Thính Hạ

Chương 20: Cọ vẽ chi tiết



Thẩm Thính Hạ gắng gượng mở mắt, tầm nhìn không rõ ràng.

Mặt tường xoay tròn, ánh đèn nhức mắt, tất cả đồ vật xung quanh đều có những chiếc bóng chồng chéo lên nhau, một thứ gì đó lướt qua trước mặt… Không biết là cái gì, trông như một cục bông.

Khi cô hoàn toàn mở mắt và tỉnh táo lại mới phát hiện đó là tóc Giang Tố.

Anh đang cúi người.

Cô vừa mơ mơ màng màng vừa lấy làm lạ đứng dậy, khăn lụa đắp trên người rơi thẳng xuống đất nhưng cô không phản ứng kịp.

Đến khi Giang Tố để cây cọ lông kia lên bàn.

Trái tim cô như nhảy ra nhưng vì bản tính trời sinh chậm chạp nên vẻ mặt và động tác của cô vẫn không thay đổi.

Giang Tố đi lướt qua trước mặt cô, tự nhiên đưa tay tắt ổ cắm dài của đoàn phim.

“Tan làm rồi.” Anh nói.

Cô dụi dụi mắt.

Sao không có ai báo cho cô biết cả vậy.

Nhưng có lẽ cũng chẳng có ai có nghĩa vụ thông báo chuyện này với cô.

Cô đứng dậy, mới ngủ dậy lúc nào cũng hơi choáng váng nên động tác cô rất chậm, cho đến khi Giang Tố đi ra ngoài khoảng 50 mét, cô mới từ từ lấy lại sức.

Gió đêm ở An Thành se se lạnh, không giống như Giang Thành, ngay cả đầu mùa thu cũng như mùa hè, gió nóng bức oi ả.

Anh đi phía trước, cái bóng bị kéo dài ra, thỉnh thoảng lại quay đầu đáp lời người đại diện. Từ lâu cô đã nghe nói sau sự cố năm 2015 ấy, ekip quản lý của anh đã thay đổi, khoảng mấy năm trước đã hoàn toàn trở thành một ekip cao cấp.

Họ cũng ngày càng chuyên nghiệp hơn.

May mà khách sạn cũng gần đây, cô và Giang Tố ở chung một khách sạn. Anh đẩy cửa đi vào, hình như nhờ cái bóng ngược trước mắt nên anh biết có người ở sau lưng, tiện tay kéo cửa thêm vài giây.

Cô đi vào đại sảnh, chưa kịp nói cảm ơn thì bóng dáng anh đã biến mất ở ngã rẽ.

Cô thôi nhìn, vào thang máy chọn tầng mình ở.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày bận rộn.

Cô vui vì bà chủ không đến, nếu không làm công việc này trong kỳ s1nh lý thì có thể khó mà chịu đựng nổi.

Bộ phim đã khai máy hai tháng, các phân cảnh không cần vẽ tô tem đã quay xong toàn bộ, chỉ còn lại những nội dung mà cô cần vẽ tay, mà cô lại vẽ rất chi tiết, tổ A quay xong lại đến tổ B, quả thật rất cực khổ.

Khi kể chuyện này với bà chủ, cô ấy mới nói với cô rằng:【Ngày đó chị từ chối họ rồi nhưng họ tha thiết yêu cầu, bảo là em đến cũng được, vì để mời được em nên họ còn tăng giá với chị đó, bảo là thích mấy tấm poster điện ảnh mà em vẽ lúc trước, nói các chi tiết rất tốt. Haiz, buồn muốn khóc, bây giờ giá trị con người em còn cao hơn cả chị.】

Rảnh rỗi trò chuyện đôi câu, bà chủ nhớ lại chủ đề chính:【À đúng rồi, hồi trước có nói với em đấy, giáo sư Carey ở nước ngoài mở lớp hội họa, chị tốn nhiều sức lắm mới giành được một chỗ, sao sao, em có muốn đi học bổ túc không?】

Thật ra hai tháng trước bà chủ đã đề cập chuyện này với cô, chỉ là với số người khi ấy cũng không chắc chắn sẽ giành được suất học, nên bà chủ bảo cô chuẩn bị tâm tư trước.

Năm nay giáo sư Carey đã 70 tuổi, thuở trẻ từng học tập tại Pháp, những bức tranh sơn dầu xuất sắc của bà nổi tiếng trong và ngoài nước, một bức tranh có thể được bán đấu giá với mức giá bảy con số đô la Mỹ. Lần cuối cùng bà mở lớp dạy học là 30 năm trước, một tay bà dẫn dắt ra những nghệ sĩ hàng đầu trong lĩnh vực tranh sơn dầu, sau lớp học lần này, có lẽ bà sẽ không bao giờ đứng lớp nữa.

Một cơ hội tốt như vậy nhưng do dự duy nhất của cô lúc ấy là phải xuất ngoại, trong thời gian ba năm. Ba năm chẳng là gì cả, chỉ là cô chưa từng bước chân ra khỏi quốc gia mình, khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Bà chủ:【Chị biết em chưa từng qua Anh nên hơi lo lắng, nhưng mà không sao đâu, đó là một học viện mỹ thuật tư thục, các giáo sư rất nghiêm khắc, ăn uống hay nghỉ ngơi đều ở trường, như hồi cấp hai ấy. Mọi người tiếp xúc lâu sẽ quen thân hơn, không cần lo vấn đề nơi sống và ăn uống đâu, ngoài ra còn có hai bạn nữ người Trung Quốc nữa.】 

Cô hỏi:【Tổng cộng có ba học sinh Trung Quốc sao?】

Ông chủ:【Đúng vậy, em thấy sao, chị sứt đầu mẻ trán mới giành được suất học này đó, nếu em không đi cũng còn cả tá người đi, nhiều người sẵn sàng trả chị 500 vạn để mua lại suất này lắm đó.】

【Em suy nghĩ kỹ vào đấy, hai tuần sau phải cho chị kết quả, nếu đi chị sẽ đăng ký giúp em, không đi chị gả em nó cho người khác. Trước khi đưa ra quyết định, chị nói cho em biết một chuyện, sau giáo sư Carey chưa chắc thế giới đã có một người thứ hai như bà ấy, với thành tựu và tài năng kia, còn có năng lực giảng dạy, nói thật nếu không phải em bị dị ứng với không khí ở Anh thì rất là ngốc khi mà từ bỏ cơ hội này, học xong về nước như đắp thêm một lớp vàng ấy.】

Bà chủ:【Không được rồi, đau bụng quá đi mất, em suy nghĩ trước đi, chị ngủ đây.】

Dòng tin nhắn đang nhập của bà chủ chớp mắt biến mất, cô cầm điện thoại khẽ thở phào một hơi.

Thật ra cô biết rõ quy luật này, nếu không nằm ngoài dự đoán, cô nhất định phải đi.

Như bà chủ đã nói, một cơ hội tốt như thế nếu cô không đi thì sẽ hối hận suốt đời.

Cô gõ gõ xóa xóa trong khung thoại một hồi, chưa kịp gửi đi thì công việc mới lại đến.

Cô cất điện thoại vào túi, được phó đạo diễn đẩy thẳng đến phòng nghỉ phía trong cùng.

Cô hỏi: “Lần này vẽ cho ai vậy?”

Có phòng nghỉ riêng thì chắc là nhân vật chính nhưng hôm qua cô đã vẽ hoa văn cho các nhân vật chính mình phụ trách rồi, chưa từng đến phòng nghỉ này bao giờ.

Nhân viên bên cạnh trả lời: “Được đạo diễn đích thân mời thì là ai được nữa? Chắc chắn là Giang Tố rồi!”

Cô ngơ ngác hỏi lại: “… Phần vẽ của anh ấy đâu phải do tôi phụ trách?”

Chiều hôm qua người phụ trách đã nói với cô rằng cô chỉ cần vẽ hoa văn cho các diễn viên nữ, nam chính sẽ có họa sĩ nam phụ trách.

“Họa sĩ kia bị delay chuyến bay hôm nay nên ngày mai mới đến được.” Phó đạo diễn nâng hai tay cô lên: “Cô Thẩm ơi, nể mặt chút nhé, hôm nay cô không vẽ thì không có ai vẽ được hết, thế thì phân cảnh này không quay được.”

Có lẽ đã mất rất nhiều thời gian để tìm được họa sĩ thích hợp nên đoàn làm phim đối xử rất tôn trọng cô.

Cô nghĩ ngợi giây lát, vẽ cho anh cũng như vẽ cho mọi người, không khác biệt gì.

Vì vậy cô gật đầu, đồng ý giúp đỡ.

Mười phút sau, Giang Tố cởi áo, nằm úp người trên giường xếp nhỏ trong phòng nghỉ ngơi.

Cô vốn định bảo không cần phải cởi hết áo ra nhưng lại thay đổi suy nghĩ, hình vẽ sẽ bao phủ toàn bộ phần lưng, hình như không thể vẽ khi anh mặc áo được.

Bầu không khí bỗng trở nên rất lúng túng.

Dĩ nhiên anh không hề để ý, người lúng túng chỉ có mình cô.

Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã tập luyện được các cơ bắp tuyệt đẹp như thế này, vóc dáng tam giác ngược khiến chiếc giường dưới người anh trông nhỏ nhắn lạ thường.

Cô gạt những suy nghĩ bậy bạ kia đi — Nhưng một khi bắt đầu vẽ, cô sẽ không ngợi ngợi thứ gì khác.

Đề tài của bộ phim này là phong cách giả tưởng thiên về đồng quê, tô tem sau lưng anh là hoa văn mây và phượng hoàng, nếu muốn vẽ thật sinh động và nghiêm túc thì đúng là tốn rất nhiều tâm tư. Mặc dù đã có bản thảo thiết kế cơ bản nhưng cô vẫn phải dựa vào tình hình thực tế và yêu cầu của đoàn làm phim để điều chỉnh một cách thích hợp nhất.

Bắt đầu với những đường nét trước.

Khi cây cọ lông sói nhỏ vẽ ra nét đầu tiên trên lưng anh, có lẽ vì chưa quen nên vai Giang Tố hơi cử động nhẹ.

Chắc là hơi nhột nhỉ. Cô nghĩ.

Cô bèn tăng thêm tốc độ, sau khi vẽ xong các đường nét thì bắt đầu tô màu, bước này rất quan trọng, quyết định toàn bộ hình dạng của hoa văn. Nếu ban đầu tô không khéo thì việc sửa lại sau đó không chỉ phiền phức mà còn không đủ mượt mà.

Nét cọ của cô nhẹ nhàng tựa như đang quét qua.

Giang Tố giơ tay ra sau lưng.

“Này…” Cô đang tập trung toàn bộ tinh thần, rất sợ ngoại lực có gì đó đột nhiên xuất hiện, vậy nên khoảnh khắc anh giơ tay lên cô đã bắt lấy một cách chuẩn xác và giữ chặt lại: “Không được đụng vào đâu, lem màu đó.”

Lần trước cũng có một diễn viên nữ làm vậy vì thấy nhột, hình vẽ chưa khô hẳn nên bị lem ra, cô phải vẽ bổ sung thêm rất lâu.

Tuy rằng vẫn kịp thời gian nhưng hiệu quả lại không bằng phiên bản đầu tiên.



Hai giây sau, cô bỗng nhận thức được ngón tay mình đang vùi trong lòng bàn tay anh, vội rụt tay về, nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không có gì.” Anh trầm giọng hỏi: “Không được gãi sao?”

“… Không được lắm đâu.” Cô chậm rãi đáp: “Anh nhịn chút nha.”

Sự kiên nhẫn của Giang Tố được biểu hiện qua bắp thịt của anh.

Mỗi lần anh dùng sức thì cơ nơi bả vai lập tức cứng lại và căng ra mà đến cả mắt thường cũng thấy được, sau khi ổn hơn anh lại chậm rãi thả lỏng. Vì điều đó mà bắp thịt ở lưng cũng co lại theo.

Cô nhìn cảnh này thì cảm thấy ngại ngùng vô cùng, cứ như mình đang hành hình anh vậy.

Thế nên cô đã tăng tốc độ, sau khi hoàn thành các mảng màu lớn, thấy màu bắt đầu khô, cô lại chuyển sang vị trí khác. Cô dùng cọ chấm một chút màu, chọc chọc vài cái vào chỗ mà ban nãy anh muốn gãi.

“Thế này có đỡ hơn chút nào không?’

“Ừm, tốt hơn chút.”

Cô tập trung tinh thần, vạch ra phạm vi ánh sáng và bóng tối bằng mặt sau của cây bút thẳng.

Giang Tố chỉ cảm thấy lực cọ trên lưng mình lúc mạnh lúc nhẹ, thỉnh thoảng cô lại chọc vào rồi lại rời cọ đi.

Ban đầu quả thật rất dễ chịu nhưng dần dà về sau, không biết là đã quen hay là chưa quen mà anh bắt đầu cảm thấy cách này càng gãi càng ngứa, anh chau mày.

Cô đang chuyên tâm vẽ bỗng lại thấy một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt, anh gập ngón tay tựa như muốn cầm đồ nhưng cũng không biết muốn cầm cái gì. Ngón tay đẹp đẽ kia động đậy nhẹ trong hư không, sau đó giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên: “Được rồi.”

Cọ của cô di chuyển xuống nét cuối cùng và bắt đầu vẽ.

“À… Được.”

Cô tiếp tục đổi sang chiếc cọ vẽ chi tiết, Giang Tố cúi đầu chợt thấy có một vết màu trên ngón tay cái của mình. Sau khi phân biệt một hồi, anh mới nhớ đây là vết màu vô tình dính phải do nhặt cọ tối hôm qua.

Anh dùng sức cọ cọ mấy cái.

Màu vàng thấm vào chỉ tay, dưới sự ma sát của anh, nó trở nên sặc sỡ và dính chặt hơn trên bụng ngón tay bị cọ cọ đỏ bừng.

Lau mãi không hết.

__

Lời tác giả:

Đầu còn lại của cọ vẽ chọc vào lưng và bắp thịt thật sự rất ngứa ngáy, ai hiểu được không.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.