Giang Diệu cùng Đường Anh tiến vào tiền thính, mà chỗ ngồi của nàng và Đường Anh không giống nhau nên chỉ có thể tách ra.
Giang Diệu ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nghe mẫu thân nàng cùng Nhị thẩm thẩm và Tam thẩm thẩm nói chuyện, ngồi cùng bàn của nàng còn có vài vị phu nhân và Bình tân Hầu phủ phu nhân – Chu thị.
Những năm này, Giang Diệu và Hoắc Tuyền qua lại thân thiết, Chu thị cũng rất yêu thích tiểu cô nương Giang Diệu này. Bây giờ Hoắc Tuyền vào cung làm Hoàng hậu, địa vị của Bình tân Hầu phủ tự nhiên cao một đoạn, hiện nay đã có thật nhiều quan to hiển quý tranh nhau bấu víu quan hệ cùng Bình tân Hầu phủ.
Nhưng hôm nay Giang Diệu lại thấy Chu thị mặt mày nghiêm nghị, không giống ngày xưa thấy nàng liền cười tủm tỉm rồi cùng nàng nói chuyện, hỏi thăm việc học tập cực kì là thân thiết.
Tuy rằng đời này nàng không thể trở thành con dâu, nhưng nàng đối với Chu thị vẫn rất kính trọng.
Giang Diệu nhanh chóng mỉm cười chào Chu thị, sau đó nàng liền nhắc đến Hoắc Tuyền:
“… mấy ngày trước đây Tuyền tỷ tỷ có gửi thư cho Diệu Diệu, tỷ ấy bảo mấy ngày nữa sẽ để cho Diệu Diệu vào cung gặp tỷ ấy.
Tuyền tỷ tỷ cũng nói qua với Diệu Diệu rằng những tháng ngày này trải qua ở trong cung rất thoải mái.”
Hiện nay Vệ Bảo Linh chưa tiến cung, toàn bộ hậu cung chỉ có duy nhất một hoàng hậu là Hoắc Tuyền, ngoài chuyện Cảnh Huệ đế chung tình với Vệ Bảo Linh và tâm tính hắn hay do dự thiếu quyết đoán chút thì những vẫn đề khác chắc chắn Cảnh Huệ đế sẽ không bạc đãi Hoắc Tuyền.
Chu thị vừa nghe xong, thoáng giương mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh ngoan ngoãn xinh đẹp, lạnh nhạt nói:
“Bây giờ A Tuyền là Hoàng hậu, hoàng cung chính là nhà của nàng, ở trong nhà của mình tất nhiên phải thoải mái…”
Chu thị nhướn mày, nói tiếp:
“Mấy ngày nay, ta nghe nói Giang tiểu thư chạy đến hoàng cung đúng là chịu khó.”
Giang Diệu và Trưởng công chúa giao rất tốt, tất cả giới quý tộc trong kinh thành đều truyền ra. Lúc trước Giang Diệu ở trong phủ được nuông chiều, trong ngày thường tiếp xúc cũng chỉ có mấy nhà, bây giờ bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở những tiệc tùng của giới quý tộc, được Trưởng công chúa yêu thích không nói, mà ngay cả ngày Đế hậu đại hôn, Trang thái phi cũng đối với Giang Diệu rất là tán thưởng, loại vinh dự này không phải mỗi quý nữ đều có thể có được.
Càng lạ hơn là Chu thị lại kêu nàng là “Giang tiểu thư”?
Trước kia Giang Diệu còn tưởng rằng ngày ấy tâm tình Chu thị không tốt, nhưng bây giờ nghe Chu thị nói chuyện lại mang theo ý châm biếm, đây rõ ràng là đối với nàng có ý không thích.
Giang Diệu nhíu nhíu mày lại, tâm trạng hơi có chút không thoải mái. Lúc trước Chu thị thích nàng, điểm này nàng cảm thụ rất rõ ràng, nhưng hôm nay lại nói nàng chịu khó chạy đến hoàng cung, đây là ý gì?
Cô nương gia không thích hợp xuất đầu lộ diện, Giang Diệu cũng rõ ràng cái đạo lý, nhưng tiến cung bồi Trưởng công chúa lại là chuyện khác.
Đến cùng cũng không thể chất vấn lại trưởng bối, Giang Diệu nhất thời không phát ra lời nào.
Kiều Thị có chút bực bội, ngày xưa thấy Chu thị coi nữ nhi của nàng giống như con gái ruột thịt, mỗi hồi thấy nữ nhi đều thân thiết nhiệt tình, nàng đến nay còn không quên đây.
Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, thành nhạc mẫu của hoàng thượng, liền bắt đầu kiêu ngạo rồi?
Ngày sau nếu nữ nhi gả đến đó, còn không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu uất ức đây???
Nhị thẩm thẩm Phùng thị mím mím môi không lên tiếng, tâm trạng đúng là có chút vui vẻ ngồi xem trò hay.
Mà Tam thẩm thẩm Thích thị này lại vô cùng bảo vệ cháu gái, nàng biết đại tẩu là chủ mẫu nên có mấy lời không thể nói ra, nàng liền hướng về Chu thị nói:
“Diệu Diệu nhà chúng ta cùng với Trưởng công chúa rất là hợp ý, đây cũng không phải là chuyện gì không vẻ vang. Lúc trước Hoàng hậu nương nương chưa lấy chồng thì Diệu Diệu cũng thường thường qua lại cùng nàng, hai người cùng nhau thêu thùa rồi chơi đùa, cảm tình không phải là rất tốt sao?? Khi đó không phải phu nhân cũng thật cao hứng chiêu đãi Diệu Diệu, còn bảo Diệu Diệu thường xuyên đến Hầu phủ để bồi Hoàng hậu nương nương đó sao?”
Chu thị cảm thấy hiện nay Giang Diệu thường thường vào cung bồi Trưởng công chúa có chút không thích hợp, nhưng ngày xưa đúng là nàng cũng cực tán thành Giang Diệu đến chơi cùng nữ nhi của nàng, nếu mà nàng nói tiếp lời Thích thị thì chính là tự đánh mặt của mình.
Chu thị biết vị Tam phu nhân Thích thị của Trấn Quốc Công phủ không những xinh đẹp mà miệng lưỡi cũng rất bén nhọn, nhất thời Chu thị cũng không muốn cùng nàng ấy nói nhiều.
Lại liếc mắt nhìn Giang Diệu. Nói thực sự, nàng xác thực rất yêu thích tiểu cô nương này, cũng rất tình nguyện muốn nàng làm con dâu. Chỉ là — — — nghĩ đến nhi tử của mình bị nàng làm mê mẩn tâm hồn, ngay cả sinh bệnh cũng đều ghi nhớ tên của nàng, nhất thời Chu thị có chút lo lắng.
Nhi tử để tâm là chuyện tốt, dù sao nàng cũng hi vọng nhi tử lấy được người mình thích, nhưng nếu quá si mê một nữ tử thì sẽ không hay. Lại thấy trước khi nữ nhi xuất giá thì nhi tử đột nhiên sinh bệnh, Chu thị liền bắt đầu dao động hôn sự này, đến khi thấy điệu bộ Giang Diệu ngoan ngoãn dịu ngoan lọt vào mắt Trang thái phi, lúc này mới khiến Chu thị càng ngày càng lo lắng.
Tiểu cô nương này, tuyệt đối sẽ không yên phận làm con dâu nàng…
Lấy lòng Trang thái phi như vậy, mà cũng quan hệ mật thiết với Trưởng công chúa, sợ là tiểu cô nương này muốn đem nửa đời sau thắt chặt ở trong hoàng cung.
Mà nữ nhi ngốc kia của nàng, còn thành thật coi ngươi ta thành tỷ muội tốt, cứ vô tư đem Giang Diệu vào trong cung, còn nhỏ tuổi mà dung mạo đã mỹ miều như vậy, khó tránh khỏi hoàng thượng nhìn sẽ không động lòng nha.
Chu thị càng nghĩ càng giận. Lúc trước nàng có bao nhiêu yêu thích đối với tiểu cô nương này, bây giờ thì lại có bấy nhiêu thất vọng.
Nàng không chấp vặt với Thích thị, mà quay sang quán gẫu với Vinh Quốc Công phủ phu nhân cũng đang ngồi ở đây.
Các phu nhân nói chuyện, tất nhiên ba câu đều không rời hài tử của chính mình, bây giờ trưởng nữ xuất giá, trưởng tử đến tuổi làm mai, nên tự nhiên chủ đề đàm luận là trưởng tử Hoắc Nghiễn.
Chu thị cười cười nói:
“Nghiễn Nhi nhà ta xưa nay ánh mắt cao, nên việc hôn nhân này vẫn không có tin tức.”
Vinh Quốc công phu nhân cũng là một người thông minh, hiểu được mấy năm qua Trấn Quốc Công phủ cùng Bình tân Hầu phủ lui tới mật thiết, bọn nhỏ quan hệ lại được, mà trước đây Chu thị rất yêu thích Giang tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, sợ là hai nhà còn muốn kết thân. Nhưng hôm nay thái độ như vậy, có lẽ là người hai nhà đã xảy ra chuyện gì nên không còn muốn kết thân.
Vinh Quốc Công phủ phu nhân nói:
“Lan Nhi nhà ta cũng vậy… đứa nhỏ này, từng việc từng việc đều có chủ ý riêng trong lòng mình.”
Chu thị đối với Lan Nhi trong miệng Vinh Quốc công phu nhân đúng là có ấn tượng, vội nói:
“Vinh Thất tiểu thư đúng là người huệ chất lan tâm…”
Bình tân Hầu phu nhân và Vinh Quốc công phu cùng nhau đàm luận con cái của chính mình, mà hai hài tử đều đến tuổi làm mai, đúng là có ý kết thân rồi. Các phu nhân khác không nhịn được thổn thức một phen, thầm nghĩ: Trước kia còn tưởng rằng
Bình tân Hầu phu nhân coi trọng tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, thì ra người ta căn bản không có ý này.
Kiều Thị nhìn màn này, khuôn mặt tươi cười đã không kìm chế được, tay trong tay áo nắm lại chặt chẽ, quả thực nàng bị Chu thị chọc tức cho hỏng rồi!
Trước kia người hai nhà hòa hòa khí khí như thế, không ngờ đột nhiên nháo thành dáng vẻ này. Trước đó vài ngày Bình tân Hầu còn ám chỉ với bọn họ việc kết thân, bọn họ cân nhắc một phen, cũng cảm thấy hôn sự này không sai, không ngờ Chu thị ở ngay trước mặt nàng lại muốn cùng Vinh Quốc Công phủ kết thân.
Nhà mấy người là cái thá gì! Kiều Thị đau lòng nữ nhi, cũng may còn chưa nói kết thân, nếu mà nói rồi thì chẳng phải càng thêm vướng tay chân.
Chỉ là ——
Kiều Thị liếc mắt nhìn nữ nhi, hiểu được lúc này trong lòng nữ nhi sẽ khó chịu, nhất thời Kiều Thị cũng không dám thật sự cùng Chu thị trở mặt. Dù sao hôm nay là ngày vui của trưởng tử, nàng không muốn gây ra chuyện không vui; hơn nữa nếu như nữ nhi của nàng thật sự yêu thích Hoắc Nghiễn, bây giờ nếu nàng náo loạn vậy ngày sau hai hài tử sẽ càng khó thành đôi.
Giang Diệu ngồi cũng không yên, thấp giọng nói:
“Nương, Nhị thẩm thẩm, Tam thẩm thẩm, Diệu Diệu đi ra ngoài một chút.”
Sau đó nàng hướng về chỗ ngồi của các vị phu nhân khẽ mỉm cười, lễ phép tạ lỗi một phen rồi mới rời chỗ.
Tiểu cô nương tuổi còn trẻ mà lễ nghi đều có thể chu đáo đến thế, mà Hầu phu nhân này lại không nể mặt mũi như vậy, ở đây phần lớn các phu nhân đều là người thông minh, nơi nào không biết hôm nay Chu thị là cố ý nhằm vào tiểu cô nương nhà người ta.
Nhìn tiểu cô nương yên lặng lui ra, các phu nhân càng cảm thấy cử chỉ của Chu thị thật quá đáng. Nhưng dù sao nàng ta cũng là nhạc mẫu của hoàng thượng, ai mà dám nói nàng ta cái gì, dù căm giận bất bình như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vì một tiểu cô nương mà đắc tội Chu thị.
Giang Diệu vừa đi, sắc mặt Chu thị cũng sa sầm lại, cảm thấy lời của mình thật có chút quá đáng. Tuy nhiên nghĩ đến nhi tử và nữ nhi của mình, nàng chỉ có thể nhẫn tâm đối với người bên ngoài.
Nhi tử của nàng rõ ràng ưu tú như vậy, nhưng tiểu cô nương kia cũng không biết đủ, còn muốn cùng nữ nhi của nàng cướp phu quân. Thân phận Hoàng thượng khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn những người trẻ người non dạ này, tiểu cô nương ái mộ hư vinh như thế nên hôm nay nàng muốn làm cho nàng ta hiểu rõ ràng một đạo lý gọi là: “trúc lam múc nước công dã tràng”.
Để xem sau này nàng ta còn có thể tìm được phu quân ưu tú như con trai của nàng hay không!
。・°°・(>_<)・°°・。
Đi tới bên ngoài, Bảo Cân và Bảo Lục cũng tức giận không chịu được. Bảo Lục viền mắt đều đỏ, nói:
“Bình tân Hầu phu nhân sao có thể như vậy? Ngày xưa tiểu thư và Hoắc tiểu thư quan hệ thật tốt, mỗi lần tiểu thư đến Bình tân Hầu phủ, không phải phu nhân đều rất nhiệt tình hay sao sao? Làm sao hôm nay…”
Hôm nay Chu thị xác thực khiến trong lòng Giang Diệu có chút khó chịu. Trước mặt nhiều người như vậy mà lại tỏ thái độ thế kia, Giang Diệu sao có thể bị loại oan ức như này?
Có điều như vậy cũng càng tốt, nàng cũng ít đi mấy phần áy náy. Chu thị không thích nàng, Hoắc Tuyền lại vào cung, ngày sau nàng cũng sẽ không đi Bình tân Hầu phủ.
Ở trong vườn hoa yên tĩnh tản bộ một chút, Giang Diệu cảm giác trong lòng mình thoải mái hơn nhiều, nhưng nàng cũng không muốn trở lại.
Đúng lúc này Bảo Lục nhỏ giọng ở bên tai nàng nói:
“Tiểu thư nhìn kìa…”
Theo ánh mắt Bảo Lục nhìn sang bên kia, Giang Diệu liền thấy một nam nhân đang đứng dưới tán cây, làm nàng không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
Hắn ngoắc ngoắc tay, ý gọi nàng lại gần, Giang Diệu hướng về chung quanh nhìn nhìn, lúc này mới vui vẻ chạy tới, hỏi:
“Sao chàng lại ở chỗ này?”
Hắn không phải là nên ngồi cùng cha nàng và các ca ca tán gẫu hay sao?
Lục Lưu vừa muốn mở miệng, lại thấy viền mắt tiểu cô nương có chút hồng hồng, vội vàng giơ tay vuốt ve mặt nàng, hỏi:
“Đã khóc?”
Thực sự là không khóc, có điều oan ức vẫn có một ít. Không ngờ ánh mắt Lục Lưu lại sắc bén như vậy. Nàng cũng không gạt hắn, mím mím môi nói:
“Chỉ là nghe được mấy câu không thoải mái… mà thực ra cũng chẳng có gì.”
Nàng nói xong, liền bị nam nhân kéo đến bên trong rừng cây.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, ngọt ngào nói:
“Hôm nay chàng có thể đến đây, ta rất vui vẻ.”
Lục Lưu cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu cọ cọ vào cái trán của nàng.
Tâm tình Giang Diệu tốt, liền từ trong lòng móc ra kẹo cưới được bọc khăn cẩn thận, chọn một khối bánh hoa quế óng ánh nhất, nhấc đến bên môi Lục Lưu bên, nói:
“Đây là khen thưởng.”
Lục Lưu mỉm cười ăn bánh hoa quế mà nàng bón cho hắn, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ửng đỏ của nàng, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, thanh âm ôn nhu nói:
“Mấy ngày nữa, Bản vương cũng đưa nàng một món lễ vật.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Có Lục Lưu động viên, tâm trạng Giang Diệu tự nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Kiều Thị bên này là càng nghĩ càng thấy giận.
Giang Chính Mậu thấy thê tử rời chỗ, hắn cũng nhanh chóng vào nhà theo thê tử. Mới vừa vào cửa, liền nghe thấy âm thanh thê tử buồn bực ở bên trong phòng. Hôm nay là ngày vui như vậy, mấy ngày trước đây thê tử đã bắt đầu vui mừng, làm sao vào lúc này lại tức giận như vậy rồi.
Hắn vội vội vàng vàng đi vào thì thấy hai nha hoàn bên cạnh thê tử đang nhìn nhau, dáng vẻ đến là luống cuống.
Hắn phất tay một cái, ra hiệu nha hoàn lui xuống, lúc này mới đi tới bên cạnh thê tử, ôn nhu hỏi:
“Đang yên đang lành, là ai chọc giận nàng?”
Nói xong, Giang Chính Mậu vươn tay nâng cằm thê tử để nàng ngẩng mặt lên, thấy viền mắt thê tử hồng hồng, tâm hắn “lộp độp” một tiếng, thầm nghĩ: còn bị tức giận thành dáng vẻ này. Giang Chính Mậu là người sủng thê, sao có thể chấp nhận được thê tử bị chọc cho tức giận như thế chứ, hắn vội hỏi:
“Đến tột cùng là có chuyện gì?”
Việc quan hệ đến chuyện đại sự cả đời của nữ nhi, nên Kiều Thị đem sự tình đầu đuôi nói hết cho Giang Chính Mậu, cuối cùng mới buồn phiền nói:
“… Lúc trước thiếp thân còn cảm thấy, nếu là Diệu Diệu chúng ta gả đi thì bà mẹ chồng này cũng là người hiểu lí lẽ, khi nữ nhi về làm dâu cũng sẽ không chịu oan ức. Nhưng hôm nay chàng nói xem… mấy lời kia của Chu thị có đáng giận không? Có Lan Nhu Huệ đã là một bà thông gia khó dây vào, còn Chu thị là cái thá gì!”
Kiều Thị càng nói càng tức, âm thanh đều mang theo vài phần nức nở.
Lan Nhu Huệ chính là Khánh Quốc công phủ phu nhân – Lan thị, cũng là mẫu thân Lương Thanh Huyên, ngày sau sẽ là nhạc mẫu của Giang Thừa Ngạn.
Hôm nay con trưởng đích tôn của nàng kết hôn, Lan thị không tới, đã cực không nể mặt mũi rồi, nhưng Kiều Thị thấy Khánh Quốc Công gia rất nể tình, Lương Thức và Lương Thanh Huyên cũng là vãn bối cực hiểu chuyện nên mới khiến trong lòng Kiều Thị dễ chịu chút. Đến cùng là nhi tử bọn họ muốn kết hôn với nữ nhi của người ta nên tư thái của nhà gái kiêu ngạo chút thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng cử chỉ hôm nay của Chu thị, quả thực là quá đáng đến cực điểm!
Giang Chính Mậu cũng là ngoài ý muốn, nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn vốn tưởng rằng Chu thị là người rộng lượng, hòa hợp, không ngờ hôm nay lại quá đáng như thế.
Bởi vậy, Giang Chính Mậu tuy rằng vừa ý Hoắc Nghiễn nhưng bây giờ hắn cũng cảm thấy việc hôn nhân này của nữ nhi cần phải suy nghĩ một phen.
Hắn ôm thê tử vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng, động viên:
“Được rồi, đừng nóng giận, nếu để Nhượng Nhi nhìn thấy sẽ lại suy nghĩ lung tung. Nếu Bình tân Hầu phủ bọn họ ghét bỏ nữ nhi nhà chúng ta như thế, vậy chúng ta hà tất phải miễn cưỡng muốn kết thành mối duyên này. Diệu Diệu tốt như vậy, nàng còn lo lắng tìm không được nhà chồng càng tốt hơn sao?”
“Nhưng mà—— ”
Kiều Thị là người từng trải, hiểu được cô nương gia trong lòng rung động thì khó có thể chấp nhận nổi chuyện này, nếu vào lúc này nàng mà nói không để cho nữ nhi gả cho Hoắc Nghiễn, vậy thì trong lòng nữ nhi sẽ khổ sở. Nghĩ như vậy, Kiều thị cảm thấy mình quá mức may mắn, mẹ chồng nàng là biểu dì đã nhìn thấy nàng từ nhỏ đến lúc lớn lên, ngoại trừ mới đầu có chút bất mãn về ngoại hình của nàng thì sau khi nàng sinh ba nhi tử, đúng là nửa điểm oan ức nàng cũng không bị.
Kiều Thị ngẩng đầu lên nói:
“… Thiếp thân suy nghĩ một chút, tóm lại chuyện đại sự cả đời của Diệu Diệu chúng ta là quan trọng nhất. Nhưng thiếp thân lại lo lắng, tính tình Chu thị như vậy, cho dù ngày sau Diệu Diệu thuận thuận lợi lợi gả đi, sợ là cũng phải nếm mùi khổ sở.”
Giang Chính Mậu nói:
“Diệu Diệu là đứa bé hiểu chuyện, hôm nay cũng đã bị oan ức, buổi tối nàng qua nói chuyện với Diệu Diệu đi, sau đó hỏi qua ý của Diệu Diệu một chút.”
Kiều Thị gật đầu, gọi nha hoàn lại đây, một lần nữa trang điểm lại rồi liền trở về chỗ ngồi.
。・°°・(>_<)・°°・。
Sắc trời đã tối, nhưng Trấn Quốc Công phủ vẫn là phi thường náo nhiệt.
Giang Thừa Nhượng mặc đại hồng hỉ bị liên tục mời uống rượu, uống đến nỗi gương mặt tuấn tú đỏ chót, dáng dấp say khướt, hắn vội vàng lắc đầu nói:
“Ta không uống được nữa rồi… tha ta thôi.”
Hôm nay là ngày vui như vậy, làm sao có thể dễ dàng thả tân lang đi vào động phòng? Đương nhiên phải cố gắng nháo một phen mới được. Có điều Giang Thừa Ngạn nghĩ đến ngày sau chính mình thành thân, có thể cũng bị nháo một trận như này, hắn liền sớm chuẩn bị, nghĩa khí giúp đại ca mình chặn tửu.
Giang Chính Mậu thì vẫn đang uống rượu cùng Tuyên Vương, nhất thời lông mày hắn càng ngày càng nhíu vào mấy phần rồi. Hắn còn tưởng rằng Tuyên Vương chỉ là rảnh rỗi lại đây, nhưng hôm nay lại ngồi lâu như vậy…
Giang Chính Mậu cũng biết, mấy ngày gần đây Tuyên Vương thật sự bận rộn, với Tuyên Vương mà nói thì trưởng tử của hắn kết hôn, Tuyên Vương có thể dự tiệc đã là nể tình rồi, bây giờ…
Đây cũng là quá nể tình đi!
Giang Chính Mậu thở dài, nâng chén uống liền một hơi, tâm nghĩ mãi không ra nên cũng không để ý nữa.
Ánh mắt Lục Lưu nhanh chóng nhìn sang.
Giang Chính Mậu khẽ vuốt cằm, nói:
“Vương gia bận rộn như vậy, hôm nay có thể dự tiệc mừng của khuyển tử, đúng là rồng đến nhà tôm.”
Thái độ Lục Lưu ôn hòa nói:
“Quốc công gia khách khí rồi.”
Đến cùng là ai khách khí, hắn sao có thể không rõ ràng? Giang Chính Mậu đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, nhìn cách đó không xa có đồng liêu đến ăn cưới phải đi, hắn liền chắp lễ nói:
“Vương gia, xin thất lễ.”
Nói xong, Giang Chính Mậu liền đi qua bên kia tiễn khách.
Khách nhân đang rời đi chính là Đường phủ Đường Thanh Hồng và thê tử Tôn thị, còn có cả nữ nhi Đường Anh.
Giang Chính Mậu tự mình tiễn cả nhà bọn họ xuất môn.
Lên xe ngựa, Đường Anh quay về Tôn thị nói:
“Nương, Giang bá bá này thật là khách khí.”
Mới tới kinh thành, Tôn thị cũng đã mang theo Đường Anh đi qua mấy gia đình để chào hỏi, nhưng bọn họ từng người, từng người đều mắt cao hơn đầu, chỉ có Trấn Quốc Công phủ này là gia đình giàu có chân chính nhưng mỗi một người đều giáo dưỡng vô cùng tốt. Ngay cả chủ nhân một gia đình là Trấn Quốc công, gặp bọn họ cũng khiêm tốn rất nhiều.
Tôn thị cũng gật gù. Trấn Quốc Công phủ cùng Đường gia bọn họ không có quan hệ thân thích, có điều đời trước Lão thái gia đối với Lão quốc công gia từng có một chút ân tình, bây giờ bọn họ còn có thể ghi nhớ, đúng là khiến Tôn thị nể phục.
Tôn thị xem xét bộ đồ mới xinh đẹp của nữ nhi, vươn tay sờ soạng một cái, nói:
“Quần áo này vật liệu thật là tốt, ngày mai nương đi hỏi một chút xem xiêm y này là chỗ nào làm, để đi mua một bộ mới đưa cho người ta.”
Đôi mắt của Đường Anh to tròn, sáng ngời, nói:
“Mới đầu nữ nhi cũng nghĩ như vậy. Có điều Giang muội muội đối với nữ nhi rất là khách khí, nói xiêm y này lễ gặp mặt cho nữ nhi. Nếu nữ nhi lại mua một bộ trả lại nàng, sợ là có vẻ hơi xa lánh. Sinh nhật Giang muội muội là vào tháng tám, vậy tới sinh nhật nàng thì chúng ta chọn lễ vật quý giá một chút… Nương, người cảm thấy thế nào?”
Tôn thị không nghĩ nữ nhi lại chu đáo như thế, nàng liền gật đầu, nói:
“Được, vậy thì theo ý con đi.”
Đường Anh cười cười, vươn người nằm nhoài ra cửa sổ của xe ngựa, nhìn cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt, hômg nay kết giao được bằng hữu làm nàng cảm thấy thì ra sống ngay dưới chân thiên tử vẫn là rất tốt.