Trì Thanh lặng lẽ trở về mà không hề báo trước. Buổi chiều hôm đó, Bạch Lâm giống như bình thường, ngồi chơi cùng với Tô Tô và Lạc Địch trong hoa viên. Ở chung gần nửa năm, hai con vật một lớn một nhỏ này đã sớm xem Bạch Lâm như người thân, luôn luôn không thích tắm rửa nhưng mỗi khi được Bạch Lâm tắm cho thì Tô Tô không hề quấy phá hay ầm ĩ như trước nữa, ngược lại còn kêu vài tiếng meo meo tỏ vẻ sung sướng.
Nhiệt độ của thành phố cũng không hạ xuống nhiều, chỉ có trường kỳ mưa dầm làm cho xương cốt của Bạch Lâm đau đến không nói nổi. Mưa to, gió lớn, bệnh cũ ở chân lại tái phát cũng giống như cơn giông vào những ngày nắng nhẹ. Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới thay nhau hoành hành, làm cho Bạch Lâm vô cùng khó chịu.
Mỗi lần tái phát, đau đớn như cắt vào xương làm cho chân trái của Bạch Lâm không có chút khí lực nào. Chỉ cần nhích một chút đầu gối cũng có thể nghe tiếng xương cốt răng rắc. Giống như cây đinh đâm vào bên trong, mỗi thời khắc đều đang mài mòn xương gối cùng với da thịt của nàng.
Không chỉ chân trái, các vết thương khác cũng luân phiên tái phát mỗi đêm. Có khi thì đau đầu, đau đến mức nàng không thể đi vào giấc ngủ, cũng không thể nói chuyện. Nhiệt độ ban đêm vô cùng lạnh làm cho thân thể Bạch Lâm run lên, ban đêm khi ngủ tay chân nàng lạnh lẽo đến không có cảm giác.
Những thống khổ đó đã sớm trở thành thói quen với Bạch Lâm. Nàng cứ chịu đựng như vậy, một ngày lại một ngày trôi qua. Nhưng ngày xưa nàng chỉ cô đơn một mình, không có tự do không có hy vọng. Bây giờ thì nàng đang ở trong nhà của Trì Thanh, đợi chờ đối phương trở về dù cho sự chờ đợi có trở nên vô vọng thì nàng cũng nguyện ý.
Lục Uý Lai luôn có việc bận, Tằng Khả Hận cũng không thấy bóng dáng đâu. Căn biệt thự này, trừ vệ sĩ ra thì cũng chỉ có Bạch Lâm. Lúc đầu, Lục Uý Lai còn thuê cho nàng một người giúp việc bán thời gian, mỗi ngày nấu cơm nhưng chỉ liên tục được vài ngày thì bị Bạch Lâm cự tuyệt.
Bởi vì, người đó làm đồ ăn có rất nhiều mỡ, Bạch Lâm không thích cũng ăn không vô. Đâu phải nàng không thể nấu ăn, thậm chí, nàng còn học nấu ăn nữa, hy vvọng một ngày nào đó nàng có thể tự tay nấu một bữa ăn cho Trì Thanh, được nàng ta khen món ăn ăn rất ngon.
Bạch Lâm cứ như vậy chờ, cũng không hỏi Lục Uý Lai là Trì Thanh đi đâu bởi nàng cảm thấy mình không có tư cách hỏi đến những việc liên quan đến Trì Thanh. Mà thực tế, dù nàng có hỏi, Lục Uý Lai cũng không thể trả lời, càng không thể nói cho nàng biết. Mỗi đêm dài, nhìn căn biệt thự trống rỗng, Bạch Lâm không cảm thấy sợ, bởi sự sợ hãi và cô đơn luôn cùng nàng song hành.
Mối quan hệ giữa nàng và Trì Thanh thật sự quá mỏng manh, không biết số điện thoại của nhau, cũng không biết tình trạng hiện giờ của đối phương. Chỉ cần, Trì Thanh không muốn cùng mình liên hệ thì cho dù mình có năng lực đến đâu, vĩnh viễn cũng không có biện pháp tìm được nàng ta. Mối quan hệ này như chiếc thuyền giấy, nhẹ nhàng mỏng manh, dễ vỡ. Nó dễ vỡ đến mức cho dù mình muốn vãn hồi, cũng không có cơ hội và thời gian.
Thời gian càng dài, áp lực trong lòng Bạch Lâm càng trầm trọng, thân thể lại đau đớn làm cho nàng không thể yên giấc, nổi nhớ nhung cùng lo lắng về Trì Thanh làm cho đêm nàng không thể ngủ, ngày lại ăn không vô. Mỗi ngày nàng chỉ ngồi trong khuôn viên nhìn Tô Tô cùng Lạc Địch, giống như chỉ cần nhìn chúng nó Trì Thanh sẽ trở về nhanh hơn.
Thật ra, trong lòng Bạch Lâm không hề có suy tính là khi nào Trì Thanh trở về. Đối phương luôn biến mất trong im lặng một ngày, một tuần, một tháng hay thậm chí là vài năm. Đối với Bạch Lâm mà nói điều đó đã sớm thành thói quen, nhưng lần này Bạch Lâm thật lòng muốn Trì Thanh sớm quay về, bởi trong lòng nàng có nghi hoặc, càng kéo dài càng làm cho nàng bất an.
Cho nên khi Trì Thanh đẩy cửa bước vào, Bạch Lâm liền vứt bỏ hết tất cả ngụy trang, như một đứa nhỏ mạnh mẽ đứng dậy. Rụt rè, tao nhã, lạnh lùng, bây giờ đều trở thành trói buộc vô nghĩa, căn bản là không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Bạch Lâm nhớ Trì Thanh đến muốn điên lên, bất chấp đối phương có nhìn ra gì không, cũng bất chấp cái đuôi mang tên Tô Tô, liền vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh Trì Thanh. Nhưng mà khi nàng đứng trước mặt Trì Thanh cũng là lúc nàng nhìn thấy người đứng phía sau nàng ấy.
Giờ khắc đó, tất cả nhớ nhung, kích động nháy mắt hóa thành cát bụi, Bạch Lâm cúi đầu, tự chế giễu chính mình. Là nàng nghĩ nhiều, quá mức tham lam, có một số việc đã gọi là nằm mơ thì sẽ không thể phát sinh ở hiện thực. Trì Thanh không còn giống trước kia chán ghét chính mình, nhưng mình còn muốn được yêu, thì vĩnh viễn không thể được.
Dù sao nàng ta cũng là mẹ của mình và cũng là…nữ nhân của người khác. Bản thân mình như thế nào có thể quên đi điều đó chứ? Thật sự rất buồn cười.
“Ngươi đã trở lại”
Bạch Lâm thấp giọng nói, và trả lời nàng chỉ là trầm mặc.
Trì Thanh đi qua nàng, cùng Tô Ngạo Ngưng ngồi lên sô pha, im lặng sửa sang lại hành lý. Giống như, Bạch Lâm là một người vô hình, nhìn không thấy nên không cần để ý.
Chua xót ập đến, Bạch Lâm giật giật hai chân đã cứng ngắc, xoay người muốn bước đi, nhưng một âm thanh vang lên, làm nàng không chút do dự dừng bước.
“Thân thể ngươi thế nào?”
Đã lâu không nghe được giọng nói của Trì Thanh, trái tim của Bạch Lâm liền trở nên mềm nhũn, lập tức bất chấp khổ sở, đi trở về đứng trước mặt nàng.
“Không có gì, Uý Lai tỷ giúp ta điều trị rất tốt”.
Chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, đây là thái độ nhất quán của Bạch Lâm. Nàng không nói chân trái của mình rất đau, cũng không nói một tháng qua mình luôn luôn phải uống thuốc. Bạch Lâm biết, Trì Thanh sẽ không quan tâm điều đó, cho nên cũng không cần thiết phải nói.
” Sao? Phải không?”
Nghe Bạch Lâm trả lời, lại nhìn mặt nàng không có chút huyết sắc, Trì Thanh liền hỏi ngược lại.
Sau khi phát sinh chuyện lúc trước, đây là lần đâu tiên nàng cẩn thận quan sát Bạch Lâm. Ngắn ngủi một tháng không gặp, đối phương gầy đi rất nhiều, thân thể suy yếu đến mức dù là một người không học y như nàng cũng có thể nhìn ra đang có bệnh, huống chi, khi Bạch Lâm di chuyển, động tác rất khó khăn.
Trì Thanh đem tầm mắt nhìn vào chân trái của Bạch Lâm, trong lòng nổi lên tự trách cùng đau lòng. Vốn tưởng khi gặp lại, mình sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng thật sự lại bình tĩnh đến không tưởng. Nhưng nhìn bóng dáng cô đơn của nàng ta, còn có ánh mắt lóe sáng khi nhìn mình. Trì Thanh thừa nhận, bây giờ nàng không thể đối xử nhẫn tâm với Bạch Lâm.
“Uhm”
Trì Thanh rất ít nói Bạch Lâm còn nói ít hơn nàng. Nhìn đối phương cúi đầu, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của nàng làm cho Trì Thanh phải đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Lâm, tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng ta lên. Trì Thanh dám khẳng định, động tác này của nàng không mang một chút tâm tư, nàng đơn thuần chỉ muốn nhìn đôi mắt Bạch Lâm như thế nào.
Nhưng khi bốn mắt giao nhau, đôi mắt đen chuyên chú nhìn mình làm cho Trì Thanh bị mê hoặc quên cả ước nguyện ban đầu. Mà so với nàng trầm mê hơn không ai khác chính là Bạch Lâm, cùng Trì Thanh xa cách một tháng, không ngày nào Bạch Lâm không nhớ đến nàng.
Nàng sợ Trì Thanh ăn thức ăn ở bên ngoài sẽ không quen, sợ đôi tay của nàng vận động không thuận tiện, sẽ không có ai giúp nàng ta tắm rửa. Càng sợ Trì Thanh bị nguy hiểm rồi lại bị thương. Cho nên, khi Trì Thanh bước vào cửa, Bạch Lâm chú ý đến thân thể chứ không phải gương mặt.
Nhìn đôi tay của Trì Thanh đã khôi phục như trước, sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều, Bạch Lâm mới nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ, hai người cứ như vậy đối mặt nhau, khoảng cách lại rất gần, nàng ta lại còn dùng tay cầm cằm của mình. Bạch Lâm có thể ngửi được hơi thở làm cho người khác trầm mê, khuôn mặt làm cho mình luyến tiếc.
Hai người chí mới một tháng không gặp, nhưng Bạch Lâm cảm thấy như là một năm, mười năm hay thậm chí vài chục năm. Trì Thanh cũng không thay đổi, vẫn giống như lúc ra đi, mái tóc đen dài, dung nhan hoàn mỹ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nàng nhìn mình tựa hồ mang theo một chút tình cảm mà chính mình cũng không hiểu.
Bạch Lâm không biết sao mình lại có cảm giác như thế, cũng không biết tình cảm kia rốt cuộc là gì, vì sao mà tồn tại. Nàng chỉ biết, động tác của Trì Thanh, ánh mắt của nàng ta khi đối xử với mình khác trước kia.
“Nè, nếu không phải hai người là nữ, ta thật sự nghĩ đang yêu nhau đấy”.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, một câu của Tô Ngạo Ngưng hoàn toàn đánh thức hai người. Trì Thanh nhanh chóng buông Bạch Lâm ra, một lần nữa trở về vị trí của mình, cũng bảo Bạch Lâm ngồi xuống.
“Boss mới thông báo tới là Bạch Quân sắp tới sẽ có hành động mới”.
Dựa vào sô pha, Trì Thanh thấp giọng nói. Nội dung nghiêm túc, nhân vật bên trong là người nàng hận thấu xương. Nhưng biểu tình của nàng vẫn như cũ ~ thong dong, lạnh nhạt như gió, giống như Bạch Quân trong lòng nàng chỉ là một người râu ria nhỏ nhoi.
“Nhiệm vụ mới, Boss không nói cho ta biết”.
Nghe xong Trì Thanh nói, Tô Ngạo Ngưng nghi hoặc hỏi. Nàng lấy ra một điếu thuốc, tựa vào sô pha, nhẹ nhàng châm thuốc, thấy Trì Thanh nhìn lại liền tự giác đưa cho nàng ta một điếu. Bốn phía bị sương khói bao vây, hương vị thuốc nhuộm dần vào không khí, là một người không hút thuốc lại không thích mùi thuốc lá, Bạch Lâm nhìn Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng ngồi ở kia hút thuốc, nàng làm bộ như lơ đãng sờ mặt nhưng thật chất là muốn xua đi khói thuốc.
Nghĩ đến động tác này sẽ không bị phát hiện, nhưng vẫn bị Trì Thanh xem rõ ràng. Nhìn bộ dáng đối phương cẩn thận, Trì Thanh thở dài trong lòng. Nàng cảm thấy Bạch Lâm rất thích làm những chuyện dư thừa, nếu không thích khói thuốc thì trực tiếp biểu hiện là tốt rồi, cần gì phải che giấu? Thật đúng là đứa nhỏ chỉ suy nghĩ cho người khác.
Trì Thanh liền dập điếu thuốc, cũng dập luôn của Tô Ngạo Ngưng. Hành động của nàng làm cho người kia thập phần bất mãn, lại lấy ra một điếu, chuẩn bị tiếp tục hút. Nhưng Trì Thanh liền liếc nàng ta, sau đó chuyển sang liếc cửa chính, ý tứ rất rõ ràng: nếu ngươi còn dám nữa thì đi ra khỏi đây.
“Ta cũng không rõ, nhưng nhiệm vụ lần này, sẽ không đơn giản”
Nói tới đây, sắc mặt Trì Thanh trở nên không tốt lắm. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, Bạch Lâm cũng nhíu mày. Nàng biết vừa xuống phi cơ chắc Trì Thanh còn mệt lắm, lại ở chỗ này bàn luận về vấn đề nghiêm trọng, tâm tình sẽ không thể nào tốt được. Bạch Lâm không hy vọng Trì Thanh khổ sở, thậm chí chỉ là một chút không vui.
“Quên đi, dù là nhiệm vụ gì đến lúc đó nói sau. Ta đói bụng, đi ăn cơm đi”
Thực hiển nhiên, Tô Ngạo Ngưng sẽ xem mình là người ngoài, chưa nói mấy câu liền đòi đi ăn cơm. Người biết nấu cơm là Lục Uý Lai đã đi ra ngoài, căn biệt thự lại không có người hầu, nên sẽ không có thức ăn ngon chờ nàng ta.
“Ta không nói là ngươi có thể ở lại đây”
Nghe lời nói không chút khách khí của Tô Ngạo Ngưng, Trì Thanh không yếu thế trả lời, ngôn ngữ lạnh lùng tỏ vẻ không chừa đường sống.
“Tiểu Thanh Thanh, ngươi thật sự là người qua cầu rút ván, xuống giường liền không nhìn mặt người khác. Ta ở cùng ngươi một tháng, cùng ngươi ăn, cùng ngươi ở, còn khiến cho thể xác lẫn tinh thần ngươi sung sướng như vậy, hiện tại ngươi đẩy ta ra? Có phải rất là độc ác không?”
Tỷ muội luôn có một số đặc tính giống nhau, Tô Ngạo Ngưng với Tô Ngạo Nhiên là miệng luôn nói ra những chuyện xấu xa. Nhìn nàng nằm ở sô pha nói ra lời nói vô cùng ái muội, Trì Thanh căn bản không để ý tới mà chỉ đem lực chú ý đến Bạch Lâm.
Nàng có thể thấy rõ, khi đối phương nghe qua lời nói của Tô Ngạo Ngưng, khuôn mặt không chút huyết sắc càng trở nên tái nhạt, trong ánh mắt cũng ẩn nhẫn khổ sở. Trì Thanh không hề liếc Bạch Lâm, xoay người bước lên lầu.
“Nếu ngươi không đi, ta không ngại kêu người mang ngươi ra”
Trì Thanh vừa nói xong thì hai người mặc áo đen lập tức hướng Tô Ngạo Ngưng đi tới. Người kia nhìn bóng dáng Trì Thanh nói 1 câu “Được”, rồi đẩy cửa mà đi ra. Bạch Lâm do dự nhìn Trì Thanh hồi lâu rồi mới bước theo sau.
“Chuyện gì?”
Nhiều năm tập võ nên thính lực Trì Thanh rất tốt, nàng nghe phía sau động tĩnh cũng biết người đến là Bạch Lâm. Nàng quay lại, giọng nói lạnh tanh hỏi.
“Uý Lai tỷ không có ở đây, ta cũng biết nấu ăn chút ít, ngươi…muốn ăn chút gì không?”
Nếu khẩn trương có thể làm cho người khác chết thì Bạch Lâm tin tưởng, hiện tại nàng đã chết không có chỗ chôn. Thật lâu trước kia, nàng đã muốn trực tiếp nấu cơm cho Trì Thanh nhưng lại ngại quan hệ hai người lúc đó, lại còn có Lục Uý Lai nên vẫn không có cơ hội. Mà nay, Lục Uý Lai đã đi ra ngoài, người hầu cũng không có. Bạch Lâm cũng không phải muốn mượn cơ hội này biểu hiện cái gì, nàng chỉ hy vọng Trì Thanh có thể nếm thử món ăn do chính mình tự tay làm.
Trì Thanh tuy không thể nhìn thấu tâm tư của Bạch Lâm, nhưng vẫn có thể hiểu chút chút. Nhất là khi biết được nàng ta đối với mình tồn tại loại tâm tư kia, liền dễ dàng nhìn rõ đối phương. Trước kia Trì Thanh không biết tại sao Bạch Lâm luôn dùng ánh mắt đau lòng hoặc khát vọng để nhìn mình thì bây giờ nàng đã biết rành mạch.
Nhìn Bạch Lâm tràn ngập chờ mong lại mang vẻ không yên, Trì Thanh biết đối phương giờ này đang rất khẩn trương, mà mình nếu muốn cùng nàng ta phân rõ quan hệ thì không thể cho nàng ta hy vọng gì. Nhưng Trì Thanh không có cách nào cự tuyệt khi đối phương dùng ánh mắt này để mình.
Nàng luyến tiếc thương tổn Bạch Lâm, dù sao, trái tim kia vẫn luôn để ý mình.
” Uhm”.
Trì Thanh trả lời rất đơn giản, liền trực tiếp đi vào phòng.
Bạch Lâm mạnh mẽ kìm nén vui sướng trong đáy lòng, cũng không quản Trì Thanh có nhìn hay không, gật gật đầu hướng phòng bếp đi đến. Nàng cũng không biết, khi nàng tới phòng bếp thì cánh cửa vốn đã đóng kia lại một lần nữa mở ra. Trì Thanh nhìn Bạch Lâm, đứng bất động.
Bộ dáng của Bạch Lâm thật sự là trước nay chưa từng có, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng rọi dị thường. Nhìn người kia chuyên chú nấu cơm, Trì Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu người khác nhìn vào cứ tưởng đối phương vừa trúng giải thưởng lớn chứ không phải là đi nấu cơm.
Trì Thanh quên cả việc trở về phòng, cũng quên dời tầm mắt trên người Bạch Lâm xuống. Nàng cứ như vậy, vụng trộm đứng nhìn đối phương vì mình mà bận rộn. Từ đầu đến cuối, Bạch Lâm cũng không phát hiện sự tồn tại của Trì Thanh, ngay người đứng nhìn cũng không phát hiện…
Nụ cười của nàng, vì Bạch Lâm mà một lần nữa lại nở rộ…
PS: Ngọt quá đi, lâu lắm rồi mới có mâu mần của Thanh Lâm:”> Nói vậy chứ mới có 3,4 chương gì đó à =.= Bạch Lâm đáng iu quá, đúng là thiếu nữ mới lớn =)) Đi nấu ăn thoi mà vui như Thanh mama sắp ăn ẻm ko bằng đó =)) Những chương sau chắc vẫn ngọt như vậy:”> Sợ bị tiểu đường quá à:))
Sẽ ráng cuối tuần ra chương mới cho hội chị em bạn dì:”> Xin thề xin thề xin thề =))