*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng vẫn có một nhân viên phục vụ ánh mắt sắc bén không nhịn được kéo hai đồng nghiệp khác bên cạnh xì xào bàn tán: "Không phải người phụ nữ kia trông hơi giống Tô Hoài Lan sao?"
"Anh đẹp trai kia chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị sao? Bọn họ quan hệ mập mờ, hơn nữa còn từng là tiêu đề tìm kiếm hot đấy!"
"Mấy người đừng ở đây bàn tán nữa, cẩn thận bị trưởng cửa hàng phát hiện trừ tiền đấy".
Ba cô phục vụ bàn tán mấy câu liền giải tán.
Nhưng tại của Đồng Kỳ Anh rất thính, mặc dù không biết cụ thể các cô bàn tán cái gì nhưng vẫn mơ hồ nghe được các cô nói giữa Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu có quan hệ mập mờ.
Ôi... Chức vợ tổng giám đốc này dường như cũng không dễ làm.
Trò chơi quy tắc ngầm tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền và nữ minh tinh sexy, thư ký xinh đẹp...
Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, tự ổn định lại bản thân ba giây, nhân tiện đọc thầm ba lần: May là không yêu anh cả, may là không yêu anh cả, may là không yêu anh cả!
Phó Quân Tiêu chọn hồi lâu cũng chỉ thích một bộ đồ cao cấp phiên bản giới hạn.
Đồng Kỳ Anh ngồi bên cạnh, vô cùng thích thú nhìn Phó Quân Tiêu bảo cô nhân viên gói hàng, sau đó nhìn anh không chút đau lòng đứng trước quầy thu ngân quẹt thẻ thanh toán.
Ê?
Tại sao đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ thanh toán của anh cả cũng đẹp trai như vậy!
Sau khi đi dạo xong cửa hàng này, Phó Quân Tiêu đưa Đồng Kỳ Anh đến cửa hàng khác, Đồng Kỳ Anh vẫn luôn phụ trách ngồi đợi, còn Phó Quân Tiêu phụ trách chọn quần áo và thanh toán. Đọc tiếp tại web T am l inh.
Về sau, Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng không thể ngồi yên, cũng bắt đầu cùng Phó Quân Tiêu chọn quần áo, giày dép, túi xách yêu thích.
Cô phát hiện anh thực sự rất kiên nhẫn khi đi dạo phố với cô.
Hơn nữa, trong lòng còn vô tình lấy anh so sánh với Phó Quân Bác.
Mặc dù Phó Quân Bác cũng đi dạo phố với cô nhưng phần lớn đều là anh ấy ngồi chờ, cô đứng chọn, thời gian đi dạo phố không bao giờ quá một tiếng, nguyên nhân chủ yếu là Phó Quân Bác thực sự rất bận rộn, có đuổi cũng không hết bản thảo thiết kế.
Anh cả thì không giống vậy, chỉ cần có ở đó, anh sẽ luôn dẫn cô đi, mỗi cửa hàng đều chọn cùng cô một lần.
Có lẽ bởi vì mua được thứ mình thích nên tâm trạng Đồng Kỳ Anh rất tốt.
Quả nhiên chuyện đi dạo phố này đối với phụ nữ mà nói cho dù tâm trạng không tốt thì đi dạo
một chút tâm trạng sẽ tốt hơn, đặc biệt là bên. cạnh còn có một người đàn ông làm cây ATM di động kiêm nhân viên cầm đồ.
Cho dù có nhiều túi phải cầm hơn nữa thì Phó Quân Tiêu vẫn sẽ chừa lại một tay để nắm thật chặt tay Đồng Kỳ Anh.
"Không được! Không được! Em không đi được nữa rồi!" Nhìn thấy bên cạnh có chỗ nghỉ chân, Đồng Kỳ Anh liền kéo Phó Quân Tiêu qua đó ngồi xuống: "Mệt quá!"
Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, đặt tất cả túi trong tay lên bàn gỗ tròn, kiểm lại một chút rồi nói: "Hình như em vẫn chưa mua đồ lót và đồ dùng hàng ngày."
"Nhưng em không đi được nữa rồi." Đồng Kỳ Anh bò lên bàn bên cạnh, nghiêng đầu, nhìn Phó Quân Tiêu nói.
"Vậy anh sẽ bảo mấy cô ấy đưa về nhà cho em, em thích gì cứ ghi lại là được."
"Lát nữa em muốn ăn gì?"
"Em..."
Đúng lúc Đồng Kỳ Anh vừa nói muốn ăn gì thì điện thoại Phó Quân Tiêu đổ chuông.