Mẫu thân của Giang Diệu – Kiều Thị cùng mẫu thân của Lương Thanh Huyên – Lan thị là biểu tỷ muội, từ nhỏ hai người này đã như mũi nhọn với đao sắc, suốt ngày đấu đá nhau.
Mà Lan thị gả vào Khánh Quốc Công phủ hơn mười năm, dưới gối chỉ có một nữ nhi là Lương Thanh Huyên, còn đại ca trong miệng Lương Thanh Huyên chính là Lương Thức – nhi tử của chi thứ hai, năm ngoái mới được Lan thị nhận làm con thừa tự.
Lương Thức đang theo học ở Thanh Vân thư viện, đây là thư viện chất lượng số một, số hai của kinh thành, cùng sánh với Thanh Vân thư viện cũng chỉ có Tung Sơn thư viện mà ba ca ca của Giang Diệu đang theo học.
Giang Diệu biết Lương Thanh Huyên là người băng tuyết thông tuệ, lên trên xe ngựa, nàng liền cảm kích nói:
“Cảm ơn Huyên biểu tỷ.”
Khí chất Lương Thanh Huyên thanh lệ, khuôn mặt đẹp đẽ, dung mạo so với mẫu thân Lan thị của nàng còn muốn xuất sắc hơn. Mà tính tình của Lương Thanh Huyên cũng ôn nhu uyển chuyển, đoan trang hiền thục, không chút nào xảo quyệt hay cay nghiệt như Lan thị. Có thể dưỡng ra một nữ nhi ưu tú như Lương Thanh Huyên, Lan thị này cũng thật tài tình.
Lương Thanh Huyên và Giang Diệu cũng chỉ gặp nhau một lần lúc sau tết, còn trong ngày thường thì cực ít giao thiệp với nhau.
Hiện nay nhìn vị tiểu biểu muội xinh đẹp trước mặt, Lương Thanh Huyên mỉm cười nói:
“Diệu Diệu không cần khách khí với tỷ như vậy. Vị Phùng công tử kia, nhìn cũng không phải là người lương thiện, Diệu Diệu ngày sau cách hắn xa một chút…”
Có lẽ là cảm giác lời này của mình nói ra có chút đột ngột, nàng lúng túng cười cười, nói tiếp:
“Diệu Diệu sẽ không cảm thấy tỷ quản việc không đâu chứ?”
“Hai chúng ta tuy rằng ít gặp mặt, nhưng cũng là biểu tỷ muội, Huyên biểu tỷ là vì Diệu Diệu mà suy nghĩ. Có điều… Phùng Ngọc Tuyền này quả thực chán ghét, Huyên biểu tỷ cũng đã từng nghe nói về hắn sao?”
Lương Thanh Huyên gật đầu:
“Lúc trước tỷ có nghe nói qua một ít chuyện của hắn, đều là những chuyện không mấy hay ho.”
Lời này của Huyên biểu tỷ là thật, những chuyện liên quan đến Phùng Ngọc Tuyền đều là việc phong lưu, xác thực không thích hợp cho các cô nương như nàng hỏi thăm.
Đời trước, nàng rất có hảo cảm đối với Huyên biểu tỷ luôn si luyến Nhị ca, nhưng đời này Nhị ca nàng đã được định thân với Tiết biểu tỷ….
Huyên biểu tỷ và Tiết biểu tỷ… tóm lại là nàng sẽ đứng về phía Tiết biểu tỷ, mà trong lòng Nhị ca nàng cũng là Tiết biểu tỷ, nên nàng càng không tiện nhúng tay vào cái gì.
Giang Diệu cùng Lương Thanh Huyên hàn huyên một hồi, rất nhanh đã đến bên ngoài Trấn Quốc Công phủ.
Vì Lương Thanh Huyên muốn đi Thanh Vân thư viện tìm đại ca Lương Thức nên Giang Diệu cũng không mời biểu tỷ vào phủ chơi.
Giang Diệu mới vừa xuống xe ngựa, liền nghe được một trận tiếng vó ngực lộc cộc, lộc cộc.
Công tử trẻ tuổi đang ngồi trên lưng ngựa mặc một thân trường bào màu thiên thanh, mặt mày vui vẻ, tinh thần phấn chấn, mới từ Tung Sơn thư viện trở về.
Giang Diệu liếc mắt nhìn, cười đến vui vẻ, hô:
“Tam ca.”
Trong ba huynh đệ, mỗi lần học xong trở về phủ sớm nhất chính là Giang Thừa Ngạn.
Giang Thừa Ngạn từ trên ngựa xuống, đi tới bên cạnh xe ngựa, nhìn muội muội, lại liếc mắt nhìn Lương Thanh Huyên bên cạnh, gật đầu cười:
“Huyên biểu muội.”
Lương Thanh Huyên cũng gọi một tiếng “Tam biểu ca”.
Cô nương mười bốn tuổi mỹ mạo mềm mại, uyển chuyển thanh nhã, giống như đoá lan lẳng lặng nở giữa thanh cốc, đúng là khiến người đầu óc chậm chạp như Giang Thừa Ngạn cũng phải nhìn nhiều mấy lần.
Chỉ là Lương Thanh Huyên da mặt mỏng, nhìn Giang Thừa Ngạn tuấn lãng như ánh mặt trời mặt, lỗ tai thoáng nóng lên, chào hỏi xong liền xoay người lên xe ngựa.
Lương Thanh Huyên lên xe ngựa, nha hoàn Bích Y bên cạnh mới nhỏ giọng hưng phấn nói:
“Đại tiểu thư, vị Giang Tam công tử này thật là tuấn nha, so với đại thiếu gia nhà chúng ta còn muốn tuấn mỹ hơn, cười lên thật là đẹp mắt.”
Nghĩ đến nam tử vừa nãy khuôn mặt tuấn lãng vui vẻ, hai tay Lương Thanh Huyên đặt ở trên đầu gối bất giác nắm chặt lại.
Mặt mày Lương Thanh Huyên mỉm cười, liếc mắt hướng về phía nha hoàn nhà mình, ra hiệu không cho nàng ấy lại nói.
Ngoài cửa lớn đầu, Giang Diệu thấy Tam ca sững sờ nhìn ngây ngốc theo xe ngựa Khánh Quốc Công phủ đang rời đi, nàng mới nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tam ca đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta đi vào thôi.”
Tam ca này của nàng, tính tình có chút trẻ con, nàng còn chưa thấy hắn có hảo cảm với cô nương nào cả. Nhưng hôm nay nhìn Tam ca… hình như có cái gì đó không đúng.
Nàng nghĩ dung mạo Lương Thanh Huyên xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, lại nghĩ tới đời trước, dung nhan tỷ ấy tiều tụy, thoi thóp nói với nàng, tỷ ấy chưa từng hối hận vì yêu thích Nhị ca nàng…
Lương Thanh Huyên rất tốt, nhưng nếu người trong lòng tỷ ấy yêu thích là Nhị ca nàng thì nàng không thể trơ mắt nhìn Tam ca đối với tỷ ấy động tâm.
Nhưng nếu đời này cùng với đời trước không giống nhau thì sao? Nếu Lương Thanh Huyên cũng có thể yêu thích Tam ca, vậy thì đây không phải là đại hoan hỉ sao.
Mà hiện tại, thê tử đời trước của Tam ca còn chưa có xuất hiện, phải đến hôn lễ của Đại ca nàng thì nàng ấy cùng Tam ca mới gặp mặt….
Giang Thừa Ngạn cũng có chút không được tự nhiên, hắn cười cười gãi mặt, nói tránh đi:
“Diệu Diệu, sao hôm nay muội lại đi cùng Huyên biểu muội, không phải là muội tiến cung bồi trưởng công chúa sao?”
Nói xong, Giang Thừa Ngạn liền cùng muội muội đi vào phủ.
Giang Diệu đem chuyện đã xảy ra giải thích một phen. Giang Thừa Ngạn vừa nghe đến ba chữ Phùng Ngọc Tuyền,
nhất thời căm tức, khoanh tay nói:
“Tên kia lại dám quấn quít lấy muội. Muội yên tâm, ngày mai ta liền đi hảo hảo dạy dỗ hắn một chút, để xem hắn còn dám xuất hiện ở trước mặt muội không.”
Mới đầu Giang Diệu còn nể mặt mũi Phùng thị, nhưng hôm nay Phùng Ngọc Tuyền thật có chút quá đáng. Vừa nãy là do hắn quấy nhiễu nàng nên nàng tất nhiên cũng không khách khí.
Giang Diệu cảm thấy mình xác thực như bà hoàng, trong nhà có ba ca ca làm chỗ dựa cho nàng, vào trong hoàng cung thì có Lục Lưu che chở nàng. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ sợ trong kinh thành này nàng cứ việc nghênh ngang mà đi.
Có điều Giang Diệu không phải người được nuông chiều mà có cử chỉ ương ngạnh kiêu ngạo, chỉ là trong đầu nàng nghĩ thấy vui vẻ mà thôi.
Giang Diệu lo lắng Tam ca nàng sẽ thích Lương Thanh Huyên, nhưng sau đó nàng cũng không thấy Tam ca nhắc đến Lương Thanh Huyên nên có lẽ Tam ca chỉ là nhất thời có hảo cảm, ngủ một giấc dậy, ngày mai liền quên.
。・°°・(>_<)・°°・。
Sau khi vụ đánh nhau kia xảy ra, Kiều Nguyên Bảo không cần phải tiến cung làm thư đồng cho Thuỵ Vương.
Mấy ngay nay, Thái hậu lại đang giúp Thuỵ Vương tuyển mấy thư đồng mới.
Chuyện như này cũng không phải lần đầu, nên Kiều Nguyên Bảo bị Thuỵ Vương bắt nạt nên trở về phủ cũng có gì quá ngạc nhiên.
Dù sao nhìn Kiều Nguyên Bảo dễ ức hiếp, có thể ở bên người Thụy Vương một tháng, đã xem như là làm khó hắn rồi.
Lúc này Thái hậu lại tự mình chọn cho Thụy Vương mấy thư đồng, nghĩ ra mấy người để Thụy Vương tự chọn, vậy mà Thụy Vương lại bĩu môi, bất mãn nói:
“Ta không muốn.”
Ngày hôm đó, Giang Diệu từ Ngọc Minh cung của Trưởng công chúa đi ra. Trưởng công chúa hôm nay vui vẻ, còn cố ý đưa cho nàng một chậu ngọc lan.
Đi tới hành lang, Giang Diệu bỗng nhiên ngừng bước chân, xoay người nhìn phía rừng cây cách đó không xa, nói:
“Ai?”
Giang Diệu đến gần vài bước, lại hỏi:
“Ai ở nơi đó?”
Rừng cây xanh mượt vang lên tiếng rì rào của gió thổi, rồi đi ra từ phía sau rừng cây là một tiểu thiếu niên trắng trẻo.
Tiểu thiếu niên mặc một thân cẩm bào sắc đỏ tía, gương mặt tuấn tú trẻ con hoàn toàn không còn vẻ bá đạo như thường ngày, mà nhìn hắn có chút ngượng ngùng, hai tay cũng quấn quít lại với nhau.
Giang Diệu ngẩn ra, không nghĩ tới tiểu Ma vương này lại đi theo nàng. Giang Diệu cho rằng, lần trước hắn bị Lục Lưu đánh nên có thể lần này hắn tìm nàng tính sổ, đến khi nàng đang chuẩn bị hành lễ thì đã thấy Thụy Vương chạy tới, lôi kéo ống tay áo của nàng nói:
“Tỷ tỷ, ta có thể thương lượng với tỷ một chuyện không?”
Tỷ tỷ?
Danh xưng này, Giang Diệu nơi nào dám nhận? Có thể thấy được cử chỉ của Thụy Vương có chút quái dị, Giang Diệu không biết được trong hồ lô của tiểu Ma vương bán thuốc gì, cẩn thận từng li từng tí một ứng phó nói:
“Vương gia có chuyện gì dặn dò sao?”
Gò má Thụy Vương trắng nõn, mặt mày mềm mại, là một tiểu thiếu niên thanh tú, nếu trong ngày thường không quá mức ngang ngược ngông cuồng thì sợ là khiến người ta nhìn liền yêu thích.
Thái độ cùa Thụy Vương thay đổi khác với ngày xưa hoàn toàn, ngoan ngoãn lẩm bẩm nói:
“Chuyện lần trước là ta không đúng, đường ca cũng đã giáo huấn ta …”
Nghĩ tới ngày đó đường ca ra tay đến tàn nhẫn, Thụy Vương bi giờ nhớ tới cũng đều cảm thấy sợ. Hắn ngước mắt nhìn tỷ tỷ trước mắt, nói:
“Ngươi là biểu tỷ của tên mập kia…. A, không phải, không phải tên mập….. là biểu tỷ của Kiều Nguyên Bảo, vậy ngươi có thể nói với hắn một chút, để hắn tiến cung cùng ta đọc sách không?”
Như là rất hi vọng Giang Diệu đáp ứng, Thụy Vương vẻ mặt thành thật bảo đảm nói:
“Ta nhất định sẽ không bắt nạt hắn, có được hay không?”
Nói thật, vẻ mặt Thụy Vương quá mức vô hại, nếu không phải Giang Diệu đã nhìn thấy hắn bắt nạt mập biểu đệ thì nàng vẫn nghĩ hắn là một tiểu thiếu niên ngoan ngoãn. Chỉ là — — — nghĩ tới ngày đó tiểu Ma vương hung hăng kiêu ngạo, Giang Diệu không chút dao động, thái độ kiên định lắc lắc đầu.
Thụy Vương mím môi, vẻ mặt có chút oan ức, ngước đôi mắt to đầy nước lên, nhăn nhó nói:
“Kỳ thực, ta rất yêu thích cùng Kiều Nguyên Bảo chơi đùa…”
Lời này của Thụy Vương ý tứ chính là — bởi vì hắn thích cùng Kiều Nguyên Bảo chơi đùa nên mới thường thường bắt nạt, đùa cợt Kiều Nguyên Bảo
Giang Diệu đã hiểu được lời nói này.
Tiểu hài tử mà, tâm tư như vậy cũng rất bình thường. Hơn nữa Kiều Nguyên Bảo lại vốn đáng yêu.
Tiểu cô nương hay nhẹ dạ một chút, hiện nay Thụy Vương đẹp đẽ này lại ngoan ngoãn khéo léo cùng nàng nói chuyện, đã khiến thái độ của Giang Diệu đối với hắn thay đổi không ít. Giang Diệu châm chước một lúc, nói:
“Vương gia thích cùng Nguyên Bảo chơi đùa, đây là phúc khí của Nguyên Bảo. Chỉ là Nguyên Bảo nhát gan, sợ rằng trong cung này không thích hợp với hắn…”
Thụy Vương tràn đầy tự tin nói:
“Tỷ tỷ yên tâm, có Bản vương ở đây, sẽ không để cho người khác bắt nạt Kiều mập mạp.”
Giang Diệu khẽ mỉm cười, nói:
“Ta tất nhiên tin tưởng Vương gia. Có điều, nếu Vương gia thật sự muốn Nguyên Bảo làm bằng hữu thì Vương gia nên tự mình đi nói với hắn, đúng hay không?”
Những chuyện này cùng nàng nói cũng vô dụng nha. Nàng thấy tiểu thiếu niên trước mắt lộ ra vẻ thất vọng, vội nói:
“Nếu không thì như vậy đi, ngày mai ta đi một chuyến đến Kiều phủ nói chuyện cùng Nguyên Bảo một chút, xem ý của hắn như nào.”
Thụy Vương đơn thuần, đại để bởi vì ít có người quản giáo hắn nên tính tình so với con cháu quý tộc cùng tuổi càng hoạt bát hơn. Hắn ồn ào muốn lôi kéo Giang Diệu đi Quảng Lăng cung chơi đùa.
Dù Giang Diệu nói phải nhanh chóng xuất cung thì dáng vẻ hắn cũng là ân cần. Tiểu thiếu niên quá nhiệt tình, Giang Diệu từ chối không nổi. Có điều bởi vì nhìn thấy được một mặt ngây thơ đơn thuần của hắn nên nhìn Thuỵ Vương trước mắt này nàng còn rất yêu thích.
Đi được một đoạn đường, liền nghe được phía sau có người gọi một tiếng
“Đôn nhi”.
Giang Diệu nghe thấy âm thanh của người kia, khóe miệng không nhịn được cong cong, nghiêng đầu nhìn hắn, quả thực thấy hắn ăn mặc một thân cẩm bào, chi lan ngọc thụ đứng ở nơi đó.
Thụy Vương nhìn thấy Lục Lưu, cũng không có đi qua, chỉ mở miệng nói:
“Đường ca, Đôn nhi muốn cùng Giang tỷ tỷ chơi đùa.”
Lúc trước còn húc ngã người ta, vậy mà vào lúc này lại thích cùng người ta chơi đùa rồi.
Lục Lưu chậm rãi đi qua, thấy Thụy Vương một thân một mình, liền biết hắn lại lén lút chạy ra ngoài. Hắn quay đầu hướng về Lục Hà phía sau nói:
“Đưa Thụy Vương trở về.”
Thụy Vương bĩu môi, vẻ mặt quật cường nói:
“Không muốn!”
Mặt Lục Lưu không hề cảm xúc, ngữ khí thản nhiên nói:
“Nghe hoàng thượng nói, mấy ngày nay bài tập của đệ đều hoàn thành không đúng hạn, lại còn chống đối tiên sinh. Vậy tháng sau ta liền nói cùng Thái hậu sẽ không dẫn đệ đi Tung sơn thư viện xem thi đấu đá cầu.”
Tuy rằng Thụy Vương hoành hành bá đạo ở trong cung, tất cả mọi người đều nghe theo hắn, duy chỉ có một điểm hắn không được như ý —— đó là không thể thường thường xuất cung.
Ngay cả Cảnh Huệ đế, thân là ngôi cửu ngũ chí tôn, cũng ít khi nhàn hạ để xuất cung.
Việc xuất cung, Thái hậu quản rất nghiêm, Thụy Vương tự nhiên chỉ có thể đem hi vọng ký gửi ở trên người Lục Lưu. Mà Lục Lưu lại từng dẫn hắn đi ra ngoài vài lần, nên Thụy Vương đối với vị đường ca Lục Lưu này càng ngày càng tôn trọng.
Tháng sau Tung Sơn thư viện tổ chức thi đấu đá cầu, Thụy Vương đã sớm ồn ào muốn đến xem, tuy rằng trong cung nhóm công công và cung tỳ cũng nỗ lực học tập đá cầu để đấu cho hắn xem, nhưng chung quy không sánh được với những trận đấu đặc sắc của các thiếu niên hăng hái bên trong thư viện kia.
Thụy Vương là người thông minh, vừa nghe lời này, liền mím mím môi, ngoan ngoãn thỏa hiệp nói:
“Thôi được rồi…”
Hắn lưu luyến không rời nhìn Giang Diệu, hướng về phía nàng trừng mắt nhìn:
“Giang tỷ tỷ đáp ứng chuyện của Đôn nhi thì nhất định phải làm nha.”
Đương nhiên.
Giang Diệu cười cười, bảo đảm nói:
“Vương gia yên tâm.”
Tiểu thiếu niên lộ ra nụ cười thỏa mãn, theo Lục Hà đi về hướng Quảng Lăng cung.
Sau đó Giang Diệu thoáng giương mắt nhìn liền đụng vào ánh mắt ôn hoà của nam nhân trước mặt.
Giang Diệu được Lục Lưu mang tới Thiên điện. Tuy nói mấy ngày này nàng thường thường tiến cung bồi Trưởng công chúa, Lục Lưu cũng thường xuyên ở trong cung, nhưng nàng cùng Lục Lưu đúng là không làm sao vô tình gặp được nhau.
Hiện nay nàng thấy hắn nhàn nhã giúp nàng rót trà, nàng mới đi tới, phá phong cảnh nói:
“Diệu Diệu phải trở về.”
Lục Lưu có chút bất mãn, gương mặt trầm xuống.
Giang Diệu cười cười, vươn tay vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng nói:
“Nếu trở về muộn, cha mẹ ta sẽ lo lắng.”
Lục Lưu mặc kệ, nắm lấy tay nàng, hỏi:
“Vừa nãy Đôn nhi cùng nàng nói cái gì?”
Giang Diệu đúng là không giấu hắn, nói:
“Thụy Vương nói hắn rất yêu thích Nguyên Bảo, hi vọng Nguyên Bảo có thể tiếp tục vào cung làm thư đồng của hắn. Mà chuyện này Diệu Diệu không có cách nào đáp ứng, phải hỏi ý tứ của Nguyên Bảo.”
Có điều Giang Diệu nghĩ mập biểu đệ chán ghét Thụy Vương như thế, khẳng định là sẽ không đáp ứng. Ngược lại nàng truyền lời lại là được rồi, còn hai người có thể thành hay không thành bạn tốt thì chuyện này nàng không có thể quản được.
Giang Diệu lại nói:
“Thụy Vương rất nghe chàng?”
Theo lý thuyết, thân phận Thụy Vương so với Lục Lưu cao quý hơn chút, nhưng hai người bọn họ lại không giống như đường đệ với đường ca bình thường, đúng là có chút hiếm có nha!
Lục Lưu vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, nói:
“Ta đã cứu mạng hắn, sau đó tiểu tử này tự nhiên có chút kính trọng với ta.”
Dòng dõi Hoàng thất cũng không đơn thuần chỉ có một người là Thụy Vương nhưng Lục Lưu lại nguyện ý cứu Thụy Vương, trong này tất nhiên là có nguyên nhân.
Giang Diệu biết được mẹ đẻ Thụy Vương cũng vì khó sinh mà chết và Lục Lưu cũng vậy. Nói cho cùng, hắn nhìn không có tình người, kỳ thực vẫn là tồn tại lòng thương hại. Nghĩ như vậy, Giang Diệu đúng là có chút đau lòng vì nam nhân này.
Đời trước nàng mặc dù mệnh ngắn, nhưng cũng được mọi người trong nhà nuông chiều mà lớn lên.
Nhưng hắn và nàng không giống nhau, toàn bộ Tuyên Vương phủ, không có một ai có thể thực tâm thương yêu hắn ngoại trừ Lão Vương phi đã mất.
Giang Diệu nắm lấy tay Lục Lưu, đem mặt của mình kề sát trên mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ mấy lần, thấy hắn hơi kinh ngạc vì nàng đột nhiên có cử chỉ thân mật, mặt Giang Diệu nóng bỏng, nhưng không có buông ra.
Nàng chớp chớp mắt, nói:
“Lục Lưu, chàng chờ ta một chút… Hãy chờ ta một chút.”
Nàng mặc dù có chút yêu thích hắn, nhưng chuyện cả đời, nàng thế nào cũng phải suy nghĩ thật kỹ, nam nhân này đã luôn cô độc, nàng muốn bản thân mình sẽ tự nguyện vì hắn mà sưởi ấm, nên mong hắn hãy đợi nàng toàn tâm toàn ý!
Sau đó nàng ngẩng mặt kên nhìn hắn, nở nụ cười phóng khoáng nói:
“Ngày hôm nay cho chàng hôn ta hai cái.”
Lục Lưu nơi nào không biết trong lòng tiểu cô nương đang suy nghĩ gì. Hắn đem người ôm vào trong lồng ngực, cằm chống ở đỉnh đầu nàng, cọ cọ mấy lần, nói:
“Bản vương chỉ muốn gặp nàng, hôm nay liền không chiếm tiện nghi của nàng.”
Nam nhân này đúng là đáng đánh… Giang Diệu vừa thẹn vừa giận, trong lòng âm thầm quyết định, lần tới nếu hắn lại muốn hôn nàng, nàng nhất định không cho hắn hôn.