Chiêu Uyên nhặt lên một miếng vàng méo mó có chút bụi đen như bị đốt cháy. Cô quay lại hỏi một thị nữ đi theo sau mình. Thị nữ nhìn miếng vàng liền ấp úng một lát rồi nói.
- Đây là vàng từ bộ hỉ phục cũ mà thiếu soái đặt may riêng cho thiếu phu nhân. Bên dưới vẫn còn nhiều miếng vàng khác vì bị cháy mà biến dạng, còn có ngọc bích và nhiều thứ trân quý khác.
Thị nữ chỉ tay xuống đống lộn xộn bên góc tường này, Chiêu Uyên thấy vậy liền cúi xuống nhặt lên thêm một viên ngọc phỉ thúy vốn từng được đính trên váy hỉ. Cô ta giơ lên quay lại hỏi tiếp.
- Tại sao lại đốt đi?
Khuôn mặt Chiêu Uyên hằm hằm tức giận, cô ta vốn tưởng Văn Thiên cũng không coi trọng Thục Lam nên mới để cô ta mặc mộ bộ hỉ phục màu không chính thống và quá mức giản dị. Nhưng khi nhìn thấy những thứ này thì mọi suy nghĩ ban đầu đề bắt đầu thay đổi.
Thị nữ nhìn khuôn mặt đầy đố kị của Chiêu Uyên trong lòng thầm vui mừng: "Các người đấu với nhau càng hăng người thu lợi cuối cùng cũng vẫn là ta. Không uổng công ta dẫn ngươi đến đây."
- Hôm đó thiếu soái và thiếu phu nhân cãi nhau rất to, thiếu phu nhân còn chạy ra ngoài trốn. Động tĩnh rất lớn, sau đó thiếu soái liền ra lệnh đốt hai bộ hỉ phục được may thủ công tinh sảo mà chính ngài đã chuẩn bị kĩ lưỡng trước đó rồi gấp rút may mới hai bộ khác giản dị hơn. Nghe nói là ý của thiếu phu nhân, còn ý đồ trong đó là gì thì không rõ. Bộ đồ này bị đốt đi rồi đem vứt ở đây nhưng không ai dám nhặt những vật quý còn xót lại không bị đốt cháy hết vì sợ đắc tội vị thiếu phu nhân đó.
Chiêu Uyên nghe xong đầu đuôi bàn tay cầm mảnh vàng liền xiết lại. Miếng vàng gai góc đâm vào tay khiến cô ta buốt nhói lên một phát. Tức mình, Chiêu Uyên ném mạnh miếng vàng xuống đất rồi bỏ đi. Thị nữ đứng phía sau liền cúi xuống nhặt miếng vàng dính máu lên nhìn. Cô ta mỉm cười một cách gian sảo, dường như mọi sự đều đang trong kế hoạch của cô.
***
Thục Lam sáng sớm tỉnh dậy, cô quay ra vừa định hạ chân xuống giường liền thấy dưới chân có một chậu nước đen. May mắn cô đã chú ý mà phản xạ kịp mà không đẫm vào nó. Cô nhón chân bước sang bên cạnh chậu nước rời khỏi giường. Đến trước gương, Thục Lam chỉnh trang đầu tóc trước khi đi ra ngoài. Bấy giờ có tiếng gõ cửa.
Thục Lam quay mặt ra cửa hỏi vọng: Ai đó?
- Là nô tùy Ngu Oanh.
Nghe đến là người mình cô liền đồng ý để người vào. Ngu Oanh vừa vào cửa đã chú ý đến chậu nước để bên chân giường liền đến gần xem. Vừa thấy nước trong chậu có màu đen kịt lại hơi mùi hôi tanh liền nhăn mặt, cô tức giận thay cho Thục Lam.
- Ai lại để chậu nước bẩn này ở đây vậy. Rõ là biết nó có ý nghĩa không tốt lại dám làm như thế, đúng là không có tôn ti.
Thục Lam tay tự vặn tóc lại hiếu kì quay ra: Ý nghĩa của chậu nước đó là gì vậy.
Ngu Oanh nhìn xuống chân Thục Lam thấy ống quần và chân cô đều khô ráo không có dấu hiệu từng dẫm vao chậu nước liền thở phào đến bên giường bê chậu nước đặt vào trong góc để tránh lại dẫm phải. Tay vừa bê miệng vừa giải thích.
- May quá người chưa nhúng chân vào. Chậu nước đen là một điềm xui xẻo, người mà dẫm vào tức là đã bị người đã bị người ta thành công hất nước bẩn lên người. Đôi chân nhuốm màu đen đó mà bước ra ngoài thì còn làm trò cười hơn nữa. Thiếu phu nhân, em tin chắc là do vị Phùng tiểu thư kia làm, chỉ có mình cô ta mới nghĩ ra được cái chủ ý xấu xa này nhắm vào người.
Ngu Oanh càng nói càng gay gắt, Thục Lam nghe xong chỉ cười mỉm mà không nói gì. Đúng là việc này rất dễ đoán là ai làm nhưng không bằng không cứ cũng chẳng thể trực tiếp bắt tội người ta. Thục Lam buộc xong đuôi tóc liền hất ra đằng sau, cô quay lại nói với Ngu Oanh.
- Đem chậu nước này hất đi, đừng để bị ai nhìn thấy.
- Thiếu phu nhân người định bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy sao.
- Cũng chưa chắc đã là do cô ta làm.
- Còn chưa chắc cái gì, chắc chắn do cô ta làm. Còn không phải thì có thể là ai chứ.
Thục Lam trên khoé miệng có ý cười một nụ cười thâm sâu. Ngu Oanh nhìn mãi đến ngây người những vẫn không hiểu Thục Lam đang nghĩ gì.
Thục Lam đứng dậy bước ra ngoài phòng: Đồ ăn sáng có chưa?
- Em đã chuẩn bị rồi ạ.
Thục Lam quay người có chút ngạc nhiên hỏi lại: Không phải nói em chỉ theo hầu ta thôi sao, sao còn phải tự nấu ăn.
Ngu Oanh ấp úng một hồi không đành lòng mà nói ra: Bây giờ mọi việc to nhỏ trong phủ đều vào tay Phùng tiểu thư tiếp quản hết rồi. Cô ta không cho phòng bếp nấu ăn cho người thì ai dám nấu. Nhưng phu nhân đừng lo, tay nghề của em tuyệt đối không thua đám đầu bếp gió chiều nào thuận chiều ấy đó.
Ngu Oanh cố nói ra vẻ vui vẻ để khiến Thục Lam bớt phiền lòng: "Thiếu phu nhân đang mang thai không thể đau buồn quá độ, đồ ăn do mình nấu cũng không phải không tốt, đỡ phải đề phòng bị người khác bỏ độc hay thuốc hư thai vào."
Thục Lam nghe chuyện trong lòng có chút khó chịu. Ngày hôm đó mượn cớ cô đang mang thai cần tịnh dưỡng mà Chiêu Uyên đã mượn tay lão phu nhân khiến Văn Thiên buộc phải đem mọi chuyện trên dưới trong phủ giao cho cô ta tiếp quản. Lúc đó cô còn cảm thấy bản thân như vậy càng được rảnh rỗi nhưng bây giờ xem ra là do cô quá ngây thơ rồi.
"Văn Thiên quá bận rộn với công việc nên chẳng bao giơ về đây mấy. Vậy chẳng phải phủ thiếu soái này sẽ là thiên ha của Chiêu Uyên sao. Mình lại sơ xuất để cô ta thượng vị." Thục Lam nghĩ rồi trên mặt chợt có một cảm giác nhức ngứa vô cùng. Theo kinh nghiệm của cô thì vết thương này chỉ dài chứ không quá xâu, xem chừng là đang lên da sắp lành rồi. Thục Lam đưa tay sờ lên mặt. Đeo băng mấy ngày khiến cô đã bắt đầu quen với bộ dạng này nếu bây giờ tháo ra chỉ sợ lại lần nữa tự doạ mình.
Thục Lam nhớ đến ngày đó lúc mình tháo băng vết thương vẫn đang hở miệng trong lòng liền có một nỗi xót xa: "Vết thương này chắc chắn sẽ lưu trên mặt mình một vết sẹo rất lớn. Khi tháo băng ra chắc chắn sẽ doạ người đến kinh hồn bạt vía."