*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật sự là Tô Hoài Lan sao?
Lạc Minh Anh từng bước một tới gần chiếc giường, hai con mắt xinh đẹp mở to không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang trên giường.
Người phụ nữ này nằm nghiêng, dáng người tinh xảo ưu nhã, vòng eo vô cùng nhỏ, khuôn mặt ngủ say không chút son phấn, ngược lại trời sinh quyến rũ.
Khi quan sát kỹ hơn, cô ta lại cảm thấy người phụ nữ này không giống với Tô Hoài Lan.
"Đừng đi!" Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở hai mắt ra, nói mở một câu rồi ngồi dậy.
Lạc Minh Ánh bị tiếng thét này của cô dọa cho đến mức nhảy dựng một cái, một chân giẫm về phía sau, kết quả là trọng tâm không ổn định,
hai tay của cô ta khua chèo giữa không trung.
Đồng Kỳ Anh thấy thế, lập tức đưa tay, bắt lấy cổ tay của Lạc Minh Ánh, kéo cô ta lại.
Nào ngờ, cơ thể của Lạc Minh Ánh vì quán tính, lao thẳng vào người Đồng Kỳ Anh.
Hai người phụ nữ, một trên một dưới, ngã nhào lên giường.
Một tay của Lạc Minh Ánh, trực tiếp đặt lên phía bên trái bụng của Đồng Kỳ Anh.
Nơi đó bị thiếu một quả thận, trọng lượng đột nhiên ập tới, khiến cho Đồng Kỳ Anh đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, trong mũi tràn ra mùi thơm bạc hà nhàn nhạt khiến cô cảm thấy quen thuộc.
"Thật, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Lạc Minh Ánh nhìn thấy Đồng Kỳ Anh cau mày, vội vàng đứng dậy khỏi người Đồng Kỳ Anh, đứng ở bên giường không ngừng cúi đầu chín mươi độ với cô, miệng không ngừng xin lỗi.
Đồng Kỳ Anh ôm bụng đang bị đau ngồi thẳng dậy, khoát tay với Lạc Minh Ánh, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt: "Không sao đâu."
"Cô.." Lạc Minh Ánh đứng thẳng người, nhìn thấy sắc mặt của Đồng Kỳ Anh không được tốt lắm, vì vậy tiến đến, yếu ớt hỏi: "Có nặng lắm không? Nếu không, tôi đưa cô đến bệnh viện. Vợ tổng giám đốc?" Đọc tiếp tại web T am l inh.
"Cô gọi tôi là gì?" Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngước mắt nhìn Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh thẹn thùng cười, giơ tay lên khoa tay múa chân lúng ta lúng túng nói: "Tổng giám đốc Phó nói với tôi, cô là vợ của tổng giám đốc, cô.."
"..." Đồng Kỳ Anh lúng túng vuốt trán, nhe răng cắn môi, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào với cô gái này.
"Vợ tổng giám đốc, xin chào, tôi tên là Lạc Minh Ánh, là thư ký của trợ lý Trịnh" Lạc Minh Ánh đột nhiên vươn tay về phía Đồng Kỳ Anh một cách tự nhiên hào phóng.
Đồng Kỳ Anh đặt tay xuống, nhìn thoáng qua Lạc Minh Ánh một lát, lịch sự bắt tay với Lạc Minh Ánh, trên khóe miệng nở một nụ cười, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Đồng Kỳ Anh"
Đồng Kỳ Anh?
Tại sao cái tên này lại quen tai vậy nhỉ?
Trong lòng Lạc Minh Ánh ngẫm nghĩ một lúc, nhưng chốc lát cũng không thể nhớ nổi.
Có điều, cô quả nhiên không phải là Tô Hoài Lan, chẳng qua là có dáng người rất giống với Tô Hoài Lan.
"Cô thực sự là vợ của tổng giám đốc?" Lạc Minh Ánh vẫn khó có thể tiếp nhận sự thật này, ngay cả khi chính miệng Phó Quân Tiêu nói ra.
Đồng Kỳ Anh bị cô ta hỏi như vậy lúng túng không thôi. Hơn nữa, không biết có phải là do sự "vượt qua giới hạn" của nửa kia khiến cô "bộc phát" thần kinh nhạy cảm của mình hay không, cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa cô gái này và Phó Quân Tiêu không hề đơn giản.
Nếu không, tại sao trên người của cô gái này lại có thể có hương bạc hà giống với cơ thể của Phó Quân Tiêu.
Đừng nói cô lại sắp đi đầu với "tiểu tam" nữa chứ?
Một Lý Tự San đã khiến cô tinh thần rối loạn và suy sụp rồi, lại thêm một người nữa, cô thực sự