Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 58: Dũng khí của bạch lâm



Edit: girl_sms

Beta: Chưa beta nha:”> Gấp quá:)) Thấy sai hú lên nhen =))

Những lời này càng lúc càng nhỏ. Cái câu “giường của ta thực sạch sẽ” cơ hồ giống như tiếng muỗi nửa đêm, nhưng vẫn bị Trì Thanh nghe rõ ràng. Thấy đối phương cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn mình. Trì Thanh nhíu mày, hồi lâu không mở miệng trả lời Bạch Lâm.

Ở nước ngoài hơn một tháng, Trì Thanh vẫn đều tự hỏi mình nên xử lý quan hệ với Bạch Lâm như thế nào. Cho tới nay, Trì Thanh không muốn nói dối, càng không muốn nói lời trái lương tâm. Nàng là người trưởng thành, đã trải qua tang thương gần nửa đời người, đường đi qua còn nhiều hơn số câu Bạch Lâm đã nói. Cho nên, nàng rất hiểu, chuyện gì không thể làm, người nào không thể yêu.

Tình yêu ~ Trì Thanh tin tưởng rất nhiều người tìm khắp mà không đạt được. Từng có lúc nàng sống trong bóng đêm, hiện tại cùng tương lai cơ hồ đều là một mảnh tối đen như mực. Giống nhau hang động không đáy, mỗi khi nàng suy nghĩ muốn đi ra ngoài thì đều có vô số điều, vô số suy nghĩ ngăn cản thân thể nàng, muốn đem nàng đầy xuống vực sâu.

Chính Tô Ngạo Nhiên đã xuất hiện và cứu vớt cuộc đời nàng, làm cho nàng một lần nữa tìm về tự tin, cũng cho nàng cơ hội trọng sinh, có thể thực hiện giấc mộng báo thù. Trì Thanh thừa nhận, lúc ban đầu khi quen với Tô Ngạo Nhiên, nàng chỉ muốn lợi dụng để tiếp cận đối phương. Nhưng theo thời gian ở chung dài lâu, Trì Thanh phát hiện, nàng sớm thoát ra từ bóng tối của Bạch Quân để rồi không thể tự kềm chế mà lọt vào một vực sâu khác mang tênTô Ngạo Nhiên.

Nhưng hai vực sâu này rất trái ngược, người trước, là nàng tránh không kịp. Người sau, lại là nàng khát vọng vươn tới, cam tâm tình nguyện trầm luân, nhưng nàng cũng không dám thừa nhận khát vọng này.

Làm một nữ nhân, Tô Ngạo Nhiên thực đặc biệt, làm người, cũng vô cùng thành công. Nàng có sự tự tin mà không phải ai cũng có, ở trong lòng Tô Ngạo Nhiên, hoặc là nói, ở trong thế giới của nàng ta, nàng ta chính là nữ vương, không có người có thể thay thế được, cũng không có người nào có khả năng đánh bại.

Một năm, hai năm, ba năm, lâu ngày sinh tình, có lẽ cũng không phải là một truyền thuyết lừa người, thời gian là liều thuốc giúp tâm lý chuyển biến tốt nhất. Trì Thanh phát hiện, nàng đối với Tô Ngạo Nhiên thật sự đã thay đổi, nàng đã động tình. Mà lòng của nàng, cũng dần dần rộng mở hơn.

Nàng bắt đầu tín nhiệm Tô Ngạo Nhiên, có gan đem sống chết của mình giao cho nàng ta, cũng có thể dưới cái ôm ấp của nàng ta bình yên đi vào giấc ngủ. Sau đó, các nàng ở cùng một chỗ, hôn môi nhau, thử thân mật, rồi hưởng thụ cảm giác tình nhân. Lúc ấy, Trì Thanh rốt cục cũng hiểu được, tình cảm của nàng đối với Tô Ngạo Nhiên, chính là tình yêu.

Nay, đối phương đã mất hơn mười năm, cũng là tình cảm ấy, lại một lần nữa nảy sinh. Cho dù nó còn thực yếu ớt, nhưng không thể phủ nhận là, tình cảm này đang tồn tại trong lòng nàng. Trì Thanh từng hỏi chính mình mấy trăm lần, nàng đối với Bạch Lâm rốt cuộc là tình cảm gì?

Là muốn bù lại cho đối phương sự thiếu thốn tình thương của mẹ, hay giống như buổi tối đó, là dục vọng. Trải qua hơn một tháng tự hỏi, nàng rốt cục đã xác định. Chính mình đối với Bạch Lâm, không hề là đơn thuần tình mẹ con, mà là loại tình cảm nàng từng có với Tô Ngạo Nhiên, là tình yêu.

Trì Thanh không biết ở thời điểm nào mình sinh ra tình cảm này với Bạch Lâm, nhưng nàng có thể xác định, tựa hồ là thật lâu trước kia, chính mình đã không có ý xem Bạch Lâm là con gái. Mỗi một lần đi làm nhiệm vụ, Trì Thanh luôn cố ý mang theo Bạch Lâm. Nàng sở dĩ làm như vậy, cũng không phải đem Bạch Lâm trở thành vệ sĩ mà sai bảo, mà là bởi vì, chỉ cần có Bạch Lâm ở cạnh, nàng sẽ cảm thấy an tâm.

Sau đó, Bạch Lâm bị thương, Trì Thanh phát giác lòng mình cũng khó chịu. Bạch Lâm không để ý tới nàng, Trì Thanh sẽ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống nhau thiếu cái gì đó, thậm chí chủ động trêu chọc, khi dễ đối phương, chỉ vì muốn làm cho Bạch Lâm khổ sở. Như vậy có lẽ đối phương sẽ nhớ kỹ mình.

Năm năm trước, lúc Bạch Lâm rời đi, Trì Thanh cảm thấy thế giới của mình giống như thiếu một cây cột trọng yếu, tùy thời đều có khả năng sụp đổ. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Bạch Lâm sẽ rời khỏi chính mình, này cũng không phải bởi nàng tự phụ. Mà là Trì Thanh rất tin Bạch Lâm, căn bản nàng không tin, hoặc là không muốn tin tưởng người có cùng huyết thống với mình lại có thể rời khỏi mình.

Có lẽ, từ lúc đó, tình cảm của nàng đối với Bạch Lâm đã biến chất, trở nên không hề đơn thuần. Năm năm, nàng nhớ Bạch Lâm, tìm Bạch Lâm, giống như một kẻ mất đi lý trí, một người điên. Trì Thanh sợ hãi, nàng sợ cả đời cũng không được gặp lại Bạch Lâm, cảm giác đó giống như… Lúc trước khi Tô Ngạo Nhiên rời khỏi nàng.

Nay, năm năm sau, trải qua thiên tân vạn khổ, nàng rốt cục đã đem Bạch Lâm tìm trở về. Thật sự là một kỳ tích, cho tới bây giờ, Trì Thanh cảm thấy mình giống như còn ở trong mộng, đây không phải sự thật.

Bạch Lâm trở về làm cho nàng mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng nàng vẫn bất an cùng phẫn nộ, chính vì vậy Trì Thanh lựa chọn gây thương tổn cho Bạch Lâm.

Nàng nghĩ có lẽ đem đối phương đánh tới sợ, đánh tới không có biện pháp chạy, thì sẽ không bị mất đi. Nhưng điều làm cho Trì Thanh kinh ngạc và vui sướng là mặc dù mình đem Bạch Lâm đánh thế nào, đối phương vẫn không trách, cũng không oán.

Trì Thanh cảm động vì những điều Bạch Lâm làm cho mình, đau lòng vì đối phương ẩn nhẫn và nhút nhát, nhưng nhìn thân thể từng non nớt đến bây giờ đã trưởng thành, Trì Thanh không thể không thừa nhận, nàng đối với thân thể Bạch Lâm là có dục niệm. Cái loại dục niệm này, ngay từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương trần truồng đã sinh ra, đến buổi tối hôm đó, mới là không thể vãn hồi.

Mỗi khi nghĩ đến buổi tối đó nếu mình không khống chế được thì sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì, Trì Thanh đều đã cảm thấy nghĩ mà sợ. Nàng thường xuyên suy nghĩ, nếu lúc ấy không nhịn xuống, nàng có phải sẽ làm chuyện điên rồ hay không? Nếu nàng thật sự làm, Bạch Lâm sẽ cảm thấy ra sao? Hai nàng, làm sao để tiếp tục chung sống?

Chỉ cần nghĩ đến Bạch Lâm sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, Trì Thanh sẽ cảm thấy thân mình thật lạnh lẽo. Cái loại cảm giác này là bất lực sợ hãi, thật giống như không thể đoán trước tương lai, làm cho nàng sợ hãi không biết làm sao. Cuối cùng, Trì Thanh quyết định trở về, muốn cùng Bạch Lâm đoạn tuyệt tình cảm này.

Bất luận đối phương là thật sự thích mình, hay là đem khát vọng tình thương của mẹ trở thành tình yêu, Trì Thanh cũng không cho Bạch Lâm có chút cơ hội nào. Nàng tuyệt đối không thể cùng Bạch Lâm dây dưa, bởi vì với quan hệ và thân phận của hai nàng, tình cảm này nhất định không có kết quả.

“Không cần, ta đi ngủ ở khách sạn cũng được.”

Nghe được yêu cầu của Bạch Lâm, Trì Thanh dứt khoát trả lời, nàng không thể dây dưa mãi.

“Ta biết ngươi hôm nay rất mệt, ngươi vào phòng ta nghỉ ngơi một chút, chờ ta thu thập phòng của ngươi sẽ gọi ngươi qua, được không?”

Lần này, Bạch Lâm nói lớn hơn so với vừa rồi nhưng vẫn có chút lo lắng. Nhìn nàng ta như trước cúi thấp đầu, còn có hai tay như cây gậy trúc gầy trơ xương kia. Trì Thanh không trả lời, mà lập tức hướng về phía phòng của Bạch Lâm.

Nếu Bạch Lâm muốn giúp thì mình cũng không nên tiếp tục từ chối, nếu không sẽ bị đối phương nhìn ra manh mối. Đây là điều Trì Thanh không hy vọng nhìn thấy. Mắt thấy Trì Thanh đẩy cửa phòng mình, Bạch Lâm đứng ở chỗ cũ một chút, ngay sau đó, bắt tay mở cửa phòng Trì Thanh. Nàng biết, Trì Thanh nếu đã đi vào phòng mình, chính là đồng ý cho mình được tiến vào phòng đối phương.

Đẩy ra cánh cửa gỗ lim thì xộc vào mũi nàng là một mảnh tro bụi. Cho dù toàn bộ phòng đều che kín tro bụi, lại vẫn không thể xua tan suy nghĩ của Bạch Lâm đối với căn phòng này. Trì Thanh thực sạch sẽ, cũng thực thích sạch sẽ. Phòng của nàng lấy đen trắng làm hai màu chủ đạo, màu trắng sơn tường, phối hợp với đá cẩm thạch màu đen trang trí.

Trong phòng còn có giá sách, TV, sô pha, có thể dễ dàng ra đi ra ban công, nhìn hoa viên bên ngoài. Ngoài ra còn có một phòng tắm, một toilet, cùng với giường ngủ.

Vì không muốn chậm trễ thời gian, cũng là tôn trọng riêng tư của Trì Thanh, Bạch Lâm cũng không tò mò này nọ, mà nhanh chóng bắt đầu quét dọn. Nàng đi vào phòng tắm, đem cây lau nhà lấy ra rửa sạch sẽ, bắt đầu lau, đơn giản lau qua mấy lần rồi lại lấy khăn lau cẩn thận chùi lại. Mắt thấy căn phòng vừa rồi còn che kín tro bụi trong nháy mắt sạch sẽ hẳn lên, nàng đem khăn lau rửa đi sạch sẽ, bắt đầu chà lau dụng cụ trong phòng Trì Thanh.

Thời gian trôi qua, Bạch Lâm đã rất lâu không chùi rửa nhiều như vậy. Hơn nữa thân thể nàng không tốt, làm một hồi liền ra đầy mồ hôi. Nhưng nàng không dám nghỉ ngơi, cũng không muốn nghỉ ngơi. Bởi vì nàng biết, Trì Thanh đang đợi mình làm xong để nàng ta về ngủ. Nếu vẫn chưa xong, tất nhiên là thất trách.

Cứ như vậy, Bạch Lâm ngay cả nghỉ cũng không nghỉ mà đem căn phòng của Trì Thanh thu dọn sạch sẽ. Từ phòng ngủ, đến toilet, phòng thay quần áo. Cơ hồ từng cái góc đều gắng đạt tới hoàn mỹ, dọn dẹp đến không có chút tỳ vết nào. Làm tốt hết thảy, nàng lại đem ga trải giường cùng bao gối đầu toàn bộ đổi thành cái mới, thẳng đến khi toàn bộ phòng ở đều rực rỡ hẳn lên, trở nên sạch sẽ, Bạch Lâm mới thở dài ra một hơi.

Ngồi ở sô pha, nàng xoa xoa chân trái đau nhức cùng vòng eo, đem quần áo bẩn cùng khăn lau phân loại hoàn hảo, lúc này mới đi ra khỏi phòng, hướng về phía phòng mình.

Khi nàng đẩy cửa vào, toàn bộ phòng cũng chỉ có một cây đèn bàn còn sáng lên. Nàng quét dọn cũng đã gần hai tiếng. Thực hiển nhiên, Trì Thanh đã tắm giặt sạch sẽ, cũng lấy áo ngủ trong hành lí ra thay, và hiện tại đang chìm vào giấc ngủ.

Bạch Lâm biết Trì Thanh đã mệt muốn chết rồi, nếu không sẽ không có khả năng vừa nằm xuống giường liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nàng cũng rõ chất lượng giấc ngủ của đối phương luôn luôn rất kém, một khi tỉnh lại, sẽ mất ngủ cả đêm. Nghĩ vậy, Bạch Lâm đành phải đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, lại suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ. Chờ nàng tắm rửa xong thì đã qua một giờ, Trì Thanh vẫn nằm trên giường an ổn ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bạch Lâm rơi vào thế lưỡng nan không biết làm sao cho phải, muốn nàng đi vào phòng ngủ của Trì Thanh mà không có sự cho phép cho đối phương, nàng sẽ không dám. Nếu ngủ sô pha cũng không được, nơi này đã không còn chăn, chỉ có duy nhất một cái đã bị Trì Thanh đắp lên người. Lấy tình trạng hiện tại của Bạch Lâm, nếu đi ra sô pha ngủ mà không có chăn đắp, thì bệnh sẽ càng thêm nặng. Bạch Lâm rất rõ ràng, thân thể này không nên chịu thêm ép buộc, nếu không, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Cuối cùng, Bạch Lâm làm chuyện mà trước kia nàng không dám nghĩ, lại càng không dám hành động. Nhìn phân nửa giường còn trống bên cạnh đối phương, Bạch Lâm nhẹ nhàng nằm lên đó, đem chăn lôi ra một mảnh chút xíu đắp lên chân trái, cứ như vậy, không gây ra tiếng động.

Bạch Lâm nhớ rõ, này tựa hồ là lần thứ ba từ sau khi mình trở về được cùng đối phương nằm chung một giường. Hai lần trước, một lần là sau khi mình bị Trì Thanh đả thương, một lần khác, là lúc mình nằm viện. Bởi vì có hai lần trước, Bạch Lâm mới dám làm giống như bây giờ.

Nàng có thể nhìn ra, thái độ của Trì Thanh với mình đang dần biến chuyển. Bạch Lâm thật cao hứng vì mình cùng Trì Thanh có thể thân thiết như vậy, nhưng nàng không mù quáng mong ước nhiều hơn. Nàng bất quá chỉ hy vọng, mình có thể cùng Trì Thanh ở chung, cho dù là thân phận mẹ con, cũng đủ rồi.

Nghĩ như vậy, Bạch Lâm nhìn vào người Trì Thanh, chậm rãi nhắm lại hai mắt. Nàng cũng mệt muốn chết đi, so với Trì Thanh cũng mệt mỏi không kém. Bởi vì vết thương cũ cùng sự thương nhớ về Trì Thanh nên Bạch Lâm đã có rất nhiều đêm không ngon giấc.

Toàn bộ phòng ngủ trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh, nghe tiếng hít thở đều đều của Trì Thanh, Bạch Lâm cũng dần dần buồn ngủ. Nhưng lúc này thân thể nàng lại bắt đầu nổi lên cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, vết thương ở chân cũng phát đau. Bạch Lâm dùng sức túm gối đầu, sợ mình sẽ phát ra âm thanh.

Nàng cảm thấy rất lạnh, rất đau. Loại đau này, giống như muốn phá vỡ da thịt của nàng, từ trong đó chui ra ngoài. Đau nhức dẫn tới Bạch Lâm không tự chủ được cuộn tròn thân mình, nàng ở trong lòng tự mặc niệm mau ngủ đi mau ngủ đi, ngủ sẽ không đau, nhưng nàng càng nghĩ như vậy, thân thể lại càng khó chịu.

“Ngươi làm sao vậy?”

Cuối cùng, Bạch Lâm phát ra động tĩnh đã đánh thức Trì Thanh, người khó ngủ đã tỉnh lại, còn xoay người nhìn Bạch Lâm. Thấy đối phương híp hai mắt lại nhìn mình, con ngươi đen còn mang theo vẻ mơ hồ buồn ngủ. Vừa tỉnh dậy, Trì Thanh tựa hồ như một chú mèo nhỏ, đáng yêu và còn lộ ra vài phần câu nhân quyến rũ.

Bạch Lâm lắc đầu, muốn nói cho đối phương biết mình không có việc gì. Kết quả, Trì Thanh lại dùng một tay ôm nàng vào trong lòng, còn đem chăn chia cho nàng thiệt nhiều. Thân thể cả hai thiếp lại gần, Bạch Lâm thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người Trì Thanh đang lan sang cho mình. Ấm áp quá, Bạch Lâm chôn mình ở trong lòngTrì Thanh, thật sự thực hy vọng Trì Thanh có thể vĩnh viễn dùng cái ôm này để sưởi ấm cho nàng.

“Ngủ đi.”

Lúc này, Bạch Lâm nghe được Trì Thanh nói như vậy. Nàng nghĩ hiện tại Trì Thanh có lẽ không hoàn toàn tỉnh táo, nếu thanh tỉnh nàng ta nhất định sẽ không dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói với nàng. Mang theo thỏa mãn cùng vui sướng, Bạch Lâm cảm thấy vết thương thân thể đều trở nên bé nhỏ không đáng kể. Nàng gật gật đầu, bởi vì đau đớn cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc ngủ.

Cho nên, nàng cũng không phát hiện, lúc nàng ngủ, trong đêm đen, cặp mắt đen láy kia vẫn nhìn chằm chằm vào những giọt mồ hôi lạnh trên mặt nàng, hồi lâu cũng không rời mặt…

PS: Edit mấy chương nài thích quá, tuy dài mà vui vui:”> Lại có cảnh giường gối mà chưa thấy 2 má con làm ăn gì hết =.= Không ngờ Thanh mama để í em Lâm lâu như vậy ròi, bả im im mà nguy hiểm quá =))

Ơ… Thế nay không ai tỏ tình với mình à:((( =))

*Chế nào ko biết nai ngày gì tự sợt gg đi, tui không tính phí đao:”>*
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.