Hoắc Việt đứng ở cửa, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Mai Anh, cùng với người hầu dưới người Mai Anh bị dọa ngất đi.
Đuôi lông mày Hoắc Việt có luồng sát khí.
Mai Anh lại dường như nhìn không thấy. Nàng giống người say rượu, có một trận hỏa, từ trong ngực nàng vẫn luôn kéo dài tới chỗ đó của nàng, bị lửa cháy như sắp bỏng nàng.
Đôi mắt nàng triền miên ái muội, nhìn thấy Hoắc Việt đứng ở cửa, tức khắc trong mắt toát ra vẻ mị thái, mị nhãn như tơ nhìn Hoắc Việt.
Mai Anh biết dáng người chính mình thực tốt, có thể hấp dẫn người khác.
Hoắc Việt chân thon dài rắn chắc, ngực rộng lớn tinh tráng, đón ánh mặt trời, liền có loại câu hồn đoạt phách mạnh mẽ.
Mai Anh muốn nam nhân ôm, hôn môi, thậm chí chọc thủng vào thân thể của nàng.
Nàng yêu cầu cuồng dã, yêu cầu thư giải!
Sóng nhiệt từng đợt dày vò nàng, ý thức cùng lý trí nàng, sớm bị nhiệt trong cơ thể chưng lên rồi.
Mai Anh lung lay đứng lên, leo lên kéo cổ Hoắc Việt, dùng sức kéo bộ sườn xám của chính mình ra, cơ thể hiện ra, nàng mềm mại đẫy đà, dính sát vào người Hoắc Việt.
"Lão gia, ngài đã trở về!" Mai Anh cười si ngốc, "Ta hầu hạ ngài!"
Nàng một tay ôm lấy cổ Hoắc Việt, một tay hướng xuống bụng dưới của hắn sờ soạng.
"Ta không có ăn cái gì!" Mai Anh đột nhiên liền tức giận lên, "Ta chỉ là một nữ nhân bình thường! Đều là ngươi sai, ngươi không chịu muốn ta, nam nhân bên ngoài đều sợ ngươi, ta xưa nay gối chiếc cô đơn, ngươi có nghĩ tới ta thống khổ không?"
Dứt lời, nàng giãy giụa muốn hôn môi Hoắc Việt.
Hoắc Việt hung hăng đẩy nàng ra, sau đó dùng sức bóp vào sau cổ nàng, đem nàng xách lên.
Kéo lấy khăn trải giường của nàng ra, Hoắc Việt đem nàng bọc lại, gọi Tích Chính, kêu Tích Chính đem Mai Anh nhốt lại trước, chờ hắn xử lý.
"Bỏ đói nàng ta hai ngày trước!" Hoắc Việt nói.
Tích Chính thưa vâng.
Nhìn mắt nam người hầu đã tỉnh táo lại, lại quỳ xuống đất không dám đứng lên, Tích Chính hỏi Hoắc Việt: "Hắn phải làm sao bây giờ?"
"Hắn thực trung thành, di thái thái muôn vàn câu dẫn hắn cũng không dám nhìn một cái, cho hắn chút tiền, phái vài chuyện quan trọng cho hắn làm." Hoắc Việt nói.
Nam người hầu không nghĩ tới nhờ họa được phúc, liên tục dập đầu với Hoắc Việt, nói: "Đa tạ long đầu, đa tạ long đầu!"
Hoắc Việt đi rồi, nam người hầu lại dập đầu với Tích Chính, nói: "Đa tạ Cửu gia."
"Đứng lên đi, long đầu cho ngươi cơ hội, về sau phải càng trung thành làm việc." Tích Chính dặn dò vài câu, liền đem di thái thái khiêng đi, nhốt tại tiểu sương phòng trước.
Bên này an bài thỏa đáng, Hoắc Việt một lần nữa đi đến sân của Hoắc Long Tĩnh.
Mai Anh gọi điện thoại cho Hoắc Việt, nói ca ca Cố Khinh Chu trêu ghẹo Hoắc Long Tĩnh, Hoắc Việt tức giận đến không nhẹ, vội vã trở về, phát hiện Hoắc Long Tĩnh bên này bình an nhàn nhã không có việc gì, ngược lại lại nói: A ca, người tốt nhất hiện tại liền đi đến chỗ di thái thái đi, muốn nói cái gì, trở về hãy nói.
Lúc ấy, Hoắc Việt liền biết, muội muội hắn cùng Mai Anh đấu đá.
Thủ đoạn của Hoắc Long Tĩnh, hắn cũng là biết, ít nhất không thua kém Mai Anh.
Hoắc Việt theo lời lại phòng của Mai Anh, thấy Mai Anh cưỡi ở trên người nam nhân, người hầu cũng không đuổi đi, cửa phòng cũng không đóng lại, tức khắc liền hiểu rõ: Mai Anh trúng dược hồi xuân*, nàng ta thân bất do kỷ.**
(* Là thuốc kích dục bây giờ)
(** Ý là cũng không khống chế được bản thân mình. Cơ thể không nghe theo ý muốn của bản thân. Không thể tự chủ, tự nhận thức được. Ngoài ý muốn)
Mà Mai Anh gọi điện thoại, nói Cố Thiệu muốn xâm phạm Hoắc Long Tĩnh, Hoắc Việt cũng tường tận: Dược hồi xuân này là Mai Anh an bài, nàng ta nguyên bản muốn cho Cố Thiệu.
Chính là không biết vì sao, cuối cùng dược kia lại hạ vào chính Mai Anh.
Sắp xếp lại sự việc, Hoắc Việt không sai biệt lắm liền đã hiểu.
Là Mai Anh gọi điện thoại trước, cho nên Mai Anh mới là người thực thi độc kế này.
Đi vào trong sân của Hoắc Long Tĩnh, lại thấy Cố Khinh Chu phấn má minh diễm, mắt trong lưu chuyển, có vài phần thiếu nữ xảo trá, mưu trí trống trãi của Hoắc Việt lại sáng ngời.
"Ta gọi người đem di thái thái nhốt lại." Hoắc Việt ngồi xuống, mở miệng trước, "Sao lại thế này, hiện tại có thể nói cho ta không?"
Hắn ngồi ở trên ghế cầm đối diện Hoắc Long Tĩnh cùng Cố Khinh Chu, khí độ nho nhã.
Cố Thiệu dùng sức nhìn chằm chằm hắn, thật sự khó có thể tin, long đầu Thanh bang lại là nam nhân hòa hoa phong nhã như vậy.
Đặc biệt là hắn ta mặc một bộ áo dài, cực kỳ giống tiên sinh giáo sư dạy đại học.
Cố Thiệu đột nhiên nhìn Cố Khinh Chu: Muội muội nói nàng ấy thích nam nhân mặc áo dài, bởi vì sẽ thực văn nhã.
Chẳng lẽ.......
Cố Thiệu không dám tưởng, lập tức chuyển ánh mắt đi.
Bên kia, Hoắc Việt thật ra mở miệng trước, nhưng thanh âm lại ôn nhu thuần hậu, trước sau là người phong độ nhẹ nhàng.
"...... Khinh Chu lại nhà chơi ngày đầu tiên, di thái thái liền nói qua, Khinh Chu mời A Tĩnh đi Cố gia làm khách." Hoắc Việt nói.
Di thái thái từ ngày đó liền bắt đầu lót đường.
Nàng ta nói cho Hoắc Việt, Cố Khinh Chu mời Hoắc Long Tĩnh đi Cố gia, lúc ấy Hoắc Việt không biết nàng ta ám chỉ cái gì, hiện tại là hiểu rõ.
Nguyên lai, di thái thái là nói cho Hoắc Việt, Cố Khinh Chu muốn thay ca ca nàng giật dây, mời Hoắc Long Tĩnh đi Cố gia, giúp ca ca nàng có thể theo đuổi Hoắc Long Tĩnh.
Kế hoạch thất bại, Cố Khinh Chu đành phải đem ca ca nàng gọi đến Hoắc gia, trực tiếp lì lợm la liếm.
Hết thảy, đều hợp tình hợp lý.
Mai Anh suy xét đến rất chu đáo.
"Mai Anh đi ra ngoài gọi điện thoại cho Cố gia, ta đã phái người đi hỏi, bà chủ tiệm cơm gia đình nói, thật là di thái thái kêu bà ta gọi." Hoắc Long Tĩnh nói.
Hoắc Long Tĩnh thực tức giận.
Tức giận của mỗi người biểu hiện đều không giống nhau.
Thời điểm Hoắc Long Tĩnh tức giận, thanh âm sẽ đặc biệt thấp, thấp đến giống tầng mây bị áp xuống tới, làm người ta hít không nổi khí.
"Sau đó, nàng ta ở cửa ngăn chặn Cố thiếu gia, một hai phải giữ Cố thiếu gia lại ăn cơm. Nàng ta không thể ở đồ ăn hạ dược hồi xuân, bởi vì phòng bếp nhiều người nhiều miệng, dễ dàng bị a ca điều tra ra, cho nên nàng ta ở đũa của Cố thiếu gia mà hạ dược." Hoắc Long Tĩnh nói.
Này đó, đều là tình hình thực tế, lại bị Cố Khinh Chu phỏng đoán ra trước.
Quả nhiên, cùng Cố Khinh Chu phỏng đoán không sai!
Cố Thiệu vô duyên vô cớ tới Hoắc gia, Mai Anh lại đúng lúc đó xuất hiện ở cổng lớn, cực lực giữ Cố Thiệu lại, Cố Khinh Chu lúc ấy liền đã hiểu, di thái thái muốn để Cố Thiệu cưỡng bức Hoắc Long Tĩnh.
Hoắc Long Tĩnh căm ghét nhất, đại khái chính là nam nhân tiếp xúc.
Nếu là Cố Thiệu ăn thuốc hồi xuân, khống chế không được, một hai phải chiếm lấy Hoắc Long Tĩnh, phỏng chừng Hoắc Long Tĩnh sẽ hận chết Cố gia.
Đến lúc đó, di thái thái lại cắn tiếp, chính là Cố Khinh Chu muốn để ca ca nàng cưới Hoắc Long Tĩnh, ý đồ để Cố gia trở thành thân thích của Thanh bang, nên cố tình tính kế với Hoắc Long Tĩnh.
Cố Khinh Chu kết giao với Hoắc Long Tĩnh, chỉ là vì tính kế, chiếm chỗ tốt của Hoắc gia.
Từ đây, Hoắc Việt cùng Hoắc Long Tĩnh đều sẽ không cho Cố Khinh Chu tới cửa, người này nàng ta liền hoàn toàn giải quyết xong.
Cố Khinh Chu cân nhắc lại, cảm thấy cái ý nghĩ này là đáng tin cậy nhất, liền đoán được ý đồ di thái thái.
Nàng biết di thái thái muốn hạ dược.
Như thế nào hạ dược?
Một hai phải giữ lại ăn cơm, kia khẳng định là ở trên đồ ăn mà ra tay.
Cố Khinh Chu lại nghĩ, phòng bếp quá phức tạp, di thái thái sẽ không ngu xuẩn như vậy, trực tiếp đi phòng bếp hạ dược ở đồ ăn, hơn nữa nàng ta cũng không biết Cố Thiệu thích ăn đồ ăn gì.
Nàng ta không thể mỗi loại đồ ăn đều hạ dược hồi xuân, như vậy Hoắc Việt sẽ tra ra được, hơn nữa người hầu cũng sẽ nhìn ra.
Có thể làm Cố Thiệu phải ăn vào, hơn nữa tránh tai mắt của người khác, chính là đơn độc đem thuốc hạ ở trong chén Cố Thiệu.
"Hầu gái cũng nói, lúc ấy nàng đoan đem chén đũa đi vào, ở cửa nhà ăn gặp di thái thái, di thái thái nói để nàng ta bày chén đũa, kêu hầu gái đi về chuẩn bị đồ ăn trước." Hoắc Long Tĩnh lại nói, "Chén đũa đều là di thái thái lấy vào, khi ở cửa, liền cố ý hạ dược vào trong chén của Cố thiếu gia."
Di thái thái vẫn luôn ở nhà ăn, cùng Cố Thiệu nói chuyện.
Nàng ta chính là nhìn, không cho ai có cơ hội không cẩn thận di dời chén đũa.
Di thái thái mua dược hồi xuân, là thuốc của Tây Dương, một ít nước vô sắc vô vị, bôi trên chén cùng trên đũa, căn bản sẽ không có người để ý đến.
Cho nên, thực dễ dàng lẫn lộn.
"Khinh Chu biết được tay chân ta nhanh nhẹn, cho nên khi tới nhà ăn, nàng ấy cùng Cố thiếu gia nói chuyện trước, hơn nữa cố ý nhắc tới di thái thái, để di thái thái nghe được một hai câu.
Di thái thái quả nhiên mắc mưu, bắt đầu nghiêng tai nghe lén Khinh Chu cùng Cố thiếu gia nói chuyện. Ta thừa dịp thời điểm nàng ta nghe lén, đem đổi chén đũa của nàng ta cùng Cố thiếu gia." Hoắc Long Tĩnh lại nói.
Lúc ấy, nàng tay chân thực mau, nhưng Mai Anh đột nhiên quay đầu trở lại, Hoắc Long Tĩnh cũng là hoảng sợ.
Chén đũa đổi tới, đều không có đặt ổn.
Cũng may Mai Anh xem thường Hoắc Long Tĩnh, mà Hoắc Long Tĩnh lại mượn cớ gắp đồ ăn để che lấp, làm Mai Anh cho rằng, chén đũa nàng ta chỉ là do Hoắc Long Tĩnh khi gắp đồ ăn đụng vào.
Quả nhiên, Mai Anh xếp lại chén đũa, tâm không nghi ngờ chút nào, tiếp tục nghe lén Cố Khinh Chu nói chuyện.
"Chúng ta ăn xong rồi, trở về phòng lại cố ý ngụy trang thành Cố thiếu gia trúng dược hồi xuân, di thái thái phái người tới hỏi thăm tin tức, liền lập tức gọi cho a ca cuộc điện thoại, kêu người trở về gặp được cảnh Cố thiếu gia cưỡng bức ta, từ đây hoài nghi Khinh Chu ngay từ đầu liền có mưu đồ đen tối, đem Khinh Chu cùng Cố gia tống ra ngoài cửa." Hoắc Long Tĩnh cuối cùng kết luận.
Nhưng, Hoắc Long Tĩnh cũng không phải không có phản
kích.
Nàng trước lúc Hoắc Việt trở về, sớm đã đem chuyện Cố Thiệu nhận được điện thoại điều tra xong, đồng thời kêu nam người hầu đi đến phòng Mai Anh.
Mai Anh còn không phải là muốn cho Hoắc Việt trở về bắt gian sao?
Vậy sẽ để nàng ta được như ý nguyện!
Nói xong, lúc sau Hoắc Long Tĩnh lại trầm mặc thở dài, nói: "A ca, nếu là người để nàng ta lại, ta phải dọn đi ra ngoài! Ta chỉ có mấy người bằng hữu đáng quý, nàng ta cũng tính kế như vậy, ta thật sự không muốn cùng nàng ta ở dưới một mái hiên."
Dư quang Hoắc Việt, lại dừng ở trên người Cố Khinh Chu.
Nói thực ra, Hoắc Việt cũng cảm thấy toàn bộ kế hoạch của Mai Anh cũng không tồi.
Cố Thiệu nếu là ăn dược hồi xuân, khẳng định sẽ có hành vi gây rối, thấy Mai Anh tự mình cưỡi ở trên người nam người hầu kia, Hoắc Việt liền biết dược hồi xuân kia lợi hại nhiều như thế nào.
Đến lúc đó, Cố Thiệu gây thương tổn cho Hoắc Long Tĩnh, lại có di thái thái châm ngòi ở phía trước, Hoắc Việt cùng Hoắc Long Tĩnh đều sẽ đối với Cố Khinh Chu có khúc mắc trong lòng.
Chiêu này thực âm độc, cũng khá xảo diệu.
Nhưng, Cố Khinh Chu rất dễ dàng liền hóa giải được, hơn nữa gậy ông đập lưng ông, chính mình không dính lấy nửa phần tanh hôi, gièm pha toàn bộ đều do một mình Mai Anh gánh!
Tinh diệu!
Hoắc Việt nhìn đáy mắt doanh doanh của Cố Khinh Chu, trong lòng có một cảm xúc dũng mãnh nào đó dâng lên, làm tâm tình của hắn sầu triền miên.
Cố Khinh Chu không phải là thông minh nhỏ đơn giản, nàng là nữ hài tử có đại trí tuệ!
Nàng nhỏ tuổi như thế, tâm tư liền kín đáo như vậy, Hoắc Việt đều kính nể nàng.
Cưới vợ là cưới đức, nếu là có thể cưới được hiền thê như vậy, Hoắc Việt về sau liền không cần lo lắng việc nhà.
Gia đình hắn, muội muội hắn, thậm chí là hài tử tương lai của hắn, đều có cái dựa vào.
"Có thể cưới được người như Khinh Chu, thật là tam sinh hữu hạnh!"* Hoắc Việt nghĩ thầm.
(* Ý là phước đức ba kiếp trước tích được)
Hắn hẳn là phải đi đến Quân Chính phủ hỏi thăm, xem hôn sự của Cố Khinh Chu, có phần kẽ hở nào để Cố Khinh Chu thoát được hay không.
Hoắc Việt muốn thê tử giống như vậy!
Thân phận của hắn phức tạp, liền biểu thị gia đình hắn không đơn giản. Đúng là như thế, hắn vẫn luôn không tìm được thê tử thích hợp.