Bên tai là tiếng gió thổi vù vù cùng với âm thanh lộc cộc, lộc cộc của vó ngựa, hai bên đường lớn hoa quế nở rợp cả một góc trời, hương thơm ngào ngạt thật khiến con người ta thoải mái.
Giang Diệu ngồi trên lưng ngựa, toàn bộ thân thể đều bị nam nhân phía sau ôm vào trong ngực, cánh tay kia đặt nằm ngang ở trên eo nàng càng là bá đạo, thật cứng rắn chứ không giống như vẻ bề ngoài cao gầy thư sinh của hắn.
Chạy một hồi lâu, hắn mới cho tốc độ của con ngựa chậm lại, sau đó là chậm rãi nhàn nhã đi dạo trên đường nhỏ.
Giang Diệu rầu rĩ vì bị cánh tay của nam nhân phía sau cố định ở ngực nàng. Cánh tay kia chỉ là che chở nàng, phòng ngừa nàng té xuống, rất là đúng quy củ, nhưng đến cùng vẫn đụng vào bánh bao nhỏ mới phát dục của nàng, bánh bao nhỏ có chút đau đấy.
Dù khi còn bé, Giang Diệu được hắn ôm thì cũng đã cảm thấy không được tự nhiên, bây giờ thân thể nàng lớn rồi, càng hiểu được cử chỉ này quá mức thân mật.
Thân thể nàng khẽ giật giật, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Chuyện hôm nay là biểu ca ta hồ đồ, hi vọng Vương gia có thể xem xét giao tình ngày xưa của chúng ta, hãy coi rằng chuyện này chưa từng xảy ra.”
Lục Lưu mắt phượng híp lại, đúng là hơi kinh ngạc vì nàng giờ khắc này lại có thể bình tĩnh như thế. Tiểu cô nương tuổi như vậy, nếu đổi lại là người khác, vào lúc này tùy tùy tiện tiện bị hắn bắt đi, sợ là đã sớm oan ức khóc nhè rồi.
Mà nói thật, hắn còn rất mong muốn nhìn thấy bộ dáng nàng khóc nhè.
Thân thể Giang Diệu cựa quậy một chút, đỉnh đầu liền không cẩn thận bị đụng vào cái gì đó, mà hiện nay tư thế nàng như này, đại để là nàng đụng vào cằm hắn rồi.
Giang Diệu không dám tiếp tục động đậy, thoáng hạ thấp đầu nhìn bờm ngựa trước mắt, còn có cả bàn tay đẹp đẽ đang nắm dây cương của nam nhân.
Bởi vì biết Lục Lưu là người tốt, cho nên nàng mới không lo lắng hắn sẽ thương tổn nàng nên giờ khắc này nàng mới có thể bình tĩnh như vậy.
Thấy hắn thật lâu không nói chuyện, Giang Diệu nghi hoặc nhíu lấy lông mày:
“Vương gia?”
Nam nhân phía sau trầm thấp “Ừm” một tiếng.
Thì ra không phải là không nghe thấy, mà là cố ý không để ý tới nàng nha.
Lục Lưu nói: “Hôm nay Kiều Tuần định ngày hẹn Bản vương, Bản vương trước đó không biết hắn sẽ an bài…” Hắn dừng một chút, thành thực nói:
“Có điều Bản vương có thể đoán được ra.”
Giang Diệu có chút quẫn bách, nếu như hôm nay người mà Kiều Tuần muốn an bài không phải Lục Lưu, mà là người bên ngoài, nàng có thể xử người đó như đối với Kỳ Trừng lần trước, đem hắn nhét vào bao tải rồi mạnh mẽ đánh hắn một trận xả giận.
Lục Lưu lại nói tiếp:
“Hôm qua Bản vương nhắc nhở ngươi cách xa cái Kiều biểu ca kia một chút…. Ngươi đấy? Đem lời nói của Bản vương như gió thoảng bên tai, đảo mắt một cái liền cùng hắn xuất môn. Bản vương chính là nghĩ ngươi đến cùng có thể nghe lời Bản vương mà không đến đây. Nhưng ngươi nhìn xem, hôm nay nếu không phải là Bản vương, đổi lại là người bên ngoài, ngươi có thể liền bị biểu ca ngươi bán đi.”
Tôn nữ bảo bối của Trấn Quốc Công phủ thì làm sao? Lén lút gặp gỡ nam nhân bên ngoài, truyền ra bên ngoài, cuối cùng không phải là chấp nhận số phận mà gả cho người ta sao. Tuổi còn nhỏ, không hiểu hết được lòng dạ con người, nhưng tính khí còn rất bướng đấy.
Lời này của hắn cứ như là hắn có lý lắm vậy.
Giang Diệu cúi đầu nhìn tay của chính mình, nói: “Tuần biểu ca là thân biểu ca của ta, hắn…”
Lục Lưu có chút hận không thể gõ đầu nàng cho tỉnh, thấy nàng nói vậy hắn lại tiếp tục nói:
“… Đừng nói là thân biểu ca, dù có là thân ca ca thì chuyện như vậy cũng có nhiều.”
Sau đó hắn nói tiếp:
“Việc hôm nay, coi như chưa từng xảy ra. Ngươi yên tâm, Bản vương không phải loại người thích nói luyên thuyên.”
Giang Diệu phát hiện Lục Lưu đã không muốn nói chuyện thì thôi, một khi nói chuyện thì miệng toàn lời lẽ ngụy biện hùng hồn. Nàng căn bản nói không lại được hắn, lúc trước hắn không phải người như vậy.
Có điều Giang Diệu cũng là người thị phi rõ ràng, nghe xong lời Lục Lưu thì rất ngoan ngoãn nói:
“Cảm ơn Vương gia rất nhiều.”
Nàng dễ tin người khác, ngược lại không hẳn là thói xấu gì lớn, thêm nữa nàng có thể nghe vào tai lời của hắn, cũng coi như là trẻ nhỏ dễ dạy. Tâm trạng Lục Lưu thoáng được an ủi, kẹp chặt bụng ngựa, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, chỉ là người trong lồng ngực hắn yêu kiều mềm mại quá mức, dường như hắn chỉ hơi dùng sức là có thể bóp nát nàng.
Lục Lưu cúi đầu liếc mắt nhìn, đập vào mắt đầu tiên chính là cái cổ trắng nõn tinh tế, sau đó là xương quai xanh duyên dáng dưới cổ áo. Hơi thở của nàng có chút hổn hển, lồng ngực đồng thời phập phồng…
Tiểu cô nương thực sự xinh đẹp mỹ miều, nhưng hiện tại thân thể này vẫn còn nhỏ bé ngô nghê nên cũng không có bao nhiêu thứ đáng xem. Nhưng kỳ lạ là hắn lại cứ không nhịn được mà cúi đầu nhìn hồi lâu…
Sau đó ánh mắt Lục Lưu dời đi rồi rơi vào trên vành tai phấn nộn của tiểu cô nương, trên đôi tai nhỏ mang khuyên tai vàng hình thỏ ngọc, hình dáng hơi nhỏ nhưng trông rất sống động, trên mắt thỏ còn đính viên hồng ngọc chừng hạt gạo, nhìn càng tinh xảo đáng yêu.
Lục Lưu lẳng lặng nhìn vành tai của tiểu cô nương, hồi lâu không nói chuyện.
Mà Giang Diệu cảm nhận được rõ hơi thở của nam nhân phả ở trên gương mặt cùng phần gáy của nàng, khiến nàng có chút không được tự nhiên.
Nàng hắng giọng một cái, nói:
“Đã như vậy…vậy chúng ta trở về đi thôi.”
Nàng nghe thấy nam nhân phía sau ừ một tiếng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng cúi đầu xuống, cảm giác được nơi vành tai giống như bị món đồ gì quấn quít lấy. Cưỡi ngựa lâu như vậy, tóc nàng tự nhiên có chút rối loạn, khuyên tai lay động, có lẽ là tóc cuốn lấy.
Giang Diệu giơ tay lên sờ, lại nghe nam nhân phía sau nói:
“… Đừng nhúc nhích.”
Hắn nói đừng nhúc nhích thì nàng đúng là cũng bất động luôn, rất nghe lời.
Lục Lưu nhìn mấy sợi tóc mai quấn quít lấy vành tai nàng, hắn giơ tay giúp nàng lấy ra, sau đó sửa lại một chút. Làm xong những việc này, hắn mới cho ngựa chậm rãi trở về chỗ cũ. Lúc này lại nghe được một chút động tĩnh nhẹ nhàng, Lục Lưu cúi đầu, nhìn thấy một cái hộp gấm trắng rơi xuống đất, hắn cúi xuống nói với nàng:
“Ngồi vững vàng.”
Hắn tung người xuống ngựa, đem hộp gấm cầm lên, tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó một lần nữa nhảy lên lưng ngựa, đưa đến trước mặt nàng, nói:
“Của ngươi?”
Đây là lễ vật nàng chọn cho sinh nhật Hoắc Nghiễn.
Lục Lưu ngược lại cũng không có hỏi cái gì, chỉ nói:
“Chuyện hôm nay, nếu ngươi còn không vui, Bản vương xin lỗi ngươi. Còn Kiều Tuần kia…”
Nếu Kiều Tuần rơi vào trong tay Lục Lưu, vậy thì xong đời rồi. Giang Diệu vội vàng nói:
“Chuyện này, ta sẽ tự mình xử lý.”
Kiều Tuần xác thực là quá đáng, nhưng hắn dù sao cũng là thân biểu ca của nàng, hơn nữa cậu mợ đối với nàng lại thương yêu nên nể mặt mũi hai người bọn họ, nàng cũng không thể thật sự xử lý Kiều Tuần.
Chỉ là Kiều Tuần làm chuyện không đúng với nàng, vậy ngày sau đừng hy vọng nàng cho hắn sắc mặt tốt.
Lục Lưu cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, lạnh nhạt nói:
“Vậy thì được.”
Còn ở phía đằng này thì hai nha hoàn Bảo Cân cùng Bảo Lục đang rướn cổ lên mà nhìn hướng tiểu thư bị người ta đem đi mất, mắt thấy cũng sắp trôi qua nửa canh giờ mà vẫn không thấy người đâu, hai người đều lo lắng đến độ sắp khóc lên.
Lục Hà cũng cảm thấy Vương gia nhà mình quá không phúc hậu rồi, nhưng hắn biết chắc Vương gia sẽ không làm gì tổn hại đến Giang tiểu thư, hắn bèn an ủi hai nha hoàn:
“Hai vị cô nương yên tâm, có Vương gia ở đó, Giang tiểu sẽ không xảy ra chuyện. Cõ lẽ chỉ đang đi nhầm đường nên giờ mới chưa về.”
Hai nha hoàn đều bĩu môi một cái. Chính bởi vì cũng có Tuyên Vương ở đấy nên mới đáng sợ nha!
Cô nam quả nữ, nếu bị người khác nhìn thấy vậy danh tiếng của tiểu thư nhà nàng coi như xong…
Khuôn mặt tròn tròn nho nhỏ của Bảo Lục nhăn thành một đoàn, viền mắt đỏ bừng lên, tiểu thư đầu tiên là bị biểu ca tính toán, bây giờ lại bị Tuyên Vương bắt mất, thực sự là bắt nạt người quá đáng.
Bảo Lục tức giận, nhấc chân đạp một cái thật mạnh mẽ ở trên giầy của Lục Hà, thấy Lục Hà bị đau, nàng mới cảm thấy có chút hả giận, nói:
“Nếu tiểu thư nhà ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định liều mạng với ngươi!”
Lục Hà bị đau, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Giang Diệu động thủ đánh Kiều Tuần sấp mặt, giờ lại đến lượt hắn bị người ta cho ăn đòn oan, Lục Hà thầm than: Thực sự chủ nhân thế nào thì sẽ dưỡng ra nha hoàn như thế, cả chủ lẫn tớ đều không hề dễ trêu trọc.
Bỗng Bảo Cân hưng phấn hô một tiếng:
“Tiểu thư trở về.”
Bảo Lục ngẩng đầu, quả thực thấy cách đó không xa Tuyên Vương mang theo tiểu thư nhà nàng trở về.
Hai nha hoàn sốt ruột tiến lên nghênh tiếp, Giang Diệu tự mình xuống ngựa, hướng về phía Lục Lưu hành lễ, sau đó mau chóng lên xe ngựa.
Bảo Cân trên dưới đánh giá tiểu thư một phen, đỏ mắt quan tâm nói:
“Tiểu thư, Tuyên Vương có thể có…”
Có thể có cái gì? Giang Diệu nhanh chóng lắc đầu một cái, nói:
“Yên tâm, ta không có chuyện gì.” Nàng suy nghĩ một chút, lại nói, “Chuyện ngày hôm nay, các ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào.”
Cái này các nàng tất nhiên hiểu được. Bảo Cân thở dài một hơi, nói:
“Tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi.”
Bảo Lục cũng nói: “Đúng đấy, đúng đấy, tiểu thư yên tâm, chuyện này nô tỳ đánh chết cũng sẽ không nói.”
Hai nha hoàn có thể ở bên người Giang Diệu hầu hạ, cảm thấy đời trước đã tu luyện phúc phận, nhưng nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì các nàng cũng chịu không nổi. Bây giờ tiểu thư không có chuyện gì, vậy thì là không thể tốt hơn.