Kinh thành rối loạn, thực ra cũng không thể nói là loạn mà chỉ có thể nói là nhiều chuyện xảy ra. A Cẩn kiên định cho rằng lần này Minh Y dứt khoát như vậy chắc chắn có vấn đề gì đó. Nhưng nàng cũng không có tâm trạng đi lo mấy việc này, Minh Y và Minh Ngọc thậm chí cũng không được coi là tỷ muội của nàng, người như vậy cần gì phải quan tâm nhiều!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến tháng Giêng. Đúng như Vạn Tam lo lắng, quả nhiên Hứa U U không lập tức ra tay với Minh Ngọc. Hắn ta âm thầm thấy may mắn vì mình quyết định đưa Minh Y đi. Mà trong lúc này, Minh Ngọc cũng thật sự lén lút đi gặp nguyên Tứ Vương phi. Bây giờ bà ta đã bị Vương gia giảm lỏng ở hậu viện, bất cứ ai cũng không được gặp. Nhưng Vạn Tam tin tưởng, chỉ cần Minh Ngọc đi gặp bà ta, chắc chắn Hứa U U sẽ biết.
Bên phía Tứ Vương phủ là như thế, còn bên này Phó Thời Hàn cũng dự định tới Ngõa Lạt. Nếu hắn không đi Ngõa Lạt điều tra về lão Tề Vương phi thì hắn hoàn toàn không thể yên tâm được.
Nếu như thật sự tìm được chứng cứ chứng minh lão Tề Vương phi chính là bà cô của Phó gia, như vậy hắn có căn cứ để lý luận về việc Phó Tướng quân và Tề Vương gia lén lút thông đồng với nhau. Ngoài ra, cho dù hắn không làm thì có vài người cũng sẽ không chịu để yên.
Ví dụ như những người không cùng chí hướng với Phó Tướng quân trong triều.
Nếu như đã giữ đạo hiếu ở nhà, vậy thì Phó Thời Hàn hi vọng bây giờ Phó Tướng quân đừng xuất hiện trong triều đình, từ trước tới giờ ông ta đều rất vừa ý với quyền thế của bản thân, nếu như những thứ này không còn thì sao?
Nghĩ đến đây, Phó Thời Hàn lập tức cảm thấy tâm trạng mình thoải mái. Cho dù đã qua bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn nhớ rõ những đau khổ của mẫu thân hắn. Không thể quên được, trốn không thoát, những thứ đó quấn lấy khiến hắn hằng đêm không ngủ được.
Mọi chuyện cũng không thể cứ làm thẳng toẹt ra như vậy, Phó Thời Hàn phải cân nhắc xem nên rời Kinh thành thế nào. Người khác còn dễ dàng một chút nhưng hắn không giống vậy, nếu như hắn muốn ra khỏi Kinh thành thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người theo dõi hắn, cho nên hắn nhất định phải tìm được một lý do thật sự đầy đủ.
Hơn nữa, hiện tại Phó Thời Hàn vẫn chưa muốn để Hoàng Thượng biết chuyện này. Mặc dù hắn cũng biết Hoàng Thượng sẽ giúp đỡ hắn nhưng hiện tại hắn không có bất cứ chứng cứ gì. Nếu như tùy tiện hành động mà rút dây động rừng thì không tốt.
Hắn có thể đảm bảo bản thân không có vấn đề gì, cũng có thể đảm bảo Hoàng Thượng, nhưng... Hoàng Thượng không phải hổ giấy, nếu như ông ta phỏng đoán nhiều hơn thì sao? Nếu như ông ta biết được những chuyện này là do Ngu Quý phi nói cho hắn thì sao? Những điều này đều là những việc Thời Hàn không thể suy xét được.
Cho nên hắn vẫn có khuynh hướng tự điều tra trước cho rõ ràng đã.
Thời Hàn chìm trong rối rắm, còn A Cẩn thì đang rất thoải mái. Mấy ngày nay trong Kinh có không ít chuyện liên tục xảy ra, nàng tập trung xem diễn cũng cảm thấy mình xem không xuể, đâu còn sức mà quan tâm người khác thế nào.
Ngày hôm đó Thời Hàn đến gặp A Cẩn, thấy tâm trạng của nàng rất thích thú thì không khỏi cảm thán, nữ hài tử thật dễ sống, làm thế nào cũng được, sẽ không bị người khác nói gì.
A Cẩn nhìn ánh mắt Thời Hàn, mỉm cười hỏi: “Huynh lại làm sao vậy?”
Thời Hàn đuổi hạ nhân ra ngoài, nghiêm túc nói: “Ta định mấy ngày nữa sẽ tìm một cơ hội rời khỏi Kinh thành, đi một chuyến đến Ngõa Lạt.”
Vốn dĩ A Cẩn cũng đã nghe Thời Hàn nhắc tới chuyện này nhưng cụ thể thế nào thì thật ra lại không hiểu hết được. Lần này nghe hắn nhắc lại lần nữa thì lập tức hỏi lại. Thời Hàn có chuyện gì thì không bao giờ giấu giếm A Cẩn, chẳng bao lâu đã tóm tắt đơn giản rõ ràng mọi chuyện cho nàng.
A Cẩn nghe xong, tiêu hóa một lúc rồi nói: “Nghĩa là huynh muốn đi Ngõa Lạt để điều tra về mẫu thân của Tề Vương gia, xem Công chúa của Ngõa Lạt có phải cô cô ruột của phụ thân huynh không?”
Thời Hàn mỉm cười gật đầu: “Mặc dù muội nói có hơi kỳ lạ nhưng đúng là như vậy.”
A Cẩn yên lặng nhìn trời: “Huynh lại muốn rời khỏi Kinh thành!” Trong lòng không rõ vì sao bỗng thấy là lạ.
A Cẩn nói như vậy, Thời Hàn lập tức cười lên: “Muội không nỡ xa ta à?”
A Cẩn hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường: “Ai không nỡ xa huynh, chẳng qua ta cảm thấy không có ai để bắt nạt, không có ai cùng nói xấu người khác với ta, cô quạnh quá thôi.”
Lúc này Thời Hàn lập tức bật cười, hắn nhìn A Cẩn, nói đầy sâu xa: “Cô quạnh? Nhưng ta lại cảm thấy chỉ cần phụ thân muội cứ đi làm loạn thì nhất định muội sẽ không cô quạnh đâu, chắc là sẽ xem diễn đến vui vẻ ấy chứ?” Có thể thấy, Thời Hàn hiểu rõ A Cẩn như vậy, A Cẩn lặng lẽ nhìn trời, lời nói đầy thấm thía: “Mặc dù đó là lời nói thật nhưng huynh cũng không cần thiết phải nói ra, dù sao người bị bầm tím cũng là huynh thôi.”
Thời Hàn cảm giác thực sự có một cục máu đông kẹt ở cổ họng, cái cảm giác phun cũng không phun ra được thật sự... hơi chua xót!
“Thế huynh định lấy danh nghĩa gì để rời đi? Huynh không định nói cho Hoàng gia gia nhỉ?” A Cẩn chớp mắt to hỏi.
Theo lẽ thường, dường như Thời Hàn ca ca sẽ không làm như vậy. Nếu thật sự làm thế, A Cẩn cảm thấy đấy không phải là tác phong làm việc của Phó Thời Hàn.
A Cẩn cảm thấy bản thân mình cũng rất hiểu rõ về Phó Thời Hàn. Hoàng gia gia tự nhận là hiểu rõ về Thời Hàn ca ca, Ngu Quý phi cũng tự nhận hiểu rõ Thời Hàn ca ca, thậm chí cả Nhị Vương gia, Nhị Vương phi cũng nghĩ như thế nhưng A Cẩn cảm thấy thực ra thứ bọn họ nhìn thấy về Phó Thời Hàn đều là cái mà Phó Thời Hàn chấp nhận cho bọn họ nhìn thấy. Phó Thời Hàn thật sự không phải là dáng vẻ mà họ vẫn nghĩ.
“Ta đã thương lượng với Cẩn Ngôn, mấy ngày nay sức khỏe của Cẩn Ngôn không khỏe lắm, ta dự định lấy danh nghĩa vì sức khỏe của Cẩn Ngôn nên phải đi tìm Lý thần y. Như vậy thì lộ trình cũng sẽ tương đồng, sẽ không để lộ quá mức trước mắt người khác. Đi được một nửa đường thì đổi hướng, cũng sẽ không có nhiều người chú ý tới như vậy nữa, đến lúc đó ta nhanh chóng điều tra, hẳn là không có vấn đề gì lớn.” Thời Hàn nói vậy.
A Cẩn nhướng mày: “Ca ca ta đồng ý với huynh á? Đúng là quá kỳ lạ, ca ca ta không hỏi huynh tại sao muốn lén lút rời đi một quãng thời gian sao?”
Lúc này Thời Hàn bật cười, hắn xoa đầu A Cẩn nói: “Muội đấy, chỉ là một tiểu cô nương, sao muội biết tình hữu nghị giữa nam nhân chúng ta được. Muội cho rằng suốt ngày ca ca muội làm khó dễ ta là vì không thích ta sao? Ta thấy ấn tượng của huynh ấy về ta rất tốt ấy chứ, bây giờ chỉ có đúng một vấn đề là vì ta muốn cưới tiểu muội huynh ấy thương yêu nhất về nhà thôi. Nếu như không có việc này, ta nghĩ bây giờ đã sớm tối mặc chung một cái quần rồi, nên nhớ, cho dù nói thế nào thì chúng ta cũng coi như là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cái tình nghĩa này người khác không thể so sánh được.”
Thời Hàn ít khi nói chuyện dịu dàng như vậy, quả thật làm A Cẩn cảm thấy không thể chịu được.
Nàng xoa cánh tay của mình, oán giận Thời Hàn: “Huynh nói như vậy làm lông tơ của ta dựng hết lên rồi, ối giời, lại còn tình nghĩa, rồi từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Đúng là ca ca ta sẽ nhớ tới tình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng Phó Thời Hàn huynh có thể nhớ tới hay không thì đúng là khó nói nha. Đừng có coi ta là đứa ngốc nhé! Ta đã sớm biết huynh là dạng người gì rồi.”
A Cẩn liếc Thời Hàn, cảm thấy hắn thật sự không nói thật chút nào!
A Cẩn nói như vậy chọc cho Thời Hàn cười càng thêm dịu dàng, hắn vô tội nhướng mày: “A Cẩn, lời ta nói không phải thật sao? Muội đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
A Cẩn “xời” một tiếng nhanh chóng nghiêng đầu, dáng vẻ cực kỳ xem thường, Thời Hàn nở nụ cười.
Nghe tiếng cười của hắn thật sự làm cho người ta cáu giận, A Cẩn xoay người lại đập cho Thời Hàn một cái, nói: “Phó Thời Hàn.”
Thời Hàn "Hả?" một tiếng, hỏi: "Làm sao?"
A Cẩn hỏi: "Ta đi cùng huynh được không?” Đây là điều nàng đột nhiên nghĩ tới, mà cái ý định này vừa nảy ra trong đầu thì không thể nào rút ra được. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ý định này thật hay, tuyệt vời!
Thời Hàn cũng không biết tiểu cô nương A Cẩn này sẽ to gan như thế, hắn không thể tin được hỏi: “Muội nói cái gì?”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Ta nói ta và huynh cùng đi được không? Ta và huynh cùng đi Ngõa Lạt, ta lớn như vậy rồi mà còn chưa đi ra ngoài. Trước đây mỗi năm còn có thể đi ra ngoài thăm ca ca một chuyến, bây giờ sức khỏe của ca ca đã tốt rồi, ta cũng không có cơ hội nào để rời khỏi Kinh thành. Nếu lần này huynh muốn đi Ngõa Lạt thì dẫn ta đi cùng. Một người ít kế hai người kế nhiều, ta hẳn là rất hữu dụng, thật đấy!” A Cẩn chớp mắt to, biểu hiện cực kỳ thành khẩn. Thời Hàn thấy nàng như vậy, quả thực bị dọa đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
“Không được, muội là một cô nương, theo ta đi Ngõa Lạt làm gì? Nếu như xảy ra vấn đề gì thì làm sao? Hơn nữa, cho dù ta đồng ý thì muội cảm thấy những người khác có thể đồng ý không? Phụ vương mẫu thân muội, ca ca muội, Hoàng gia gia của muội, bọn họ sẽ đồng ý sao? Không được, cái đề nghị này rất không được, muội cứ ở lại Kinh thành này chờ ta. Muội yên tâm, ta sẽ an toàn trở về, muội không cần lo lắng sự an toàn của ta đâu, thật đấy.” Thời Hàn cảm giác mình đã trở thành mẹ già mà khuyên bảo tận tình.
A Cẩn cười lạnh: “Sao ta lại không thể đi cùng với huynh?” Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không tán đồng của Thời Hàn, A Cẩn điều chỉnh lại thái độ của mình, cười tủm tỉm: “Ta và huynh đi với nhau thật sự ta cảm thấy rất tốt. Hơn nữa hai người chúng ta còn có thể thảo luận với nhau, huynh đừng có xem thường đầu óc của ta, ta rất thông minh, những thứ huynh chưa nghĩ được ra ta đều có thể nghĩ đến. Thật đấy, còn về phần phụ mẫu của ta, tất cả mọi người cứ để ta lo, chỉ cần huynh đồng ý đưa ta ra ngoài là được, ta cũng có thể mở mang kiến thức một chút về sự khác biệt của mảnh đất Ngõa Lạt, được không, được không?”
A Cẩn lôi léo cánh tay Thời Hàn làm nũng, vô cùng ngọt ngào.
Thời Hàn cảm thấy tiểu cô nương này thật sự quá xấu rồi. Lúc nàng có việc cầu xin người khác thật sự là ngàn tốt vạn tốt cái gì cũng tốt, nếu không thì sẽ hoàn toàn thay đổi thành một sắc mặt khác. Đúng là... quá tắc kè hoa!
Nhưng mà... Thời Hàn yên lặng nghĩ, mình còn cứ bị dính chiêu này.
Thời Hàn kéo A Cẩn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhìn nàng: “Vậy muội có biết không, nếu như muội và ta đi riêng, nhớ kỹ, đi riêng, chỉ có hai người đi riêng ra ngoài sẽ tạo thành kết quả như thế nào.”
A Cẩn cười: “Huynh sợ người khác nói xấu?”
Thời Hàn cảm giác có vẻ mình nói không rõ ràng, dù sao đồng ý dẫn A Cẩn đi thì không vấn đề gì nhưng có rất nhiều chuyện thiệt hơn liên quan tới việc này, vẫn phải nói rõ ràng cho nàng.
“Đương nhiên ta không sợ người khác nói xấu, muội cảm thấy thân phận và thanh danh của ta như vậy còn sợ người khác nói xấu sao? Điều ta sợ là muội, nếu như muội không vui vẻ thì biết làm thế nào cho phải? Nên nhớ cho dù việc gì cũng đều có lợi và có hại, chuyện này cũng giống như vậy, coi như chúng ta làm rất chu toàn, kể cả thanh danh cũng dễ nghe hơn thì cũng không có cách nào phủ nhận sự thật chúng ta cô nam quả nữ cùng nhau rời khỏi Kinh thành. Đương nhiên, muội cũng có thể nói còn có nha hoàn và hạ nhân đi theo. Nhưng người khác không nhìn thấy nha hoàn và hạ nhận, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chỉ có muội và ta cùng nhau ra ngoài, muội hiểu không?”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Ta biết ý của huynh, ta hiểu được. Huynh muốn nói là cho dù dẫn theo nha hoàn gì đó thì những người đó vẫn sẽ không cảm thấy giữa hai chúng ta không hề có quan hệ gì, sẽ đồn đại nhiều năm về việc danh tiếng của ta không trong sạch vì đi ra ngoài với người khác, ý của huynh là vậy đúng không? Ý nói là, tương lai ta và huynh không có kết quả vui vẻ gì thì sẽ rất khó gả cho người khác. Đương nhiên, tìm một nhà cao cửa rộng không được thì tìm một nhà không có căn cơ cũng không đến nỗi.” A Cẩn lại làm bộ tự suy nghĩ.
Thời Hàn hơi hơi híp mắt, ngay sau đó lập tức mỉm cười hỏi: “Tìm nhà không có căn cơ nào? Không có căn cơ, đến khi có căn cơ rồi không phải càng tra tấn muội gấp bội sao?”
A Cẩn: “Ôi! Huynh quá ác độc, còn tra tấn gấp bội, tại sao phải tra tấn ta gấp bội? Bỏ đi, không lòng vòng nữa, chúng ta nói tiếp!”
Thời Hàn lắc đầu: “Thật ra ta cũng không cần nói nhiều cái gì, tất cả những điều ta nghĩ muội đều biết đều hiểu rõ. Đại khái ý chính là như vậy. Muội còn muốn đi cùng với ta sao?”
A Cẩn cười hì hì: “Thật ra, như vậy rất tốt! Ta đang yểm trợ cho huynh đó. Huynh không nghĩ một chút xem nếu như một mình huynh rời đi, cho dù nói là tìm thần y cho ca ca ta nhưng những người khác sẽ tin tưởng trăm phần trăm sao? Dù sao gần đây ca ca ta cũng chỉ hơi ho khan mà thôi! Không đáng phải làm như vậy chứ? Dù sao, tẩu tẩu cũng là một nữ thần y. Cho nên, lý do của huynh cũng không đầy đủ. Nhưng mang theo ta thì không giống nữa. Người khác sẽ cảm thấy chúng ta mượn lý do này để cùng nhau ra ngoài chơi. Ha ha ha! Bọn họ chỉ có thể nghĩ về những mặt không tốt thôi, tuyệt đối không nghĩ đến chúng ta muốn kim thiền thoát xác đi tới Ngõa Lạt.”
Thời Hàn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của A Cẩn, đành cảm thán nói: “A Cẩn, ta phát hiện bây giờ muội thực sự rất biết thuyết phục người khác!”
A Cẩn cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Ta rất biết thuyết phục người khác chỗ nào, đó là vì ta nói thật sự rất có lý!”
A Cẩn tìm mọi cách dây dưa cuối cùng làm cho Thời Hàn phải đồng ý cho nàng đi theo. Quả thực A Cẩn muốn nhảy lên hô to vạn tuế, nàng rất ít khi ra ngoài, cuối cùng cũng có cơ hội này.
Lại nhìn Thời Hàn, ngắm một chút lại càng xem càng thấy thuận mắt. Đúng là quá hiếm thấy nhưng người nam nhân này thật sự rất đẹp trai!
Thời Hàn nhìn A Cẩn vui vẻ thì bản thân cũng cong môi lên. Ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, có thể đi cùng với A Cẩn ra ngoài còn có thể thật sự chỉ có hai người, hắn lại cảm thấy cho dù không tìm được manh mối gì ở Ngõa Lạt cũng không sao, dù sao bọn họ cũng sẽ ở bên nhau. Thế nào A Cẩn cũng sẽ vui vẻ, như vậy là đủ rồi!
Thời Hàn đồng ý với A Cẩn xong, lại đi thu phục Hoàng Thượng, còn A Cẩn phụ trách thu phục Lục Vương gia và Lục Vương phi.
Nghe qua tin tức này, quả thực Lục Vương phi sợ đến mức mắt cũng sắp rơi xuống. Bà ấy không hiểu sao tiểu khuê nữ nhà bà ấy lại có thể to gan như vậy, lại dám nghĩ tới chuyện này. Nhưng nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh của A Cẩn, lời trách cứ của bà ấy lại không nói ra được, nhưng cho dù là vậy thì bà ấy vẫn kiên định cho rằng không thể để cho A Cẩn đi ra ngoài cùng với Phó Thời Hàn.
Lục Vương phi cố gắng kiềm chế, Cẩn Ngôn cũng nhìn chằm chằm A Cẩn, vẻ mặt “Muội nói rõ ràng cho ta, ta đảm bảo không đánh chết muội”.
A Cẩn nhìn bọn họ đều sốt ruột như vậy đành yên lặng cảm thán, thực ra người nhà bọn họ đều coi nàng là một tiểu cô nương nhu nhược, nhưng vấn đề là nàng không phải!
A Cẩn thuộc loại hình càng chiến càng mạnh, thật sự là hỏa lực của nàng hoàn toàn mở ra rồi, động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý(*), ngóng trông mẫu thân đại nhân có thể đừng so đo mấy việc nhỏ với nàng như vậy.
(*) Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: Dùng tình cảm để gây ấn tượng với người khác và dùng lý trí để thuyết phục người khác
Vốn dĩ A Cẩn giỏi ăn nói, hơn nữa còn có thể dựa trên đạo lý, Lục Vương phi cảm giác mình gần như sắp bị thuyết phục đến nơi, nhưng... Bà ấy yên lặng thở dài: “Mấy cái con nói là chuyện gì vậy?”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Con thật sự không hoàn toàn vì con, cũng không phải hoàn toàn vì đi chơi, con đi yểm trợ cho Phó Thời Hàn.”
May mà phụ thân nàng ra ngoài, nếu không A Cẩn cũng không thể nói câu này ra khỏi miệng. Mặc dù không nói rốt cuộc là vì chuyện gì nhưng A Cẩn vẫn lôi Phó Thời Hàn ra cùng chịu trận.
Cẩn Ngôn cười lạnh: “Ta không tin với năng lực của Phó Thời Hàn lại không xử lý tốt được, muội nói rõ cho ta, rốt cuộc là muội muốn đi hay là Phó Thời Hàn cho muội đi. Muội nói rõ cho ta, nếu như muội không nói rõ ràng thì không cho phép đi đâu cả, cứ ở nhà cho ta.”
A Cẩn o(╯□╰)o
"Con cũng muốn đi chơi." Nàng ăn ngay nói thật giãi bày, nhưng vẫn bổ sung: “Nhưng con thật sự có thể giúp được Phó Thời Hàn. Mẫu thân, sau này con thành thân rồi có khi không thể nào ra ngoài được nữa, người cho con đi đi mà, hạnh phúc nhất của nữ hài tử trong nhà chính là những tháng ngày chưa xuất giá, người trong nhà đều yêu thương. Hu hu! Mẫu thân...”
Thấy A Cẩn lì lợm la liếm, rốt cuộc Lục Vương phi cũng thở dài: “Con gọi Thời Hàn tới. Ta muốn nói chuyện với nó.”
A Cẩn: “Ôi, đừng mà, mẫu thân, con đã nói rồi, con phải tự thuyết phục mọi người, nếu không thuyết phục được, nhất định Phó Thời Hàn sẽ không dẫn con đi. Vốn dĩ huynh ấy không muốn dẫn con đi rồi!”
Lục Vương phi thực sự là vừa bực vừa buồn cười, bà ấy chọc lông mày A Cẩn: “Tiểu nha đầu con đấy, chuyện như vậy ta không nói chuyện với nó một chút thì sao có thể yên tâm được? Con cho rằng ta muốn làm gì? Đi gọi nó đến cho ta.”
A Cẩn: “À!”
Phó Thời Hàn biết cuối cùng mọi chuyện nhất định phải để hắn đến xử lý, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, chính xác là hắn toàn quyền xử lý.
Có điều, Phó Thời Hàn là có chuẩn bị trước mà đến, so với sự càn quấy của A Cẩn, Phó Thời Hàn đúng là có thể nói được đến trọng điểm. Lục Vương phi tức giận với A Cẩn, căn bản không cho nàng tham gia nghe cùng, đợi khi mấy người ra cửa, Cẩn Ngôn mới hừ một tiếng đi ra sân trước.
A Cẩn nhìn bọn họ, chà chà: “Ca ca đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Thời Hàn cười: “Muội đấy, không có việc gì thì đừng nói chuyện, muội đang làm tổn thương trái tim ca ca muội đấy!” Tuy nói như vậy nhưng rồi lại mang theo ý cười, A Cẩn cảm thấy người này rất không thành khẩn, nhưng mà nàng được đi rồi!
Phó Thời Hàn thu phục tất cả mọi người, vốn dĩ A Cẩn nói sẽ tự mình xử lý nhưng thực ra đều là do Phó Thời Hàn đến giao thiệp. Nếu không thì tất cả mọi người đều không hiểu rõ được, quả thực Phó Thời Hàn cảm thấy mình muốn mệt như chó.
Hắn đã bị ngược rất nhiều lần chỉ vì có thể cùng tiểu cô nương A Cẩn ra ngoài. Có điều ngẫm lại có thể đi ra ngoài cùng với nàng, Thời Hàn lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Tất cả đều đáng giá, hắn sắp dẫn A Cẩn ra ngoài rồi!
Mà điều A Cẩn đang nghĩ tới bây giờ là mình sắp đi nước ngoài du lịch rồi! Ta sắp làm nữ trinh thám rồi! Sau này hãy gọi ta là Holmes A Cẩn. Đúng, chính là cái tên này, mọi thứ đều thuận lợi!
A Cẩn và Phó Thời Hàn đều có suy nghĩ riêng của mình nhưng vẫn thu dọn các thứ rất nhanh. Đến khi lên đường, A Cẩn vẫn còn rất hưng phấn, nàng và Phó Thời Hàn đều ngồi trong xe ngựa, ngoại trừ hai người bọn họ còn có cả A Bích.
A Bích bình tĩnh pha trà cho hai người, Thời Hàn phẩm trà nói với A Cẩn: “Lần này làm loạn huyên náo như vậy, ta liên tục làm việc, ta nghĩ nhất định không có ai nghĩ đến nguyên nhân chính xác khiến chúng ta ra ngoài đâu.”
A Cẩn lập tức vểnh đuôi lên: “Tất cả đều là vì đề nghị hay của ta. Huynh phải vui vẻ cảm ơn ta!”
Thời Hàn: "..."
Quãng đường đi tới Ngõa Lạt cũng không ngắn. A Cẩn, Thời Hàn và một đội người ngựa đi mất khoảng mười ngày vẫn còn chưa đến biên cảnh Ngõa Lạt. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không công khai đội hình lớn của họ, đến địa điểm thích hợp để tách ra, Thời Hàn chọn người phù hợp ngụy trang thành mình và A Cẩn. Sau đó lặng lẽ dẫn A Cẩn rời đi.
A Cẩn và Phó Thời Hàn cùng nhau rời đi thì cảm thấy cực kỳ kích thích, nàng cảm thán: “Bây giờ ta có cảm giác giống như đang cùng bỏ trốn với huynh!”
Vốn dĩ nụ cười của Thời Hàn còn đang dịu dàng, trong chớp mắt bị vặn vẹo một chút, hắn yên lặng nhìn trời, lại sờ cái trán của A Cẩn, làm bộ làm tịch nói: “Muội không bị sốt, sao lại bắt đầu nói mê sảng vậy? Đúng là rất rất mê sảng.”
A Cẩn đùa giỡn: “Làm sao? Ta không thể nói mê sảng sao? Hơn nữa, ta là cành vàng lá ngọc, bỏ trốn cùng huynh chẳng nhẽ còn gây thiệt thòi cho huynh sao?”
Thời Hàn yên lặng nhìn trời, bây giờ hắn không có việc gì thì đều nhìn lên trời, thói quen này tạo thành như thế nào vậy? Thở dài một tiếng, Thời Hàn nói: “Muội đừng nghĩ nhiều quá. Nếu như có thể bỏ trốn cùng với muội, ta cảm thấy rất thú vị, dù sao thì không ai có thể chia rẽ chúng ta được!”
A Cẩn “Phụt phụt phụt!” Dừng lại một hồi, nàng ghét bỏ nhìn Thời Hàn: “Ta phát hiện sao miệng huynh lại xui xẻo vậy? Chẳng ai lại cứ ngóng trông có người đến chia rẽ mình như thế, là đầu óc có vấn đề sao? Ừm, ta nghĩ nhất định là đầu óc có vấn đề.”
Thời Hàn lập tức nở nụ cười, mặc dù dọc theo đường đi không có ai khác nhưng hai người cứ đấu võ mồm qua qua lại lại làm cho thời gian trôi qua thật mau. Lại thêm bảy ngày nữa, rốt cuộc cũng tới biên cảnh Ngõa Lạt. A Cẩn hỏi: “Huynh nói xem hiện tại đội ngũ của chúng ta đã đến chỗ của Lý thần y chưa?”
Thời Hàn lắc đầu: “Trước đây là mọi người muốn đến thăm ca ca muội nên cố gắng đi càng nhanh càng tốt còn mất hơn nửa tháng. Bây giờ chúng ta vừa bắt đầu đã không tăng tốc độ, đương nhiên tầm này còn chưa đến. Ta dự tính rồi, bình thường nếu đi xe ngựa thì sau ba ngày nữa sẽ đến. Nhưng cứ đi như vậy thì chúng ta sẽ có thêm thời gian sáu ngày, lại tính thêm cả thời gian bị trì hoãn chỗ Lý thần y khoảng năm ngày, vậy là chúng ta có mười một ngày ở Ngõa Lạt. Trong mười một ngày này, chúng ta phải điều tra rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Ngõa Lạt Công chúa năm xưa.”
A Cẩn lập tức giơ lên quả đấm nhỏ: “Được đấy! Chúng ta cố lên!”
Thời Hàn mỉm cười: “Lối ăn mặc này của chúng ta tuy là ngụy trang nhưng không thích hợp đi tới Ngõa Lạt, còn cần phải tiến hành thêm một bước cải trang nữa, ta dẫn muội đi mua quần áo.”
Đôi mắt A Cẩn lập tức sáng ngời: “Chính là ý để ta vui vẻ thì sẽ mua mua mua sao?”
Mắt Thời Hàn trợn trắng: “Không phải!”
A Cẩn: “Ồ!” A Cẩn cũng không phải thật sự là một tiểu cô nương, đùa vui đủ rồi, nàng nghiêm túc hỏi: “Thời Hàn ca ca, chúng ta lấy thân phận gì tới nơi này? Ta nghĩ nếu như khác thường quá sẽ dễ làm cho người ta hoài nghi nhỉ?” Mặc dù khuôn mặt bọn họ cũng đã cải trang đôi chút nhưng không phải là người trong nước thì nhìn qua vẫn rất dễ phân biệt.
Cũng giống như hiện đại, người Trung Quốc khi tới Nhật Bản hay Hàn Quốc, mặc dù trên mặt đều là người da vàng nhưng chẳng mấy chốc sẽ vẫn bị người ta phân biệt được là người nước nào.
Thời Hàn tán thưởng liếc nhìn A Cẩn một cái: “Muội yên tâm đi, ta đã nghĩ đến từ trước rồi. Thân phận của hai chúng ta là người làm ăn qua lại giữa hai nước, muội là vợ của ta. Nếu là người qua lại giữa hai nước thì giọng nói có chút lạ cũng sẽ không bất thường. Hơn nữa, muội cố gắng bớt nói lại, ta xử lý là được.”
A Cẩn tựa cười mà không cười liếc Thời Hàn, hỏi: “Huynh chiếm hời của ta?”
Thời Hàn nghi vấn: “Nào có?”
A Cẩn lên án: “Huynh nói ta là nương tử của huynh. Huynh có thể nói ta là muội muội của huynh mà. Huynh như vậy rõ ràng là chiếm hời của ta.”
Nàng không phải là đứa ngốc, đầu óc cực kỳ rõ ràng.
Thời Hàn cười lạnh: “Muội nhìn thấy huynh muội ở chung một phòng chưa? Chúng ta mới đến đã tách ra ngủ, nếu ta làm lạc mất muội thì ta đi tìm ở đâu? Nếu muội sống chết đã đi theo ta thì tất cả phải nghe theo ta. Nếu như ta không thể đưa muội về an toàn, như vậy phụ mẫu và ca ca của muội không lột da ta chắc?”
A Cẩn chà chà nói: "Huynh nói giống như mình có lý lắm vậy.”
Thời Hàn liếc nàng: “Ta nói không có lý sao? Muội yên tâm đi, ta không có hứng thú với mầm hạt đậu nhỏ còn chưa phát dục.”
A Cẩn đánh giá Thời Hàn từ trên xuống dưới, đánh giá xong, hỏi: “Huynh thì có gì đặc biệt hơn người, chân dài thì ghê gớm? Hai chân dài như cái sào chọc phân.”
Lúc này Thời Hàn lập tức phun ra, hắn không nói gì nhìn A Cẩn, hồi lâu sau mới hỏi: “Này... muội học cái này từ ai vậy hả? Muội không thể học cái tốt được à? Tiểu nữ hài trong nhà, nói chuyện đúng là quá thô tục.”
A Cẩn ngẩng đầu cười, nghiêm túc: “Ta tự nghĩ ra.”
Thời Hàn châm chọc: “Nói giống như muội nhìn thấy sào chọc phân rồi ấy.”
Hứ! Ta tức giận nha, huynh lại dám không tin ta! A Cẩn chống nạnh: “Sao ta lại chưa từng thấy sào chọc phân... À, không đúng, ta thật sự chưa từng thấy, nhưng chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy? Sao ta lại không thể tưởng tượng ra đó là cái gì?”
Hai người bắt đầu bàn luận sâu về chuyện sào chọc phân, nhìn vẻ mặt người đi đường nhìn bọn họ giống như nhìn thấy bọn thần kinh. Cuối cùng A Cẩn cũng nhận ra, nàng không còn lời gì, đành nói: “Sao ta lại bị huynh dắt đi tới đâu luôn rồi? Đi thôi, chúng ta vẫn còn chuyện chính đấy! Thật là, cái người trẻ tuổi này, đúng là không đáng tin.”
Người ta nói bọn trẻ ranh thì năng lực làm việc kém quả không sai, xem người này đi, còn không phải là như vậy sao?
A Cẩn vừa ăn cắp vừa la làng, Thời Hàn thật sự đã choáng rồi, có điều hắn cũng không thật sự so đo với A Cẩn. Hai người đổi một bộ quần áo của dân bản xứ Ngõa Lạt, lại hóa trang kỹ càng thêm một hồi nữa.
Đợi đến nơi vắng người, A Cẩn thấp giọng nói với Thời Hàn: “Thời Hàn ca ca, vừa nãy ta nghĩ đến một vấn đề lớn.”
Thời Hàn: “Hả?” một tiếng.
A Cẩn vô cùng đau đớn: “Chúng ta nên liên lạc với Cảnh Diễn, nhà Cảnh Diễn chuyên làm ăn khắp thiên hạ, chắc chắn huynh ấy sẽ hiểu rõ về Ngõa Lạt. Nếu như chúng ta có huynh ấy, ít nhất cũng làm ít mà hiệu quả nhiều. Đáng tiếc lúc ở Kinh thành không nghĩ ra, bây giờ nghĩ đến đúng là có hơi muộn.”
Thời Hàn nở nụ cười: “Sao muội biết ta không liên lạc với Cảnh Diễn?”
A Cẩn nhìn Thời Hàn, cảm thấy người này đúng là cáo già xảo quyệt, nàng hắng giọng một cái, phất tay: “Thế thì đi thôi. Nếu mọi chuyện huynh đều biết thì ta cũng không cần quá lo lắng nữa. Đúng rồi, ta cũng không thể gọi huynh là Thời Hàn ca ca được. Thế không phải là bày ra cho người ta phát hiện sao? Cái thanh danh về Phó Thời Hàn xấu như vậy, chắc chắn đã truyền tới Ngõa Lạt.”
Thời Hàn: “Muội cứ gọi ta là tướng công, cũng không cần phải để ý quá nhiều. Hoặc là... muội có thể gọi ta là đương gia.”
A Cẩn ghét bỏ bĩu môi, hỏi: “Vậy ta cũng phải biết huynh tên là gì chứ?”
Thời Hàn mỉm cười: “Hàn Vô. Gọi ta Hàn Vô là được rồi.”
A Cẩn sáng tỏ, Hàn Vô, Hàn trong Phó Thời Hàn, Vô, không phải là không có ý gì sao? Phó Thời Hàn này đúng là có chút kỳ quái. A Cẩn nghĩ đến đây đột nhiên nhanh trí, nàng hỏi: “Cái tên Thời Hàn này là do mẫu thân huynh đặt cho huynh sao?”
Thời Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Thực ra ta còn có tên tự, nhưng mà ta đã không còn nhớ tên đó của mình là gì từ lâu rồi. Dù sao, đó là cái tên mà những người ta oán hận nhất đặt cho ta, từ cái ngày ta rời khỏi Phó gia lúc còn bé, ta đã từ bỏ cái tên tự kia rồi.”
A Cẩn ồ một tiếng hiểu rõ, nàng đã nói mà!
Theo như lẽ thường, nam tử triều đại này đều có tên tự, cũng có thói quen được gọi như thế, nhưng Phó Thời Hàn lại không có. Hóa ra không phải không có mà cái tự này đã trở thành cái gai độc được nhổ khỏi người hắn.
A Cẩn nhìn vẻ mặt Phó Thời Hàn có chút kỳ lạ, không nhịn được bóp tay Phó Thời Hàn, cười tủm tỉm nói: “Tướng công, đi thôi!”
Thời Hàn nhìn nàng tươi cười xán lạn, cảm thấy vô cùng xúc động. Nghĩ đến cũng đúng, tuy hắn và A Cẩn không trải qua quá nhiều sóng to gió lớn nhưng cảm tình lại càng ngày càng tốt lên, có lẽ bởi vì bọn họ đều không hoàn toàn là người bình thường nhỉ!
Thời Hàn yên lặng nghĩ, bản thân hắn quái quái, cũng ảnh hưởng đến nhóc con A Cẩn. Bây giờ tiểu A Cẩn đã thành đại A Cẩn, lại càng tâm linh tương thông với hắn hơn bao giờ hết.
Hai người cũng không bị làm khó dễ gì cả, rất nhanh đã tiến vào Ngõa Lạt. Lúc này, A Cẩn mới phát hiện quả nhiên Thời Hàn đã chuẩn bị trước rất nhiều. Cách nói của Ngõa Lạt và Kinh thành bọn họ hơi có sự khác biệt, ngữ điệu rất kỳ quái, lúc nào cũng thích dùng tứ thanh(*), mà Thời Hàn cũng có thể nói được không hề khác biệt với người dân bản xứ. Nhưng thật ra là nàng, A Cẩn tự nhận mình làm không được đến mức này, nàng yên lặng thở dài.
(*) Tứ thanh: bốn thanh trong Hán cổ: giáng thanh, thăng thanh, hạ thanh và nhập thanh, gọi chung là tứ thanh.
Thời Hàn phát hiện chút cảm xúc của nàng, hỏi: “Sao vậy?”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Ta cảm thấy mình thật ngốc! Sao không thể nhanh chóng dung nhập vào được?” Nói như vậy nhưng dáng vẻ lại không hề lo lắng. Thời Hàn xoa đầu nàng: “Có sao đâu, muội vốn là người tiếp khách.”
A Cẩn trừng mắt liếc nhìn Thời Hàn một chút, nhưng cũng không đấu võ mồm với hắn. Bây giờ đã đến một nơi xa lạ, A Cẩn vẫn rất có chừng mực.
Nói về quốc gia Ngõa Lạt này thì cũng không lớn. A Cẩn cảm thấy kiến trúc nơi này rất có cảm giác Thái Lan, ngay cả khí hậu cũng tương tự, vô cùng nóng nực. Cũng chính vì vậy nên nữ tử của Ngõa Lạt phần lớn đều đen hơn một chút. Lúc này A Cẩn mới biết lý do tại sao lúc đó Phó Thời Hàn kiên quyết muốn hóa trang nàng đen đi một chút.
“Chúng ta ở khách điếm Thanh Lai Ti. Đi thôi, ta đã đặt sẵn rồi.”
A Cẩn: “Ồ ồ? Từ lúc nào mà huynh...” Lời còn lại nàng không hỏi hết. A Cẩn kết luận có người đang giúp Phó Thời Hàn, hắn ở đây hẳn là có sự giúp đỡ, đây cũng là lý do hắn dám dẫn nàng tới đây.
Nghĩ như vậy, A Cẩn cảm thấy mặc dù mình có chút khôn vặt nhưng có nhiều lúc vẫn không sánh bằng sự đa mưu túc trí của Phó Thời Hàn.
Thuận lợi tới phòng của khách điếm, Thời Hàn nói: “Dọc đường đi ta chỉ lo trêu đùa với muội, những chuyện liên quan đến Ngõa Lạt cũng chưa nói được nhiều. Bây giờ ta sẽ giảng giải tình hình cơ bản ở nơi đây cho muội một chút.”
A Cẩn gật đầu: “Huynh nói đi.”
Thời Hàn thấy thế cũng nghiêm túc lên, từ từ nói.
A Cẩn nghe xong, cuối cùng cũng hiểu được vài phần, nàng nhíu mày hỏi: “Nói cách khác, từ khi lão Tề Vương phi xuất giá đến giờ, hiện tại đã là đời Hoàng Đế thứ ba của Ngõa Lạt đúng không?”
Thời Hàn gật đầu: “Đúng là như thế. Hoàng Đế thứ ba, hiện tại người Hoàng Đế này chính là cháu trai của lão Tề Vương phi, Hoàng Đế đời trước là ca ca của bà ấy, đời trước nữa chính là phụ hoàng của bà ấy.”
A Cẩn: “Vậy đã thay đổi lâu như thế rồi, chúng ta đi đâu mà tìm được người, thế này căn bản rất khó tìm! Người đi thì trà lạnh, tới nay đã đổi bao nhiêu lớp người rồi.”
Đột nhiên, A Cẩn bỗng cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt, muốn điều tra tình huống cụ thể của một người cũng thật sự vô cùng khó điều tra đấy!
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, đột nhiên A Cẩn nghĩ đến: “Không đúng, bà ấy đâu phải chui ra từ khe đá. Mặc dù mẫu thân của bà ấy chắc chắn không ở đây nhưng mà nhà mẹ đẻ của mẫu phi bà ấy cũng đâu đến nỗi không còn một ai đúng không? Tìm hiểu nguồn gốc thì vẫn có thể tìm được một vài manh mối hữu dụng.”
Thời Hàn gật đầu: “Sủng phi của lão Hoàng Đế năm xưa cũng chính là mẫu thân của Công chúa xuất thân từ danh môn của Ngõa Lạt. Hiện tại vẫn là một danh môn thế tộc hưng thịnh. Lần này ta đến đã bảo Cảnh Diễn móc nối trước cho ta rồi. Ta đã thành công giao thiệp được với một tiểu công tử nhà bọn họ. Tiểu công tử này đúng là một công tử vô cùng ăn chơi trác táng, đầu óc đơn giản, ta quyết định ra tay từ hắn.”
A Cẩn nghe xong không ngừng gật đầu: “Đã như vậy thì đúng là quá tốt rồi!” Biết làm thế nào để có thể đạt được kết quả tốt nhất, đúng là rất tốt.
Thời Hàn: "Nhưng có một vấn đề lớn, người này chính là một tên ăn chơi trác táng. Nếu đã là ăn chơi trác tác thì nóng lạnh gì cũng ăn, cho nên muội không cần theo ta đi ra ngoài. Ta đã tìm mấy bảo tiêu cho muội rồi, muội tạm thời đi tới chỗ ta nghĩ là an toàn rồi đợi là được.”
Lúc này A Cẩn mới hiểu rõ ý của Phó Thời Hàn: “Ta đến và không đến có cái gì khác nhau?”
Thời Hàn mỉm cười lắc đầu: “Vẫn có khác nhau, lúc nào cần muội diễn kịch sẽ dẫn muội theo. Hơn nữa, muội yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn muội chơi chán một vòng mới rời đi, tuyệt đối không để cho muội thất vọng.”
A Cẩn cảm thấy Thời Hàn đúng là một tên lừa bịp. Vừa rồi mới nói là muốn nàng đàng hoàng một chút, chớp mắt cái đã thay đổi lý do thoái thác.
“Chúng ta tổng cộng có mười một ngày, huynh nói chúng ta du ngoạn kiểu gì? Huynh đừng có mà lừa gạt người đàng hoàng nha!”
Thời Hàn tức khắc cười phun: “Trước giờ ta không biết, hóa ra A Cẩn là người đàng hoàng, thất kính thất kính!”