Đại lượng ánh sáng, hư vô không gian, không gian tối đen như mực, từng vì tinh tú lấp lánh le lói xuyên qua cái đen của vũ trụ.
Cõi không tên, cô độc một bóng thân ảnh, ôm thân cuộn tròn xúc thành một đoàn, thấp thấp gió lộng không rõ ngọn nguồn làm tóc mai rũ xuống hơi lay động. Cọ nhẹ trên gò má trắng nõn nhợt nhạt, hàng mi khẽ vẫy.
Thật nhẹ, dấu hiệu dần chuyển tỉnh, giấu ở dưới lớp mi cong dài, đôi mắt khép hờ mở to, nhìn đến một điểm vô định. Đồng tử đen láy ảm đạm không chứa tia sáng, ảm đạm u ám sắc xám, màu sắc sáng ngời của các vì sao phản chiếu ngược ở mắt Mạc Tầm Âm, tưởng chừng sẽ khiến cậu trầm trồ cảm thán.
Nhưng không hề, Mạc Tầm Âm đơn thuần chỉ nhìn ngắm, tâm trạng không có gì hứng thú cả, ngủ đã lâu, không biết đây đã là thời gian nào, cậu chớp khẽ đôi mắt, cái lạnh lẽo khó diễn tả không ngừng khiến bản thân thanh tỉnh hơn.
Mạc Tầm Âm chậm rãi ngồi dậy, bàn tay chống đỡ để nâng thân lên, chạm đến một vật cản nào đó không thiết thực, cậu nhìn xuống tay mình, nheo mắt tính toán thứ gì đó.
Khi ấn khẽ xuống, liền bị hụt tay.
“ Ồ.... Haha ” Mạc Tầm Âm khẽ cười nhẹ, đứng lên hẳn, cậu rất mau đã tìm ra một quy luật của nơi này, chỉ chưa đến vài giây sau khi tỉnh lại thôi.
Xoa dịu nơi khóe mắt, Mạc Tầm Âm tìm tòi xem thử xung quanh mình, bước chân nhấc lên, dẫm vào nơi trống không trước mắt. Hỗn độn không trật tự không gian được dạo quanh một vòng, Mạc Tầm Âm đi chán, môi hơi mím chặt rồi chán nản thở dài một hơi, dừng chân nơi hành tinh đang chuyển động.
Nó không có sự sống, lại có một diện tích vô cùng, vô cùng to lớn, thân Mạc Tầm Âm như một hạt cát đứng trước nó, rộng rãi vũ trụ xa xăm không điểm dừng chân, lạc lõng làm sao....
Mạc Tầm Âm thấp thoáng cảm giác được có một lực nào đó thúc đẩy. Cậu duỗi duỗi chân dài, ngước lên nhìn, lách tách tia sáng ấm áp xuất hiện, xua đi thể hàn trong người Mạc Tầm Âm.
Cậu nhìn sao trời phía sau, dứt khoát đi về phía ánh dương.
Bừng sáng nắng ấm.
Mạc Tầm Âm giơ tay che chắn theo bản năng, ý thức dần mất đi.
Xào xạc âm thanh khi lá cây cọ xát với nhau.
Khe khẽ tiếng chim hót vang nhẹ.
Căn phòng thông thoáng, vải mềm tung bay, trầm đục tiếng điện tử khiến Mạc Tầm Âm nhíu khẽ mày, cảm nhận cơn đau nhức kích thích, dần được xua đi mau chóng, cậu thở ra một hơi trầm đục.
Trước khi mở bừng mắt tỉnh dậy, một thoáng nhất thời, kí ức không phải của chính cậu đang tái hiện, cây rừng chập chùng, cơ thể này, là của kẻ khác.
Mạc Tầm Âm lầu tiên nhìn thấy là cái trần nhà, nền lợp trắng, cái mùi của nước khử trùng không thể lẫn vào đâu được của bệnh viện.
Mạc Tầm Âm mày nhăn lên càng sâu, đương lúc còn không có suy nghĩ gì nhiều lắm, bên tai cậu khẽ động lên tiếng vang, là tiếng lật sách khe khẽ.
Cậu nhìn về phía bên cạnh.
“ Tỉnh rồi à ” Người kia cũng nghe được động tỉnh nhỏ từ Mạc Tầm Âm, dời mắt khỏi những trang chữ, đầu tiên là đối cậu mỉm cười, trông có vẻ đầy thân thiện ôn hòa.
Mạc Tầm Âm ngồi dậy, cậu có chút không rõ vì sao nhưng trong lòng đối người trước mặt này có phần đề phòng, mùi hương lan tỏa trên người người nọ càng thêm rõ ràng, Mạc Tầm Âm cảnh giác hỏi “ Anh là ai ”
“ Người đến giúp cậu ” Gã nói, từ trong túi áo lấy ra danh thiếp đưa vào tay Mạc Tầm Âm, mới tiếp tục giới thiệu đến bản thân.
“ Tôi tên Tiên Tửu, nếu được hãy gọi tôi là anh cho thân thiết ”
Mạc Tầm Âm tổ chức một hồi ngôn ngữ “ .....ờ ”
“ Già.... ” Tiếng nói rất nhỏ, lại vang khá dài, Mạc Tầm Âm nhìn trên dưới Tiên Tửu mà dùng giọng điệu ghét bỏ nói.
“ ..... ” Tiên Tửu gương mặt tươi cười bỗng chốc bị làm cho đông cứng, xuất hiện vết rạn nứt rõ ràng. Một câu ‘ già ’ này từ Mạc Tầm Âm quả nhiên chọc cho Tiên Tửu phạm vào tự ái.
“ Xin lỗi chú, tôi lỡ nói thẳng ”
Tiên Tửu “ ..... ”
Mày lễ phép sao???
Giáo dưỡng phẩm chất cao quý, hắn nhưng không thể tức giận!
“ Cậu cẩn thận lời nói một chút ” Tiên Tửu gằng giọng, cố gắng thấu hiểu sự thất kính của Mạc Tầm Âm chỉ là vô ý, tự mình lẩm nhẩm trong đầu rằng một con yêu mới thành hình thì cần phải khoang nhượng mới xứng với bậc tiền bối.
Mạc Tầm Âm chọc được Tiên Tửu tức giận, nhìn hắn có phần thuận mắt hơn nhiều, tuy hơi đáng tiếc vì không thể đập tan chiếc mặt nạ giả tạo hắn đang đeo trên mặt kia, nhưng cũng đủ thỏa mãn chính mình.
Mạc Tầm Âm cũng hiểu Tiên Tửu không có ác ý, là thật sự đến để trợ giúp bản thân, cho nên không đôi co đi chọc hắn nữa.
Mạc Tầm Âm rũ mắt, cậu nhìn đến dây truyền dịch được cắm trong mạch máu, sắc mặt nhìn đến hơi trắng, cắn răng, Mạc Tầm Âm nhanh rút châm ghim ở trên tay, một cách dứt khoát và không một động tác thừa.
Hoạt động cánh tay mình, Mạc Tầm Âm chợt nhớ điều hắn vừa nói, tò mò cậu hỏi “ Đúng rồi, anh nói là đến để giúp tôi, mà giúp về chuyện gì? ”
“ Ah, tiền viện phí sao? Vậy thì tốt quá! ” Cậu tự mình hỏi cũng không cho Tiên Tửu xen vào nói đã tự trả lời luôn rồi, sau đó nhớ lại kí ức cuối cùng khi chết của nguyên chủ. Cậu có phần thái quá, chán ghét cùng không vui vẻ, dùng ánh mắt phán xét nhìn hắn như gặp phải kẻ mang tội trạng “ Về sau đi đứng trên đường núi đừng lái xe bán mạng như thế nữa, tôi thấy anh đẹp trai nên không báo cảnh sát đâu, đừng lo ”