Sự thật chứng minh rằng Lâm Thương Từ đã suy nghĩ nhiều.
Bởi vì khi cô đến Trúc Lâm Cư, nhìn thấy Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ đang ngồi trong một góc, Đường Nhứ gần như say rượu, trông sắp ngất đến nơi.
Đây là giữa chừng triệu hồi cô đến mà!
"Cô xin lỗi, cô thật sự không thể tự mình đỡ con bé trong tình trạng này được, nên chỉ có thể tìm em." Phòng Giai Nhuế tỏ ra hối lỗi và chắp hai tay vào nhau.
"Thế sao cô lại nói em nợ cô một chầu?" Lâm Thương Từ không chịu bỏ cuộc, "Biệt đội Avengers tái sinh" của cô không thể bị hiện thực làm tan rã được!
"Lừa em mà em cũng tin, không phải em có trí nhớ tốt nhất sao?"
Thế là "Avengers Tái sinh" được thành lập trong đầu cô đã tan rã sau mười lăm phút.
Không phản bác lại lời đối phương giễu cợt về trí nhớ của bản thân, cô liếc nhìn Đường Nhứ, phát hiện cô ấy đang khóc, "Lại thất tình?"
"Đóa hoa tình yêu đã bị bóp chết trong giai đoạn mập mờ, bùm, thế là hết." Phòng Giai Nhuế vỗ bàn tay, trống rỗng thật sự.
Dường như lúc này Đường Nhứ mới phát hiện Lâm Thương Từ ở đây, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại vùi mặt vào khuỷu tay, khóc lóc nức nở.
"Hụ hụ, sao chị ấy lại ở đây......"
"Nhứ Nhứ ngoan không khóc nè, gã này không cần cũng được mà." Phòng Giai Nhuế vỗ vai Đường Nhứ, giống một bà mẹ đang an ủi con gái.
Có lẽ mẹ ruột của Đường Nhứ cũng chưa từng an ủi đứa con gái thất tình của mình.
Lâm Thương Từ nhìn bia rượu đầy bàn, lại liếc qua người nhân viên. Sau giờ làm, khách hàng cũng nhiều hơn, bọn họ chỉ quan tâm khách vừa vào và những người chuẩn bị rời đi, không rảnh để ý những người đã gọi món xong như các cô.
Hồi lâu vẫn không thấy nhân viên nhìn về phía mình, Lâm Thương Từ bèn bỏ ý định gọi nước trái cây. Cô lấy một chai bia lạnh từ két bia, dùng dụng cụ khui nắp mở ra, rồi cẩn thận rót vào một nửa của một chiếc ly nhỏ.
Phòng Giai Nhuế ghét bỏ thái độ uống bia của cô, nhưng cũng mặc kệ. Bởi vì cô vốn thế, lại không uống được bao nhiêu, đến lúc đó bà phải tay trái đỡ Nhứ Nhứ, tay phải đỡ Từ Từ, có khi bà phải đi xin kỷ lục thế giới mất.
"Nói em nghe thử, sao lại không thành?" Lâm Thương Từ vừa hỏi, Đường Nhứ đã phát ra tiếng làu bàu từ khuỷu tay, nghe ý có vẻ không muốn Phòng Giai Nhuế nói.
Thế nhưng Phòng Giai Nhuế mặc kệ cô ấy, nói: "Một tên đực rựa là giảng viên đại học, tướng tá cũng bảnh bao, đang mập mờ với con bé được hai tháng thì hôm nay phát hiện đối phương là gay......"
Còn một câu không biết nên nói hay không, cho nên Phòng Giai Nhuế ghé sát tai Lâm Thương Từ, nói giọng gió: "Gã đó có bạn trai rồi, muốn lừa Nhứ Nhứ làm vợ hờ."
Bây giờ bà nói, nếu sau này Lâm Thương Từ có quên, vậy có thể xem như bà chưa từng nói.
Lâm Thương Từ không ngờ sự việc là như thế, chuyện này kịch tính quá nha, cổ họng khô khốc, phải uống hai hớp bia để nhuận giọng.
Phòng Giai Nhuế lấy điện thoại tìm tài khoản Weibo của vị giảng viên đại học đó, nhấp vào một tấm ảnh cho Lâm Thương Từ xem. Thế nhưng Lâm Thương Từ chỉ mới nhìn lướt qua đã bị sặc bia, ho đến mức phổi gần như phóng ra. Không ít người nhìn về phía các cô, Lâm Thương Từ thuận thế cúi đầu che giấu khuôn mặt của mình.
"Em sao vậy? Chẳng lẽ em cũng bị chàng gay nào lừa làm vợ hờ à?"
Phòng Giai Nhuế nhìn hai người đàn ông trong tấm ảnh, lại nhìn biểu hiện của Lâm Thương Từ, đừng nói là cái hai đứa nhóc này cùng quen một vị giảng viên đấy nhé?
"Nói đùa gì vậy...... Trông em giống thích đàn ông lắm sao?" Lâm Thương Từ vỗ ngực làm giảm bớt cơn đau do ho.
Lúc này Đường Nhứ bỗng nhiên ngẩng đầu, cô ấy nhìn Lâm Thương Từ, rồi lại liếc nhìn Phòng Giai Nhuế, hỏi: "Chị thích nữ? Chị muốn tìm trai làm chồng hờ à?"
Lâm Thương Từ suýt ngất, nhưng rồi lại bật cười. Đôi khi Đường Nhứ uống say sẽ đáng yêu và vô lý như thế, chưa kể, khi cô ấy tỉnh rượu sẽ còn đáng yêu hơn. Bởi vì cô ấy vẫn nhớ rõ khi mình say đã nói gì làm gì, nhớ lại rồi sẽ xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chôn mình trong đó tự sát.
Sau đó thì sao à? Sau đó vẫn dám uống!
Nhưng Lâm Thương Từ cũng không cười được lâu, bởi vì người đàn ông chụp chung với vị giảng viên đó chính là hung thủ đã sát hại Cố Trọng. Vốn nghĩ rằng chỉ có hai người các cô mới liên quan đến hai người đó, nhưng hiện giờ ngay cả Đường Nhứ cũng bị dính líu vào.
"Bọn họ phát triển đến bước nào rồi?" Lâm Thương Từ hỏi châm chước.
"Đã bắt với đầu gì đâu, hành vi mờ ám nhất mà gã đó làm là lau miệng giùm con bé." Phòng Giai Nhuế tỏ thái độ "vẫn còn may".
Đường Nhứ chỉ có bề ngoài thông minh, kỳ thực lại không thông minh bằng Lâm Thương Từ.
Sau khi xác nhận Đường Nhứ không liên quan, Lâm Thương Từ nêu vấn đề mà mình lo lắng: "Em có giới thiệu bọn chị cho vị giảng viên đó chưa?"
Liệu Đường Nhứ có từng kể cho người giảng viên đó chuyện của cô hay cho xem ảnh cô không? Liệu người giảng viên đó có kể lại cho gã sát thủ đó nghe hay không?
Dường như lại có thêm một biện pháp phát hiện ra cô.
"Giới thiệu cái gì, hai người có phải thân nhân của em đâu." Đường Nhứ bĩu môi lầm bầm, uống thêm chai nữa.
Nhận thấy vẻ mặt thay đổi của Lâm Thương Từ, Phòng Giai Nhuế nghi ngờ nhìn cô: "Sao em lại hỏi thế?"
Lâm Thương Từ bình tĩnh nhấp một ngụm bia, nói: "Sợ gã thất bại trong việc xuống tay với Đường Nhứ, sẽ chuyển qua tìm em với cô."
"Đcm......" Phòng Giai Nhuế đột nhiên đánh vào lưng Lâm Thương Từ, "Em nói cái gì vậy, cô đã năm mươi......ba."
"Năm mươi ba làm sao? Năm mươi ba không thể yêu đương sao?" Lâm Thương Từ sờ lên phần lưng ngoài tầm với của mình, đánh đau quá! "Đường Nhứ, nếu em ở độ tuổi năm mươi ba tuổi có còn muốn yêu đương không?"
"Muốn, rất chi là muốn, yêu đến một trăm tuổi."
Lâm Thương Từ chỉ vào Đường Nhứ, lộ biểu cảm "Cô nhìn đi". Phòng Giai Nhuế mất hết sức lực, khô héo và bắt đầu sa ngã tự mình uống bia.
Lâm Thương Từ nhìn một già một trẻ uống rượu như chết rồi ôm nhau không ngừng lên án tội ác của nam giới. Cô không nhịn nổi, phải lén lút quay một đoạn video ngắn gửi cho Cố Trọng.
Cố Trọng nhắn lại: "Từ uống rượu?"
Lâm Thương Từ cúi đầu nhìn điện thoại, trả lời cô ấy: "Uống một chút thôi à."
"Hai người họ say rồi, mình Từ ổn không?" Còn kèm theo một cảm xúc lo lắng
Lâm Thương Từ nhắn bốn chữ "Không thành vấn đề", nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn xóa đi.
Cho nên khi Cố Trọng nhận được tin nhắn "Chị cần em giúp" của Lâm Thương Từ, cô đã lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Xe vẫn là của người khác, cô mượn của Lý Tri Minh bên nhóm số liệu, trường kỳ trưng dụng. Bởi vì xe của thư ký Vạn rất khó lái, cô cũng sợ đi đường gặp phải cảnh sát giao thông, nên phải đổi sang chiếc khác.
Cô tìm địa điểm theo vị trí do Lâm Thương Từ gửi ở đây tìm được chỗ đậu xe rất khó. Cô chỉ có thể tạm thời đỗ ở cửa, rồi để Lâm Thương Từ đỡ người ra ngoài.
Lâm Thương Từ khó nhọc đỡ hai người nhét vào ghế sau, rồi thở hổn hển ngồi vào ghế phụ. Cô cầm dây an toàn nhưng không tìm được vị trí thích hợp để thắt dây, thấy choáng váng hoa mắt, Cố Trọng nắm tay cô, tìm đúng vị trí thắt dây.
"Mặt Từ đỏ quá." Cố Trọng nhìn mặt Lâm Thương Từ, giống như lần đầu tiên đối phương uống cocktail do mình pha.
"Có uống thêm vài ly trong lúc chờ em." Lâm Thương Từ liếc mắt nhìn hai người ngả nghiêng ở ghế sau, lại quay đầu chỉ về phương hướng nào đó, "Đưa sư phụ về trước, nhà bà ấy khá gần."
"Tài xế Cố Trọng" nói "Được rồi", sau đó dẫm chân ga và lái xe đến nhà Phòng Giai Nhuế dưới sự chỉ dẫn của Lâm Thương Từ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Cố Trọng buông tay phải trên vô lăng, nắm lấy tay trái của Lâm Thương Từ.
"Một ngày không gặp, Từ không có gì muốn nói với em sao?" Giọng điệu có phần dỗi hờn.
Lâm Thương Từ đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa nghe cô ấy hỏi như vậy, chợt không nhịn được cười. Cô quay đầu nhìn Cố Trọng nói: "Nhớ em."
Thật ra không hẳn là không gặp mặt, chỉ là không thật sự gặp nhau thôi. Hôm nay cô đã xem lại các video cũ của Cố Trọng, càng cảm thấy cô ấy là một người thú vị, càng nhìn vào màn hình càng nhớ thương. Cho nên khi Phòng Giai Nhuế tìm đến mình, cô đã nghĩ mình nên làm chuyện khác để phân tán sự chú ý. Tỷ như chơi đùa với sư phụ và sư muội, để giết thời gian và tinh lực, tránh cho cô nổi hứng lại chạy đến chung cư Thanh Hòa tìm Cố Trọng.
Nhưng vẫn không nhịn được việc muốn nhìn cô ấy.
Thật ra cô có thể một mình đưa hai người sư phụ về nhà, nhưng vì muốn gặp Cố Trọng, nên mới tỏ ra yếu ớt nói bản thân cần cô ấy giúp. Sau đó còn uống thêm hai ly trước khi cô ấy đến, để bản thân có vẻ yếu đuối hơn.
"Nếu giờ em hôn chị, vậy chị đoán xem người khác có phát hiện không?" Cố Trọng nhìn gương mặt đỏ hồng của Lâm Thương Từ, bàn tay ấm nóng, muốn hôn cô.
"Không, mọi người đều đang tập trung lái xe."
Lâm Thương Từ hơi cử động cơ thể, để cho khi Cố Trọng đến gần, cô ấy có thể dễ dàng hôn cô.
Cố Trọng hôn lên má cô, cũng nóng, bởi vì cồn nên nhiệt độ cơ thể của cô cao hơn bình thường, lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hơi thở ấm nóng của Lâm Thương Từ phả vào mặt Cố Trọng, khẽ nói: "Đèn xanh kìa em."
Cố Trọng lùi lại, buông bàn tay đang đan vào tay cô, sang số và đạp ga.
Mãi đến khi Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ đều đã an toàn, lúc này Cố Trọng mới lái xe đưa Lâm Thương Từ về nhà.
Trên đường về nhà, Lâm Thương Từ đã nhiều lần lưỡng lự muốn mở lời, Cố Trọng đã phát hiện, nhưng cô ấy không hỏi, cũng không thúc giục. Cô ấy muốn chờ tự Lâm Thương Từ nói.
Rốt cuộc, Lâm Thương Từ lại một lần nhìn đèn giao thông, mở miệng: "Em biết không? Trước kia chị vẫn có thể ngủ một mình mà không gặp vấn đề gì, ngủ rất ngon."
Nhưng tối hôm qua lại mất ngủ.
Không phải lần đầu tiên mất ngủ, trong vòng lặp không đi tìm Cố Trọng, cô cũng mất ngủ một tháng. Vốn nghĩ là vì không yên lòng cho cô ấy nên mới dẫn đến lo lắng, nhưng tối hôm qua, khi cô trằn trọc mới phát hiện ra là vì Cố Trọng không ở cạnh nên cô không ngủ được.
Dường như đến một lúc nào đó, cô nhận ra mình đã khác, không còn vô tư như trước. Sẽ lo được lo mất vì một ai đó, ngủ không ngon giấc vì một người. Cô chợt có nhược điểm, cho nên cô bắt đầu suy nghĩ, nếu sau này lỡ như cô và Cố Trọng chia tay, phải làm sao để trở lại bình thường.
E là bản thân không thể sống nổi nếu thiếu Cố Trọng.
"Có phải Từ thấy bản thân thay đổi?" Cố Trọng dịu dàng hỏi.
"Ừ."
"Cuộc đời vốn rất dài, con người không bao giờ có khả năng không thay đổi. Khi mười tuổi sẽ trông như mười tuổi, một trăm tuổi cũng sẽ trông như một trăm tuổi. Độc thân có dáng vẻ của độc thân, yêu đương có dáng vẻ của yêu đương." Cố Trọng sờ đầu cô, nói tiếp, "Có thể được Từ yêu, em rất hạnh phúc."
Lâm Thương Từ quái gở, cho nên Cố Trọng cũng từng lo lắng liệu bản thân có phải là người độc nhất vô nhị, không thể là ai khác trong lòng cô không. Dường như trước giờ cô chưa bao giờ cần có người làm bạn, cô ấy từng nghĩ đối phương có thể sống một cuộc sống tốt đẹp nếu không có mình, cô vừa thấy vui mừng rồi lại thấy không cam lòng. Nếu tình yêu không được đáp lại đúng giá trị, sẽ khiến Cố Trọng cảm thấy mình không quan trọng trong lòng đối phương. Cho nên khi Lâm Thương Từ nói "Chị cần em giúp", bất kể cô đang làm gì, cô ấy cũng sẵn lòng chạy đến bên cạnh đồng hành cùng cô.
"Nếu sau này em phải đi đóng phim, vào đoàn vài tháng liền thì phải làm sao bây giờ?"
"Vậy cũng đâu thể làm gì được......" Lâm Thương Từ cười khổ.
Còn có thể làm gì? Cô phải nghĩ cách chữa khỏi tật xấu không thể ngủ khi không có Cố Trọng ở bên mới được.
Dường như cô đã hiểu được ý nghĩa của những câu chuyện tình, rằng yêu một người là sẽ bao dung cho những tật xấu của nửa kia, sau đó hai người ở bên nhau lại hình thành những tật xấu mới.
Chẳng qua tật xấu này không tốt cho sức khỏe của cô, nên sửa lại.
Đến dưới nhà Lâm Thương Từ, Cố Trọng tháo dây an toàn, Lâm Thương Từ nói mình cô vào được, không cần cô ấy tiễn. Thế là Cố Trọng cởi áo khoác ra nhét vào lòng cô, nói: "Cho Từ nè."
Lâm Thương Từ nhìn áo khoác, vô thức ngửi một chút, có mùi Cố Trọng.
"Như vậy đêm nay Từ sẽ không mất ngủ nữa." Cố Trọng nghiêng đầu cười.
"Chị hôn em một tí được không?" Lâm Thương Từ hơi siết chiếc áo khoác trong tay, khuôn mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Cô biết mình vốn không cần hỏi, nhưng nếu như hỏi sẽ khiến cô có cảm giác vừa thấp thỏm vừa mong chờ, làm cho bầu không khí mập mờ và lãng mạn thêm.
"Lần sau đừng hỏi, trực tiếp hôn là được."
Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến hơi thở nóng lên.
*****
Đến đêm, Cố Trọng ngồi trên giường trong nhà mình lướt các trang mua sắm, nghe nói có những người sẽ có một thứ gọi là "Bé thối", là bảo bối bên người từ bé, không ôm là không ngủ được.
Cô nghĩ từ giờ trở đi phải làm một "Bé thối" cho Lâm Thương Từ, nhưng không gọi là "Bé thối" mà phải gọi là "Bé thơm", vì nó không hề hôi thối chút nào. Cô có thể ôm nó như Lâm Thương Từ vào mỗi buổi tối, sau đó lại có thể đưa cho Lâm Thương Từ để cô ấy xem nó như là mình, rồi ôm nó ngủ.
Móng vuốt của Sếp Tổng cào lên ván cửa, cô đứng dậy mở cửa, thấy Sếp Tổng đang ngập bé mây của nó, ngoan ngoãn ngồi trước cửa.
Có lẽ không cần gọi là "bé thơm", gọi là "bé mây" cũng không tồi.