Nghe giọng nói của anh cô chợt tỉnh hồn ngại ngùng buông ra giọng cũng lắp bắp.
"Cái đó... cái đó sao tự nhiên anh lại ôm người ta làm gì?"
Nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của cô, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười muốn trêu chọc cô một chút.
"Bởi vì người ta đứng chặn mất đường đi."
Có sao cô có chặng đường anh sao, ừm hình như là vậy. Vậy mà cô còn ảo tưởng cái gì không biết, mãi thất vọng cho nên cô không để ý anh đã dùng hai chữ "người ta" mà cô nói để đùa lại cô.
Cô trề môi, giọng có chút hờn dỗi.
"Tưởng anh không thèm đến nữa."
"Khi nào thì xuất viện?"
"Bác sĩ nói ở đủ 10 ngày có thể về."
Mười ngày ở bệnh viện không có chuyện gì làm, với một người như cô chẳng khác nào cực hình. Cô cũng đã thử xin xuất viện sớm nhưng bác sĩ không cho biết làm sao được.
Nói xong anh đứng lên nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, đóng nó lại chỉ là cái cớ muốn tìm manh mối mới là chính. Tuyết Lan nhìn cửa sổ ban nảy cô mở đuổi Tư Lan đi mà quên đóng. Cũng may là anh tới muộn, nếu sớm vài phút nữa mà nhìn thấy cô đang nói chuyện một mình chắc nghĩ cô bị điên mất.
Vẫn không nhìn thấy gì cả không có dấu giày, rõ ràng không có ai điên mà nhảy từ đây xuống. Hơn nữa anh luôn canh ở bên ngoài, là người sao lại không có hình có dạng, chẳng lã là ma sao còn phi lý hơn.
Anh đưa mắt nhìn vào phòng vệ sinh nơi duy nhất trong phòng này có thể dùng để trốn, anh sải bước đi vào giả vờ vặn vòi nước rửa tay, vẫn không có gì lạ thật.
Đợi đến khi anh ra, cô đã ngồi ngay ngắn trên giường dùng chăn đắp lên chân cho lịch sự. Anh cũng kéo ghế ngồi bên cạnh.
"Gần đây anh bận lắm sao, không ăn uống đầy đủ à trông anh ốm hơn mấy ngày trước rồi. Có làm việc cũng phải chú ý sức khỏe đừng ỉ y."
Cô thật lòng quan tâm anh, mới có mấy ngày mà anh gầy thấy rõ, mắt có quầng thâm mặt cũng hơi hóp, cô có chút đau lòng.
"Ừm quân Bắc Thành đang đánh phá bên bờ Vị Thủy, tình hình không được khả quan rất có thể tôi sắp phải ra tiền tuyến. Cô tự mình bảo trọng một chút."
"Đừng lo qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Phạm Tuấn chăm chăm nhìn cô, Tuyết Lan không chịu nỗi ánh mắt dò xét đó của anh, sao cứ nói chuyện với anh là thể nào cô cũng bị lỡ lời thế nhỉ.
"Anh đừng nhìn tôi như vậy có được không, nếu còn nhìn nữa tôi sẽ cho rằng anh thích tôi đấy."
"Vì sao cô biết sẽ ổn."
Phải làm sao để anh thôi không nghi ngờ cô nữa, mà về sau vẫn có thể nhắc nhở anh những lúc nguy hiểm nhỉ. Đột nhiên cô nhớ đến lời nói dối của mình với Thu Cúc, cô ngồi nghiêm túc sau đó nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
"Tôi nói nếu như, nếu như tôi nói tôi biết xem bói, có thể từ tướng mạo một người mà xem được những chuyện xảy ra trong tương lai hay quá khứ của người đó, anh tin không."
Anh nhìn cô, cô nhìn anh bốn mắt chạm nhau không phân định được đâu là thật đâu là giả.
"Dựa vào đâu tôi phải tin cô."
"Đưa tay anh cho tôi."
Phạm Tuấn không biết cô định làm gì, nhưng mà anh muốn xem xem cô thật sự là có năng lực hay đang giả thần giả quỷ để lừa người.
Tuyết Lan cầm lấy bàn tay to lớn của anh, sau lại đặt tay mình lên, xoay một cái rất nhanh đan năm ngón tay của mình vào tay anh, biến thành hai người nắm chặt tay nhau.
Mười đầu ngón tay xen kẽ, anh có chút khó hiểu đây là cô đang giở trò bịt bượm à. Nhưng anh vẫn không có rút ra, cảm nhận được luồng khí nóng ấm truyền vào cơ thể mình giống như lần đó, chỉ là lần này dễ chịu hơn, thoải mái hơn, đến nỗi cô quên luôn mục đích nắm tay anh để làm gì.
Phạm Tuấn thấy lâu như vậy mà cô vẫn chưa có ý định buông ra khẽ ho khan. Bị người ta nhìn thấu, nhưng da mặt Tuyết Lan còn dày hơn cái mặt đường nhựa thì còn lâu cô mới buông ra.
Cô bắt đầu hằng giọng làm như một bà thầy bói thật sự nhập vai.
"Đừng có nhớ mãi những chuyện đã qua, sống chết có số anh hai anh đã lên thiên đàng rồi. Ban đêm không thể ngủ thì có thể đốt một ít trầm hương, không muốn nghe tiếng động thì có thể mở nhạc lên rồi ngủ, dùng thuốc an thần hoài không tốt."
Phạm Tuấn có chút ngẩn ngơ, chuyện anh không thể ngủ ngon giấc từ sau cái chết của anh trai không một ai biết. Vì không muốn để chú anh biết tâm lý anh không ổn định, nên anh đã tự mua thuốc ngủ về uống mỗi tối, chưa từng đến bác sĩ kiểm tra. Không những vậy tối ngủ anh sẽ thường xuyên nghe thấy những âm thanh giống như tiếng súng đạn. Anh muốn rút tay về nhưng cô lại nắm chặt không buông.
Người đàn ông này khi cô đọc về anh đã luôn cảm thấy một cậu thiếu niên tuổi mới đôi mươi phải tham gia một trận chiến khốc liệt như thế, còn để lại di chứng ám ảnh chiến tranh. Dù cho vậy anh vẫn quyết tâm giữ vững tay súng đến hơi thở cuối cùng. Là một tướng quân anh không thể giữ được đất nước, anh thẹn với con dân Nam Thành. Là một người lính anh thà chết trên chiến trường, chứ không quy hàn quân địch anh lại chẳng thẹn với lương tâm.
"Hai ngày nữa Bắc Thành sẽ rút quân yên tâm đừng lo lắng gì cả, khuya rồi anh về đi lái xe cẩn thận."
Phạm Tuấn không nói lời nào đứng dậy rời đi, cô thì ngồi ngẩn ngơ trên giường nhìn tay mình. Nắm tay anh một chút mà cô cảm thấy cả người khỏe hẳn ra, hơn cả việc bác sĩ điều trị mấy ngày nay luôn ý. Trời ơi cái chuyện thần kỳ gì đây chứ, quan trọng là cô nắm tay anh rồi đó, là nắm tay đó , 10 ngón tay đan vào nhau.
"Áaaaa, Tuyết Lan ơi là Tuyết Lan mày đúng là không biết xấu hổ tí nào cả."
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng lại gào thét "được đó nha lần sau cứ thế mà phát huy".
Đúng như những gì mà cô đã nói với anh, hai ngày sau quân Bắc Thành thật sự ngừng chiến. Điều này càng khiến cho anh hoài nghi, liệu anh có nên tin những gì cô nói hay không. Trên đời này thật sự có người có thể đoán trước được tương lai và số mệnh của người khác sao.
Còn chưa để anh có thời gian suy nghĩ đến chuyện đó thì đã phải nhận lệnh của tổng thống, muốn anh đích thân áp giải một trọng tù từ nhà tù Sa Hoàng đến viện quân y. Không những vậy còn phải đích thân canh giữ cho thật tốt, bởi vì người này nằm trong bộ máy đầu não của Bắc Thành. Chỉ cần lấy được lời khai của hắn ta, cục diện của bọn họ có thể thay đổi. Nhưng kẻ này cứng mềm đều không ăn còn cắn đứt lưỡi tự sát.
"Tuyệt đối không thể để hắn ta chết trước khi chúng ta lấy được thông tin, cháu nhớ rõ chưa."
"Vâng chú yên tâm, cháu sẽ chuẩn."
Phạm Tuấn nhận lệnh đến Sa Hoàng đón người, vì để tránh việc người sẽ bị cướp giữa đường, Phạm Tuấn đã lên kế hoạch dương đông kích tây. Để cho Tấn Dũng dùng một tiểu đội được trang bị khí giới đầy đủ, cho người giả dạng thành Tống Thanh rầm rộ đi trên đường lớn.
Còn bản thân thì dùng một chiếc xe đò cùng với 10 sĩ quan tinh anh khác, đích thân đưa Tống Thanh thật theo đường nhỏ đến viện quân y. Kết quả đúng như anh dự đoán, bên phía Tấn Dũng đích thị bị quân của Bắc Thành phục kích. Vì có sự chuẩn bị nên không có ai phải bỏ mạng.
Ở bên này Bắc Thành sau khi cướp người thất bại, liền nhớ đến Tư Lan hiện đang ở trong bệnh viện quân y, vừa hay có thể cùng bọn họ trong ứng ngoài hợp. Ban đầu bọn họ chọn hành động giữ đường, là bởi vì bệnh viện quân y được canh phòng vô cùng chặt chẽ, bọn họ rất khó để ra tay.
Hiện tại phương án A đã thất bai, chỉ còn có thể hy vọng phương án dự phòng này. Cơ bản Ba Toàn vẫn không muốn để Tư Lan tham gia vì thân phận của cô khá đặc biệt, nếu bị lộ thì mất nhiều hơn được. Nhưng anh ta vừa nhận được lệnh của tổng bộ, là bằng mọi giá cũng phải cứu cho được Tống Thanh. Người này chính là quân sư chiến lược của Bắc Thành.
Tuyết Lan đang vui vẻ ăn cơm, hôm nay căn tin bệnh viện có bán món cơm sườn rim mà cô thích nhất. Cho dù giá có hơi chát tận 5 đồng đông dương một suất nhưng tay nghề không tệ. Đang vui vẻ ăn cơm thì đụng phải một vật gì đó, cô vội vàng nhả ra. Cái quỷ gì đây trong cơm sao còn có bọc ni lông, nó làm cô mắc ói kinh khủng phải chạy vào nhà vệ sinh súc miệng. Sau đó cô mới thấy không phải là ni lông không ,mà là một cục giấy nhỏ được bọc trong miếng ni lông.
Cảm thấy có điềm, Tuyết Lan cẩn thật bóc lớp ni lông ra, lấy mẩu giấy nhìn xem nội dung bên trong.
"Phòng 317."
Không phải chứ trước đó cô đã từ chối Tư Lan rồi, bây giờ đến lượt bọn họ tìm đến tận cửa sao. Vậy làm cách nào để bản thân không dính líu đến những việc như thế này chứ, 317 vậy là ngay bên dưới phòng của cô. Tuyết Lan đang lưỡng lự không biết liệu mình có nên tiếp nhận nhiệm vụ này hay không. Cô không muốn đối đầu với anh, vì hơn ai hết cô biết anh là người phụ trách bảo vệ Tống Thanh trong thời gian điều trị tại quân y. Tuyết Lan vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Tư Lan đứng ở trong phòng, khiến cô giật bắn cả người khẽ đưa tay vuốt vuốt trái tim mình. Cho dù đã dần quen với việc mình có thể nhìn thấy Tư Lan, nhưng mà mỗi lần cô ta xuất hiện bất thình lình cô không thể nào bình tĩnh nổi.
"Cô làm ơn sau này trước khi xuất hiện có thể báo trước một tiếng không. Thù lù như vậy sớm muộn gì cũng bị cô hù chết."
"Tổ chức đã có lệnh cô không tránh được đâu, nếu không muốn bị nghi là kẻ phản bội hãy tham gia nhiệm vụ lần này. Cô biết kết cục của kẻ phản bội mà phải không?"