Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm

Chương 3: Tầm Âm bị mắng rồi (๑˃̵ᴗ˂̵)و



Mạc Tầm Âm hắc hắc cười, đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt “ Đại ca ý kiến cũng rất hay! Em có thể xin lại để sửa không ạ? ”

“ Tào lao! ” Tiên Tửu ghét bỏ quát khẽ, hắn cầm lấy quyển sách gõ trên đầu Mạc Tầm Âm một phát, không nặng không nhẹ, xem thời gian biểu thị ở đồng hồ, đã không còn sớm, hắn đành đứng lên. Cất quyển sách vào chiếc túi đặt ở trên bàn trong phòng, miệng thao thao bất tuyệt dặn dò “ Cậu đừng lộ ra cho nhân loại biết về thân phận, hành động và lời nói cần cẩn trọng, nhất là không được nói nhăn nói cuội với y tá hoặc bác sĩ, nghe chưa ”

Định rời đi, nhưng Tiên Tửu lập tức cảm thấy không xong, hắn vội nói thêm “ Còn có, tiền viện phí được trả rồi ”

Mạc Tầm Âm cảm kích nhìn hắn, sáng lấp lánh bộ dạng khá ngốc nghếch khi cười khờ, hoan hô nói “ Đa tạ đại ca! ”

Tiên Tửu lắc đầu “ Không phải là tôi trả ”

“ Em rút lại câu cảm tạ vừa rồi ” Mạc Tầm Âm lật mặt rất nhanh, cậu vừa nói vừa nhấc chân khỏi chăn đắp trên đùi. Thong thả duỗi duỗi bàn chân, trắng nõn dưới nắng nhàn hạ co nhấp, khi chạm chân dưới đất, tri giác dưới chân lạnh lẽo truyền đến các dây thân kinh.

“ Sàn nhà có hơi dơ ” Cậu nói, vừa chà xát hai chân với nhau để những hạt cát bụi rơi lại về sàn. Mạc Tầm Âm co chân lên, khoanh lại, nghiêng đầu xem Tiên Tửu đang làm gì.

Tiên Tửu tai hắn rất thính, nghe được cậu đang nói gì, lúc tìm đồ vật trong túi cũng đến trợn mắt, hắn quay ngoắt về phía Mạc Tầm Âm, trừng cậu một cái.

Rồi Tiên Tửu vẫy vẫy tay “ Cậu đến đây ”

“ Ò ” Mạc Tầm Âm ngoan ngoãn theo lời Tiên Tửu đi đến, phòng bệnh cậu đang điều trị kỳ thật rất đắt, là phòng đơn thuộc khu vip, cho nên rất rộng rãi và thoáng mát, việc cậu chấp nhặt với viện phí là điều rất hiển nhiên.



Lại nói đến chính mình vừa xuống núi, không một xu dính túi, thật để cậu gánh viện phí, cậu thề chửi 18 đời tổ tông người hại nguyên chủ vào viện!

Tiên Tửu cầm trong tay một dây đeo, bện bện thắt thắt vài đường rồi thúc giục Mạc Tầm Âm “ Cậu đưa cổ tay ra đi ”

“ Bên nào cũng được ”

“ Cái này là gì vậy ạ? ” Mạc Tầm Âm thắc mắc với sợi dây màu đỏ của Tiên Tửu, cậu rất lễ phép hỏi, khi đã nói chuyện qua một hồi sau, Mạc Tầm Âm nhận ra người tên Tiên Tửu này có thể tin cậy được.

Hơn nữa danh thiếp, chứng minh thân phận còn rất chính đáng.

Từ suy nghĩ đó tiếp diễn, trực giác nói cho Mạc Tầm Âm thấy được Tiên Tửu đã sống rất lâu năm rồi, cho nên mới quan trọng tuổi tác đến vậy.

Azzzz.

Mạc Tầm Âm thở dài, vươn tay vỗ nhẹ vai Tiên Tửu đang muốn giải thích về công dụng của thứ đồ vật trên tay “ Đại ca đừng buồn, sống lâu thì thế nào, tuổi tác chỉ là thời gian, anh vẫn rất đẹp trai! ”

Tiên Tửu “ .....? ”

“ ..... ”



“ !!! ” Tiên Tửu nghe không hiểu, chính là cảm giác nghẹn khuất vô cùng!

“ Cảm - ơn - ha! ” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, xem Mạc Tầm Âm tự suy tự diễn ra những thứ tào lao linh tinh, còn chọc đến cả tuổi tác, chẳng biết là khen hay chế nhạo, đến chịu thua với miệng lưỡi vô tri thượng thừa của Mạc Tầm Âm.

Cậu vô tư cười “ Không khách khí! ”

Tiên Tửu cả giận “ Tôi không có khen cậu!! Ngu ngốc! ”

“ Ặc.... ” Bị mắng rồi.

Mạc Tầm Âm chột dạ nói sang chuyện khác, cúi đầu chỉ vật ở tay Tiên Tửu “ Vậy cái này là gì nha? ”

Sợi tóc mềm mại, thân cao cúi xuống khi tạo cảm giác như đang làm nũng.

Hắn nhưng không bị cậu ngoan ngoãn làm hài lòng, càng nghĩ càng táo bạo, Mạc Tầm Âm còn cao hơn hắn một cái đầu! Tiên Tửu thô bạo túm lấy cổ tay Mạc Tầm Âm “ Im mồm! Đưa cái tay ra đây cho tôi! Nói nhiều như vậy làm cái gì hả! Nó không gây hại cho cậu là được rồi!!! ”

‘ Thật dễ chọc ’ Mạc Tầm Âm ác liệt cười trong lòng, ngoài mặt lộ ra vẻ bị Tiên Tửu dọa sợ, lia lịa gật đầu “ Vâng ”

“ Hừ!! ”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.