Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 7: Thỏa thuận sống chung



Đứng trước hấp dẫn lớn như vậy nhưng nhân loại đã trải qua nhiều năm khó khăn, sẽ nhiều tính toán thiệt hơn mà nén lại ý nghĩ muốn chiếm đoạt nhóm nữ tính. Ngược lại, họ bắt đầu trường kỳ quan sát nhóm người này.

Người lãnh đạo của bọn họ lúc đó không biết làm sao lại giấu nhẹm chuyện này với lãnh đạo nước mình, mang theo một nhóm gần trăm người mới đầu định cư ở đây. Họ trước tiên lập giao ước với người đứng đầu nhóm người kia, rằng họ sẽ bảo vệ bình yên cho nơi này trong suốt những năm tháng tiếp theo, nhưng bù lại bọn họ mỗi mười năm một lần đưa đến một thiếu nữ để kết đôi cùng người ưu tú nhất, đồng thời nói cho họ cái lợi của chuyện này.

Bọn họ còn đưa ra thành ý, hai mươi năm đầu sẽ không nhận người, xem như cho nhóm người kia khoảng không gian phát triển cũng như lựa chọn tin tưởng vào bọn họ.

Quả nhiên sau đó mọi chuyện dần trở nên thuận lợi mà đi đến tình cảnh ngày như hôm nay. Ai cũng đều nhìn thấy lợi ích từ chuyện này nên chẳng có ai hành xử như Dung Lạc cả.

Đến đây thì cơ bản những gì có khả năng nói Mục Dã đều nói cho Dung Lạc. Nghe có vẻ bỉ ổi nhưng thực tế bản thân những người kia đã suy nghĩ kỹ lưỡng mới quyết định bám vào cây đại thụ bỗng nhiên được trồng xuống này.

"Cứ cho là vậy đi..."

Dung Lạc phải mất một lúc sau mới lấy được tiếng nói của mình, nhưng cô lại lạnh lùng vạch trần một thứ. Cô nói: "Trước là như vậy, nhưng anh có thể đảm bảo sau đó cũng sẽ mãi như vậy hay không?"

Như hiện tại cô thấy sự kích động của đám người này đã muốn biểu hiện ra bên ngoài luôn rồi.

"Lúc đó các người vốn dĩ không có cơ hội để thương lượng."

Lời này nghe có vẻ tuyệt tình đến máu lạnh, thế nhưng Dung Lạc bất lực lại không thể không thừa nhận. Một là thỏa hiệp, hai là bị chiếm đoạt mọi thứ. Sau đó có thể là sự nô dịch.

Có lẽ đôi bên sẽ vì như vậy mà đi đến ngõ cụt, nhưng mấy năm nay nhân loại sao không phải lúc nào cũng là đang đâm đầu vào tường mà đi cơ chứ.

Nhưng nói gì thì mọi chuyện đều đã rồi, cũng phải bắt đầu lo nghĩ cho tương lai chứ.

Dù biết tính người là thứ dễ dàng thay đổi, nhưng những thứ đã mắc công tạo dựng từ trước thì không phải nên cố gắng gìn giữ nó hay sao?

Mục Dã đương nhiên là hiểu ý của cô. Hắn nói vậy chỉ là muốn cô nhìn rõ thực tế thôi. Còn việc họ sẽ làm gì...

"Không nói chuyện trước đây, nhưng các người đã duy trì được gần trăm năm rồi, đương nhiên là cũng thấy sự tốt đẹp từ đó. Không biết trước đây thế nào, có điều hiện tại tôi cảm thấy chẳng sớm thì muộn, hiện thực này cũng sẽ bị thay đổi. Lòng người có ý nghĩ xấu, sau lưng họ sẽ bắt đầu có những hành vi cực kỳ nguy hiểm. Ví dụ như, không phải bây giờ các anh đều sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ đó sao. Nếu có người đánh chủ ý lên những người ở nhà các anh như chúng tôi, họ có thể có ý nghĩ diệt trừ các anh trước. Khi làm nhiệm vụ, ở bên ngoài hãm hại đồng đội. Các anh chết rồi, không phải chúng tôi sẽ thành vật vô chủ, đợi người đến phân chia lại sao... Anh có từng nghĩ qua chưa?"

Chuyện Dung Lạc nói không phải chưa từng có xảy ra, đúng là cái gì đi cùng với dục vọng thì đều có khả năng làm chuyện sai trái. Nhất là ở thời điểm tinh thần mỗi người đều sẽ bị hoàn cảnh bức bách đến độ muốn điên.

"Tôi có thể hiểu là em đang lo cho tôi không?"



Lo hắn sẽ bị hãm hại trong nhiệm vụ tiếp theo mà gián tiếp để bản thân rơi vào nguy hiểm.

"Tôi chịu theo anh về đây vào ngày hôm qua là vì tôi muốn tin tưởng anh có thể bảo vệ cho tôi cũng như tôn trọng tôi như bạn đời của mình. Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không ngồi yên."

Dung Lạc không chút ngần ngại mà nói thẳng cho hắn biết. Dù sao hắn cũng muốn biết cô muốn làm cái chuyện gì vào hôm đó rồi.

"Có lẽ anh cảm thấy tôi là hiện tượng đặc thù, tựa như trong một bày đàn lúc nào cũng đều sẽ có một con lạc loài. Một con không thể làm nên được cái gì. Nhưng nếu sự áp bức này quá mức khiến người ta không thể chấp nhận được, không riêng gì tôi, người khác dù có chết cũng sẽ làm như tôi thôi."

Mục Dã hiểu ý cô, nhưng hắn vẫn muốn nói:

"Vậy em cũng phải kiên nhẫn chờ đợi, không cần làm chuyện dại dột. Em không hề biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm. Nhân loại vào thời kỳ tận thế sinh ra dị năng, đồng thời sở hữu những năng lực sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ. Thế nhưng theo thời gian, không phải sinh mệnh nào sinh ra đều có dị năng, mà những nhân loại sinh ra sau này không còn có khả năng có dị năng trong người thông qua môi trường dị biến nữa. Tuy họ vẫn mạnh mẽ trên những phương diện khác nhưng không còn mạnh mẽ như trước nữa."

Mục Dã mặc mâu thâm thúy chú mục vào Dung Lạc mà nói. Dung Lạc không biết phải phản bác thế nào, chỉ dành im lặng.

"Có một chuyện tôi muốn nhắc nhở em."

Dung Lạc nghe thấy cảm xúc nghiêm nghị trong lời nói của hắn thay đổi thì bất giác căng thẳng lên. Quả nhiên sau đó cô nghe hắn nói: "Mục đích chúng tôi cần các em là để sinh ra thế hệ sau. Tôn trọng em tôi có thể làm, nhưng em không thể trốn tránh chuyện này. Nếu thời gian lâu em không có thai, tôi dù không chết cũng không thể tiếp tục giữ em."

"Là vì họ cho rằng anh không có năng lực... Khụ!"

Dung Lạc vội vàng khụ một tiếng, đồng thời quay mặt đi.

Cô điên thật rồi!!! Sao có thể ở trước mặt một người đàn ông nói vậy chứ...

Dù rằng cô chỉ là đưa ra suy đoán.

"Em nói không sai."

"Sao không phải là do tôi không sinh được?"

"Năng lực của các em đã được chứng thực qua rất nhiều năm. Việc các em so với những người phụ nữ trên trái đất này sinh sản tốt hơn chúng tôi cũng đã hiểu rõ được ít nhiều và đang cố gắng mở rộng điều kiện cần này. Vậy nên em không cần nghi ngờ khả năng của mình đâu."

"..."

Dung Lạc thật tình không muốn ngồi đây bàn luận chuyện xấu hổ như vậy với người có thể sẽ cùng mình trải qua những năm tháng cá nước thân mật sau này đâu.



"Bình thường em ít đi lại bên ngoài một chút. Thời điểm tôi không có ở nhà em nhớ cẩn thận hơn. Như em đã nói, đứng trước dục vọng con người sẽ biến chất, em nên có sự đề phòng cho riêng mình."

Mục Dã vừa nói vừa đứng lên.

"Anh đi đâu?"

Dung Lạc buộc miệng hỏi.

"Tôi trở về nơi ở trước kia dọn đồ đến đây."

Người đàn ông trong mắt giấu ý cười thật sâu mà cùng cô bàn giao, đặng nói: "Em có thể đi nghỉ một chút, tôi về sẽ nấu bữa trưa cho em nếu em không muốn nấu."

Dung Lạc không đợi cho hắn đi đã đứng lên hướng cầu thang chạy, giống như sau lưng có lửa đốt mông vậy.

Đúng là bộ dáng chạy trối chết không sai vào đâu được.

Quá mất mặt rồi!!

Chưa gì đã thể hiện bộ đáng ỷ lại người ta rồi... Dung Lạc ơi là Dung Lạc... Mày quá không có tiền đồ rồi...

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên người đàn ông lên tiếng, hại Dung Lạc giật ngược lại một cái, cứng ngắt đứng sững trên bậc thang quay đầu nhìn hắn.

"Em tên gì?"

"..."

Dung Lạc ngớ cả ngẩn ra cùng hắn đối mặt một lúc mới nhận ra một sự thật là bản thân chưa từng giới thiệu với hắn.

"Dung Lạc."

Cô bỏ lại một câu rồi nhanh hơn bước chân, hai bậc thành một bỏ chạy mất dạng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.