Người hầu Triệu gia vây quanh Cố Khinh Chu, tò mò dò hỏi.
Bọn họ không nghe nói qua là tỏi có thể chữa bệnh.
Hồ Tứ bệnh gì, bọn họ cũng tò mò.
"Ngài bệnh này, là nửa năm gần đây mới phát." Hàng lông mi dày của Cố Khinh Chu hơi lóe, liền có vài phần thiếu nữ nghịch ngợm, hỏi Hồ Tứ.
Hồ Tứ thưa vâng.
"Đây là bệnh giun đũa." Cố Khinh Chu cười nói.
Hồ Tứ lập tức nói: "Sẽ không, ta đau thật sự lợi hại, như thế nào chỉ là giun đũa?"
"Ngài xem qua đại phu chưa?" Con mắt Cố Khinh Chu sáng ngời, mang theo phần ánh nhìn dò kỹ, hỏi Hồ Tứ.
Hồ Tứ chần chờ, lắc đầu.
Cố Khinh Chu ở nông thôn lớn lên, nàng biết được tâm tình bá tánh nghèo khổ: Bệnh đều là để kéo dài, kéo tới dăm ba bữa, thậm chí nửa tháng, nếu tốt liền sẽ không đi xem.
Trừ phi tới lúc đó còn bệnh nặng.
Cơm đều ăn không đủ no, nào có tiền nhàn rỗi đi uống thuốc?
Hồ Tứ bị đau dạ dày, hơn nữa sợ lạnh sợ đói,* chính mình đánh giá đều là căn bệnh nhỏ thông thường, sẽ không tốn tiền đi mời thầy.
(* Ý là rất nghèo khổ. Sợ lạnh vì nghèo không có tiền mua quần áo nên bị lạnh. Sợ đói vì nghèo cơm không đủ ăn nên đói)
"Tỏi có thể trị giun đũa?" Nhóm người hầu càng là tò mò.
Cố Khinh Chu nói: "Giun đũa ký sinh ở trong cơ thể người, tính thích ấm áp, sợ lạnh. Ta coi thân hình ngài gầy ốm, hơn nữa da mặt hơi nhão, phỏng chừng là nửa năm này mới gầy xuống.
Mà trong cơ thể ngài chỉ có chút bệnh tật thôi, không đến mức làm ngài đột nhiên gầy ốm, trừ khi là giun đũa. Tỏi vị tân tính ôn, tránh được uế, sát trùng. Đem giun đũa loại trừ mà ra, bệnh tự nhiên khỏi hẳn."
Hồ Tứ vẫn kinh ngạc.
Là thật vậy chăng?
Chỉ là bệnh giun đũa?
Bất quá, bệnh này không cần tốn tiền, uống chút nước tỏi liền khỏi, Hồ Tứ cũng có thể nghe theo.
Không tốt cũng không tổn thất cái gì.
Ông ta quả nhiên trở về đâm tỏi lấy nước.
Sau khi uống xong, ban đêm cùng ngày, Hồ Tứ đi ngoài, thải ra rất nhiều ổ giun đũa dài, sợ tới mức không nhẹ, đồng thời cũng biết lời nói của Cố Khinh Chu không sai.
Hôm sau, ông ta trở lại Triệu gia bắt đầu làm việc, đem việc này nói cho các người hầu khác.
Mọi người kinh ngạc cảm thán: "Y thuật của Cố tiểu thư thật lợi hại, tỏi cũng có thể chữa bệnh, tốn chút đỉnh tiền lại dùng ít sức, như vậy mới là thần y! Không giống đại phu khác, nặng hay không nặng liền kê phương thuốc thật dài, tiền bốc thuốc liền lãng phí vô số kể."
Đồng thời, bọn họ cũng kêu Hồ Tứ câm miệng, "Không cần nói tới giun đũa nữa, ghê tởm đến ăn không ngon."
Người hầu cũng thuật lại cho Triệu lão gia cùng Triệu thái thái.
Triệu thái thái tươi cười nhàn nhã, bưng ly cà phê cốt sứ mạ vàng, chầm chậm uống cà phê, cười nói: "Là thần thánh, y thuật của Cố tiểu thư thật cao siêu."
Khắp phòng hương cà phê tinh khiết và thơm.
Thái thái lại bắt đầu uống cà phê, chứng tỏ tâm tình bà tốt.
Đám người hầu cũng cảm giác hương cà phê này, cực kỳ giống phồn hoa thịnh trán, Triệu gia lại một lần nữa sống lại.
Lão gia không có việc gì, người hầu cũng sẽ không bị sa thải, tất cả mọi người đều bảo vệ tốt bát cơm của mình.
Triệu lão gia uống thuốc còn lại, lại qua bốn năm ngày, mỗi ngày đều đi WC bình thường, bệnh táo bón của ông ta hơn nửa năm nay, liền hoàn toàn trị hết.
"Cố tiểu thư nói, chờ hết bệnh rồi, đem chẩn kim đưa đến hiệu thuốc Hà thị." Triệu tiên sinh nói, "Hai ta tự mình đi một chuyến đi."
"Về lý nên như thế." Triệu thái thái nói.
Triệu thái thái thậm chí còn muốn làm cho Cố Khinh Chu một cái bảng hiệu kim ngọc khắc tên "Diệu thủ hồi xuân"*, cùng nhau đưa đến hiệu thuốc Hà thị.
(* Nghĩa là khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.)
Triệu tiên sinh cảm thấy không ổn: "Cố tiểu thư nói, hiệu thuốc Hà thị không phải nhà nàng ta. Đưa bảng hiệu quá cổ hủ, hiện giờ thời đại nào rồi!"
Triệu thái thái là người rất theo chủ nghĩa thời thượng, nghe nói liền đánh tan ý niệm đưa bảng hiệu.
Hai vợ chồng thay đổi y phục sạch sẽ đẹp đẽ quý giá, mang theo hậu lễ, cùng với 300 ngàn tiền, đi hiệu thuốc Hà thị.
Cố Khinh Chu đoán chắc Triệu lão gia cùng Triệu thái thái mấy ngày này sẽ tới cửa, liền mỗi ngày đều đến hiệu thuốc Hà thị chờ.
Vừa khéo hôm nay Hà Vi cũng ở nhà.
Cô cô rửa sạch quả mận, bằng nước múc lên ở giếng, bưng lên cho bọn họ ăn.
Quả mận chua ngọt ngon miệng, bọn nhỏ ăn đến đầy miệng đều là mận, trên môi non mềm của Cố Khinh Chu, cũng nhiễm tầng nước trái cây màu đỏ tím.
"Xin hỏi......." Triệu thái thái ăn mặc sườn xám màu bạch đế thêu màu hoa diên vĩ màu xanh ngọc, càng thêm phụ trợ cho chất da vốn dĩ trắng sáng lại thêm trắng nõn, sống trong nhung lụa, bà chầm chậm nhìn mọi người trong phòng, lời nói mới nói một nửa.
Phía sau bà là Triệu tiên sinh, hãy còn có vài phần thần sắc có bệnh, phong thái không kịp, liền nhìn qua già đi vài phần.
Mọi người Hà gia lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm: Đây là người phú quý nhà ai, tới tiệm thuốc trung dược làm cái gì đây?
Không phải là gây chuyện chứ?
Hiện giờ Tây y thịnh hành, mọi người đòi đánh trung y, tiên sinh thái thái nhà phú quý, đều là đi bệnh viện giáo hội.
Hà Mộng Đức cùng Mộ Tam Nương tức khắc thực khẩn trương, liếc mắt nhìn bọn nhỏ.
Bên kia, Triệu thái thái đã nhìn thấy Cố Khinh Chu, bước chân nhỏ bước nhỏ vụn vào cửa lớn hiệu thuốc, vạt áo sườn xám theo chân đi xiêu vẹo, lụa mềm tựa con bướm lam, bà cười nói: "Cố tiểu thư, ngài ở đây rồi."
Phía sau vợ chồng bọn họ, còn đi theo vài tên người hầu, bưng theo vài hộp quà.
Nguyên lai là tìm Khinh Chu.
Phu thê Hà gia nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Tam Nương nhiệt tình hiếu khách, bởi vì khi còn nhỏ đã từng phú quý qua, bà đối nhân xử thế đều là không kiêu ngạo không xu nịnh, cử chỉ rộng lượng, nghênh đón Triệu tiên sinh cùng Triệu thái thái.
Ngồi xuống cùng nhau, bọn nhỏ đều đi ra ngoài chơi, chỉ có Cố Khinh Chu cùng Hà Vi cùng ngồi một bên.
Triệu thái thái thân thiết nhàn nhã, đem chuyện lần đầu tiên Cố Khinh Chu cùng Hà Vi tự đi đề cử mình, nói cho Hà Mộng Đức cùng Mộ Tam Nương.
"Thật sự?" Hà Mộng Đức cùng Mộ Tam Nương kinh ngạc lại đắc ý, "Con đã trị hết cho Triệu lão gia?"
Triệu thái thái nhìn thấy một màn này, trong lòng liền hiểu rõ: Người ở hiệu thuốc Hà thị đều biết Cố Khinh Chu am hiểu y thuật, đối với y thuật của nàng tin tưởng không nghi ngờ.
Quả nhiên, đứa nhỏ này là thực sự có bản lĩnh.
"Là y duyên, vừa lúc biết bệnh này." Cố Khinh Chu bốn lạng đẩy ngàn cân, "Triệu lão gia, ngài hiện tại cảm giác như thế nào?"
Đã khỏi hẳn, Triệu lão gia liền hơi xấu hổ trước mặt người ngoài khi phải tự mình nói về tình trạng xấu xí, chỉ là nói: "Đều tốt, Cố tiểu thư, hết thảy đều bình thường!"
Người hầu Triệu gia mang theo 12 hộp quà, Triệu tiên sinh móc ra 300 ngàn tiền, đều là tờ tiền có giá trị 10 ngàn, đặt ở trên bàn Hà gia.
300 ngàn tiền, chính là một đáp lễ rất nhiều.
"Đây là chẩn kim, Cố tiểu thư." Triệu lão gia nói, "Ngài trị hết bệnh ta, tâm ý nho nhỏ, xin Cố tiểu thư chớ có ghét bỏ."
Cố Khinh Chu cười cười, nói: "Đa tạ ngài."
Hà Mộng Đức cùng Mộ Tam Nương có phần hơi cứng đờ.
Một số tiền lớn đến như vậy, nếu là cho Hà gia, bọn họ khẳng định không lấy; nhưng Triệu lão gia là cho Cố Khinh Chu, Hà gia liền không thể nói cái gì.
Cố Khinh Chu là thoải mái hào phóng mà nhận lấy.
Tiền đưa đến, Triệu lão gia cùng Triệu thái thái nói chuyện phiếm vài câu, hỏi lai lịch Cố Khinh Chu, thuận tiện hỏi hiệu thuốc này.
Thời điểm giới thiệu hiệu thuốc, Hà Mộng Đức là biết gì nói hết; nhưng nói đến Cố Khinh Chu, chính là ấp a ấp úng, nói không tỉ mỉ.
Phu thê Triệu thị biết điều, cũng không có lại hỏi sâu.
"....... Cơm canh đạm bạc, không nên ghét bỏ." Mắt thâý 10 giờ rưỡi, Mộ Tam Nương chuẩn bị xuống bếp.
Triệu thái thái liền đứng lên, nói: "Không quấy rầy, không quấy rầy, ngày khác lại đến."
Nói rồi, hai vợ chồng bọn họ liền cáo từ.
Chờ Triệu lão gia Triệu thái thái đi rồi, Cố Khinh Chu đem sấp tiền kia thu lại, chia phân nửa đưa cho Hà Vi.
"Muội không lấy, muội không lấy!" Hà Vi thực xấu hổ, "Tỷ, muội không có ra sức!"
"Là muội xem báo mà thấy được." Cố Khinh Chu kiên trì, "Huống hồ ngay từ đầu tỷ liền nói rồi, muốn phân cho muội một nửa."
Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức cũng khuyên Cố Khinh Chu nên nhanh thu vào, không được đưa cho Hà Vi.
Giằng co một lát, Cố Khinh Chu vẫn là đem tiền nhét vào trong tay Hà Vi, luôn mãi nói: "Đây là tỷ cùng muội cùng nhau làm, tiền phải chia đều."
Hà Vi sắp khóc tới, chết cũng không chịu nhận.
Cố Khinh Chu lại kiên trì, nàng biết 150 ngàn tiền này, đủ Hà gia mua củi gạo mắm muối trong nửa năm.
Hà gia vẫn luôn không giàu có, hiệu thuốc ở vào trạng thái hòa vốn không lợi nhuận.
Cố Khinh Chu đưa đến chân thành, Hà Vi chỉ phải nhận lấy, sau đó giao cho Mộ Tam Nương.
"Ai, luôn là chiếm chỗ tốt của Khinh Chu, tương lai còn không biết báo đáp nhân tình nàng ấy như thế nào." Mộ Tam Nương cũng ngượng ngùng.
"Mẫu thân, chờ con trưởng thành, có thể đi ra ngoài làm công, con sẽ trả ơn tỷ tỷ." Hà Vi nói.
Hà Vi nỗ lực cầu tiến, Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức rất là vui mừng.
Phu thê Triệu gia cho chẩn kim, quay đầu lại lại nghĩ, vẫn cảm thấy 300 ngàn tiền mua một cái mệnh, thật sự là kiếm lợi lớn, thua thiệt cho Cố tiểu thư một chút rồi.
"Nàng không phải nói, muốn đưa cho Cố tiểu thư một tấm bảng hiệu sao?" Trên đường trở về, Triệu tiên sinh đột nhiên nhớ tới ý nghĩ khi nãy, hỏi thái thái ông ta.
Triệu thái thái gật đầu: "Ngài không đồng ý a, hiện tại như thế nào lại nói tới?"
"Ta là nghĩ a, nếu bảng hiệu không thể đưa, sao không đăng báo, tuyên truyền cho hiệu thuốc Hà thị?" Triệu lão gia nói, "Giúp bọn họ làm quảng cáo nhỏ."
Triệu thái thái vừa nghe, thực đáng tin cậy: "Cái chủ ý này rất tốt! Nếu là có người bị nghi nan tạp chứng, cũng coi như là chúng ta chỉ cho họ con đường sáng. Này không riêng gì chỉ là báo ân, vẫn là làm chuyện tốt, chúng ta tự mình cũng tích đức nha!"
Tỷ tỷ Triệu thái thái là gả cao, gả tới Hình gia trùm của giới báo chí.
Muốn đăng báo quy mô lớn, thậm chí làm tiêu đề đầu tuyên truyền cho hiệu thuốc Hà thị, đối với Triệu thái thái chỉ là chuyện không đáng kể gì.
Hai vợ chồng bọn họ tính toán, càng thêm cảm thấy việc này đối với bọn họ cũng có chỗ lợi: Bọn họ tích công đức vô hình.
Triệu thái thái làm việc vững chắc, có tính toán, nói liền làm.
Vì thế, báo buổi chiều của Nhạc Thành, trang báo lớn liên tiếp ba ngày tuyên truyền cho hiệu thuốc Hà thị.
"Đây là có chuyện gì?" Đột nhiên có bệnh nhân tới cửa, Hà Mộng Đức bị dọa sợ.
Rồi sau đó, Hà Vi cầm báo cho ông xem.
"Là vị Triệu tiên sinh kia đăng báo sao?" Hà Mộng Đức hỏi.
"Khẳng định đúng vậy." Hà Vi cười nói, "Triệu lão gia cùng thái thái thật là người tốt!"
Tức khắc, hiệu thuốc Hà thị khách đến đầy nhà, Hà Mộng Đức từ sớm vội đến chiều, mệt đến một ngụm nước cũng không có uống được.
Y thuật Hà Mộng Đức, xem như trình độ trung đẳng, tuyệt đối xưng không được là "Thần y", hơn nữa ông chỉ am hiểu khoa tì vị, bệnh hoạn tới cửa, ông có thể trị được hết, nhưng không thể trị hết tuyệt nhanh chóng.
Tia sóng nhiệt qua đi, hiệu thuốc Hà thị mỗi ngày đều có phần kinh doanh bận bận rộn rộn.
Hà Mộng Đức phúc hậu, cửa hàng thuốc cũng tốt, chậm rãi cũng có được chút thanh danh.
Thời gian này Hà gia liền chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều.
"Nguyên lai người tốt có hảo báo, lời này là thật sự." Cố Khinh Chu mỉm cười.
Nàng nói là Hà Mộng Đức, cũng là nói Triệu lão gia.
Triệu gia thật là người phúc hậu, nếu không phải Hà Vi một hai phải kiếm số tiền kia, Cố Khinh Chu cũng không lưu ý đến Triệu tiên sinh quảng cáo tìm thầy trị bệnh, càng không thể giải ốm đau của ông.
Nói như thế, xưa nay tích nhiêù đức làm nhiều việc thiện, làm người phúc hậu, tóm lại là có chỗ lợi.
Sau, Triệu lão gia không có phát bệnh lại; Lưu thẩm gan úc hóa hỏa cũng tốt, mùa xuân năm sau rốt cuộc không phát tác; giun đũa của Hồ Tứ xem như bệnh nhỏ, chữa khỏi, lúc sau hắn có thể ăn có thể uống, lại chậm rãi béo lên, làm công cũng có sức lực.
Cố Khinh Chu về sau lại không tiếp xúc với Triệu gia nữa, bọn họ trong nhân sinh nghề y của nàng, chỉ là khách qua đường ngắn ngủi.