Hơi thở hổn hển dần bình tĩnh, đôi mắt mang sương lạnh, Giang Thiên Tinh giãn ra mày, chớp khẽ đôi mắt đang dần lên men, cố không để cho cảm xúc trào dâng không khống chế mà khóc. Tia sáng ở hắn càng rõ rành, sáng lên mà tham lam nhìn cậu.
“ Ồ? ” Mạc Tầm Âm vững vàng ngồi thẳng dậy, cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Giang Thiên Tinh, tỏ vẻ tò mò trắng ra “ Anh đến tìm ai vậy, là tiền bối của tôi à? Anh ấy vừa mới ra ngoài rồi ”
“ Ai? ”
Mạc Tầm Âm ngạc nhiên “ Hả? Vậy chẳng lẽ anh đến tìm tôi? ”
Giang Thiên Tinh gật đầu.
Nằm trong sự dự đoán, Mạc Tầm Âm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Giang Thiên Tinh, cùng kí ức đối chiếu, tìm không ra gương mặt hắn trong kí ức. Cậu đầu nhảy số rất nhanh, phân tích ra hai trường hợp.
Một là người quen của Tiên Tửu, nhưng chính anh ta bảo không phải.
Hai là thật sự đến tìm cậu.
Tuy rằng trước kia Mạc Tầm Âm và Giang Thiên Tinh cũng tính là có giao thoa, nhưng chắc chắn không cùng nguyên chủ quan hệ, bởi vì cậu đã chết, mà lúc này, Mạc Tầm Âm tên là Tống Tân Ngọc.
Dưới cái tên và thể xác mới, cho nên chỉ có thể là....
Mạc Tầm Âm tức giận chỉ hắn, như vừa ngộ ra được vấn đề rất nghiêm trọng “ Vậy anh chính là cái tên chạy bán sống bán chết tông tôi đêm đó hả!? ”
Trắng ra trách móc, không hề có một chút nào giống.
Giang Thiên Tinh giấu không nổi sự thất vọng của mình, hai luồng cảm xúc trong hắn đang không ngừng đấu đá, sau đó, giống như ở kiên quyết quyết định một thứ gì đó hệ trọng.
Mạc Tầm Âm “ :) ”
Thằng nhóc này......
Mạc Tầm Âm thề là không muốn hiểu, cũng không tưởng nghĩ đến cái gì đó đang dần đâm chồi nẩy mầm. Nhưng trong trường hợp này, nó quá rõ ràng, trước chưa tính đến việc bản thân trọng sinh, bản thân đã chẳng còn là người.
Mà dừng lại ở việc, cậu, lớn lên cùng kiếp trước giống nhau.
Thôi xong.
Đứa nhỏ ngoan, đừng nhé.....
Anh mày không nghĩ day vào nơi hào môn đó lần nào nữa đâu, thật sự.
Mạc Tầm Âm rất nhiều những thứ không nghĩ muốn xảy ra, đời thật sẽ không xuất hiện những thứ cẩu huyết như vậy, với tâm lý chắc nó chừa mình ra, Mạc Tầm Âm khẽ thở một hơi dài.
Trút đi hoang mang lo sợ trong lòng, cậu chắc chắn rằng không lộ quá sơ hở, một bản nhân cách khác của cậu khiêu thoát không hề như trước, nhưng chắc chắn chưa từng lộ diện trước mọi người.
Biện bạch cho suy nghĩ tình cảm kỳ quái, Mạc Tầm Âm căng não ra nhớ xem phía trước có nợ ân tình hay gì khác với Giang Thiên Tinh hay không.
Chắc hẳn là, không?
Cậu không rõ lắm mà tự hỏi, sau khi đã chắc chắn rồi.
Cậu khẽ xua tay, Mạc Tầm Âm một bộ rộng rãi, ngu đần không thấu hiểu sự đời “ Thôi kệ đi, da thịt tôi dày béo, không chết được, tôi cũng sắp xuất viện rồi, cảm ơn anh vì còn dư chút lương tâm đưa tôi đi bệnh viện nhé! ”
“ Vết thương của cậu có phần trách nhiệm của tôi ” Giang Thiên Tinh nhẹ nhàng trả lời cậu, lời nói thật sự khách sáo xã giao, nhưng hắn đôi mắt vẫn mãi không dời đi Mạc Tầm Âm, tầm nhìn dừng ở khuôn mặt cậu lâu thật lâu “ Tên, của cậu là gì? ”
Mạc Tầm Âm không chút khó chịu, cậu đang là một tên nhà quê mới lên thành phố, nhận không thấy khác thường từ Giang Thiên Tinh, dùng đôi mắt mờ mịt, không che giấu đề phòng cảnh giác, tai nghe ngóng một lúc, Mạc Tầm Âm mỉm cười “ Tôi là Tống Tân Ngọc, còn anh? ”
“ Tôi là..... ” Giang Thiên Tinh muốn nói, lân la lấy sự tín nhiệm tin tưởng, nếu như không thành công, hắn mới dùng đến phương pháp khác.
Tính toán đã rõ, chỉ là lời còn không có nói hết, cánh cửa phòng bệnh đã bị kẻ khác mở ra, chen ngang Giang Thiên Tinh, Tiên Tửu bước đi vào “ Nhóc con, nên đi thôi.... ặc, khụ khụ! ”
Trắng trợn ho khan.
“ Ôi cái mùi! ” Tiên Tửu dùng ngay khăn tay bịt mũi, chốc lát đã nhận ra ngay người ở trong phòng cùng Mạc Tầm Âm là ai “ Con cháu họ Giang, đang làm gì ở đây? ”
“ Người tông em đó đại ka! ” Mạc Tầm Âm vui vẻ đùa nói.
“ ..... ” Tiên Tửu giơ lên dấu ok, nhưng tiếp đó trừng mắt với Mạc Tầm Âm, không lời cũng chắc chắn đang nói cậu mau câm miệng.
Mạc Tầm Âm khúc khích cười, làm hiệu kéo khóa khóe miệng, ngoan ngoãn nhượng lại tiếng nói cho Tiên Tử làm chủ, kỳ thật cậu cũng thắc mắc là Giang Thiên Tinh cùng Tiên Tửu quen biết như thế nào.
Thích nhau chăng?
Úi! Vậy thì càng kích thích!
Tiên Tửu đại ka coi vậy mà cũng chọc nợ đào hoa quá ta.