Bốn vách tường trắng mang theo hơi thở sạch sẽ lại có vẻ khô khốc và không hề có sinh khí. Từng dòng dịch chảy xuôi, theo ống dẫn tiến vào thân thể người trên giường. Cho dù là thứ thuốc tốt nhất trên đời, cũng không thể đánh thức người đang ngủ say kia. Cách cửa thủy tinh, Tằng Khả Hận ngóng nhìn người con gái nằm trên giường, con ngươi dần dần trầm xuống, cuối cùng là hoàn toàn thất vọng và mờ mịt.
Người con gái đó còn rất trẻ, nhìn qua tựa như người chỉ vừa 30. Vì đau ốm liên miên phải nằm trên giường nên tóc nàng hơi có chút khô vàng. Cho dù khuôn mặt mang vẻ tiều tụy, nhưng từ đó cũng nhìn ra được vài phần yêu mị. Nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, nàng gái kia cùng Tằng Khả Hận có chút giống nhau, thậm chí có nhiều điểm giống nhau như đúc.
Sau khi nhìn chằm chằm mấy chục phút, Tằng Khả Hận nhẹ nhàng vuốt ve cửa kính, như lấy phương thức này vuốt ve khuôn mặt nàng. Lúc này, tiếng di động bỗng nhiên vang lên. Là một dãy số lạ, Tằng Khả Hận nhanh chóng bắt máy. Nàng làm vậy đơn giản là sợ đánh thức cô gái đang ngủ say trong phòng bệnh kia, nhưng, trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù mình làm ồn tới mức nào thì người đó cũng không tỉnh lại.
"Xin chào"
Tiếp điện thoại, Tằng Khả Hận nghe đối phương ân cần chào hỏi, nghi ngờ nhíu mày. Bên kia điện thoại có rất nhiều tiếng ồn, không cần đoán cũng biết chủ nhân của nó đang ở quán bar hay ktv gì đó, đây lại là một người đàn ông. Nhận được cuộc gọi kỳ lạ này làm Tằng Khả Hận theo bản năng muốn cúp máy, đúng lúc này người đàn ông đó lại mở miệng.
"Xin chào, ta là bảo vệ quán bar, ở đây có một cô gái uống rượu, nhật kí điện thoại của nàng ghi lại lần cuối gọi điện là cho ngươi. Không biết nàng ta có phải là bạn của ngươi không? Nếu phải, có phải ngươi nên đón nàng ấy về?
"Nàng ấy nhìn ra sao?"
Sau khi nghe lời kể của bảo vệ, Tằng Khả Hận càng thêm nghi ngở. Mấy tiếng gần đây cơ bản không ai gọi cho nàng, người này như thế nào lại gọi cho mình?
"Là một quý cô mặc áo blu trắng. Nàng hình như rất đau khổ, sau khi đi vào thì uống rượu liên tục. Cao chừng 1m65, tóc..."
"Đọc địa chỉ cho ta"
Không đợi bảo vệ nói dứt, Tằng Khả Hận liền nhanh chóng ngắt lời. Đến đây nàng tự nhiên biết kẻ tới quán bar uống rượu thật sự có thể là Lục Úy Lai. Trong lòng vừa kinh ngạc, khó hiểu, vừa lo lắng, nhưng càng nhiều là một niềm vui không nói nên lời.
Tằng Khả Hận không ngờ rằng Lục Úy Lai sẽ gọi điện thoại cho mình, có thể là vừa bấm gọi đã tắt, nhưng cũng chứng tỏ nàng không quên mình, không coi mình như một người xa lạ. Nghĩ tới đây, Tằng Khả Hận đưa mắt nhìn người nằm trong phòng bệnh lần cuối, rất nhanh ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới nơi bảo vệ nói.
Vừa bước vào quán, Tằng Khả Hận nháy mắt liền bị mùi thuốc cùng rượu hỗn tạp trong quán làm nhíu mày. Từ sau khi cùng Lục Úy Lai tách ra, gần một năm rồi nàng không đến những nơi thế này. Ngày thường cho dù muốn uống rượu tìm say, cũng sẽ một mình ở nhà mà uống. Dù sao, cho dù là ở quán bar hay ở nhà, nàng vẫn chỉ có một mình. Không có người bên cạnh, không ai giúp nàng xua đi phần tịch mịch kiaĐảo qua đám người đang mê say, Tằng Khả Hận tìm được bóng hình Lục Úy Lai, đồng thời cũng chú ý thấy ánh mắt của cả nam lẫn nữ đang tập trung vào mình. Từ ánh mắt họ nàng thấy được dục vọng, cũng không thiếu ánh nhìn ghen tỵ khinh thường của nữ nhân. Không hề nghi ngờ, sự xuất hiện của Tằng Khả Hận là tâm điểm của toàn vũ trường, bị đa số mọi người chú ý tới.
Mắt thấy một phụ nữ đi về phía mình, trong mắt là tín hiệu quyến rũ. Loại cảm giác này Tằng Khả Hận không thể quen thuộc hơn được nữa, đối phương là người trải đời, nàng nhìn ra được sở thích của mình. Nhưng vào lúc này, Tằng Khả Hận không muốn để ý loại chuyện linh tinh này, không muốn nhìn thấy mấy kẻ vô dụng.
Dù sao nàng và Lục Úy Lai gần như đã chia tay, nàng không bao giờ cần tìm nữ nhân tới giả làm bạn gái, cũng không bao giờ tới quán bar mua say. Nàng chỉ cần một mình một người nhớ tới Lục Úy Lai, nhớ lại quãng thời gian đã qua giữa các nàng. Mặc dù loại tư tưởng này làm nàng có cảm giác lạnh như băng, nàng cũng tình nguyện chấp nhận.
Thật vất vả mới tìm được Lục Úy Lai ở trong góc, Tằng Khả Hận nhìn thấy nàng thì nàng ta say tới bất tỉnh nhân sự, trên bàn là vô số vỏ bia rỗng, nháy mắt liền biết Lục Úy Lai say không nhẹ. Dù sao, người này bình thường một ly bia cũng chưa từng uống, nay lại một hơi xử hết bao nhiêu bia như vậy, không say mới là lạ.
Mắt thấy một tên bảo vệ đứng gần đó, có chút không biết làm sao đối phó những kẻ muốn tới gần Lục Úy Lai. Tằng Khả Hận biết hắn chính là người đã gọi điện cho mình, nàng bước nhanh tới, đem một tên đàn ông muốn chạm vào Lục Úy Lai đẩy ra, lại cởi áo gió tím trên người mình đắp cho Lục Úy Lai.
"Anh bạn này, còn anh bảo vệ đáng yêu nữa. Vị mỹ nữ uống say này là người của ta, ta hiện tại muốn dẫn nàng đi, mời các anh tránh đường"
Tằng Khả Hận bỗng nhiên xuất hiện làm mọi người kinh hãi, bảo vệ nhớ rõ giọng nói của nàng, tự nhiên cũng không hỏi nhiều. Nhưng thật ra tên đàn ông kia thấy người mình để ý bị mang đi, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Người của ngươi? Haha, nếu hai người đẹp là bạn, vậy chi bằng cùng nhau uống với anh em ta vài ly, mọi người làm quen, thế nào?"
"Không được, ta có việc gấp, về trước. Mẹ có dặn ta, rượu của đàn ông không thể tùy tiện uống"
Tằng Khả Hận nói xong, dùng ánh mắt quét qua gã này, cười khinh miệt. Trong nụ cười đó ngoại trừ trào phúng, còn vài phần mị hoặc.
"Khốn, ngươi...ngươi khốn kiếp đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Gã này thấy Tằng Khả Hận cười thì sửng sốt, chờ hắn tỉnh táo lại thấy thật mất mặt, chỉ có thể rống lên để che giấu xấu hổ, nhanh tay muốn bắt lấy Tằng Khả Hận. Ngay sau đó, cổ tay hắn bỗng nhiên bị bắt lấy, tiếp nữa, âm thanh xương bị bẻ gãy cùng tiếng kêu thảm thiết lọt thỏm vào tiếng ồn thật lớn của quán bar.
Đau đớn kịch liệt từ chỗ bị bẻ truyền tới toàn thân, bạn của gã thấy tình huống đột ngột phát sinh đều tỉnh rượu, bèn từ đâu rút ra dao nhỏ khoa chân múa tay trước măt Tằng Khả Hận. Nhìn mấy con dao đó, Tằng Khả Hận cố nén cười, không chút hoang mang lấy ra súng lục bên hông, nhắm vào họ."Các ngươi cảm thấy, dao của các ngươi nhanh, hay súng của ta mau? Đừng tưởng rằng có dao là có thể làm càn, ở thành phố này, không mấy ai có thể khiến ta sợ đâu"
"Ối...thật có lỗi...là chúng tôi có mắt như mù..tiểu thư...tha mạng"
Thấy Tằng Khả Hận có súng, mấy gã kia liền sợ tới không dám nhúc nhích. Xem bộ dạng uất ức của bọn chúng, Tằng Khả Hận cất súng vào, xoay người ôm lấy Lục Úy Lai. Bỗng nhiên, từ nơi nào đó trong cơ thể truyền đến một trận đau đớn, trực tiếp làm cho thân thể Tằng Khả Hận cứng đờ. Không muốn bị người khác chế giễu, Tằng Khả Hận cắn răng ôm Lục Úy Lai lên, sống lưng thẳng tắp đi tới xe của mình.
Sau khi bước vào xe, Tằng Khả Hận không vội nghỉ ngơi, mà dịu dàng thay Lục Úy Lai thắt dây an toàn, sau đó mới chịu xoa xoa cái lưng đau. Một lát sau, khi cơ thể không còn khó chịu nữa, nàng vươn tay phải nhẹ nhàng xoa đầu Lục Úy Lai, thay nàng đem mớ tóc lộn xộn vuốt lại, chậm rãi đưa chúng về vị trí cũ.
Chỉ ba ngày không gặp, Lục Úy Lai lại thay đổi lớn như thế, đến nỗi làm Tằng Khả Hận có chút đau lòng. Tại buổi tiệc sinh nhật hôm ấy, nàng không phải không thấy biểu cảm của Lục Úy Lai, trên thực tế, người duy nhất mà nàng để ý chỉ có Lục Úy Lai. Nhìn thấy đối phương toàn thân trang sức lộng lẫy đến dự tiệc, nhìn nàng sau khi thấy mình trong mắt liền hiện lên đau đớn cùng khó tin, khi mình cùng Bạch Tịch trao nhẫn thì kích động mất lý trí.
Tất cả hành động của Lục Úy Lai đều bị Tằng Khả Hận nhìn thấy, lòng nàng khổ sở, càng nhiều là oán hận bản thân đã làm Úy Lai đau khổ như vậy. Nhưng, tổn thương mà nàng gây ra cho người kia, đã bắt đầu từ trước đó rất lâu. Cho dù hiện tại muốn dừng lại, cũng không thể
Lục Úy Lai gầy, so với Lục Úy Lai mình nhìn thấy ba ngày trước đã gầy đi rất nhiều. Những lọn tóc dài được nàng vén ra sau vai mà dấu bàn tay in trên mặt khiến người ta vô cùng chói mắt. Vuốt ve bên mặt bị đánh đỏ kia, Tằng Khả Hận đau lòng hôn nhẹ lên đó, cuối cùng lại lưu luyến rời đi.
"Thật có lỗi, khiến ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy."
Tằng Khả Hận nói xong, đem Lục Úy Lai uống rượu say gối lên đùi mình, chạy xe tới khách sạn gần nhất. Lục Úy Lai rất ít uống rượu, đây là lần đầu tiên Tằng Khả Hận nhìn thấy bộ dạng say rượu của nàng. May mà người này không mắc tật uống rượu hóa điên hay là nói mê nói sảng các kiểu, mà lại giống như một đứa trẻ ngoan, chỉ im lặng ngủ
Dẫn người vào phòng khách sạn, thay nàng cởi đồ, thay nàng tắm rửa. Nhìn Lục Úy Lai nằm trong bồn tắm, Tằng Khả Hận dùng khăn bông mềm mại chà lau từng tấc da thịt nàng, từng cái hôn hạ trên người nàng. Những nụ hôn này, không chứa đựng dục vọng, chỉ có tình yêu say đắm và đau khổ phát ra từ đáy lòng.
Có lẽ, chỉ có chính Tằng Khả Hận mới biết, nàng khát vọng thân thể Lục Úy Lai tới nhường nào. Nàng cũng muốn có được nữ nhân này, làm cho nàng cảm thụ khoái hoạt vô cùng vô tận. Nhưng, Tằng Khả Hận càng rõ ràng, thân thể nàng, dòng máu chảy trong người nàng, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở nàng, không thể làm vậy, nàng không có tư cách giữ lấy Lục Úy Lai.Dục vọng tích tụ làm Tằng Khả Hận muốn phát điên. Giờ phút này, người nàng yêu dấu ở ngay trước mặt, khiến nàng hận không thể đem người này ôm vào lòng, chỉ có thể nhẹ nhàng hôn môi nàng như vậy. Bởi vì, nàng không dám dùng lực quá mạnh, sợ khiến cho Lục Úy Lai tỉnh dậy, cũng sợ lưu lại dấu vết.
Thật vất vả thay Lục Úy Lai tắm xong, Tằng Khả Hận ôm nàng đặt lên giường, thay nàng đắp chăn liền muốn rời đi. Lúc này, tay nàng đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, lực kéo vô cùng lớn, khiến cho người không phòng bị là nàng bị túm lên giường, cả người ngã lên trên.
Chuyện bất ngờ xảy ra làm Tằng Khả Hận sợ hãi, nàng nhìn tới Lục Úy Lai bỗng nhiên tỉnh lại, đang ngồi trên giường nhìn mình, trong lòng thầm kêu khổ. Trì Thanh không rõ tung tích, mình lại cùng Bạch Quân có quan hệ cha con. Về tình về lý, mình đều là kẻ địch của Lục Úy Lai. Nếu bị đối phương phát hiện, chỉ sợ sẽ làm quan hệ giữa các nàng càng thêm xấu hổ. Ngay tại lúc Tằng Khả Hận nghĩ xem phải trốn thoát như thế nào, Lục Úy Lai lại bật cười, còn nhanh tay vuốt hai má nàng.
"Tiểu Hận, ngươi trở lại rồi"
Giờ này khắc này, thanh âm Lục Úy Lai mang theo sự ôn nhu mà Tằng Khả Hận quen thuộc , ngay cả xưng hô cũng là khi cực kỳ thân mật. Nhìn hai mắt mê ly của đối phương, Tằng Khả Hận hiểu ra, Lục Úy Lai còn đang chìm trong men rượu, căn bản không biết đây là sự thật.
"Ừm, ta đã trở về."
Đem quyến luyến cùng chờ mong trong mắt đối phương thu vào đáy lòng, Tằng Khả Hận không đành lòng nói mình phải đi. Nàng cởi giày nằm lên giường, tựa vào lòng Lục Úy Lai, dùng hai tay ôm vai đối phương. Đây là động tác mà mình và Lục Úy Lai thích nhất, có lẽ, ngoại trừ đêm nay, đời này nàng cũng không còn cơ hội làm vậy nữa
"Thế nào mà vừa về lại làm nũng? Ngươi a, trên người toàn mùi rượu, có phải lại ra ngoài chơi bời rồi không?"
Lời nói giống nhau, xuất hiện vào lúc này, làm cho Tằng Khả Hận cảm thấy hết sức chua xót. Nàng nhớ rõ, trước kia mỗi lần mình đi bar uống rượu, lúc trở về Lục Úy Lai luôn ra vẻ kiên cường hỏi nàng như vậy. Thật ra, Lục Úy Lai không phải không khó chịu, lại càng không phải không để ý, mà ngược lại, nàng vì quá yêu mình, mới bắt buộc bản thân chịu đựng sự đào hoa của mình.
"Úy Úy nhớ nhầm rồi nha, chúng ta cùng nhau đi chơi bời mà"
Tằng Khả Hận nói xong, đầu vùi vào cổ Lục Úy Lai, tham lam hô hấp hương vị trên người đối phương. Từ trước đến nay, nàng thích nhất là mùi hương trên người Lục Úy Lai. Mặc dù rất lâu rồi không ngửi được, nàng vẫn nhớ mãi không quên
"Hả? Là vậy à? Ta thật đã quên rồi. Ngươi làm gì vậy? sao lại như cún con thế kia?"
Cổ bị cọ làm Lục Úy Lai ngứa ngứa, nàng đặt tay lên vai Tằng Khả Hận muốn đẩy ra, hai người lại song song ngã ra giường. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lục Úy Lai là tình yêu say đắm, trong mắt Tằng Khả Hận là quyến luyến không buông
Thấy Lục Úy Lai tới gần mình, Tằng Khả Hận không né tránh, mà si mê nhắm hai mắt. Khi hai đôi môi dán vào nhau, nụ hôn đã lâu làm Tằng Khả Hận vô cùng kích động, khiến cho hơi thở cũng dần dồn dập. Trời biết, nàng nhớ nụ hôn của Lục Úy Lai, muốn gần gũi nàng ta tới nhường nào
Nhưng ngay khi nàng muốn ôm lấy đối phương, Tằng Khả Hận bỗng nhiên cảm thấy hai tay căng ra. Phục hồi tinh thần, liền thây Lục Úy Lai đã dùng dây điện của đèn bàn đầu giường buộc hai tay mình vào đầu giường. Nhìn sự hờ hững trong mắt đối phương, Tằng Khả Hận ngẩn người, trong lòng nháy mắt lạnh đi.
Aaa...bị lừa. Nhưng, có thể hôn môi ngươi ngửi được mùi hương của ngươi, ta thật vui vẻ
"Đại tỷ và Bạch Lâm ở đâu? Nói cho ta"
Nhìn sự kinh ngạc trong mắt Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai có chút đau lòng. Nàng bất chấp cơ thể mình bị Tằng Khả Hận nhìn được, lạnh lùng chất vấn đối phương. Nàng không nghĩ bản thân sẽ uống rượu, càng không nghĩ Tằng Khả Hận sẽ tới đón nàng.
Nhưng, nếu đã đi tới bước này, nàng sẽ không do dự. Người trước mắt là con gái Bạch Quân, là kẻ phản bội của tổ chức, là kẻ vô số lần làm Trì Thanh tổn thương, là kẻ thù của nàng. Nàng không thể tiếp tục yếu đuối, càng không thể để Tằng Khả Hận tiếp tục làm tổn thương người nhà của mình!
"Bác sỹ Lục thật có sở thích tao nhã, trước kia sao ta lại không phát hiện ngươi có ham mê trói người? Muốn ta nói cho ngươi cũng không phải không được, chỉ là..ngươi hẳn là nên thỏa mãn ta trước, ta mới có tâm trạng để nói"
Nhìn thấy kinh ngạc trên mặt Tằng Khả Hận biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười mà mình vô cùng chán ghét, còn tách chân ra kẹp lấy eo mình. Lục Úy Lai nhíu mày, ngay sau đó liền vươn tay xé rách quần áo trên người Tằng Khả Hận. Động tác này thô bạo, không có một chút dịu dàng.
"Ngươi muốn nhục nhã ta sao? Được, ta thỏa mãn ngươi, Tằng Khả Hận, ta lập tức thỏa mãn ngươi!"
PS: Bỗng dưng muốn tuột mooddddddddd =))))))))) Những tưởng đang được chiêm ngưỡng cuộc sống lứa đôi trăng mật ai ngờ lại gặp phải SM :((( Nói vậy thôi chứ châm ngôn của mình là có H là được nên mấy câu mình vừa nói chỉ mang tính tượng trưng cho có thoi, để phù hợp với hình tượng thíu nữ ngây thơ mình đang gầy dựng :">