Trần Ngưng Kiều mới vừa được tắm nước nóng, vào lúc này đang nằm trên giường gỗ lê đắp chăn kín mít.
Chăn đệm đỏ tươi càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, nhưng dáng vẻ ấy so với lúc vừa được cứu từ dưới hồ lên thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Thời điểm Giang Diệu đi vào, ở bên trong điện đã có một vài nhóm tiểu cô nương đã đến, viền mắt Trần Ngưng Chỉ đỏ bừng, dáng vẻ lo lắng ngồi ở bên cạnh giường của Trần Ngưng Kiều.
Giang Diệu nhìn Hoắc Tuyền đang đứng ở bên cạnh, bèn đem Hoắc Tuyền kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Tuyền tỷ tỷ, thân thể của Trần Thất tiểu thư không sao chứ?”
Hoắc Tuyền nghiêm túc nói:
“Vừa nãy đại phu đã đến xem qua, chỉ là bị lạnh, may mà thân thể của nàng ta vốn khoẻ mạnh, nên chỉ cần điều dưỡng vài ngày liền không có gì đáng ngại.”
Nói xong nàng lại hỏi Giang Diệu:
“Diệu Diệu, muội vừa nãy làm cái gì mà giờ mới đi tới?”
Giang Diệu ngẩn ra, đến nửa ngày, mới nói:
“Thời điểm muội đi tìm Trần Thất tiểu thư thì bị tách ra khỏi Bảo Cân và Bảo Lục, nên…”
“… Trần Thất tiểu thư vốn là người cẩn thận mà còn xảy ra chuyện như này, ngày sau nếu muội tiến cung thì ta một tấc cũng sẽ không rời muội. Nếu như muội xảy ra chuyện gì thì ba ca ca kia của muội chắc chắn sẽ oán chết ta.” Hoắc Tuyền giống như một Đại tỷ tỷ nói.
Giang Diệu gật đầu như gà mổ thóc, nhưng ánh mắt không nhịn được lại nhìn về phía Trần Ngưng Kiều đáng thương đang nằm trên giường nhỏ.
Nếu nàng không biết nguyên do thì có thể sẽ sinh ra mấy phần lo lắng, nhưng nghĩ đến vừa rồi ở trong bụi hoa, Lục Lưu đã nói cho nàng biết chân tướng nên nàng đối với Trần Ngưng Kiều không hề có sự đồng tình.
Phí lớn tâm tư như vậy, không tiếc hi sinh khuê dự của chính mình để muốn được làm Tuyên Vương phi, Trần Ngưng Kiều này quả thực là thâm tàng bất lộ.
Chỉ là, Lục Lưu cũng thực sự là tâm địa lạnh lùng. Theo như lý thuyết thì Trần Ngưng Kiều có gia thế tốt, lại có dì là Trang Thái phi làm chỗ dựa, đây đúng là ứng cử viên tốt cho chức Tuyên Vương phi.
Nhưng Giang Diệu lại nghĩ, lấy địa vị cùng thành tựu bi giờ của Lục Lưu cũng không cần thú một thê tử có gia thế hùng hậu để củng cố địa vị.
Hôm nay cung yến thưởng cúc đang tiến hành được một nửa, nhưng lại có chuyện của Trần Ngưng Kiều phát sinh nên tiệc này cũng không tiếp tục tổ chức nữa.
Trưởng công chúa sai người đưa nhóm quý nữ xuất cung.
Bên Vĩnh Thọ cung cũng nghe được tin tức, Trang Thái phi thân thể đang bệnh nhưng vẫn muốn qua xem cháu ngoại nữ Trần Ngưng Kiều này.
Trần Ngưng Chỉ muốn ở lại chăm sóc Trần Ngưng Kiều nên Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền ở trong điện đợi một lúc, đến khi Trần Ngưng Chỉ bảo hai người các nàng về trước thì hai người mới đi ra khỏi Ngọc Minh cung.
Đi tới bên ngoài thì vừa vặn gặp Trang Thái phi lại đây, Hoắc Tuyền cùng Giang Diệu lui sang một bên hành lễ, nhìn Trang Thái phi một mặt lo lắng tiến vào Ngọc Minh cung.
Trần Ngưng Kiều nhìn thấy Trang Thái phi đi vào, liền oà khóc nhào vào ngực Trang Thái phi, kìm nén lâu như vậy, vào lúc này nước mắt trên mặt nàng như những hạt trân châu đua nhau rớt xuống.
Trang Thái phi đem người ôm vào lòng, hỏi:
“Đến tột cùng là xảy ra sự cố gì, Tuyên Vương không đến sao?”
Nàng lấy danh nghĩa Trưởng công chúa gửi thư cho Tuyên Vương nên không thể nào mà Tuyên Vương lại không đến được.
Trần Ngưng Kiều nghẹn ngào, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt, lắc đầu nói:
“Tuyên Vương có đến, chỉ là… Chỉ là hắn nhìn thấy con rơi vào trong nước nhưng mà hắn lại đi thẳng cũng không có quay đầu lại. Dì, hắn… Hắn đương nhiên nhẫn tâm như vậy.”
Dung mạo Trần Ngưng Kiều thanh lệ, gia thế xuất chúng, nói thế nào thì nàng cũng được coi là thiên chi kiêu nữ, xưa nay đều là nam nhân theo đuổi nàng, còn nàng chỉ việc chọn lựa, bây giờ nàng chủ động muốn nam nhân này, không ngờ đối phương cho dù là tính mạng của nàng cũng không một chút mảy may để ý.
Trang Thái phi cũng lấy làm kinh hãi. Đáng lẽ một nam tử như Tuyên Vương không thể đối với sắc đẹp mà không có chút nào động tâm, cháu ngoại nữ này của nàng có dung nhan mỹ mạo, kết đôi với hắn một chút cũng đều không thiệt thòi. Coi như hắn không động tâm nhưng nhìn tiểu cô nương rơi xuống nước, hắn cũng nên xuống nước cứu người, dù sao đây cũng là cháu ngoại nữ của nàng.
Trang Thái phi thầm than Lục Lưu nhẫn tâm, ôm cháu ngoại đang khóc nức nở, hiểu được hôm nay đứa cháu này của nàng bị uỷ khuất nên lại vội vàng ôn nhu động viên.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ở phía bên này, Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền sau khi tách ra trở về phủ của mình, Giang Diệu liền đem chuyện hôm nay kể cho mẫu thân Kiều Thị.
Kiều Thị nghe xong cũng nói hồ nước trong cung này rất sâu, đúng là khổ thân tiểu cô nương kia.
Trong cung nguy hiểm luôn rình rập, nàng lại đau lòng nữ nhi nên làm sao cam lòng để nữ nhi bảo bối của mình tiến cung cho khổ?
Trong cung vinh hoa phú quý, có điều đó chỉ là bề nổi thôi.
Kiều Thị sợ chuyện hôm nay có thể gây chấn kinh cho nữ nhi nên nàng lệnh cho Bảo Cân và Bảo Lục chăm sóc tốt hơn một chút.
Giang Diệu trở về Cẩm Tú viện, nhìn hươu con chạy tới chỗ nàng kêu “Ô ô u”, nàng giơ tay sờ sờ cái sừng trên đầu nó, chỉ là hiện nay nhìn thấy nó liền khiến nàng nghĩ đến đây là hươu mà Lục Lưu đưa cho nàng, nhất thời lại không nhịn được nhớ tới chuyện thân mật hoang đường trong bụi hoa kia.
Sau khi vào phòng, Bảo Lục đi ra ngoài pha trà, lúc này Bảo Cân không nhịn được mới hỏi:
“Tiểu thư, hôm nay Tuyên Vương có phải đối với tiểu thư…”
Nàng sợ tiểu thư nhà mình bị uỷ khuất nhưng không dám nói thật, nàng liền nói tiếp:
“Nô tỳ nhìn thấy son trên môi tiểu thư không còn, cho nên mới…”
Lời nói đến mức rõ ràng như vậy khiến mặt Giang Diệu bỏng rát cả lên. Bảo Cân nhìn thấy vẻ mặt ấy của tiểu thư thì hồn vía cũng sợ đến nỗi muốn bay mất rồi, vội vàng nói:
“Tuyên Vương thật sự bắt nạt tiểu thư sao?”
Lúc trước ấn tượng của Bảo Cân đối với vị Vương gia này khá tốt, nhưng không ngờ hắn lại là người như thế!
Giang Diệu đến cùng là cô nương gia, da mặt mỏng, bây giờ bị Bảo Cân hỏi trắng ra như thế, nàng biết mình có thể giấu giếm được Bảo Lục, nhưng không giấu giếm được người thận trọng như Bảo Cân, bèn ngước mắt nói:
“Ngươi yên tâm, chỉ là đụng một cái, hắn không… Không bắt nạt ta.”
Kỳ thực nàng cũng nghĩ không thông, Lục Lưu đường đường là Vương gia, mà ngay cả nàng vẫn còn ngây ngô như trái cây non mà hắn cũng ăn vào miệng được sao!!!
Lại nghĩ đến hôm nay Lục Lưu uống rượu, Giang Diệu liền giải thích:
“Hắn hôm nay uống hơi nhiều, cho nên mới… Ngươi yên tâm, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì.”
Tiểu thư bị người ta hôn, không phải là chuyện nhỏ? Nhưng Bảo Cân cũng rõ ràng thân phận của đối phương, nếu thật sự nháo lên, khẳng định là tiểu thư bị chịu thiệt. Nếu chẳng may tiểu thư vì thế mà bị gả vào Tuyên Vương phủ, vậy thì cái được không đủ bù đắp cho cái mất.
Bảo Cân căm giận bất bình, nhưng chuyện này chung quy là phải nhẫn nhịn cho yên chuyện mới là thỏa đáng, lại thấy tiểu thư cũng giống như không để ở trong lòng, trong lòng nàng không nhịn được nghĩ: tiểu thư thực sự là tâm rộng, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Kỳ thực cũng không phải là Giang Diệu không suy nghĩ đến, chỉ là nàng biết dù có nghĩ đến thì cũng không nghĩ ra kết quả gì.
Buổi tối nàng ở trên giường nhỏ lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu đều là hình ảnh ngày hôm nay ở trong bụi hoa. Bản thân nàng rất rõ ràng chẳng qua là nàng tự mình cố gắng nguỵ trang đến mức bình tĩnh mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Giang Diệu nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi đến sáng sớm hôm sau, Giang Diệu cảm thấy phần bụng có chút trướng phình khó chịu, xốc chăn đệm lên nhìn, nàng thấy trên tiết khố cùng đệm giường dính vết máu, lúc này mới đau đầu vuốt ve cái trán.
Đời trước, nàng đến mười lăm còn chưa hành kinh. Khi đó nàng cùng Lục Hành Chu đã định thân, mẫu thân nàng bởi vì nàng thật lâu chưa hành kinh mà rất lo lắng. Cuối cùng thật lâu về sau thì nàng cũng có, mẫu thân còn vì chuyện này mà cao hứng muốn thắp hương cảm tạ.
Giang Diệu từng trải qua chuyện này nên tự nhiên không giống với tiểu cô nương bình thường tay chân luống cuống mà cực kỳ bình tĩnh gọi Bảo Cân và Bảo Lục.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, hôm qua bị Lục Lưu hôn một cái lại có thể đem nàng thành đại cô nương.
。・°°・(>_<)・°°・。
Giang Diệu nằm ở trên giường nhỏ, trên người được che kín bằng chăn gấm hồng vân, bụng nhỏ thì đang được trườm túi nóng, khuôn mặt trắng nõn trẻ con giờ phút này có chút mơ màng.
Kiều Thị mặt mày mỉm cười, chính là đang cằn nhằn căn dặn một phen, đến khi cúi đầu nhìn nữ nhi thì thấy nữ nhi căn bản là cái dáng vẻ nghe không lọt tai, mới vươn tay nặn nặn khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, nói:
“Ngươi nha, mau tập trung nghe. Chuyện này đối với cô nương gia là đại sự.”
Giang Diệu nơi nào không biết? Chỉ là những câu mẫu thân Kiều Thị đang nói tới thì đời trước nàng đều nghe nhiều lần rồi.
Nàng xưa nay đặc biệt yêu quý thân thể chính mình, cho dù mẫu thân nàng không nói, nàng cũng sẽ chú ý tới thân thể.
Giang Diệu thoáng giương mắt, đem mấy lời vừa nãy Kiều Thị nói thuật lại một lần hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cuối cùng mặt mày mỉm cười, nói:
Nữ nhi trí nhớ tốt, Kiều Thị cũng không nói nữa, vội vàng dịch lại chăn gấm nơi bả vai của nữ nhi, nói:
“Tốt lắm, nương không phiền Diệu Diệu nữa, Diệu Diệu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nàng phải đem tin tức tốt này nói cho lão tổ tông thôi. Nói xong nàng liền đứng dậy, hướng về Bảo Cân cùng Bảo Lục dặn dò một phen, sau đó mới ra Cẩm Tú viện.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày kế Tiết Kim Nguyệt sang đây gặp Giang Diệu.
Vừa nghe Bảo Cân nói thân thể Giang Diệu không khỏe nên đang nằm ở trên giường nhỏ, nàng còn tưởng rằng là lại bị bệnh, chưa kịp nghe Bảo Cân giải thích đã vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ của Giang Diệu:
“Diệu Diệu, muội…”
Bước chân của Tiết Kim Nguyệt khựng lại, nhìn mấy thiếu niên dung mạo tuấn mỹ đang đứng bên cạnh giường nhỏ, lại nghĩ vừa nãy mình lớn giọng như vậy, nhất thời nàng thấy có chút không được tự nhiên.
Nàng liếc mắt nhìn về hướng Giang Thừa Hứa đang đứng ở giữa, sau đó dịch ánh mắt hướng về nụ cười xán lạn như ánh mặt trời đáng yêu của Giang Thừa Ngạn, chào:“Đại biểu ca, Nhị biểu ca, Tam biểu ca… Muội… muội đến gặp Diệu Diệu.”
Trong ba huynh đệ thì quan hệ của Giang Thừa Ngạn cùng Tiết Kim Nguyệt là tốt nhất, khi còn bé chơi đến là hợp cạ, chỉ là mấy năm qua Tiết Kim Nguyệt lớn rồi nên cũng ít lui tới để tránh hiềm nghi.
Nhưng Giang Thừa Ngạn hiển nhiên đối với chuyện nam nữ không hề có cấm kỵ, như đứa bé không chịu lớn, nhìn thấy Tiết Kim Nguyệt, liền chạy tới, vui vẻ nói:
“Kim Nguyệt cũng tới sao, muội yên tâm, Diệu Diệu không có chuyện gì. Nhưng mà muội hình như bị gầy đi một chút…”
Thấy Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn không nói lời nào, Giang Thừa Ngạn nở nụ cười:
“Làm sao vậy? Nhìn thấy ta còn thẹn thùng sao? Khi còn bé ngươi không phải suốt này ồn ào đòi gả cho ta, không phải sao?”
Mặt Tiết Kim Nguyệt nhất thời đỏ ửng, nói lầm bầm: “Tam biểu ca…”
Đại ca Giang Thừa Nhượng thấy bộ dáng Tam đệ vô tư ngốc nghếch liền nhanh chóng đi qua khoác vai hắn, nói:
“Nói nhăng cái gì vậy? Mau mau hướng về Kim Nguyệt xin lỗi.”
Giang Thừa Ngạn cũng biết lời này của mình khiến tiểu biểu muội ngại ngùng, nhưng hắn xưa nay chưa bao giờ là không biết đúng mực, thêm nữa khi còn bé quan hệ cùng Tiết Kim Nguyệt rất tốt, ngoại trừ tiểu muội muội Giang Diệu này thì hắn cũng rất quý mến biểu muội này.
Giang Thừa Ngạn vươn tay gãi gãi mặt, nói:
“Là biểu ca không đúng, Kim Nguyệt ngươi đừng nóng giận nha.”
Ngược lại tâm của Tiết Kim Nguyệt cũng rộng lượng, lắc đầu một cái nói không có chuyện gì, nhưng nhìn Giang Thừa Hứa đứng ở một bên giường của Giang Diệu, nàng liền không dám đi qua.Giang Thừa Nhượng là biết tâm tư của Nhị đệ mình, mà Giang Diệu cũng là rõ ràng trong lòng, chỉ có cái tên thô lỗ Giang Thừa Ngạn này, tâm tính còn giống như hài tử nên mới không ý thức đến những chuyện này. Giang Thừa Nhượng hướng về Giang Diệu dặn dò mấy câu, sau đó quay về Giang Thừa Ngạn nói:
“Đi thôi, cùng đại ca đi luyện quyền.”
Giang Thừa Ngạn nhất thời lộ ra vẻ khó khăn, trong ba huynh đệ thì võ công của hắn kém cỏi nhất, bất mãn nói:
“Đại ca thường ngày không phải thích cùng Nhị ca luyện quyền sao?”
Đúng là đệ đệ ngốc!!!!
Không để ý Giang Thừa Ngạn đang phản đối, Giang Thừa Nhượng nhướn lông mày đem đệ đệ ngốc này túm đi ra ngoài.
Giang Thừa Hứa mặt mày nhu hòa, sủng nịch sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, xoay người đi ra ngoài, đến khi đi tới trước mặt Tiết Kim Nguyệt mới khách khí nói: “Biểu muội.”
Tiết Kim Nguyệt ngẩn người, ngước mắt nhìn dáng dấp Giang Thừa Hứa đàng hoàng trịnh trọng, nếu mà chưa từng thấy dáng vẻ hắn lén lút đối xử với nàng thì nàng còn thật sự cho rằng hắn chính là chính nhân quân tử tính tình lạnh nhạt…
Nàng cũng ngoan ngoãn nói:
“Nhị biểu ca.”
“Ừm.” Giang Thừa Hứa gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài.