Những lời này, dưới tình huống như vậy kỳ thật có chút dư thừa. Bất luận Bạch Lâm hay là nàng, đều đã có đáp án. Sở dĩ còn cố hỏi, là vì muốn Bạch Lâm trả lời.
Trì Thanh nằm trên nhìn xuống, lại cúi đầu, nên Bạch Lâm không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt đối phương. Cũng mặc Trì Thanh có xuất phát điểm như nào, từ đầu đến cuối Bạch Lâm chỉ có một câu trả lời.
"Chỉ cần là Thanh, làm điều gì cũng được."
Đơn giản một câu, nhưng đối với Trì Thanh lại là biểu hiện Bạch Lâm của tình yêu. Cảm nhận thân thể đối phương sau khi nghe xong có chút căng cứng run rẩy, Bạch Lâm còn chưa kịp nghĩ. Tay Trì Thanh đã lại hư hỏng.
Thân thể Bạch Lâm rất phát triển, dù thân hình gầy yếu, nhưng những nơi nên có thịt lại không gầy chút nào. Toàn thân trên dưới đều hoàn mỹ, dù quanh năm suốt tháng không tiếp xúc với ánh sáng nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Nằm giữa hai chân Bạch Lâm, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn câu nói đầy thâm tình kia. Lòng Trì Thanh cảm động nhiều hơn rung động, trìu mến vượt trên mọi loại cảm xúc. Trải qua lần đầu không thoải mái, Trì Thanh muốn bồi thường một đêm thật đẹp. Đêm nay, Bạch Lâm sẽ không có chút đau đớn hay khổ sở. Nàng muốn cho đối phương vui thích đến cực hạn, đến tận cùng.
"Tiểu Bạch, ta sẽ không bao giờ tổn thương ngươi nữa."
Nói xong, Trì Thanh nhẹ nhàng ấn xoa bộ vị yếu ớt đang rộng mở vì mình của Bạch Lâm. Đó là nơi thần thánh mẫn cảm nhất, tư mật nhất của nữ nhân. Vô số sinh mệnh nảy mầm, sinh ra từ đây, cũng là nơi Trì Thanh đem vui thích cho Bạch Lâm.
Lông trên người Bạch Lâm không nhiều, giữa hai chân cũng không rậm, số lượng vừa đủ, không đen thùi, mà mềm mại như tóc trẻ sơ sinh. Lớp lông tơ nhẵn nhụi bám vào giữa hai chân Bạch Lâm, cảm giác yêu thích như sờ lên lông nhung vậy, mềm hoạt khiến nàng không muốn buông.
Trì Thanh dần yêu cảm giác này, thậm chí nảy sinh xúc động muốn hôn. Chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi nhưng nàng cũng làm thật.
Dùng miệng hôn lên chỗ ấy khi tiến hành hoan ái, không phải ai cũng có thể làm vì người yêu. Ít nhất, Trì Thanh chưa từng vì bất cứ ai. Nhưng lúc này, nàng muốn dùng bộ phận mềm mại nhất của mình yêu thương Bạch Lâm, cho nàng vui thích, cho nàng cảm nhận được ôn nhu của mình.
"Thanh... đừng... đừng..."
Hiển nhiên, Bạch Lâm không nghĩ Trì Thanh sẽ làm vậy. Mắt thấy người nàng luôn khát vọng, thậm chí muốn đến nổi điên đang nằm giữa hai chân mình, chuẩn bị dùng miệng lấy lòng mình. Bạch Lâm vô lực đẩy bả vai Trì Thanh, lui người về sau, muốn ngăn Trì Thanh lại.
"Sao vậy?"
Trì Thanh không đoán được Bạch Lâm sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, nàng nghi hoặc ngẩng nhìn đối phương, cố ý quét mắt nhìn đóa hoa đang càng thêm sũng nước. Thân thể Bạch Lâm rõ ràng đã rất khát vọng, cũng sinh ra cảm giác mãnh liệt cực kỳ, nhưng nàng ta lại cự tuyệt.
"Thật sự không được."
Chỉ bốn chữ nhưng đã khiến mặt Bạch Lâm từ phấn hồng chuyển sang đỏ thẫm. Dù thân thể khát cầu đến cực độ, nàng vẫn không đành lòng để Trì Thanh làm việc hèn mọn này. Trì Thanh hoàn mỹ, sạch sẽ, Trì Thanh cường thế, vĩ đại, Bạch Lâm không muốn người này phải chịu ủy khuất, làm sao có thể để đối phương hôn chỗ đấy."Tiểu Bạch, ngươi phải nhớ kỹ, trước mặt ta, không gì là không thể."
Nói xong, không chờ Bạch Lâm kịp phản ứng, Trì Thanh bá đạo tách hai chân khép kín của đối phương, ngay lập tức hôn trụ chỗ non mềm cực kỳ ướt át. Nơi mẫn cảm bị hôn như thế, chút sức lực sót lại của Bạch Lâm theo động tác Trì Thanh tan biến hầu như không còn, nàng vô lực nằm trên giường, tay gắt gao nắm tấm ga giường, muốn nén bớt tâm lý cùng thân thể đang bị kích thích kịch liệt. Nhưng nàng thật sự rất vui, cũng rất thỏa mãn.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày được Trì Thanh làm vậy, thỏa mãn ngoài trời ban nãy cùng xấu hổ đưa thân thể Bạch Lâm đến ranh giới chứa đầy dục cảm. Cảm nhận nơi mềm mại bị chiếc lưỡi Trì Thanh đảo xoay, đỉnh trung tâm bị đầu lưỡi chà xát, bị mút vào trong miệng. Nàng cảm thấy thật nóng, thật tê dại, giống như toàn thân đều bị dây điện quấn quanh, mỗi khi Trì Thanh động, đều phảng phất cảm giác tê giật.
Đầu lưỡi trơn nhuyễn chui vào cửa động đang tràn ra dòng suối, Bạch Lâm cảm thấy như nham thạch hòa với lửa ập vào, chiếc lưỡi mềm mại rồi lại mềm mại đè ép. Mọi vui thích trong nháy mắt bùng nổ, khiến Bạch Lâm kiềm lòng không được mà ôm lấy đầu Trì Thanh, dùng sức ấn vào giữa hai chân.
"Thanh... Thanh..."
Lúc này, Bạch Lâm gọi nhưng Trì Thanh không đáp, chỉ vì người sau không có cách nào trả lời.
Bụng Bạch Lâm run rẩy theo sự qua lại của đầu lưỡi, nó trườn lên, uốn éo, lay động, đè ép. Cảm giác quen thuộc xâm nhập toàn thân, Bạch Lâm thậm chí chưa kịp thích ứng nó đã thay đổi hướng di chuyển, khiến nàng khắc chế không được kêu ra.
"Ahn~..."
Tiếng thở nặng nề quanh quẩn khắp phòng, ga giường lộn xộn. Trì Thanh ngẩng đầu nhìn Bạch Lâm đang trong cơn mê ly, đôi mắt ánh lên sủng nịch. Quả nhiên, Bạch Lâm thật thích mình đối đãi ôn nhu. So với những lần trước lần này thì nhanh hơn rất nhiều, tựa hồ mới chỉ vài khiêu khích, đã đưa nàng lên đỉnh.
"Còn mệt không?"
Thường thường tình yêu của nữ nhân đều thể hiện qua thái độ, yêu một người bao nhiêu, sẽ càng khát vọng đối phương bấy nhiêu. Phản ứng Bạch Lâm bây giờ, chứng tỏ nàng yêu Trì Thanh nhiều thế nào, là không thể kháng cự đối phương chạm vào. Trì Thanh vốn định tiếp tục, nhưng nhìn Bạch Lâm gầy yếu, liền có chút do dự đau lòng. Dù sao người này đã đến hai lần, nếu tiếp tục, cơ thể nàng ta có chịu được không?
"Ta không sao."
Hẳn là nhận ra sự lo lắng Trì Thanh, Bạch Lâm buông tấm ga giường ra, ôm lấy nàng. Tuy chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng thân nhiệt Bạch Lâm lại không chuyển ấm, cùng thân thể nóng rực của Trì Thanh cách biệt một trời một vực.Trì Thanh thuận thế nằm úp lên người Bạch Lâm, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai, lại đụng đến vết sẹo nhấp nhô.
Trì Thanh không kinh ngạc, ngược lại nàng càng đau lòng. Nâng Bạch Lâm ngồi dậy, mơn trớn từng vết thương trên tấm lưng đã khép miệng nhưng không cách nào biến mất. Nàng sờ một lần, thì trong lòng lại thêm một lần đau khổ cùng sợ hãi. Nàng không biết mình đã tạo nên bao nhiêu trong số những vết thương ấy, chỉ sợ rằng... là toàn bộ."Ta muốn ngươi vui vẻ."
Tâm trạng Trì Thanh trầm xuống, nàng nhẹ giọng nói, tiện đà đặt cằm lên vai đối phương. Thân thể hai người dính sát vào nhau, dù Trì Thanh còn mặc dục bào, nhưng Bạch Lâm vẫn cảm nhận thấy làn da nóng rực.
"Ta chỉ là..."
Trì Thanh không biết nên biểu đạt tâm tình lúc này thế nào, nàng cảm thấy, dù nói gì đi nữa, cũng không cách nào bù lại những tổn thương Bạch Lâm đã hứng chịu, những vết sẹo này chính là minh chứng tốt nhất.
"Thanh, mọi thứ đều qua rồi, ta thật sự không sao. Chúng ta... tiếp tục được không?"
Bạch Lâm hiểu rõ tâm lý áy náy của Trì Thanh, nàng không trách Trì Thanh, lại càng không muốn tiếp tục đề tài này. Thấy sau khi nghe xong Trì Thanh hơi sửng sốt, Bạch Lâm vất vả lắm mới nén được cơn xấu hổ nay lại bùng phát.
Đúng rồi, hôm nay nàng quả thật rất khác mọi ngày. Nhưng mà, không làm vậy, Bạch Lâm không biết về sau còn có cơ hội hay không.
Thanh, ta khát vọng ngươi như vậy, vẫn luôn muốn bên ngươi. Đáng tiếc, ta căn bản không biết nguyện vọng ấy có thể kéo dài đến lúc nào. Ta thật sự quý trọng từng giây từng phút bên ngươi, không muốn lãng phí.
Tay phải được một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, tiện đà đưa đến nơi mềm mại. Trì Thanh đông cứng nhìn theo cử động của Bạch Lâm, cơ bản là nàng chưa từng hình dung ra cảnh tượng này. Bạch Lâm hôm nay đem đến rất nhiều niềm vui cho nàng, nhưng nếu quá nhiều, thường thường sẽ dẫn đến kinh sợ. Trì Thanh không hiểu một Bạch Lâm e thẹn lấy đâu ra dũng khí để câu dẫn mình, nhưng nhìn động tác cứng ngắc cùng thân thể run run, rõ ràng nàng ta đang cậy mạnh.
"Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?"
"Hả?"
Bạch Lâm không hiểu vì sao Trì Thanh lại hỏi vậy, nàng chỉ biết, nàng hy vọng đối phương giữ lấy mình, triệt để hoàn toàn giữ lấy.
"Nếu ngươi mệt rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi, ngươi không cần..."
"Thanh, ta không muốn nghỉ."
"Nhưng ngươi..."
"Không sao đâu, vào đi."
Đùi bị cọ xát, nhìn Bạch Lâm chủ động tách hai chân, nàng chỉ cảm thấy hai mắt nóng ran, toàn bộ thân thể cũng trở nên xao động. Bạch Lâm của lúc này nàng chưa bao giờ gặp qua, vứt bỏ da mặt mỏng, vứt bỏ sự e thẹn, đối phương thật sự giống như yêu tinh vừa chào đời, dùng năng lực ngây ngô của mình để câu dẫn nàng.
Dấu vết của mình che kín khắp người nàng. Nàng ôm mình, hướng mình biểu đạt dục vọng, muốn mình tiến vào cơ thể. Tuy Bạch Lâm như vậy thật xa lạ, cũng khiến Trì Thanh thấy bất an. Nhưng không thể không thừa nhận, Bạch Lâm lúc này đây, thật sự rất quyến rũ.
Tay không tự chủ mà cử động, nó qua lại câu lộng, châm ngòi đóa hoa còn ướt vì vừa cao trào.
Bị trêu chọc như vậy, thân thể Bạch Lâm lại run rẩy, chân tâm lại tràn ra nhiệt lưu. Nhờ dòng suối trắng mịn, ngón giữa Trì Thanh tìm được lối, theo cái nhìn chăm chú của Bạch Lâm, nàng chậm rãi đưa ngón tay vào. Chỉ có điều, gần đến nơi, Trì Thanh phát giác đường hầm nóng rực gắt gao bao lấy ngón tay, hoàn toàn không thể cử động.
Dù không phải lần đầu, nhưng thân thể đối phương vẫn rất thít chặt. Đưa một ngón vào đã khó khăn như vậy, thế mà đêm đó nàng tiến vào hai ngón, Bạch Lâm hẳn là đau rất nhiều đi. Vừa nhớ lại, tâm lý Trì Thanh thật vất vả mới dựng lên liền suy sụp, bắt đầu muốn thối lui.
"Tiểu Bạch, chúng ta có thể để lần tới..."
"Không sao đâu."
Trì Thanh muốn nói nơi đó thật rất khó vào, nàng không ngại đợi lần tới, cũng định rút tay về. Chỉ là, không đợi hành động này, Bạch Lâm đã cắt ngang. Trì Thanh ngẩng đầu, muốn hỏi Bạch Lâm vì điều gì mà cố chấp tới vậy, nhưng ánh vào mắt nàng lại là đôi con ngươi đen nháy tràn ngập kiên định cùng khát vọng của đối phương.
Trong nháy mắt, Trì Thanh tựa hồ hiểu ra vài thứ. Nàng dừng việc rút tay về, đổi thành hôn lên thân thể Bạch Lâm, cho đối phương trầm tĩnh lại.
Đỉnh ngực bị Trì Thanh cắn, đem lại cảm giác vừa đau đớn vừa khoái cảm. Ngón tay xẹt qua xương sườn, khẽ niết, kích thích liên tiếp khiến Bạch Lâm rên rỉ, cũng giúp thân thể nàng không còn căng thẳng nữa.
Trì Thanh thấy đã đến thời cơ, ngón tay chậm rãi tiến về trước. Đến khi thâm nhập hoàn toàn, không chỉ Bạch Lâm, mà cả Trì Thanh cũng vì hồi hộp mà thở dốc.
"Đau không?"
Để ngón tay nằm yên, Trì Thanh không dám lộn xộn, thậm chí không dám có một động tác nhỏ nào. Nàng khẽ liếm bên hông, lưu lại dấu vết. Nãy giờ tập trung cày cấy mà Trì Thanh không phát hiện ra, toàn bộ quá trình Bạch Lâm đều nhìn nàng, chưa từng nhìn đi đâu khác.
Dưới dạng tình huống này, Bạch Lâm không mở miệng, mà dùng cách lắc đầu trả lời Trì Thanh. Một lúc sau, cảm nhận ngón tay không còn bị buộc chặt, Trì Thanh mới dám cử động. Lần đầu tỉnh táo tiến vào Bạch Lâm, nàng cảm thấy thỏa mãn và hưng phấn tuyệt diệu, phải nói là chưa bao giờ có.
Rõ ràng người nằm dưới đây, người bị nàng tiến vào là con gái nàng, lại còn là nữ nhân nhưng tâm lý Trì Thanh không hề băn khoăn. Có, cũng chì là suy nghĩ làm sao để Bạch Lâm thoải mái hơn. Nàng thích Bạch Lâm, không cần bất kỳ nguyên do hay lý giải nào, đơn giản vì đó là Bạch Lâm.
Hơi uốn cong ngón tay, Trì Thanh áp sát lên bức tường gập ghềnh trong đường hầm, lúc tiến vào thì đi một đường thẳng tắp, lúc rời khỏi khi thì qua trái khi thì qua phải, ngẫu nhiên vào lúc thích hợp lại xoay tròn. Dạng vui thích này mới chỉ thể nghiệm một lần nên Bạch Lâm căn bản không có cách kháng cự, mới một hồi đã bị đánh tơi bời, cơ thể như trôi bồng bềnh trên cao.
"Tiểu Bạch..."
Nhìn Bạch Lâm trầm luân, Trì Thanh gọi tên nàng, thử tăng tốc độ tiến nhập. Nàng thích nhìn đối phương vì mình mê loạn, thích được giữ lấy người phụ nữ cùng quan hệ huyết thống này.
Cho dù các nàng đều là nữ nhân, tình yêu của hai người là đại nghịch bất đạo, thì cũng chỉ mình nàng mới có quyền làm tổn thương Bạch Lâm...
PS: H, H nữa, hộc máo =))))))))))))))) Đúng là ko hổ danh Bạo tỷ :))) Quá là bạo, cả về thể xác và tăm hồn ;))) Edit xong mấy chương H nài không biết ít thì cũng biết nhiều, kỉu như ko ăn thịt heo cũng đã nhìn heo chạy í =))))))))))) Hi dọng có thêm kinh nghiệm cho mấy bạn hihi giỡn thoi