Trước đó Lục Lưu cũng hỏi qua ý khiến của Giang Diệu thì nàng nói nhi tử vẫn còn nhỏ, mà thân thích và bằng hữu của bọn họ đều không ở Dân Châu thế nên tiệc đầy tháng này không cần quá phô trương, làm đơn giản là được.
Lục Lưu cũng đồng ý với Giang Diệu, thế nhưng đến tiệc đầy tháng ngày hôm ấy Giang Diệu nghe thấy Hứa ma ma và hai nha hoàn nói bên ngoài cực kì phô trương náo nhiệt, cùng với khách nhân tấp nập ra vào… lúc này nàng mới cảm thấy “đơn giản” trong miệng Lục Lưu với “đơn giản” trong suy nghĩ của nàng là hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên Giang Diệu cũng có chút tiếc nuối, chỉ tại Dân Châu cách kinh thành quá xa nên nàng làm sao có thể vì một bữa tiệc đầy tháng nho nhỏ mà để cha mẹ cùng các ca ca ngàn dặm xa xôi đến đây?
Dù sao sang năm là liền có thể gặp nhau rồi, đợi thêm nửa năm nữa cũng không có sao.
Giang Diệu tự động viên chính mình, sau khi tâm tình tốt hơn nàng liền đi vào tịnh thất tắm rửa sạch sẽ đến thơm ngát.
Thời điểm Giang Diệu mang thai vóc người vốn không mập, vào lúc này sinh hài tử xong thì nàng được Hứa ma ma chăm sóc cẩn thận một phen nên vừa hết tháng ở cữ là vóc người nàng cũng trở nên yểu điệu tinh tế, có lồi có lõm, nhìn quyến rũ cực kì. Hơn nữa hai bầu ngực của nàng còn càng thêm căng tròn đẫy tay.
Hôm nay Giang Diệu mặc một thân bối tử thêu hoa phù dung, búi tóc chải kiểu hương kế nhìn rất có khí thế của Vương phi.
Còn tiểu Thế tử thì Lục Lưu đã sớm nghĩ kỹ tên, nếu là nam hài thì liền lấy một chữ “Triệt”, còn nếu là nữ oa thì sẽ là một chữ “Tương”.
Giang Diệu rất yêu thích tên này của nhi tử, nàng cũng không đặt thêm nhũ danh để cho dễ nuôi mà trực tiếp gọi là Triệt nhi, đây cũng coi như là đảm nhiệm nhũ danh của nhi tử luôn.
Hứa ma ma thấy thế thì cũng là cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng đôi tiểu phu thê bọn họ hài lòng với cái tên đó là được rồi.
Vào lúc này Hứa ma ma đang ôm tiểu Thế tử oa oa khóc lớn.
Giang Diệu vừa mới sửa soạn xong xuôi, nghe được tiếng khóc của nhi tử thì nàng lập tức tiến tới ôm lấy.
Quả nhiên đứa nhỏ này vừa được nàng ôm thì liền chép chép miệng một cái và không còn khóc náo loạn, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Giang Diệu cười cười sờ mông nhỏ của nhi tử rồi mới quay sang nói với Hứa ma ma:
“Hình như Triệt nhi tè rồi, Hứa ma ma đi lấy một chiếc tã lót đến đây cho ta..”
Nói xong nàng liền ôm tiểu tử này đi tới bên giường, đem hắn thả xuống rồi khom người cởi tã lót ra.
Quả nhiên cái mông nhỏ đã trở nên ướt nhẹp, còn chiếc tã cũng ướt một mảng.
Giang Diệu lấy chiếc tã bẩn ra rồi nhẹ nhàng nắm hai chân của nhỉ tử thoáng nhấc lên, sau đó nàng lấy khăn bông mềm mại lau cái mông nhỏ sạch sẽ khô ráo rồi một lần nữa quấn cho nhi tử một cái tã mới.
Xong xuôi đâu đấy thì Giang Diệu thấy cái miệng nhỏ của nhi tử bắt đầu a a ê ê phun bong bóng mưa.
Giang Diệu hôn một cái lên bàn chân của nhi tử, cười cười nói:
“Thoải mái không?”
Trả lời nàng chính là tiếng ê a của nhi tử. Giang Diệu không nhịn được liền vươn tay ra bóp bóp cái mông nhỏ mềm mại của nhi tử, sau đó nàng mới ôm tiểu tử này lên.
Giang Diệu ôm nhi tử đi gặp nữ quyến đến đây dự tiệc ngày hôm nay. Cũng may là không có nhiều lắm nhưng những người này đều gia thê hiển hách nên giáo dưỡng rất tốt.
Những phu nhân này nhìn thấy tiểu Thế tử trong lồng ngực Tuyên Vương phi thì liền bắt đầu khen ngợi.
Mặc dù có chút khuếch đại nhưng Giang Diệu là mẫu thân nên nàng chỉ cảm thấy nhi tử bảo bối của mình chỗ mình chỗ nào cũng đều tốt, mà những lời khen này Giang Diệu cũng thích nghe nên cả khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười xinh đẹp.
Lại nói tiểu Thế tử này trắng mịn đáng yêu, đôi mắt to đen lay láy làm người xem tâm đều mềm nhũn. Rồi nhìn sang vị tiểu Vương phi này thì càng trẻ đẹp quyến rũ như vậy, mới vừa sinh hài tử xong mà vòng eo vẫn tinh tế như liễu, đúng thật là khiến người ước ao.
Còn hiện tại Lục Lưu cũng đang tiếp chuyện các nam tân khách đến đây.
Lê Tùng uống rượu vào liền tuỳ hứng, trong ngày thường hắn là một người thô tục nhưng lúc này trong lòng cũng ước ao được như Lục Lưu, hắn vỗ vỗ bả vai Lục Lưu nói:
“Vương gia thực sự là có phúc lớn, tức phụ mới vừa thú vào cửa không lâu đã liền sinh cho ngài một nhi tử mập mạp…”
Lục Lưu xưa nay không thích cái tính thô tục này của Lê Tùng, nhưng hôm nay hắn cao hứng nên nghe xong lời Lê Tùng nói thì mặt mày cũng đều nhuộm vui mừng.
Lê Tùng thấy thế liền thầm than: Làm cha rồi chính là không giống nhau. Nhìn đi, đến cả vị Vương gia mặt lạnh này cũng đều yêu thích nở nụ cười.
Lục Lưu đang nói chuyện cùng khách tân thì liền thấy Lục Hà chạy tới từ phía sau, hắn hướng về phía Lục Lưu hành lễ và nói:
“Vương gia…”
Lục Lưu hiểu ý liền đi ra một bên nghe Lục Hà bẩm báo.
Lê Tùng thì vẫn đang ngồi ước ao và uống rượu, rồi hắn nhìn Lục Lưu sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo xong thì vội vã cùng đi ra bên ngoài, nhìn tư thế kia giống như là đi đón người.
Đúng là kỳ lạ.
Khách nhân nào mà lại cao quý như vậy? Có thể để vị Vương gia này tự mình đi tiếp đón?
Lê Tùng nhìn theo bóng lưng của Tuyên Vương, đúng là càng nhìn càng ước ao.
Chờ đến khi thấy trên hành lang cách đó không xa có tiểu nha hoàn dáng người nhỏ nhắn đang bưng trên tay cái khay, lúc này Lê Tùng mới nở nụ cười, hắn đặt chiếc chén trên tay xuống bàn rồi trực tiếp đi tới chỗ hành lang.
Đi tới trước mặt tiểu nha hoàn thì Lê Tùng sang sảng kêu một tiếng “Bảo Lục cô nương.”
Hắn vốn muốn gọi nàng là “muội muội”, nhưng có vài lần ở chung nên hắn hiểu tiểu nha hoàn này da mặt mỏng, thế nên hắn phải quy củ một chút.
Thấy nàng nhíu mày lại, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nụ cười trên mặt Lê Tùng ngưng lại, gãi gãi mặt hỏi:
“Hôm nay ta đâu có trêu trọc ngươi.”
Bão Lục tất nhiên không phải cố ý trưng ra sắc mặt xấu cho hắn xem.
Tuy nam nhân này lẫm lẫm liệt liệt rồi cử chỉ thì thô tục, nhưng nàng cũng nghe được từ miệng nha hoàn khác nói một ít chuyện liên quan đến hắn, nàng đã biết được hắn trên chiến trường là một người rất anh dũng, hắn từng mang ba ngàn binh mã chiến đấu với mười ngàn tinh binh của người Khương, cuối cùng giành chiến thắng oanh liệt.
Bảo Lục quỳ gối hành lễ, nói:
“Nô tỳ gặp qua Lê tướng quân.”
Lê Tùng nở nụ cười:
“Ngươi đối với ta như thế đúng là rất xa lạ…”
Dứt lời hắn liền nhìn về hướng cái cổ trắng nõn của nàng, vừa nhìn thì đã thấy bên trái cổ của nàng có nốt hồng hồng giống như là bị côn trùng cắn.
Lê Tùng vốn tưởng rằng cô nương ở Dân Châu mới trắng trẻo mịn màng, vậy mà cô nương ở kinh thành từng người từng người đều trắng nõn như tuyết, còn khuôn mặt đẹp như hoa của Tuyên Vương phi kia thì càng không cần phải nói.
Đến cả tiểu nha hoàn bên người Tuyên Vương phi cũng đều xinh đẹp đáng yêu.
Còn Bảo Lục tuy không phải loại mỹ nhân đẹp tinh tế yểu điệu nhưng nàng lại có dáng vẻ trâu tròn ngọc sáng, thêm vào da dẻ trắng nõn, rồi khuôn mặt tròn tròn cùng đôi mắt hạnh long lanh khiến cho nam nhân cực dễ dàng nổi lên ý muốn bảo hộ.
Lê Tùng sốt sắng hỏi:
“Cổ ngươi làm sao vậy? Bị sâu cắn sao?”
Vừa nghe đến sâu, Bảo Lục liền nhớ tới chuyện con sâu vừa nãy, đôi mắt nhất thời trở nên ướt nhẹp, gật đầu nói:
“Bây giờ ta chuẩn bị trở về bôi thuốc.”
Nàng chính là vì việc này nên lúc nãy vẻ mặt mới không được tốt.
Đúng là bị cắn thật…
Ánh mắt Lê Tùng ảm đạm, khuôn mặt ngăm đen của hắn trở nên nghiêm túc, hắn lôi kéo nàng đến chỗ yên tĩnh rồi nói:
“Đâu, để cho ta xem nào. Bị sâu đốt sợ là trên cổ ngươi còn dính lông của nó, có điều ta hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, có loại nào mà chưa từng thấy qua chứ, để ta xem cho —— ”
Bảo Cân hiểu được như vậy là không được, nhưng thấy ánh mắt hắn nghiêm túc bằng phẳng, đối với nàng đúng là quan tâm.
Thế nên Bảo Lục cũng không ngăn cản, nàng liền để hắn giúp mình nhìn một chút, sau đó nàng lo lắng hỏi:
“Lê tướng quân?”
Lê Tùng liếc nhìn, cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, cười cười nói:
“Cũng còn tốt, nhìn không giống như có độc…”
Hắn nhìn gò má tiểu nha hoàn, âm thanh mềm đi một chút hỏi:
“Có đau hay không?”
Bảo Lục nghe xong liền an tâm, nàng lắc lắc đầu nói:
“Cũng không đau, chỉ là… Chỉ là có chút ngứa.”
Nói xong Bảo Lục giơ tay muốn gãi. Nhưng nàng vừa mới giơ tay lên thì đã bị nam nhân nắm lấy.
“… Ấy, đừng có gãi.”
Bảo Lục tuy là nha hoàn, nhưng sau khi nàng tiến vào Trấn Quốc Công phủ thì ma ma liền đưa nàng đến viện của tiểu thư Giang Diệu để hầu hạ. Lấy thân phận của Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ thì thiếp thân nha hoàn không khác gì là nửa chủ nhân nên đôi tay này của nàng không phải làm một việc gì nặng nhọc, vì thế mà càng trắng mịn mềm mại.
Nhưng hiện nay bị nam nhân nắm trong tay, mà bàn tay của nam nhân này lại dị thường thô ráp và đen nhánh…
Bảo Lục sững sờ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thành thật của nam nhân trước mặt một chút, tuy không bằng nửa phần tuấn mỹ của Vương gia nhà bọn họ nhưng cũng coi như là tuấn tú, mà hôm nay hắn làm khách nên tự nhiên cũng ăn diện chỉnh chu đâu ra đấy.
Không biết vì sao mà Bảo Lục lại cảm thấy gò má của mình có chút nóng, sau đó nàng xấu hổ cúi đầu.
Chờ đến khi nghe thấy âm thanh nhổ nước miếng của nam nhân, tiếp theo nàng lại thấy cái cổ của mình ẩm ướt, Bảo Lục nhất thời mới phản ứng lại muốn đem tay tránh ra, nàng vội vàng nói:
“Ngươi… Ngươi làm cái gì?”
Làm cái gì?
Lê Tùng không buông tay, hắn liếc mắt nhìn cái cổ tinh tế của Bảo Lục rồi mới nhìn vào đôi mắt nàng đáp:
“Không phải là ngươi nói có chút ngứa sao? Ta lấy nước miếng bôi cho ngươi, chờ một lúc là tốt rồi.”
Bảo Lục nhíu mày nói thẳng:
“Buồn nôn chết đi được. Ngươi thả ta ra!”
Buồn nôn?
Trong lòng Lê Tùng thầm mắng một câu, hắn chỉ cảm thấy tiểu nha hoàn này đúng là chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt (*).
————
(*) Chó cắn Lã Động Tân: Lã Động Tân là một trong tám vị tiên, dù làm việc thiện nhưng vẫn bị chó cắn. Câu này dùng để mắng người không biết người tốt.
————
Lê Tùng vừa rồi mới uống chút rượu, tuy nói mấy chén này không đủ để khiến thần trí hắn không rõ ràng nhưng cũng có chút bị ảnh hưởng, nếu không phải vậy thì trong ngày thường hắn làm sao sẽ đi tính toán với một tiểu nha hoàn?
Vào lúc này Lê Tùng chỉ cảm thấy câu “buồn nôn” này của nàng làm hắn cực kỳ không thoải mái.
Có lẽ thói hư tật xấu của nam nhân quấy phá, Lê Tùng thấy vẻ mặt nàng tỏ ra ghét bỏ, giống như là nhìn thấy vật gì bẩn thỉu… thân hình cao to của Lê Tùng liền áp sát vào nàng nói:
“Buồn nôn thật sao?”
Rồi Lê Tùng hít một hơi, một tay tiếp tục nắm lấy cổ tay nàng, còn một tay kia thì trực tiếp cố định vòng eo của nàng.
Hắn thầm nghĩ vòng eo này tuy rằng nhỏ nhắn nhưng vẫn còn có chút thịt.
Lê Tùng cười cười sau đó đem tiểu nha hoàn áp sát đến vách tường phía sau, trực liếp đem cái miệng nhỏ của nàng chặn lại, lung tung hôn một trận.
Miệng bị nam nhân ngăn chặn, mũi thì tràn đầy hơi thở thuộc về nam nhân. Bảo Lục trợn to hai mắt có chút bị doạ sợ, nàng chỉ biết dùng tay còn lại không bị khống chế đem hắn đẩy ra, nhưng đẩy mãi không được nàng liền nắm chặt thành nắm đấm rồi mạnh mẽ đánh mấy lần.
Chờ đến khi miệng nhỏ vị cạy ra, lưỡi của nam nhân giảo hoạt tiến vào trong thì Bảo Lục mới “ô ô” khóc lên.
Lê Tùng bị doạ sợ, nhanh chóng nhả môi nàng ra, thấy tiểu nha hoàn khóc đến thương tâm, hắn nhất thời lúng túng: