Làm tình, vốn là được tạo thành từ một động từ và một danh từ rất thuần khiết. Lại bởi vì tổ hợp với nhau mà tạo thành ý nghĩa khác đầy sáng tạo và phong phú, thậm chí được coi là một động từ mang theo chút tà ác. Làm tình là hành vi của hai người, một công, một thụ.
Tằng Khả Hận theo trường phái hưởng lạc, nàng không cảm thấy dục vọng là đáng xấu hổ, bởi vậy ở trên giường nàng rất phóng khoáng. Nhưng ‘làm tình’ vốn là một điều tốt đẹp, vào lúc này lại trở thành một điều chua xót. Mặc dù lần này không tốt đẹp như trong quá khứ, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục.
“Lục Úy Lai, đêm nay ngươi chưa ăn cơm à? Còn chậm như vậy, ta muốn đi ngủ.”
Thân thể bị người quen thuộc chạm vào, ngón tay quen thuộc tiến vào. Tốc độ cùng lực đạo so với bình thường mạnh hơn rất nhiều, nhưng Tằng Khả Hận vẫn không thỏa mãn, không ngừng yêu cần Lục Úy Lai gia tăng tốc độ nhanh hơn.
Ánh sáng mờ nhạt của đèn điện chiếu vào khuôn mặt của Tằng Khả Hận, tăng thêm một tầng ánh kim trên khuôn mặt yêu mị. Hiện nay, người này dùng mị nhãn nhìn Lục Úy Lai, một đôi mắt tràn ngập dục vọng cùng khát cầu. Nàng ta đang nói cho mình biết, nàng ta muốn, muốn rất nhiều.
Mặc dù không còn nhiều lí trí, nhưng đạo đức và trách nhiệm của một bác sĩ vẫn nhắc nhở Lục Úy Lai, ở bụng của Tằng Khả Hận có thương tích, tốc độ nếu nhanh hơn, sẽ tạo thành hậu quả thực nghiêm trọng. Vì thế, Lục Úy Lai không nghe theo lời của Tằng Khả Hận, mà làm ngược lại, không những giảm tốc độ, mà ngón tay cũng giảm từ hai ngón thành một ngón.
Khoái ý giảm bớt làm Tằng Khả Hận thanh tỉnh không ít, nàng nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn Lục Úy Lai. Lúc chạm đến đôi mắt còn đỏ bởi vì mới vừa khóc kia, mũi nàng cũng cảm thấy đau xót. Hai nàng rõ ràng đang làm chuyện khoái hoạt, nhưng chính nàng lại làm Lục Úy Lai tổn thương.
Tựa như rất nhiều người nói, nàng là một người rất ích kỉ. Cho Lục Úy Lai hy vọng, rồi đem ngọn lửa hy vọng dập tắt. Nếu có thể, Tằng Khả Hận thật sự rất muốn làm theo ý nguyện trong lòng, không bao giờ muốn tổn thương nữ nhân ngốc mang tên Lục Úy Lai này nữa. Đáng tiếc, nàng làm không được. Bởi vì, mềm lòng nhất thời, sẽ càng không thể bù đắp tổn thương.
“Như thế nào? Ngươi không còn khí lực? Bằng không, để ta tự mình làm.”
Cảm thấy động tác của Lục Úy Lai càng ngày càng nhẹ, Tằng Khả Hận nói xong, dùng hai tay chống thân thể, muốn ngồi xuống. Lục Úy Lai tựa hồ nhìn thấu ý đồ của nàng, rút ra ngón tay đang ở trong thân thể nàng ra, dùng hai tay đè lại bả vai đối phương, không cho động đậy.
Thân thể vốn đang bất mãn giờ lại thành hư không, Tằng Khả Hận nhíu mày, hai tay nắm chặt giường. Nàng không thích cảm giác này, càng chán ghét việc đang làm giữa đường thì bị vứt bỏ. Hiện tại nàng chỉ cần Lục Úy Lai, muốn nàng ta thỏa mãn mình, bổ khuyết sự hư không. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể lưu lại một chút kỉ niệm, không đến mức sau này phải cảm thán vì cái gì lúc trước không hưởng thụ thêm vài lần.
“Ngươi làm gì?”
Thấy tay Lục Úy Lai đè nặng vai mình, không nói lời nào cũng không làm ra động tác gì, Tằng Khả Hận thấp giọng hỏi, trên mặt càng phát ra yêu mị. Là người hiểu tính cách của nàng, Lục Úy Lai biết, mặt ngoài Tằng Khả Hận đang cười, nhưng trong lòng đã sớm tức giận rồi. Nàng ta rất chán ghét người làm việc mà chỉ làm một nửa, càng không thích đang làm tình lại bị đánh gãy giữa chừng.
Nhớ có một lần, Tằng Khả Hận đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, rời đi hơn mười ngày mới trở về. Về nhà việc trước tiên nàng ta làm là kéo mình vào phòng tắm, rồi yêu cầu mình muốn nàng ta. Ai ngờ hỏa vừa mới châm, khúc dạo đầu vừa kết thúc, bệnh viện lại điện thoại tới kêu Lục Úy Lai đi. Nói là có bệnh nhân cần cấp cứu, muốn nàng trở về phẩu thuật.
Sinh mệnh trước mắt, chuyện gì cũng không còn đáng kể. Cho nên dù Tằng Khả Hận dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng, Lục Úy Lai cũng không thể lưu lại. Đó là lần đầu tiên, nàng cự tuyệt yêu cầu hoan ái của Tằng Khả Hận, thế nên suốt mấy tháng, nàng ấy cũng không quan tâm nàng hay tìm nàng để thân mật.
Mặc cho Lục Úy Lai có làm như thế nào, Tằng Khả Hận đều đối với nàng hờ hững, xem nàng trở thành người vô hình. Hoặc chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi, lúc nấu cơm cũng cố ý làm món nàng ghét, hại luôn cả Trì Thanh.
Lục Úy Lai cảm thấy Tằng Khả Hận là người hay hai tính cách. Nàng ta có thể yêu mị câu dẫn người người, cũng có thể lạnh lùng, cũng có thể cùng người khác thân cận, hoặc khoe khoang, nói lời ác độc, làm ra một số chuyện thô lỗ không phù hợp vẻ ngoài của nàng ta. Những vẫn là nàng ta, lại nhiều lần cứu mình, đem đến ánh sáng cùng ấm áp cho mình, cùng mình thoát khỏi hắc ám.
Rất nhiều lúc, Lục Úy Lai cho rằng Tằng Khả Hận thật thành thục, mình lớn hơn nàng ấy ba tuổi nhưng cũng không bằng đảm đương nhiều chuyện như vậy. Lại có lúc, Lục Úy Lai cảm thấy Tằng Khả Hận thật ngây thơ, nàng ta luôn vì một số việc nhỏ mà giận. Mỗi lần tức giận đều không đế ý bất kì kẻ nào, luôn dùng một ít thủ đoạn cực đoan làm tổn thương bản thân, mục đích là để mình đau lòng.
Mỗi khi cùng Tằng Khả Hận cãi nhau, Lục Úy Lai luôn là người nói xin lỗi, dù cho nàng là người đúng. Bởi vì nàng biết, nữ nhân này rất thích đem chuyện buồn để ở trong lòng, nếu không khiến cho nàng vui vẻ, nàng ta sẽ tự tra tấn chính nàng, làm cho người quan tâm nàng ta phải khổ sở.
Tùy hứng là tính cách đặc thù của Tằng Khả Hận, cũng là chuyện nàng thích làm nhất. Bất luận là ngày thường hay khi đi chấp hành nhiệm vụ, thậm chí ở trên giường, nàng cũng luôn tùy hứng khiến người ta phải giận sôi lên, rồi lại làm người ta không tức giận được, ngược lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Tựa như lúc này, rõ ràng bản thân bị trọng thương, nhưng người này vẫn thủ đoạn câu dẫn mình, còn mưu toan ngồi dậy đảo khách thành chủ. Lục Úy Lai sẽ không để Tằng Khả Hận có cơ hội này, buổi tối hôm nay, các nàng sẽ làm lần cuối cùng, một lần có được lẫn nhau.
“Không được lộn xộn”
Lục Úy Lai thấp giọng nói, ngữ khí mang theo chút mệnh lệnh, âm thanh này làm cho Tằng Khả Hận cảm thấy xa lạ. Nàng trừng mắt nhìn Lục Úy Lai đang lại gần. Ngay sau đó cổ truyền đến đau đớn, nàng cảm thấy rành mạch, răng của nàng ấy cắm sâu vào da thịt mình.
“Ui cha, khẩu vị của tiểu Úy Lai như thế nào trở nên nặng vậy? Ta thích a.”
Hương vị máu tươi tràn ngập bốn phía trong không khí, chất lỏng theo cổ trượt xuống dưới, mang theo cảm giác nhè nhẹ ngứa. Cuối cùng từng giọt tạo thành từng giọt rơi xuống ga giường trắng nõn, lặng lẽ nở rộ trong ban đêm như một đóa hoa hồng tiên diễm.
Trên cổ vốn nhẵn nhụi, nhưng lại Lục Úy Lai cắn rất mạnh. Cái loại đau đớn này, không đơn thuần là đau, mà còn là thỏa mãn. Tằng Khả Hận lấy tay nắm chặt drap giường, nhẹ giọng than nhẹ. Nàng muốn mượn việc nắm chặt drap giường để dời lực chú ý, nhưng vết thương trên bụng bị Lục Úy Lai đè ép đau đớn, làm cho nàng không còn sức lực, chỉ có thể than nhẹ thở dốc.
Nhận thấy được mình cắn mạnh quá mức, Lục Úy Lai bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm cổ Tằng Khả Hận. Miệng vết thương bị thấm ướt, sinh ra từng trận đau, loại đau này không như đau đớn bình thường mà đối với Tằng Khả Hận đây là một loại hưởng thụ.
Thân thể Tằng Khả Hận rất mẫn cảm, một cái hôn nồng nhiệt, một cái khiêu khích đơn giản, thậm chí vô tình đụng vào, đều có thể làm nàng ướt đẫm. Cảm giác ngứa, đau, tê, mỏi, thậm chí là đau, đều có khả năng gợi lên dục vọng của nàng.
Phần eo của nàng có vết thương cũ, lại cố tình nàng muốn vận động mạnh và làm thụ nhưng ở mặt trên. Tằng Khả Hận không phải ghét bỏ kĩ thuật của Lục Úy Lai, đơn giản là nàng thích cái loại cảm giác cao cao tại thượng, càng thích cảm giác thắt lưng vừa đau vừa xót, tràn đầy khoái cảm.
Vết thương trên bụng khiến nàng cảm thấy thật phiền toái, nhưng không ảnh thương đến thân thể mẫn cảm. Nghe tiếng nàng ồ ồ tiếng thở dốc vì mình liếm vết thương trên cổ, Lục Úy Lai dùng tay cách quần áo bệnh nhân chạm vào phần ngực đầy đặn của Tằng Khả Hận, ra sức nhu, niết.
“Haha, đêm nay tiểu Úy Lai thực hung tàn.”
Cảm nhận sâu sắc được đau đớn và khoái cảm khiến ánh mắt Tằng Khả Hận càng thêm mê li. Nàng cố kiềm nén thân thể càng ngày càng nhiều hư không. Đưa tay gắt gao ôm lấy Lục Úy Lai. Nàng thật muốn cứ như vậy tiếp tục, vĩnh viễn cũng không tách rời nữ nhân bên cạnh mình.
“Ta sẽ không làm thương tổn ngươi, nhưng ngươi cũng nói qua, đây là lần cuối cùng. Một khi đã như vậy, nên để cho chúng ta một kỉ niệm khó quên, được không?”
Lục Úy Lai nói, một lần nữa cười rộ lên. Vẫn là nụ cười không có độ ấm, hơn nữa còn có thêm vài phần xấu xa.
Tằng Khả Hận chưa từng nghĩ tới, Lục Úy Lai khi cười xấu xa lại đẹp như vậy. Từ bỏ ôn nhu, từ bỏ tao nhã, giờ phút này Lục Úy Lai có diện mạo giống nàng, tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Khóe miệng hơi giơ lên mang theo chút mị hoặc cùng toan tính, con ngươi lóe ra hình ảnh bản thân mình đang nửa che nửa đậy, ánh mắt cùng nụ cười đều giống nhau, lạnh lùng mà không có nửa điểm ấm áp.
Tằng Khả Hận thừa nhận, Lục Úy Lai xa lạ như vậy làm cho trái tim nàng băng giá, nhưng càng nhiều là vui mừng cùng kinh diễm. Nàng chưa bao giờ gặp qua Lục Úy Lai như vậy, nếu không phải đêm nay chọc giận người này, chỉ ở trước mặt mình, nàng ta vẫn luôn ôn nhu như nước, nắm chặt sợ nát, thả lỏng sợ trôi.
Chỉ nhìn như vậy, nhưng Tằng Khả Hận lại cảm thấy thân thể của mình ngày càng ướt, thậm chí drap giường dưới mông cũng bị dục vọng của nàng chảy ra làm ướt sũng một mảng. Tằng Khả Hận nghĩ, nếu Lục Úy Lai cười với mình thêm vài cái nữa, không cần nàng ấy tiến vào, mình cũng có thể đạt đến cao triều.
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Tằng Khả Hận liền đem hai chân chậm rãi khép lại, đem đùi Lục Úy Lai kẹp vào trong đó, nhẹ nhàng lên xuống cọ xát. Thấy quần dài màu trắng của nàng ta bị mình làm cho ướt nhẹp, Tằng Khả Hận cười đến vui vẻ, liếc mắt nhìn thì thấy khuôn mặt Lục Úy Lai đỏ lên.
Lục Úy Lai, người nhìn thấy không? Ta thích bị ngươi giữ lấy, thích nằm dưới thân ngươi, để ngươi muốn làm gì thì làm. Ta muốn ngươi, khát vọng ngươi, thậm chí chỉ cần ngươi cười với ta một chút, cũng dễ dàng khiến ta đi đến cao triều.
“Đủ chưa? Lục Úy Lai, nhanh lên, tiến vào.”
Tằng Khả Hận sẽ không ở trên giường bạc đãi chính mình, càng không có sự e thẹn như đa số nữ nhân. Nàng có thể cảm nhận được thân thể mình muốn đạt đến cực hạn, giống như trái bom chỉ cần một kích động sẽ nổ tung.
Nàng cần Lục Úy Lai thỏa mãn mình. Sâu hơn, nhanh hơn, mạnh hơn, thậm chí đau đớn cũng không quan hệ, chỉ cần là Lục Úy Lai cho nàng, hết thảy nàng đều nhận lấy.
“Ta biết ngươi rất gấp, nhưng đợi chút nữa, được không?”
Lục Úy Lai nhẹ giọng nói xong, không quên liếm lên vành tai của Tằng Khả Hận. Thân thể bị mẫn cảm vây quanh làm sao chịu được kích thích như thế. Tằng Khả Hận run run người, ngay sau đó bụng cũng run rẩy, giống như sắp tới.
Nàng ở trong lòng cười nhạo chính mình, đồng thời cảm khái thân thể mình tại sao lại quá mẫn cảm đối với Lục Úy Lai. Bất quá chỉ có mấy tháng không làm thôi, thân thể liền khát vọng đối với Lục Úy Lai như vậy. Về sau không còn nhìn thấy nàng ta, không có biện pháp ôm nàng ta, làm sao có thể sống qua ngày đây?
“Lục Úy Lai đừng náo loạn nữa a.”
Bộ ngực bị hai tay nóng bỏng dùng sức vuốt ve, đỉnh hồng nhô ra cũng bị Lục Úy Lai kéo về trước. Lực đạo niết mạnh khiến Tằng Khả Hận cảm thấy đau, vết thương ở bụng cũng thường xuyên tra tấn nàng. Mặc dù như vậy, trên mặt Tằng Khả Hận như cũ vẫn mang theo tươi cười.
Nàng thích loại đau đớn cùng khoái hoạt đan xen vào nhau, đơn giản vì người gây cho nàng cảm giác này là Lục Úy Lai.
“Được, không náo loạn nữa.”
Nghe Tằng Khả Hận cầu khẩn, trong mắt Lục Úy Lai hiện lên một tia đau lòng, nhưng lập tức bị nàng dùng tốc độ cực nhanh khiến cho biến mất. Thấy trên trán Tằng Khả Hận chảy ra mồ hôi ướt nhẹp, Lục Úy Lai đem chăn bông cùng quần áo bệnh nhân trên người Tằng Khả Hận rút đi, lộ ra thân thể quấn đầy băng gạc.
Hai khỏa đầy đặn trước ngực Tằng Khả Hận bị mình nhu niết vuốt ve càng ngày càng trở nên đỏ bừng. Hai chân cũng đã tách ra, để hai bên người mình, drap giường cũng bị dục vọng của nàng ta làm ướt đẫm một mảnh, có thể nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được.
“Tằng KhảHận, qua đêm nay, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Ta sẽ cùng Đông Dụ Phi ở cùng một chỗ, còn ngươi, sẽ là một người xa lạ, hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của ta.”
Lục Úy Lai nói xong, cúi đầu vùi vào giữa hai chân Tằng Khả Hận, há miệng đem bộ vị sớm đã lầy lội không chịu nổi kia ngậm vào miệng. Nàng nghe được Tằng Khả Hận phát ra một tiếng rên thỏa mãn, cảm giác được nàng ấy dùng hai tay ôm lấy đầu mình, dùng sức đem mặt mình hướng về giữa hai chân nàng ta ấn xuống. Nhưng nàng lại không thấy vẻ cô đơn cùng đau buồn trong mắt Tằng Khả Hận.
“Đúng vậy, Lục Úy Lai, đêm nay, chỉ cần ta không kêu dừng, ngươi vẫn phải tiếp tục muốn ta.”
Ngươi nói đúng, đây là lần cuối cùng ta có được ngươi. Đã như vậy, khiến cho hai chúng ta đều triền miên đi. Để cho ta nhớ kỹ bộ dáng của ngươi, cảm giác lúc ngươi yêu ta. Úy Lai, ngươi vẫn luôn ôn nhu như vậy. Ôn nhu đến mức khiến lòng ta đau, làm cho ta không có biện pháp tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi.
Như vậy cũng tốt, tổn thương đi qua, sẽ học được cách thông minh hơn một chút, không bao giờ để ý đến ta nữa. Chỉ cần ngươi giữ lại một chút tàn niệm về ta, ta cũng sẽ tự tay hủy diệt nó.
PS: Cặp này đúng chất càng ngược càng yêu, không mạnh bạo là chế Hận ko dui mà =)) Yêu chi mà khổ quá xá, mà mình cũng chưa thấy đôi nào trong truyện của HB yêu nhẹ nhàng tình cảm hết đó =)) Đang gác chưn lên đầu suy nghĩ vì sao hồi xưa ngây thơ khờ dại ròi chọn edit bộ này, giờ oải quá xá:)) Mới đi được có 1/3 bộ mà đã ngắc ngư:v
H chương này nói chung cũng ko nhìu, mình ghi H cho dui cửa dui nhà vậy thoi tại lâu ròi chưa được đề chữ [H] thần thánh nên nai dả lả chút cho dui, mấy chế #teamsuotngayhongH đừng có ném dép vào mình nha, ném đi mình chọi lại đá tảng cho vỡ mặt =)) Nói vậy thoi chứ thiếu nữ ngây thơ thánh thiện thuần khiết như mình ai làm vậy:”> *cười bẽn lẽn*
Mấy nay trời Sài gòn mưa hoài, mưa tối ngày, mưa mắc mệt:( Mà thoi cũng kệ, mình ở nhà ko à, mưa cũng đâu liên quan đến mình =)) Nói ra chỉ để mấy bạn GATO với người thiếu nữ đang sắp bước vào giai đoạn thất nghiệp thoi:(