong vòng lặp thời gian bất tận. Tan, hợp, rồi lại tan. Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Còn nỗi buồn cùng bất hạnh liên tục ập đến.

Phượng gần như có thể thấy trước ngày tàn của mối tình này.

Một vận mệnh buồn. Hà cớ chi mà ôm ấp nó.

Dường như có gần nhau tới mức nào, thì một bức tường vô hình vẫn luôn ngăn cách họ. Giống như bây giờ, chắn giữa anh và cô là một cánh cổng sắt – một ranh giới không thể vượt qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.