Sau khi Lục Úy Lai dứt lời, đại sảnh yên lặng vẫn không một ai mở miệng, vệ sĩ chung quanh nhìn nhau, ai cũng đều hiểu, giờ phút này không phải thời điểm bọn họ nên xen vào. Đi theo Trì Thanh nhiều năm, bọn họ rất rõ quan hệ của Lục Úy Lai và Tăng Khả Hận, cũng biết Trì Thanh không trở về từ Đức là do ai hãm hại. Nhìn súng trong tay Lục Úy Lai, bọn vệ sĩ không dám thả lỏng, luôn luôn phòng bị Tăng Khả Hận, đề phòng nàng ta giở trò quỷ.
"Ta chỉ trở về thu dọn đồ đạc của mình mà thôi."
Rõ ràngTăng Khả Hận không tính trả lời câu hỏi của Lục Úy Lai. Nàng đảo quanh tầm mắt nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của đối phương, liền dừng lại vài giây rồi rất nhanh dời đi. Chi tiết này, chỉ có Tô Ngạo Ngưng là chú ý thấy.
"Tăng Khả Hận, trả lời câu hỏi của ta."
Nhìn đối phương vẫn giữ vẻ cười khinh thường trên mặt, trong lòng Lục Úy Lai đau thắt từng cơn. Tại sao, sao ngươi có thể dùng nụ cười để đả thương sâu sắc người khác. Tăng Khả Hận, ngươi rốt cuộc có đứng ở lập trường của ta để suy nghĩ không? Có để ý đến cảm nhận của ta không?
"Trả lời chuyện gì?"
Nghe âm thanh nghẹn ngào nức nở của Lục Úy Lai, Tăng Khả Hận hỏi lại. Nàng sớm đã biết,bản thân sẽ có một ngày đứng ở hướng đối lập với Lục Úy Lai, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp như thế.
"Các ngươi ra ngoài."
Lúc này,Lục Úy Lai xoay qua nói với vệ sĩ chung quanh. Nghe xong lời của nàng, bọn vệ sĩ cũng không động đậy, vẫn chĩa súng vào Tăng Khả Hận. Thấy lời mình nói không hiệu quả, đôi mắt Lục Úy Lai trầm xuống, lại mở miệng.
"Ta kêu các ngươi ra ngoài."
Lúc bấy giờ, thanh âm của Lục Úy Lai lớn hơn vừa rồi rất nhiều, cũng là lần đầu tiên nàng lớn tiếng ra lệnh như thế. Thấy đôi tròng mắt đỏ bừng của nàng, bọn vệ sĩ căm tức thu súng ra ngoài, nhưng vẫn đứng trước cửa sổ quan sát nhất cử nhất động bên trong. Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại bốn người Lục Úy Lai, Tăng Khả Hận, Đông Dụ Phi và Tô Ngạo Ngưng.
"Tăng Khả Hận, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, tại sao ngươi phản bội tổ chức, phản bội đại tỷ?"
"Nga? Ta lúc nào phản bội bọn họ?"
Tăng Khả Hận hoàn toàn nhíu mày hoang mang, khuôn mặt tinh xảo lộ ra vài phần băn khoăn, tựa như tiểu cô nương vô tội bị hãm hại. Thấy bộ dáng như thế của nàng, Lục Úy Lai mềm lòng. Nếu cho đổi lại bất cứ là chuyện gì, nàng đều sẽ không truy cứu... Nhưng lần này, thật sự không được.
"Tăng Khả Hận, đến lúc này ngươi vẫn muốn nói dối sao? Tô Ngạo Ngưng đã chính mắt thấy, ngươi nổ súng bắn Bạch Lâm, lại bị đại tỷ chắn viên đạn đó. Còn cả nhiệm vụ ám sát Bạch Quân tại buổi đấu giálần trước, trong chúng ta chỉ có ngươi là giữ tư liệu nhiều nhất, không phải ngươi tiết lộ cho hắn, còn ai vào đây?"
Có đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là không thể tha thứ, mà là không tìm được lý do để có thể tha thứ. Lục Úy Lai mỗi một lần kể tội Tăng Khả Hận, đều giống như là chém một nhát dao lên bản thân mình.Nàng thấu hiểu, mỗi điều nàng vừa nói đều là những bằng chứng sáng tỏ Tăng Khả Hận chính là phản đồ ẩn núp bên cạnh nhiều năm, cũng bác bỏ hoàn toàn mỗi một lần các nàng sống chết có nhau, tất cả nghĩa tình cùng chung hoạn nạn.Lục Úy Lai là một người biết quý trọng, mặc dù đã cùng Tăng Khả Hậnđi đến nước này, nhưng nàng vẫn không hối hận tất cả những gì đã từng có giữa hai người. Nghĩ đến tuy rằng thống khổ nhưng hai người vẫn cho nhau vui vẻ, Lục Úy Lai che ngực, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tăng Khả Hận.
Nếu ngươi có thể giải thích tất cả những gì mình làm, ta không ngại tin tưởng ngươi, tha thứ cho ngươi. Nhưng, nếu mọi chuyện đều do ngươi gây ra, ta chỉ hy vọng một đáp án chân thật. Tăng Khả Hận, xin ngươi đừng gạt ta, đừng ngay cả một tia nhớ thương gần như cuối cùng này cũng cần phải bóp chết. Như vậy, ta thật sự không cách nào chấp nhận được.
"Lục Úy Lai, bản thân câu hỏi của ngươi vẫn còn chỗ không đúng. Ngươi nói ta phản bội Trì Thanh, phản bội tổ chức. Nhưng tổ chức nào có phái người tới tìmta, cũng đâuchỉ ra hành vi phạm tội cho ta. Còn về phần Trì Thanh, ta chưa từng trung thành với nàng, nói chi đến phản bội?"
Nếu nói, trong lòng Lục Úy Lai vừa rồi còn ôm một tia hy vọng với Tăng Khả Hận, thì giờ này đây, nghe xong những lời này, hy vọng còn sót lại rốt cuộc cũng đã hoàn toàn bị cắt đứt ở đấy.
Nhìn dung nhan tươi trẻ xinh đẹp của Tăng Khả Hận, tầm mắt Lục Úy Lai dần dần bị nước mắt làm cho mơ hồ, cuối cùng tầm mắt hoàn toàn trở nên mông lung mờ mịt. Tăng Khả Hận lúc bé rất nhỏ con, thậm chí vóc dáng còn không bằng mình. Nàng ta thích ngồi một chỗ, hoặc là làm bạn với rượu, tuổi còn nhỏ đãphải trải qua một cuộc sống không hạnh phúc.
Nàng không có tương lai, thu mình lại, bất hòa với tất cả mọi người ngoại trừ mình, để dành cho mình toàn bộ những món ngon, dùng hết khả năng để bảo vệ mình. Khi đó, Lục Úy Lai cảm thấy Tăng Khả Hận là một người rất ôn nhu, cho dù nhìn thì vẫn lạnh lùng, nhưng đối với mình lại rất tốt.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, bên trong Tăng Khả Hận hoàn toàn biến thành một con người khác? Nàng sáng sủa hơn,khuôn mặt chẳng mấy biểu cảm được thay thế bằng nụ cười quyến rũ, chiếc quần dài cùng áo sơ mi bảo thủ trước kia bị nàng vứt bỏ, dần dần chỉ còn lại chiếc váy ngắn khêu gợi nóng bỏng, đầu tóc đen dài cột đuôi ngựa nay cũng trở thành mái tóc quăn nhuộm đậm màu.
Đã từng, nàng vì xem mình mà không để ý đến mọi việc, chạy bộ thẳng đến trường học với mình. Nay lại là chiếc xe thể thao đắt tiền màu đỏ lướt như bay qua cửa bệnh viện của mình, trên ghế phụ chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Lục Úy Lai yêu Tăng Khả Hận, từ nhỏ đã bắt đầu. Tình yêu này nàng duy trì rất lâu, cũng nhẫn nại rất lâu. Mãi đến nay, nàng thậm chí cũng chưa hiểu rốt cuộc ý nghĩa của sự kiên trì đó là gì. Rất nhiều lần, Lục Úy Lai muốn nói chuyện cùng Tăng Khả Hận, muốn hiểu suy nghĩ của đối phương. Đáng tiếc, lần nào đối phương cũng không cho nàng cơ hội. Cuối cùng, Lục Úy Lai cũng chỉ còn cách buông tha Tăng Khả Hận, buông tha đoạn tình cảm này.
Cho đến nay, Lục Úy Lai vẫn không rõ Tăng Khả Hận làm sao lại biến hóa ra bộ dáng như bây giờ. Nàng khổ sở, thống thổ, lại tràn ngập nuối tiếc. Rõ ràng khoảng thời gian nàng gặp Tăng Khả Hận, đã trao nhau những phút giây đẹp nhất của cuộc đời, cuối cùng lại vẫn không thể đến với nhau.Lục Úy Lai có thể không trách Tăng Khả Hận thương tổn nàng, nhưng không cách nào tha thứ nàng phản bội Trì Thanh. Sao nàng có thể giúp đỡ Bạch Quân để tổn thương Trì Thanh? Làm sao tình nghĩa mười năm chỉ trong một buổi chiều bị vứt bỏ không thương tiếc! Tăng Khả Hận! Rốt cuộc đâu mới là ngươi? Ngươi rốt cuộc có còn tình cảm không?
Hay nên nói, từ đầu đến cuối, tình cảm ngươi đối ta, đối với tất cả mọi người, đều chỉ là một màn kịch?
Lồng ngựclạnh lẽo làm thân thể Tăng Khả Hận cứng đờ, nàng cúi đầu, thấy vẻ mặt Lục Úy Lai đầy nước mắt lại chằm chằm nhìn mình, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên ngực trái, vị trí của trái tim. Mặc dù rất nhiều lần đã chuẩn bị tâm lý, cũng tưởng tượng rất nhiều đến kết quả cuối cùng của nàng và Lục Úy Lai. Chỉ duy điểm này, là Tăng Khả Hận không nghĩ, cũng không dám nghĩ. Đúng thật, những thương tổn nàng gây cho Lục Úy Lai đời này có trả cũngkhông hết, nói nghiêm trọng một chút cũng có thể coi như chết muôn lần không thể chối từ.Nhưng nàng còn chuyện phải làm, Tăng Khả Hận này chưa thể chết.
"Sao hả? Muốn giết ta?"
Nhìn tay Lục Úy Lai run run, Tăng Khả Hận cười khinh thường, lấy khẩu súng đang chĩa vào mình ra. Đúng như dự liệu, cho dù có động tác như thế, Lục Úy Lai cũng không nổ súng, ngay cả chốt an toàn cũng chưa mở.
"Tăng Khả Hận... Ngươi rốt cuộc lúc nào mới là thật, lúc nào mới có thể cho ta tin tưởng?"
Thanh âm Lục Úy Lai run run mang theo đứt quãng nghẹn ngào, nàng dùng hai tay giơ súng lên, tràn ngập tuyệt vọng nhìn Tăng Khả Hận. Nàng không biết nên xử lý tình cảnh này ra sao, Trì Thanh cùng Bạch Lâm đã bị người đang đứng trước mắt hại chưa biết sống chết, ba ngày đã qua mà một chút tin tức đều không có.
Cho dù là gian tế do Bạch Quân phái tới, nhưng nàng đã sống chung mười năm với Trì Thanh. Nàng sao có thể dễ dàng tổn thương Trì Thanh như thế, thậm chí còn vờ như không có gì trở lại nơi ở từng thuộc về các nàng để thu dọn đồ đạc? Lục Úy Lai trong lòng cảm thấy rất đau, rất khó chịu. Nàng cảm thấy mình sẽ chết, bị ép giữa tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, sẽ bị nghẹt thở mà chết.
"Thật hay giả quan trọng vậy à? Chỉ cần được vui vẻ chẳng lẽ không tốt? Úy Lai, ta biết ngươi còn thích ta. Chi bằng, chúng ta lại hòa hảo thế nào? Ta không ngại ngươi quen cái tên họ Đông kia, chúng ta vẫn có thể giống như trước cùng một chỗ, làm bạn giường, như vậy không tốt sao?"
Tăng Khả Hận cười nói, cuối cùng còn không quên lấy tay lau nước mắt cho Lục Úy Lai. Mắt thấy giọt lệ trong suốt như nước mưa từ hốc mắt của đối phương vương lại trên tay, độ ấm nóng rực như nham thạch, một khi đụng vào liền thiêu đốt làn da Tăng Khả Hận khiến nàng phát đau. Nàng cố nén chua xót vào trong còn có phân dục vọng muốn ôm Lục Úy Lai vào lòng, siết chặt tay thành nắm đấm.
"Đừng động vào ta!"
Đúng lúc này, tay bị Lục Úy Lai hất ra, vang vọng tiếng bốp, ngay sau đó, Tăng Khả Hận chợt nghe tiếng chốt an toàn được mở ra. Lần nữa nhìn lại họng súng nhắm ngay vào mình, bất đắc dĩ nở nụ cười. Kỳ thật, nàng cũng rất khó chịu, lòng cũng rất đau. Thấy Lục Úy Lai thống khổ, nàng hận không thể tự giết mình. Đáng tiếc, nàng không có lựa chọn, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gây thương tổn đến nữ nhân này, khiến nàng ta khổ sở.
"Tăng Khả Hận, ngươi biết không? Ta vẫn không có cách nào quên ngươi, mặc kệ ngươi đã nhiều lần tổn thương ta, ta vẫn không bỏ được, vẫn dành tình cảm cho ngươi. Ta yêu ngươi mười năm, suốt mười năm. Nhưng ngươi đổi thay, trở nên hoàn toàn xa lạ, khiến cho ta cảm thấy xa lạ, sợ hãi. Có lẽ, tất cả chỉ là giả dối."
"Ngươi chưa từng thích ai, không chỉ ta, bao gồm cả đại tỷ. Ngươi làm tất cả mọi chuyện chỉ để lấy được sự tín nhiệm, nhân cơ hội đó diệt trừ chúng ta, diệt trừ tổ chức. Ngươi làm vậy, ta không trách, bởi vì cho đến bây giờ ngươi vốn chưa từng coi chúng ta như người một nhà. Giờ đây ngươi đả thương đại tỷ, lại làm Dụ Phi bị thương. Các nàng một người là nguời nhà, một người là người yêu, ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Tuyệt đối không!"
Lục Úy Lai càng nói thanh âm càng lớn, đến sau cùng cơ hồ đã trở thành tiếng rống. Thấy cảm xúc của nàng ngày càng kích động, còn có sau khi nghe thấy làm Đông Dụ Phi bị thương, đôi mắt Tăng Khả Hận hiện lên tia khó hiểu cùng nghi hoặc. Tô Ngạo Ngưng bước lên muốn đoạt lấy súng trên tay Lục Úy Lai, không ngờ lại bị Đông Dụ Phi giành trước.
"Úy Lai, ta không sao, cổ tay chỉ bị thương nhẹ. Đại tỷ với Bạch Lâm tuy rơi xuống biển, nhưng ta tin tưởng các nàng nhất định sẽ không có việc gì, ngươi buông súng xuống được không?" (-_-)
Đông Dụ Phi nói xong, nhẹ nhàng cầm súng trên tay Lục Úy Lai. Nàng nhấn mạnh Trì Thanh sẽ không sao, nói như vậy, Lục Úy Lai ngược lại càng trở nên kích động.
Nàng run run ghì chặt tay, không ngừng nói xin lỗi, nước mắt từng đợt từng đợt cách nhau rơi xuống đất. Lúc này, Đông Dụ Phi đoạt súng trong tay nàng, nàng theo bản năng phản kháng. Bỗng, tiếng súng chói tai vang vọng quanh quẩn khắp phòng, còn có thanh âm viên đạn ghim vào da thịt, vang vọng tiếng máu tươi văng tung tóe lên nền đất.
Lục Úy Lai nhìn Tăng Khả Hận đứng trước mặt, cuối cùng dừng tầm mắt ở bụng, thấy nơi đó lượng lớn máu tươi bắt đầu tràn ra, tay nàng run rẩy, đánh rơi khẩu súng xuống đất...
PS: Móa, con mụ Phi Phi, ta *giơ ngón giữa*! *giơ ngón giữa* ngươi n lần n lần n lần rồi lại n lần!!!!! Đồ giảo huyệt! Đồ đồ... đồ cáo gian! Ngươi có đắp mền nằm mơ thêm tỷ tỷ năm nữa cũng đừng hòng có được Úy tỷ nói cho con cáo hôi nhà ngươi biết ahhhhhhhhh-_-