Duật Hành cầm lấy dây roi, đứng lên đi đến chỗ của Hàng Nhất, dùng sức đánh mạnh vào lưng của hắn khiến hắn ta la lên:
"Này, tôi đã khai ra tất cả rồi mà, sao Cố thiếu lại còn đánh tôi, cậu không sợ cấp trên của cậu biết được sẽ sa thải cậu à!"
Duật Hành lại tiếp tục vung dây roi lên quất mạnh vào bả vai hắn khiến vai hắn bị thương khá nặng, anh nở một nụ cười lạnh rồi nhìn Hàng Nhất nói:
"Anh không biết rồi, cấp trên giao cho tôi tùy ý xử lí anh! Sỡ dĩ tôi đánh anh là vì anh dám có ý định làm hại đến người phụ nữ của tôi!"
Hàng Nhất ngước mặt lên nhìn anh trong đau đớn, hắn ta ra sức hỏi:
"Người phụ nữ của cậu? Không lẽ là Lam Nhược Hu à?"
Chát! Âm thanh của dây roi quất vào người Hàng Nhất nghe rất chói tai, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn hắn ta khiêu khích:
"Phải đó thì sao?"
Hàng Nhất vừa nãy còn ung dung nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy rất sợ vì những hành động này của anh, hắn ta lên tiếng nói:
"Nhưng mà chuyện đã qua lâu rồi mà, ý định giết cô ấy tôi cũng đã buông bỏ rồi!"
Duật Hành cầm lấy dây roi quất vào người của Hàng Nhất thêm một lần nữa, lần này anh lại tức giận hơn mà quát:
"Anh nghĩ chuyện qua lâu thì nó sẽ qua lâu à? Đối với tôi, chuyện anh theo dõi từng cử chỉ, hành động của cô ấy hay là có ý định giết cô ấy thì như chỉ mới hôm qua mà thôi!"
Hàng Nhất ngước lên nhìn anh, hắn ta sợ hãi nói:
"Đúng là khi trước tôi sai rồi, mong Cố thiếu lượng sức đừng đánh tôi nữa!"
Duật Hành cong môi lên nhìn hắn cười khinh bỉ, tay cầm lấy dây roi quất thật mạnh vào người hắn ta khiến hắn ta ngã xuống, trên người của hắn ta đầy những vết roi, anh lạnh lùng nhìn hắn rồi nói:
"Nãy giờ là dây roi nó quất anh mà chứ tôi chưa đánh anh!"
Thấy hắn nằm im nghe lời anh nói, Duật Hành quỳ xuống nói nhỏ vào tai hắn:
"Anh giết tận hai mạng người thì cứ việc ngồi đây chờ tôi xử cho anh tội tử hình!"
Nghe đến hai từ tử hình, hắn ta ngạc nhiên cảm thấy sợ hãi. Duật Hành thở phào nhẹ nhõm, chỉnh đốn lại quân phục rồi đi ra ngoài đưa dây roi cho A Thành rồi dặn cậu ấy:
"Cậu đưa hắn đi xử lí vết thương rồi giam hắn lại vào phòng giam, chưa có lệnh của tôi thì đừng tùy tiện làm gì hắn!"
"Tuân lệnh sếp!"
A Thành để tay lên đầu, chấp hành lệnh của anh rồi tiến vào phòng tra khảo xem tình hình của Hàng Nhất như thế nào, cậu ấy ngạc nhiên khi thấy trên người hắn ta rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau, A Thành chầm chậm đi đến đỡ Hàng Nhất lên ghế rồi khẽ nói:
"Ai bảo khi trước anh dám làm vậy với chị dâu, giờ hậu quả tự chịu thôi chứ sao!"
Duật Hành vừa đi ra khỏi phòng tra khảo đặc biệt thì cũng nhận được điện thoại từ vệ sĩ mà anh thuê đi theo bảo vệ cô:
"Cố thiếu, Cố thiếu phu nhân đang gặp chuyện, ngài đến đây đi!"
"Được, cậu ở đó xem tình hình cho tôi, tôi sẽ đến liền!"
Về phía Nhược Hy, cô và Như Hạ đi mua sắm thì tình cờ chạm mặt Ái Tư Lộ - bạn cấp 3 của cô, cô ta bây giờ giàu nên vênh váo lắm, cứ liên tục làm khó cô, Nhược Hy chọn bộ váy nào, cô ta cũng bon chen chọn giống như cô.
"Này, Lam Nhược Hy, chỉ cần cô cúi người xuống lau giày cho tôi, bộ váy tôi sẽ miễn phí cho cô!"
Như Hạ tức giận đứng chắn trước mặt cô rồi nói:
"Ái Tư Lộ, cô đừng có mà quá đáng!"
Nhược Hy cười lạnh đẩy Như Hạ đứng phía sau cô, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn cô ta:
"Cô nghĩ tôi sẽ giống như năm đó luôn bị cô chèn ép, chà đạp à?"
"Hừ thanh cao ghê nhỉ? Mày nghĩ mày nổi tiếng rồi thì tao không dám làm gì mày à?"
Ái Tư Lộ giơ tay lên định đánh cô, cô chưa kịp bắt lại thì đã có một bàn tay nắm chặt lấy tay của cô ta đến nỗi tay cô Tư Lộ trở nên đỏ ửng, đôi mắt giương lên lạnh lùng nhìn cô ta: