Căn phòng hắc ám không ánh sáng ẩn ẩn vài tiếng thở dốc, giường ngủ rộng lớn không ngừng phát ra tiếng vang, nếu cẩn thận nhìn có thể thấy trên giường một thân ảnh nhỏ bé đang không ngừng run rẩy. Mái tóc dài bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, làm cho ga trải giường trắng có vài vệt ẩm ướt. Cho dù là mùa hè nóng bức, nhưng thân thể vẫn lạnh như băng đến thấu xương.
Không hề nghi ngờ, người này là Tằng Khả Hận.
Sau khi bị Trì Thanh đả thương, nàng cũng không rời biệt thự đi bệnh viện, cũng không tìm bất luận kẻ nào đến khám bệnh, thậm chí ngay cả xử lý vết thương cũng không làm, cũng chỉ miễn cưỡng tắm rửa một cái, nằm ở trên giường cứng rắn chống đỡ. Vai trái đau xót từng giây một tra tấn nàng, gãy xương tuy không tính là nặng, nhưng đau đớn của nó cũng làm cho một người bình thường không thể chịu đựng được thống khổ nếu không xử lý.
Mặc dù Tằng Khả Hận từ nhỏ đến lớn bị thương không ngừng, nhưng lúc này nàng vẫn là đau đến toát mồ hôi. Nàng mấp máy thân thể, dùng răng nanh cắn ga trải giường, đem tay phải xoa trên vai trái, chậm rãi xoa bóp. Tục ngữ nói đúng, bệnh lâu ngày thành thầy thuốc. Tằng Khả Hận cũng thường xuyên bị thương, tự nhiên biết một ít biện pháp cứu cấp.
Nàng biết, Trì Thanh đã bẻ gãy xương vai của mình, cũng không có nghiêm trọng đến mức tàn phế. Chỉ cần… đứng lên được sẽ không có chuyện gì nữa, nghĩ như vậy, Tằng Khả Hận dù bị mồ hôi làm ướt nhẹp thân thể, vẫn cố gắng chống tay muốn ngồi dậy.
Bởi vì thời gian qua lâu lắm, chỗ bị bẻ đã có dấu hiệu bị sưng lên. Vẫn cứng rắn xoa vết thương mặc dù rất đau đớn, nhưng nàng vẫn tiếp tục hành vi tự ngược này. Tằng Khả Hận không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nàng không biết nối xương khớp như thế nào, lại càng không biết liệu xoa như vậy có đỡ hay không.
Nay nàng có thể cảm thấy thực tuyệt vọng. Chính là, dù nàng đau đến toàn thân đều run lên, tuyệt vọng đến mức đau đớn, nhưng nụ cười khiêu khích trên mặt vẫn không giảm bớt. Nàng ngẩng đầu lên, ha ha cười, mồ hôi từ trán rơi xuống ga giường, từng giọt từng giọt.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, toàn bộ phòng cũng tràn ngập ánh sáng. Thình lình bị ánh sáng chiếu vào hai mắt khiến Tằng Khả Hận nhíu mày, nàng lau khô khóe mắt đang rơi lệ, quay đầu nhìn Lục Úy Lai. Hiện nay, nàng ta đang nhíu mày nhìn mình nằm trên giường, trong mắt lại không có lo lắng cùng đau lòng, mà tràn ngập lạnh lùng cùng lạnh nhạt.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Cho dù thân thể đau đến cùng cực nhưng Tằng Khả Hận cũng không cho phép bản thân trở thành một người yếu đuối trước mặt người khác, đặc biệt là Lục Úy Lai. Nàng dùng tay phải đỡ lấy giường, khởi động thân thể, ai ngờ Lục Úy Lai lại vào lúc này hướng về phía giường, đem nàng ấn ngã vào trên giường. Hai vai bị đối phương lấy tay ngăn chận, vốn đã bị gãy nay lại còn bị chạm vào thô bạo khiến Tằng Khả Hận hít một ngụm khí lạnh. Cố nén âm thanh đau đớn, vẫn nhìn Lục Úy Lai lộ ra một nụ cười trêu chọc.
“Như thế nào? Muốn làm tình sao? Thật có lỗi, ta hôm nay không cái tâm trạng.”
Nếu nói “yêu mị” là một danh từ để diễn tả bề ngoài của Tằng Khả Hận, như vậy “mạnh miệng” chính là động từ tốt nhất để hình dung nàng. Nhìn giường lớn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, lại đem tầm mắt nhìn gương mặt Tằng Khả Hận bị che kín bởi mồ hôi lạnh. Khuôn mặt của nàng đã trắng đến không còn một chút máu, đồng tử cũng không sáng rọi như mọi ngày. Dù vậy, nàng vẫn là cười vui vẻ, sáng lạn. Phảng phất như không có chuyện gì, bất luận kẻ nào, đều không thể chạm đến lòng nàng.
Vốn sau khi chăm sóc cho Bạch Lâm xong, Lục Úy Lai muốn đi xuống dưới lầu xem Tằng Khả Hận. Ai ngờ khi nàng đến phòng ăn, lại phát hiện nơi đó sớm đã không có một bóng người. Hỏi qua vệ sĩ, bọn họ đều nói không có nhìn thấy Tằng Khả Hận đi ra ngoài. Trong nháy mắt, Lục Úy Lai nghĩ đến Tằng Khả Hận có lẽ đang ở nơi đó.
Nàng rất hiểu biết đối phương, cũng quá rõ ràng tính tình của Tằng Khả Hận. Tằng Khả Hận không sợ đau, thậm chí ngay cả chết còn không sợ. Nhưng mà, nếu muốn nàng ta cầu xin tha thứ, so với giết nàng ta còn khó khăn hơn. Cho nên, lúc này, Tằng Khả Hận sẽ chỉ lựa chọn hai phương án. Thứ nhất, chính mình đi ra ngoài trị liệu, thứ hai, chính là trở về trong phòng cứng rắn chống đỡ.
Lục Úy Lai rất muốn đi nhìn Tằng Khả Hận ra sao, nhưng tôn nghiêm còn sót lại trong lòng nàng lại nói rằng, không nên làm như vậy. Nàng đời này, thực xin lỗi cha mẹ, cũng thực xin lỗi chính mình. Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng vị trí của người kia ở trong lòng nàng.
Rất nhiều thời điểm, Lục Úy Lai đều hỏi chính mình, nàng rốt cuộc thích Tằng Khả Hận ở điểm nào, chẳng lẽ do nàng ỷ lại vào Tằng Khả Hận quá nhiều, dần dần chuyển biến thành thích rồi yêu sao. Hay có lẽ là khi nàng ta cứu mình từ tay Bạch Quân, cũng có thể là nàng ta thà rằng bị Bạch Quân đánh đập cũng không chịu để mình bị vũ nhục, hay trong những đêm nàng dốc lòng quan tâm, ôm mình vào giấc ngủ. (Lục Úy Lai lớn tuổi hơn Tằng Khả Hận 2,3 tuổi gì đó nha:”>)
Có thể nói, Lục Úy Lai cùng Tằng Khả Hận nhận thức mười tám năm, yêu cũng yêu suốt mười năm. Các nàng từ lúc hơn mười tuổi đã quen biết, cho tới bây giờ, hai mươi mấy tuổi, lại vẫn cùng ở một chỗ. Các nàng cùng nhau đi qua những ngày đen tối, cũng cùng nhau nghênh đón cuộc sống mới. Cảm tình này, không phải là tình thân, nàng hơn hẳn người thân. Mà có lẽ là tình yêu, lại càng không thể buông tay.
Nhưng không biết từ khi nào thì Tằng Khả Hận bắt đầu không hề ôn nhu với mình, lực chú ý cũng từ thân thể của nàng chuyển dời qua thân thể Trì Thanh. Mỗi một lần nhìn đến nàng vì Trì Thanh mà thương tâm, nàng ta hỏi mình như thế nào mới làm cho Trì Thanh thích nàng ta, Lục Úy Lai mỗi một lần đều an ủi Tằng Khả Hận, nói rằng sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là, cho dù trên mặt nàng luôn mang theo ý cười nhưng trong lòng không biết chảy bao nhiêu máu. Dù sao, không có chuyện gì đau khổ hơn so với đem người mình yêu tự tay đưa cho người khác, thật sự thống khổ.
Toàn bộ buổi tối Lục Úy Lai đều nói với mình không cần đi nhìn Tằng Khả Hận, mắt thấy đã hơn mười một giờ đêm, khoảng cách Tằng Khả Hận bị thương cũng qua gần năm giờ. Lục Úy Lai tin tưởng Trì Thanh sẽ không làm Tằng Khả Hận trọng thương, nhưng mà, nếu là chậm trễ trị liệu, chỉ sợ Tằng Khả Hận sẽ bị tàn phế.
Tự hỏi nhiều lần, Lục Úy Lai quyết định, chính mình nên mềm lòng một lần, một lần cuối cùng. Sau lần này, nàng phải là một Lục Úy Lai, không cho vì Tằng Khả Hận mà đau thương nữa. Nghĩ thông suốt, Lục Úy Lai chạy nhanh đi lên chuẩn bị một ít thuốc, rồi đi lên phòng Tằng Khả Hận.
Hẳn là do ngọn đèn quá mờ, thân thể cũng quá khó chịu, Tằng Khả Hận cũng không phát hiện mình đã đến, nhưng mà Lục Úy Lai đứng ở hành lang cũng nhờ ánh trăng mà đem nhất cử nhất động của Tằng Khả Hận thấy rõ ràng. Mắt thấy Tằng Khả Hận thống khổ lại ẩn nhẫn, nhìn nàng cắn nát môi làm máu tươi nhiễm đỏ ga giường. Lục Úy Lai tràn ngập tự trách, nàng tự trách mình nhát gan cùng do dự, nếu nàng có thể sớm đi đến đây, Tằng Khả Hận sẽ không chịu nhiều khổ cực như vậy.
Chính là, Lục Úy Lai không nghĩ tới Tằng Khả Hận đối chính mình thái độ kém như vậy. Xem nàng kiêu ngạo, trong đầu nháy mắt liền hồi tưởng lúc trước nàng đối với mình tàn nhẫn ra sao. Một câu ‘ta vĩnh viễn cũng không cùng ngươi ở một chỗ’ giống như lời nguyền rủa, lúc nào cũng khắc sâu vào trái tim của nàng, làm cho Lục Úy Lai đau đến quằn quại, không thể thở dốc.
“Câm miệng.”
Đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai chỉ nói hai chữ. Nàng đem thân thể của Tằng Khả Hận đỡ dựa vào phía sau đầu giường. Từ động tác của Lục Úy Lai, cái áo mỏng trên người Tằng Khả Hận cũng bị kéo xuống, lộ ra thân thể gầy ốm của nàng. Lục Úy Lai chỉ nhìn liếc mắt một cái liền rời đi tầm mắt, mà Tằng Khả Hận cũng không có lực để khiêu khích nữa.
“Cắn nó, một hồi khả năng sẽ đau.”
Trước khi nối xương, Lục Úy Lai xem đôi môi Tằng Khả Hận máu tươi đầm đìa, liền đưa ra một cái băng gạc dày cho nàng. Thấy đối phương híp hai mắt lại không để ý tới mình, Lục Úy Lai nhíu mày, mạnh mẽ mở miệng Tằng Khả Hận, đem miếng gạc nhét vào miệng.
Lục Úy Lai học y, nàng từ nhỏ đối với y học đã ham thích, lúc sau lại vì Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận thường bị thương nên đã đi học y, thân là nhân viên chuyên nghiệp nàng tất nhiên thông thạo hơn Tằng Khả Hận gấp trăm lần. Thấy Lục Úy Lai chăm chú nhìn vị trí khớp xương, Tằng Khả Hận nhếch mi xem, bên miệng theo tươi cười.
Nhìn đối phương trưng ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất, Lục Úy Lai dùng tay xoa bả vai đẫm mồ hôi của nàng. Giờ này khắc này, cảnh tượng thật quá mức quen thuộc, làm cho nàng lại một lần hồi tưởng lại chính mình từng trị thương cho Tằng Khả Hận. Có một thời gian, Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận luôn luôn phải chấp hành nhiệm vụ. Bởi vì quân địch ở trong tối, các nàng ở ngoài sáng, cho nên hai người lọt vào đủ loại mai phục.
Đoạn thời gian đó, Tằng Khả Hận bị thương rất nhiều, mỗi một lần đều là chính mình trị liệu cho nàng. Không có thuốc tê nhưng vẫn cắn cọc gỗ cố nén đau, mỗi khi nhìn thấy đối phương bày ra bộ dạng vân đạm phong khinh như vậy, Lục Úy Lai biết, Tằng Khả Hận không phải không đau, mà là nàng ta đang cố nén. Không chỉ có là Tằng Khả Hận cố nén, Trì Thanh cũng như vậy, đều cố chịu đau.
Lúc đi tìm Bạch Lâm, ba người đã thật lâu không đi làm nhiệm vụ, Tằng Khả Hận cũng thật lâu không bị thương. Nay, nhìn bả vai nàng sưng lên, Lục Úy Lai trong lúc nhất thời lại có chút không dám xuống tay.
“Ta bắt đầu đây.” Hít sâu một hơi, Lục Úy Lai chuẩn bị động thủ. Nàng hiểu được, chính mình càng cọ xát, Tằng Khả Hận càng phải chịu khổ.
Thấy đối phương hướng về phía mình gật gật đầu, Lục Úy Lai cắn răng một cái, trên tay dùng lực, liền đem vị trí xương cốt bị trật trên vai trở về vị trí cũ. Tuy rằng chỉ là nháy mắt, nhưng Tằng Khả Hận quả thật phải chịu đau đớn không hề nhỏ. Vì che dấu, nàng dùng tay phải nắm lấy ga giường, gân xanh trên tay nổi lên. Không cần đoán, cũng biết nàng dùng nhiều lực đạo ra sao. Không muốn kêu ra tiếng, nàng liền ha ha cười, mồ hôi theo vận động của nàng một giọt lại một giọt rơi xuống.
Nhìn giọt mồ hôi trong suốt từ cằm đi xuống dưới, rồi chạy dọc theo hai khỏa no đủ trước ngực. Bởi vì đau đớn, toàn thân Tằng Khả Hận đều run rẩy, bụng tụ tập nhiều mồ hôi ngưng tụ, nhìn qua phá lệ mê người.
Phát hiện chính mình đang nhìn địa phương không nên xem, Lục Úy Lai thu hồi tầm mắt, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên vai Tằng Khả Hận, lại lấy đai gỗ cố định lại vị trí xương vai, dùng băng gạc cố định lại. Làm xong hết thảy, Lục Úy Lai khẩn trương đến mức toàn thân chảy đầy mồ hôi.
Thấy nàng ở một bên im lặng thu thập này nọ, không nhìn mình, lại càng không giống như mỗi lần ôm mình vào lòng. Tằng Khả Hận cười cười, vô lực tựa vào giường. Nàng biết, tạo thành tình huống này, đều là nàng tự làm tự chịu. Chẳng qua, bị coi là vô hình, thật là có chút khó chịu. Mắt thấy Lục Úy Lai thu thập đồ muốn đi, Tằng Khả Hận vội vàng dùng tay phải không bị thương bắt lấy nàng.
“Ngươi còn có việc?”
Không có chút ôn nhu, không có ánh mắt đau lòng quyến luyến, cũng chỉ có lạnh lùng và băng lãnh. Chăm chú nhìn bộ dáng Lục Úy Lai không kiên nhẫn, Tằng Khả Hận trừng mắt, chậm rãi mở miệng.
“Này, ngươi còn tức giận sao?”
“Ha ha…”
Nghe Tằng Khả Hận hỏi, Lục Úy Lai bất đắc dĩ cười. Nàng đẩy đối phương ra, lắc lắc đầu.
“Tằng Khả Hận, có chút thời điểm, ngươi đem ta đặt rất thấp, cũng đem chính mình nâng lên rất cao. Có một câu, ta chưa từng nói với ngươi, nhưng ta tin tưởng, ngươi hẳn là biết rõ ràng. Ta thích ngươi, yêu ngươi.”
“Mấy năm nay, ta một mực yên lặng cam chịu, ngươi có thể tùy hứng, ngươi có thể vô lễ, cũng có thể thương tổn ta. Thậm chí ngươi đem ta trở thành đồ chơi cũng không quan hệ, ngươi đem tình yêu của ta coi thành rác rưởi cũng không quan hệ. Nhưng ta không cho phép ngươi vũ nhục nhân cách của ta, vũ nhục cảm tình của ta.”
“Có lẽ, muốn ngươi buông tha một người trong lòng, là một quá trình gian nan, nhưng ta đã hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tực phạm sai lầm. Lục Úy Lai, cũng nên vì chính mình sống một lần, không phải sao? Đây là cuối cùng, cũng là lần đầu tiên ta nói thích ngươi, nói yêu ngươi. Về sau, ta sẽ không làm những việc tổn thương chính mình.”
Nói xong, Lục Úy Lai nhìn Tằng Khả Hận lộ ra một chút cười yếu ớt, trong mắt cũng là mang theo lệ. Nhìn nàng như vậy, Tằng Khả Hận có chút bất lực. Chẳng bao lâu trước, nữ nhân này luôn cười với mình, nói cho mình biết, nàng sẽ luôn bên cạnh mình. Nay, đối phương cuối cùng chịu không nổi mình, muốn buông tay. Đây là kết quả tất yếu, một khi đã như vậy, sẽ không còn ai tổn thương nữa, cũng tốt.
“Ha ha, tốt, bất quá, tuy rằng ngươi không thích ta, chúng ta vẫn có thể làm bạn giường? Ngươi cũng biết, đại tỷ vẫn đối với ta rất xa cách, luôn làm cho ta đau lòng. Kỳ thật, ta thật sự rất khó tìm được một người giống ngươi, có thể tùy tiện cho ta sai bảo.”
Tằng Khả Hận nói những lời này, nhìn thẳng hai mắt Lục Úy Lai. Mắt thấy đối phương nghe xong, nước mắt càng chảy xuống, càng mãnh liệt, Tằng Khả Hận cười, nhưng trong lòng như đang cắt từng khúc ruột.
“Được…”
Lời nói vừa nói ra, không hề lưu lại. Lục Úy Lai xoay người rời đi, không mang theo một chút do dự. Bóng dáng của nàng càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở cửa, Tằng Khả Hận đem thân mình tựa vào đầu giường, chậm rãi lau nước mắt.
Lục Úy Lai, ta chúc ngươi hạnh phúc…
PS: Ta nói Bạo tỷ ngược Úy Lai và Khả Hận dữ dằn còn thằn lằn:'( Mấy bạn đọc thấy tức 1 thì mình edit thấy tức 10:(( Thật ra nếu bạn nào đã đọc trước sẽ biết là Tằng Khả Hận cũng vĩ đại không kém Bạch Lâm, chỉ là người đọc thấy nỗi khổ của Bạch Lâm còn ít ai nhìn thấu tâm tư Hận tỷ ~ Haizzz Nói tóm lại mình rất thích nhân vật Tằng Khả Hận:”>Cà lơ phất phơ giống mình =))
Dạo này Edit 1 mình nản quá, bạn nào rủ lòng thương Edit phụ mình đi :'( Mấy chương này đều gần 3000 chữ, gấp rưỡi mấy truyện khác, bảo sao mình lười:v