Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của người con gái, hắn ta cố nuốt cục tức này xuống dưới bụng, đay nghiến từng câu từng chữ một, giống như muốn khắc sâu vào trong lòng cô.
"Em dám tát tôi!"
"Tôi tát anh là nhẹ đấy! Để Mộ Trạch Vũ biết được anh định cưỡng hôn tôi thì tội anh lúc đấy còn nặng hơn!"
Giờ phút này Bạch Nhược Châu không chịu yếu thế, trong lòng cô đinh ninh chắc chắn, rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Mộ Trạch Vũ được pháp luật bảo vệ, nếu như hắn không biết trời cao đất rộng là gì mà ngang nhiên gây khó dễ với vợ của quân nhân. E rằng một phần đời sau này của hắn được nhà nước bao nuôi cơm.
Ánh mắt sắc bén hệt như loài lang sói nhìn chằm chằm lấy con mồi nhỏ mình đang giam giữ giữa hai tay, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng ánh nhìn này bóc trần lấy cơ thể kiều diễm như đoá hoa mới nở rộ của cô gái.
"Tên đó có gì hơn tôi chứ, Bạch Nhược Châu? Tại sao em cam tâm tình nguyện gả cho hắn trong khi em không hề yêu hắn?"
"Ai nói tôi không yêu anh ấy?"
Bạch Vũ Mặc nhìn sâu vào đáy mắt của người con gái, trong lòng hắn khó chịu tột cùng. Chần chừ một lúc lâu, hắn mới mở miệng đáp lại câu nghi vấn của cô.
"Chẳng phải em vẫn luôn tìm đủ mọi cách để mà ly hôn với hắn ta sao?"
Bạch Nhược Châu bị lời vạch trần của người đàn ông rơi vào tình thế bí bách. Chuyện nguyên chủ muốn ly hôn người duy nhất biết được chỉ có Bạch lão phu nhân.
Trong lòng cô dâng một cảm giác hoài nghi, đôi mắt phượng nhìn trực diện về phía hắn.
"Anh theo dõi tôi?"
Người đàn ông nở một nụ cười lạnh, nhướng mày hỏi vặn lại lời cô vừa hỏi.
Bạch Vũ Mặc không hề giấu giếm, trực tiếp nhận tội.
"Phải thì thì đã sao?"
Người con gái dương dương tự đắc, đúng là chỉ được cái dáng vẻ cao ngạo bên ngoài, chỉ mới nói vài câu, chưa đánh đã tự khai rồi.
"Bạch thiếu gia, nếu như anh không muốn trên mặt mình xuất hiện thêm vài dấu tay thì hãy tránh xa tôi ra!"
Hít một ngụm khí lạnh, Bạch Nhược Châu liếc mắt nhìn biểu cảm của người đàn ông, cô tiếp tục cảnh cáo.
"Anh nên nhớ, giờ tôi đã trưởng thành rồi, không phải là cô nhóc rụt rè của ngày xưa để cho anh tuỳ ý thích trêu đùa thế nào thì tôi phải nghe theo. Với lại, chồng tôi là một quân nhân, anh đừng dại dột mà không phân biệt được phải trái trắng đen, một mặt muốn tranh dành tôi từ tay anh ấy, tôi tin chắc, người thua cuộc là anh!"
Nói xong, Bạch Nhược Châu ném cho đối phương một cái ánh nhìn đầy khinh bỉ, sau đó đẩy người hắn sang một bên, còn mình nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt.
Cô gái chỉnh lại trang phục trên người ngay ngắn lại, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Bạch Nhược Châu mở khoá, đẩy cửa bước ra ngoài, phía sau lưng truyền đến giọng điệu âm trầm của người đàn ông.
"Bạch Nhược Châu, tôi không dễ dàng buông tay em đâu! Sẽ có một ngày, em phải quỳ gối cầu xin tôi yêu em."
Cô cảm thấy lời nói của Bạch Vũ Mặc thật nực cười, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn hắn, cô trực tiếp rời đi. Trước khi đi, người con gái không quên ném lại một câu đầy phũ phàng.
"Người đó là ai chứ không phải tôi! Anh đừng quá đa tình!"
Nhìn bóng lưng của tiểu bảo bối rời đi, hai tay của người đàn ông siết chặt lại với anh, con ngươi chất chứa đầy ẩn ý.
Ở thành phố Đại Quang vẫn còn bao nhiêu việc cần Bạch Vũ Đại xử lý, hắn không thèm đôi co cãi nhau với Bạch Nhược Châu, cũng chẳng thèm gặp mặt Bạch lão phu nhân, trực tiếp rời khỏi Bạch gia.
Trợ lý của người đàn ông đã sớm đợi ở dưới nhà, thấy hắn một mình bước ra đại sảnh trong lòng nghĩ thầm phi vụ bắt người lần này hoàn toàn bị thất bại.
Trợ lý bước xuống xe, mở cửa xe cho hắn bước vào trong, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự Bạch gia.
Bầu không khí trong xe căng thẳng, giảm xuống vài độ.
Tên trợ lý liếc nhìn sắc mặt của Bạch Vũ Mặc qua gương chiếu hậu, thấy gò má bên phải của hắn có một vệt đỏ. Anh tuỳ hứng nổi tính tò mò, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
"Bạch tổng, mặt ngài bị sao vậy?"
Bạch Vũ Mặc đưa tay lên sờ vào một bên mặt mình, một cơn đau rát truyền đến, lúc bấy giờ hắn mới nhớ đến cái tát ban nãy.
Ba mươi năm qua không có ai dám tát vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, chỉ có mỗi mình tiểu bảo bối đanh đá kia lớn mật thẳng tay tặng hắn một cái bạt tai y như trời giáng.
Khoé môi của người đàn ông không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười hiếm hoi, nhớ đến chiếc lưỡi hồng nhuận cùng với bờ môi cằng mọng kia, dường như ánh mắt của hắn trở nên trìu mến hơn.
Hai chân Bạch Vũ Mặc vắt chéo lại với nhau, khuỷu tay tì lên khung cửa kính xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
"Không có gì, chỉ là bị một con mèo đanh đá giơ móng vuốt cào để tự vệ thôi!"
Trong lòng tên trợ lý khó hiểu, anh ta muốn hỏi lại nhưng lời định thoát ra mắc nghẹn trong cổ họng.
Tuy một mặt tập trung cao độ vào công việc lái ra, nhưng bộ não không ngừng nghĩ thầm. Bạch lão phu nhân bị dị ứng với lông mèo nên từ trước đến nay có bao giờ thích động vậy đâu, từ bao giờ mà trong nhà lại xuất hiện một con mèo cơ chứ?
Nhưng tên trợ lý nào đâu hay biết, lời nói của người đàn ông đang ám chỉ đến một thú cưng đanh đá, một con mèo vừa bước sang độ tuổi trưởng thành, cao mét sáu bảy, nặng năm mươi tư cân.