Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm

Chương 13: Trời đánh tránh miếng ăn, nhật ký vào đồn.



Phạm Vẫn nhịn, hắn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Sinh ra là người ngậm thìa vàng, từ vạch đích đã được nâng niu sống trong lời ngon tiếng ngọt, ai sẽ chịu được nhục nhã này, Phạm Vẫn bị nhiều người nhìn bằng con mắt dò xét xúc phạm, còn bị Mạc Tầm Âm không biết tốt xấu khiêu khích, ai nhịn, nhưng hắn sẽ không.

Mạnh mẽ lao đến phía Tiên Tửu, Phạm Vẫn rất có tự tin sẽ không khiến Tiên Tửu dính vào cuộc ẩu đả, chỉ là, hắn không ngờ được Mạc Tầm Âm cũng sẽ ra tay.

Thiếu niên vòng lên trước mặt Tiên Tửu, một tay nhẹ, rất nhẹ mà tát cho Phạm Vẫn một bạt tai, tiếng chát trời giáng như dẹp xuống tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Mạc Tầm Âm phát ra tiếng cười thanh thúy, vài giây ngắn khi Phạm Vẫn đơ người. Cậu liền ngay tại lúc đó thẳng chân đạp mạnh vào bụng hắn.

\* Rầm!

\* Lạch cạch.

Tiếng xê dịch chói tai của bàn ghế, Phạm Vẫn đầu óc ong ong không rõ, ổ bụng truyền đến cơn đau thấu trời, hắn cong người ôm lấy bụng, như một con tôm co chặt, run run rẩy rẩy nằm trên mặt đất. Mạc Tầm Âm nhìn hắn từ trên cao, nhỏ bé thân ảnh vốn chẳng hề có sức uy hiếp, nhưng lúc Phạm Vẫn thoáng ngước lên, bắt gặp ánh mắt lạnh căm của Mạc Tầm Âm.

Không rét mà run, hắn bị cơn đau đánh úp, dịch từ bụng trào ngược lên cổ họng “ Khặc... ư... a.... ”

“ Mày.... dám! ”

“ Dám! Sao lại không? ” Mạc Tầm Âm nghiêng đầu, cậu hỏi lại hắn “ Anh muốn đánh tôi, tôi phòng vệ chính đáng, vậy thì có gì không đúng, sao lại không dám, hơn nữa, anh cũng quá yếu đi, một cú thôi cũng đo ván, vậy thì làm ăn được gì? ”

Mạc Tầm Âm ngạo mạn nói, cậu càng như vậy, Phạm Vẫn càng tức tối, hắn lọ mọ đứng dậy, cuối cùng trượt tay một lần nằm lại, chật vật đứng lên, bàn tay hắn ấn nơi vùng bụng bị đạp. Đau nhói như bị một chiếc xe đâm sầm vào vậy, hắn có chút bất ngờ với sức chịu đựng của cơ thể mình trở nên yếu kém.

Bởi Mạc Tầm Âm bề ngoài không cân xứng với sức lực, vậy nên Phạm Vẫn hắn không đặt hiềm nghi nhiều lắm trên người cậu, hắn trợn trừng nhìn Mạc Tầm Âm, đôi mắt gằng lên từng sợi tia máu đáng sợ.

“ Hưmmmm ” Mạc Tầm Âm lùi lùi về bên cạnh của Tiên Tửu, cậu nhỏ giọng báo cáo “ Sắc mặt anh ta trông tệ ”

Tiên Tửu gật gù “ Ân, rất tệ ”



“ Cậu xong rồi ”

Tiên Tửu nói một câu.

Mạc Tầm Âm ngơ ngác không hiểu tại sao.

Tiếp sau đó....

Cậu cũng hiểu được ý nghĩa.

“ Emmmmm....... ” Mạc Tầm Âm thở ra một hơi trầm đục, ngước nhìn bầu trời sắc xám một màu ưu thương, cậu cứ thở dài thường thượt vài lần, Tiên Tửu lúc bấy mới đi trở ra, trên tay còn cầm hai ly trà ấm, hắn đưa cho cậu một ly.

“ Cảm giác thế nào? ” Hắn cười hỏi.

Mạc Tầm Âm uống nước trà ấm, miệng nhỏ khẽ dẩu “ Cảm giác gì cơ ”

“ Vào đồn ”

“ Chả ra làm sao! ” Mạc Tầm Âm xù lông không vui, cậu ngoái đầu nhìn ở phía sau, đồn công an lúc này cùng lúc đi ra vài người, trong đó chính là Phạm Vẫn, mặt hắn còn dấu vết đỏ bừng in hằn rõ dấu bàn tay, là kiệt tác mà Mạc Tầm Âm đã tạo nên.

Cậu nhìn hắn, hắn cũng nhìn cậu, Mạc Tầm Âm lè lưỡi, lêu lêu trêu tức hắn.

“ Mày! ” Phạm Vẫn tức điên, lại muốn kích động nhảy dựng lên nhưng bị người khác cản lại, Mạc Tầm Âm đắc ý giương mặt lên, cậu có Tiên Tửu bảo kê, hơn nữa được cho phép ngông, vậy nên cậu cũng chẳng cần phải nhịn làm gì.

Tiên Tửu làm như không thấy sắc mặt của phía đối diện, uống xong ly nước, hắn đem ly nhựa vứt đi “ Đi, chúng ta về ”



Hắn nói với Mạc Tầm Âm.

Cậu thôi không làm mặt quỷ ghẹo Phạm Vẫn nữa, gật đầu “ Vâng, đi ạ ”

Cả hai cùng rời đi, Mạc Tầm Âm rõ thấy người bên cạnh Phạm Vẫn muốn đi lên muốn dò hỏi, hoặc nên nói là hòa hoãn với Tiên Tửu, nhưng thấy Tiên Tửu không muốn nhiều lời, đành thôi.

Mạc Tầm Âm tâm sùng bái Tiên Tửu lại cao hơn một bậc nữa, ngấm ngầm, cậu tự dặn lòng là không được chọc ghẹo đại ka không vui, ngoài mặt, cậu vui vẻ khi đã đạt được chiến tích, miệng nhỏ không ngừng nói “ Đại ka, đại ka, anh thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống em của tên đó không, haha, mắc cười thật ấy, đánh có một cái đã nằm luôn, tưởng thế nào, phi ~ người xấu nha ”

“ Được rồi, đừng ồn, còn đói hay không? ” Tiên Tửu khởi động xe, hắn hỏi.

Nhìn sắc trời trở tối, Mạc Tầm Âm có chút lười biếng “ Đói, nhưng lười di chuyển quá à ”

“ Gây sự cỡ đó, còn sức mới lạ ”

“ Phải rồi, hên cho cậu là sơ yếu lý lịch, thân phận của cậu vừa hay được thông qua, nếu không đêm nay cậu tá túc trong đồn ở một đêm không chừng, về sau đừng gây chuyện kiểu đấy ”

“ Kiểu đấy là kiểu nào? ” Mạc Tầm Âm lại không phục “ Lại không phải tôi sai ”

“ Hazzzz ” Tiên Tửu mệt mỏi không thôi, hắn tâm mệt, giải thích với một tên ngốc kiến thức bằng không giống như đang thách thức kiên nhẫn của hắn đến cực hạn.

Hủy diệt cả đi.

Tiên Tửu tính tình lúc này muốn tạc, hắn vươn tay, Mạc Tầm Âm bản năng lùi sát về cửa xe “ Ấy ấy, không bạo lực à ”

Tiên Tửu trừng cậu.

“ Hì ” Mạc Tầm Âm vô tội, vô tim vô phổi mà nhe răng cười.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.