Từ Đồ Chi nửa nằm trên sofa, chân phải và chân trái chồng lên nhau, ống quần chín tấc bị kéo lên một chút, lộ ra mắt cá chân trắng nõn và gân xanh lờ mờ trên da thịt cô ấy, giống như những dây leo đan chéo nhau.
Cố Trọng lấy chiếc bánh ra khỏi chiếc hộp cầu kỳ, Từ Đồ Chi chống cằm nhìn chiếc bánh, vô thức gật gật đầu.
Chà, rất là vừa mắt.
Cố Trọng thắp một ngọn nến ở giữa cho cô ấy, cô giơ tay lên bắt đầu hát nhịp đầu tiên của bài hát mừng sinh nhật, nhưng đột nhiên lại dừng lại giữa không trung, hỏi: "Em phải hát chúc mừng sinh nhật cho chị nghe sao?"
Từ Đồ Chi cười khúc khích, che miệng nói: "Phải hát bằng ba thứ tiếng cho chị đó!"
"Ba thứ tiếng nào??"
"Bảng tiếng Trung, bản tiếng Anh và bản tiếng Quảng Đông."
"Tiếng Quảng Đông là hẹp bị bợt đạy tụ dịu đó hả?" Cố Trọng không biết biết tiếng Quảng Đông, cô nghe mọi người hát câu này nhiều nhất, lúc phát âm cũng không đúng.
"Stop, tra tấn lỗ tai quá."
Từ Đồ Chi không muốn để cô hát thật, nghe người khác hát chúc mừng sinh nhật mình xấu hổ lắm.
"Nói chính sự, đừng cho là chị không biết cô có việc nhờ chị nên mới tìm chị tổ chức sinh nhật." Năm vừa rồi cùng lắm Cố Trọng cũng chỉ hỏi cô có muốn ăn một bữa để chúc mừng sinh không, sau đó cô trực tiếp từ chối, cũng chưa thấy mang bánh kem đến cửa bao giờ.
Cố Trọng liếc nhìn ngọn nến đang cháy, Từ Đồ Chi bất lực thổi tắt, sau đó đưa mắt ra hiệu Cố Trọng tiếp tục. Lúc này Cố Trọng mới lấy điện thoại bấm vào bìa tạp chí GOVA đưa cho cô ấy xem.
"Đừng vọng tưởng, không làm được."
Tài nguyên của GOVA trước giờ đều do tự bên tạp chí chọn người, không phải cứ hễ đi đàm phán là có cơ hội.
"Không phải, chị có thể tìm giúp em những cô người mẫu này không?" Cố Trọng chỉ hết những người xung quanh Nhậm Lễ.
Từ Đồ Chi nheo mắt, nhìn Cố Trọng với ánh mắt đặc biệt nghi ngờ, "Em muốn làm gì?"
"Chuyện là như này nè......"
Thế là Cố Trọng kể lại chuyện con gái của dì Lâm Thương Từ bị bọn buôn người bắt cóc cho Từ Đồ Chi nghe. Thậm chí Lâm Thương Từ còn đặc biệt thêm thắt những chi tiết nhỏ cho câu chuyện để người khác tin tưởng, không nghi ngờ. Cố Trọng bộc lộ năng lực nhớ thoại của mình, cô dám cá dù Từ Đồ Chi có gì thì mình cũng có thể đáp được, còn có thể từng câu từng chữ mà không mắc một lỗi nào.
"Sao chị cảm thấy cô ấy đang lợi dụng nhân mạch của em vậy?" Mới vừa quen nhau có ba bốn ngày mà đã nhờ Cố Trọng tìm người giúp, này rất khó làm cô ấy không thể không nghi ngờ Lâm Thương Từ có ý đồ khác.
Hơn nữa, Diệp Tây Nhã đã điều tra ba ngày nhưng vẫn không cho cô ấy đáp án, cũng không biết có phát hiện ra gì không.
"Em nguyện ý, thế chị có giúp em không?"
"Được, chị cũng không biết chị thân là bà chủ của em còn phải làm việc cho em đó."
"Thương Từ hứa sẽ viết một kịch bản cho em, do phòng làm việc Trúc Mộng sản xuất, bảo đảm chất lượng, có cơ hội hot."
Từ Đồ Chi im lặng, cô ấy không lo lắng về phòng làm việc Trúc Mộng, sau khi nhìn thấy thành tích của [Phong Hoa], trong lòng cô ấy cũng đề cao năng lực của Lâm Thương Từ không ít. Lâm Thương Từ đúng là rất có tài năng, chỉ là khả năng giao tiếp quá kém. Nếu lúc này cô ấy giúp đối phương một chuyện đơn giản và có được thiện cảm, có thể sau này cô ấy sẽ tìm được một kịch bản tốt cho nghệ sĩ của mình và bản thân cũng có thể đầu tư sản xuất. Cho dù không nổi tiếng, nhưng chỉ cần làm đâu chắc đấy, vậy nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng là một vụ làm ăn không lỗ.
Từ Đồ Chi giả vờ đằng hắng, suy nghĩ vài giây mới nói: "Được thôi! Để chị bán cho cô ấy một nhân tình, lần sau lấy lại đấy nhé."
Vạn Thanh đã quay về, cô ấy đặt hai cốc cà phê lên bàn trà rồi rời đi.
Từ Đồ Chi cầm cốc lên, đang định uống một ngụm bỗng thấy trên cốc có dán một tờ giấy, hóa ra là biên lai, bên trên có mấy chữ viết bằng bút xanh.
Chúc mừng sinh nhật.
Từ Đồ Chi nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại chuyển tiền cho Vạn Thanh.
*****
Hơn 3 giờ chiều, Lâm Thương Từ nhận được tin nhắn WeChat của Cố Trọng, Từ Đồ Chi giúp họ tìm một vài cái tên và số điện thoại liên lạc. Lâm Thương Từ suy nghĩ khoảng mười phút, sau khi xác định lại danh tính của bản thân, cô bắt đầu gọi điện cho đối phương.
Không bao lâu, bên kia đã bắt máy, là giọng của một cô gái, nghe có vẻ còn rất trẻ.
Lâm Thương Từ nói bằng giọng điệu và biểu cảm chuyên nghiệp, tuy rằng bốn bề vắng lặng không có ai thưởng thức diễn xuất của cô, "Xin chào, tôi là Lâm Chuyển Chuyển, thuộc bộ phận kế hoạch của công ty Truyền thông Phiếm Hằng, xin hỏi cô có phải là Triệu tiểu thư, Triệu Ương không?"
Bên kia hơi do dự rồi mới trả lời: "Dạ đúng."
"Xin chào cô Triệu, công ty chúng tôi sắp chụp lịch và album ảnh năm sau cho một số nghệ sĩ, chúng tôi cần tuyển người mẫu. Tôi có thể hẹn cô để biết thêm chi tiết được không?" Lâm Thương Từ luôn cảm thấy lời nói của mình không chuyên nghiệp lắm, đối phương có thể sẽ nghi ngờ cô không nói thật.
"Ừm...... Thế hôm nay luôn có được không? 5 giờ chiều nay tôi rảnh."
"Có thể, tình cờ tôi có một buổi họp cũng kết thúc lúc 5 giờ. Địa điểm là quán cà phê Ngũ Loan bên kia đường đối diện công ty chúng tôi, cô thấy có được không?"
"Không thành vấn đề."
"Vậy hẹn gặp lại."
Lâm Thương Từ cúp máy, thở một hơi thật dài.
Để tăng thêm độ tin cậy, cô cố tình nói sẽ kết thúc cuộc họp vào lúc 5 giờ, nghĩa là cô sẽ trực tiếp đi ra từ Truyền thông Phiếm Hằng đến thẳng quán cà phê Ngũ Loan bên đường. Nếu Triệu Ương cảnh giác, chắc chắn cô ấy sẽ chọn một vị trí trong quán cà phê và quan sát cổng vào của công ty.
Thiết lập hình tượng nhân vật xong, bối cảnh cũng đã có, kế tiếp là thực hành.
Cô trở về phòng lục lọi trong tủ nhưng không tìm được bộ quần áo nào phù hợp. Cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc áo sơ mi trắng không nhãn hiệu mà cô mua với giá đặc biệt trên sàn mua sắm. Nó hơi nhăn nên cô nhanh chóng lấy bàn ủi để ủi áo sơ mi. Bình thường mỗi lần Cố Trọng ra ngoài đều mang hai lớp, nên cô cảm thấy mình hẳn khoác thêm áo khoác ngoài áo sơ mi, nếu không sẽ giống nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy, khóe mắt cô thoáng thấy chiếc áo khoác màu nâu nhạt trên giường. Là chiếc áo Cố Trọng để lại cho cô chữa chứng mất ngủ đêm đó. Áo khoác rất có phong cách, trọng điểm là nó có nhãn hiệu rất rõ ràng, nhìn quá trông có giá trị rất lớn. Thế nên cô quyết định mặc nó để đối phương dễ tin rằng cô là nhân viên của Truyền thông Phiếm Hằng.
4 giờ rưỡi, Lâm Thương Từ đến Truyền thông Phiếm Hằng. Đúng là công ty giải trí có khác, người ra vào rất nhiều, nên bảo vệ thấy người lạ vào cũng không ngăn cản. Trừ khi muốn lên trên các tầng trên mới cần được nhân viên nội bộ dẫn lên.
Mặc dù tầng một có rất nhiều người ra vào, nhưng phòng vệ sinh lại không có ai dùng. Cô đi vào theo lời Cố Trọng, gõ hai lần buồng trong cùng. Cố Trọng mở cửa kéo tay cô vào trong, sau đó trở tay khóa cửa lại.
Ôm chặt Lâm Thương Từ lấp đầy cõi lòng, Cố Trọng tựa cằm lên vai cô.
"Lâu rồi không gặp."
"Mới hai ngày thôi mà." Lâm Thương Từ ôm cô ấy, mũi ngửi hương nước hoa thoang thoảng trên người cô ấy.
Thật sự rất dễ chịu.
"Đừng nói hai ngày, một tiếng thôi em cũng thấy quá dài." Cố Trọng siết chặt vòng tay rồi mới buông Lâm Thương Từ ra, nhìn trang phục của cô, nói: "Không tệ nha, còn biết mặc đồ của em."
"Chị cũng không ngờ có ngày mình phải mặc những thứ như thế này." Lâm Thương Từ cảm thấy bất lực.
Giống như làm đặc vụ vậy.
"Cởi ra, đổi cái khác đi."
Cố Trọng cởi áo khoác ra cho cô, sau đó lấy túi mua sắm treo trên móc xuống, cô ấy lấy một chiếc áo khoác khác ra nói: "Đổi cái này đi, cái này có mùi."
"Mùi gì thế?" Lâm Thương Từ ngửi theo bản năng, là mùi nước hoa Cố Trọng thường dùng.
Cô không am hiểu về nước hoa lắm, nhưng cô biết nước hoa Cố Trọng dùng nhất định không hề rẻ tiền, cô lập tức hiểu được ý đồ của Cố Trọng.
"Nếu cô ấy muốn theo đuổi con đường người mẫu, trước tiên cô ấy phải nâng cao khả năng nhận biết giá trị của đồ vật, dù đó là quần áo hay nước hoa"
Nếu bạn cho một người có cảm giác sang trọng, xa xỉ, vậy cán cân trong lòng đối phương sẽ nghiêng về bạn, vô thức tín nhiệm và ngưỡng mộ bạn. Đó gọi là khí chất áp đảo.
Lâm Thương Từ không phải là người có khí chất mạnh mẽ, ngược lại, cô rất dễ bị che lấp. Cho nên cô cần trang trí cho mình những thứ khác để khiến bản thân trở nên sang trọng hơn.
"Bây giờ chúng ta sẽ trang điểm." Cố Trọng lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Lâm Thượng Từ nheo mắt hỏi: "Em muốn chơi chị đúng không?" Cô thực sự nghi ngờ Cố Trọng đang chơi trò cải trang với mình.
"Vậy Từ để em chơi chút đi, hơn nữa, trang điểm một chút sẽ dễ thuyết phục cô ấy hơn. Điều này sẽ có ích cho chúng ta trong việc thu thập thông tin, Từ nói có đúng không?" Cố Trọng nói rất có lý, xoay người lấy dụng cụ trong túi ra.
Tất cả đều là những món cô ấy hay mang bên người, còn trộm một ít từ chỗ Từ Đồ Chi.
"Son môi của Đồ Chi đắt hơn, nhưng Từ phải dùng của em." Cố Trọng vừa lẩm bẩm vừa tẩy lớp da chết cho cô.
"Chị thiếu đồ đắt tiền." Lâm Thương Từ nhếch môi, để mặc cô ấy làm gì thì làm.
"Không được."
Động tác của Cố Trọng rất nhanh, bởi vì không nhiều đồ nên cô ấy chỉ có thể thoa chút phấn nền và son môi. May mà Lâm Thương Từ có làn da tốt, cơ bản không cần làm nhiều bước.
Nhìn màu môi Lâm Thương Từ tươi tắn hơn trước, Cố Trọng nhíu mày, nói: "Thất sách quá, vừa rồi quên làm một chuyện trước khi tô son cho Từ."
"Làm gì?"
"Hôn môi."
Lâm Thương Từ bật cười, đồng thời cũng lắng nghe xem có ai từ ngoài phòng đi vào không.
"Không phải em có mang theo nước tẩy trang sao?" Lâm Thương Từ liếc chiếc túi mua sắm đầy ắp, hình như trong đó có một chai.
"Vậy ý Từ là Từ muốn hôn môi với em có đúng không?" Vừa nói Cố Trọng đồng thời dùng đầu ngón tay vuốt ve viền môi của cô.
Lâm Thương Từ quay lại nhìn cô ấy, không biết nhà thiết kế đang nghĩ gì, nhưng ánh sáng trong phòng vệ sinh hơi mờ, làm đường nét của Cố Trọng dưới ánh đèn không rõ lắm.
"Không phải là muốn cùng em hôn môi, là hôn môi với em."
Lâm Thương Từ dẫn đầu hôn Cố Trọng, vòng tay qua eo cô ấy, nụ hôn mềm nhẹ như bông, không có chút lực. Hết đều rất nhẹ nhàng như thể đang nhấm nháp kẹp bông gòn vậy.
Chỉ chạm và đã dừng lại
Cố Trọng nhìn son môi hơi bị lem của Lâm Thương Từ "Lem rồi."
"Của em cũng thế."
Hai người mỗi người rút một tờ khăn giấy, thấm một ít nước tẩy trang và lau sạch phần son bị lem của đối phương.
"5 giờ rồi." Lâm Thương Từ nhìn thoáng qua thời gian.
"Thêm năm phút nữa, 5 giờ chị mới họp xong, thu dọn đồ đạc và xuống lầu cũng mất ít nhất năm sáu phút."