Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 22: Không học buổi tối



Trong văn phòng giáo viên, Đường Tâm Ninh đang ngồi còn Giản Nhất thì đứng, chỉ còn lại hai người nên bầu không khí có vẻ thoải mái hơn.

Đường Tâm Ninh chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi.”

Giản Nhất: “Cảm ơn cô, em đứng được rồi.”

Đường Tâm Ninh mỉm cười: “Em đã biết tổng điểm của mình trong kỳ thi tháng này chưa?”

Giản Nhất: “Vẫn còn hai môn thi chưa được phát, nên em không biết.”

“Hơn Tần Hữu Bân bên lớp số một 0.5 điểm.” Đường Tâm Ninh nói thẳng.

Giản Nhất khẽ giật mình.

Ở chỗ ngoặt bên ngoài văn phòng, ánh mắt Tần Hữu Bân trầm xuống, nếu điện thoại là thứ mềm mại hẳn lúc này đã bị cậu ta bóp nát, Giản Nhất thực sự hơn cậu ta 0.5 điểm, trách không được chủ nhiệm lớp gọi cậu ta lên giáo huấn. Vốn dĩ không công khai tuyên dương người đầu bảng Giản Nhất, phỏng chừng là Đường Tâm Ninh cố ý, bản thân cô ấy tin tưởng năng lực của Giản Nhất nhưng những học sinh khác chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng. Giản Nhất quá lợi hại, sẽ có nhiều người công kích cô một cách ác ý, vì vậy Đường Tâm Ninh đề xuất với tổ trưởng khối 12 cho Giản Nhất một thời gian, chờ khi thành tích ổn định mới chính thức xác định với phía trên, lúc đó còn ai dám nghi ngờ Giản Nhất, điểm số hiện tại cũng đủ vả mặt. Đường Tâm Ninh chính là vì học sinh của mình mà tính toán như vậy.

Tần Hữu Bân lạnh mặt nghe tiếp.

“Lần này em làm rất tuyệt!” Đường Tâm Ninh chân thành khen ngợi.

Trái tim Giản Nhất cũng thêm ấm áp.

“Sẽ càng tốt hơn nếu em luôn giữ được phong độ này.” Đường Tâm Ninh nói tiếp, cách mà cô ấy dạy dỗ và cổ vũ học sinh của mình luôn mang theo ý vị “dẫn đường” trong đó. Ví như những lời này vừa nói ra, chính là giao cho Giản Nhất “quyền chủ động”, kích thích Giản Nhất chủ động tiến về phía trước. Một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa dụng tâm lương khổ* của Đường Tâm Ninh.

*dụng tâm lương khổ: Ý định tốt, tính toán tốt.

Giản Nhất cũng thuận theo nói: “Cô Đường, em sẽ tiếp tục cố gắng và giữ vững thành tích.”

“Nếu có thể tiến bộ hơn nữa, cô càng vui vẻ.”

Giản Nhất đồng ý với phương thức lấy lòng từng bước một của cô ấy, gật đầu: “Được ạ.”

Đường Tâm Ninh mỉm cười.

Giản Nhất bấy giờ mới hỏi: “Chuyện hôm trước em nói về buổi học tối thì sao ạ?”

“Cứ theo những gì em nói, làm thử một tháng. Nếu thành tích tụt xuống thì phải dừng lại.” Đường Tâm Ninh.

Giản Nhất lại hỏi: “Hai tiết tự học luôn ạ?”

“Hai tiết.”

Giản Nhất vui mừng khôn xiết, vội nói: “Cảm ơn cô Đường.”

Đường Tâm Ninh mỉm cười, nhưng nụ cười chưa chạm đến đáy mắt đã chậm rãi thu lại, nhìn về phía Giản Nhất do dự một lúc, cuối cùng nhấp miệng hỏi: “Giản Nhất, em có biết Tần Hữu Bân không?”

Giản Nhất ngây người.

Đứng bên ngoài, Tần Hữu Bân cả người căng cứng, không khỏi đứng thẳng lên.

Có biết Tần Hữu Bân không?

Câu hỏi của Đường Tâm Ninh rất hàm súc, trong trường Nhất trung Nam Châu người nào không biết Giản Nhất thích Tần Hữu Bân đây, tỏ tình với Tần Hữu Bân không hề sợ hãi, chạy theo Tần Hữu Bân, thậm chí trói Tần Hữu Bân lên xe lửa thực hiện chuyến du lịch “lãng mạn” trong một tuần, kinh động tất cả mọi người.

Khẳng định Đường Tâm Ninh cũng biết.

Giản Nhất thẳng thắn trả lời: “Biết ạ, trước kia đã từng rất thích cậu ta.”

Đường Tâm Ninh sửng sốt trong chốc lúc.

Tần Hữu Bân ở ngoài văn phòng nhếch miệng khinh thường.

Trong văn phòng, Đường Tâm Ninh vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Giản Nhất sẽ thẳng thắn thừa nhận, vốn dĩ cô ấy còn sợ mình hỏi quá trực tiếp khiến tâm lý Giản Nhất bị ảnh hưởng, dù sao sống trong một gia đình ly hôn lại tái hợp, tâm lý của đứa trẻ sẽ trở nên nhạy cảm, nhưng Giản Nhất đã nói ra, cô ấy đối với Giản Nhất càng thêm phần thưởng thức, cũng không quanh co lòng vòng, hỏi tiếp: “Bây giờ thì sao, còn thích như vậy không?”

Giản Nhất trầm mặc.

“Em cứ nói thật với cô, không cần ngại, cũng đừng mù quáng tin vào câu [yêu sớm là chuyện xấu]”. Đường Tâm Ninh nhẹ nhàng nói.

Giản Nhất nhìn vế phía Đường Tâm Ninh.

Đường Tâm Ninh mỉm cười.

Bên ngoài văn phòng, nụ cười chế giễu của Tần Hữu Bân dần tan biến, trong mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, Giản Nhất chắc sẽ không nói vốn dĩ cô nỗ lực học tập, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của cậu ta, đúng không? Giản Nhất cả gan làm loạn, chuyện này cũng có thể!

Nội tâm cậu ta đột nhiên cáu kỉnh, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức và không nghe thêm bất kỳ lời thổ lộ nào của Giản Nhất, cậu ta đã nghe quá nhiều lần, mỗi lần nghe lại thêm một lần chán ghét, thậm chí là ghê tởm. Nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy Giản Nhất nói: “Em bây giờ đã không còn thích Tần Hữu Bân nữa, không thích.”

Tần Hữu Bân thất kinh, cái gì? Không thích cậu ta? Đùa gì vậy?

“Không thích?” Trong văn phòng Đường Tâm Ninh cũng giật mình, phải biết rằng Giản Nhất thích Tần Hữu Bân đã thuộc vào loại [bất khả chiến bại, không gì cản nổi], ai ngăn cấm cũng không thành, bây giờ nói không thích? Đường Tâm Ninh không tin tưởng cho lắm.

Giản Nhất gật đầu: “Vâng, không thích nữa.”

Đường Tâm Ninh trầm mặc.

Giản Nhất lại nói: “Trong loại chuyện này em sẽ không nói dối.”

Đường Tâm Ninh lập tức tin tưởng, tuy rằng Giản Nhất bướng bỉnh nhưng cũng không bao giờ nói dối, một là một, hai là hai, cô không cần phải nói láo.

Bên ngoài văn phòng, cả người Tần Hữu Bân lạnh băng, Giản Nhất không thích cậu ta, không thích sao? Cô thay đổi nhiều như vậy không phải vì cậu ta, không phải để tạo sự chú ý với cậu ta, cũng không phải bởi vì trước kia cậu từng nói nếu cô lọt vào top hai mươi sẽ kết giao với cô sao? Tại sao cô lại không thích nữa?

Cậu ta không tin!

“Ơ, Tần Hữu Bân, sao em còn ở đây?” Chủ nhiệm lớp 12/1 quay trở lại lấy tài liệu.

Tần Hữu Bân hoảng sợ, nói theo bản năng: “Mẹ em gọi điện đến.”

Chủ nhiệm 12/1 cũng không nghi ngờ, thấy sắc mặt cậu ta khó coi, quan tâm hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

“Không ạ.”

Có lẽ về vấn đề học tập, vẫn luôn đứng nhất lại bị đánh bại, hẳn là khó có thể chấp nhận được, vì vậy nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều về việc học tập, chỉ cần chăm chỉ là được.”

“Vâng ạ.”

“Gọi điện thoại xong chưa?”

“Xong rồi ạ.”

“Về lớp đi, đừng nghĩ nhiều, có việc gì thắc mắc thì tìm tôi.”

“Được ạ.” Tần Hữu Bân lên tiếng, xoay người rời đi.

Tần Hữu Bân cũng không biết mình về chỗ ngồi bằng cách nào, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực không giải thích được, chắc chắn không phải vì Giản Nhất, mà vì chuyện thành tích học tập, nhất định nửa điểm kia đã khiến cậu ta bị sỉ nhục, làm cậu ta khổ sở.

Nhưng đến khi tan học, đi qua cửa sổ lớp 12/2 Tần Hữu Bân vẫn không nhịn được nhìn về phía chỗ ngồi của Giản Nhất, lúc này Giản Nhất đã sớm lao ra khỏi trường học, đang trên đường đến phố đại học, khuôn mặt tràn đầy vui sướng.

Trong một tháng kể từ hôm nay, cô không cần đến buổi học tối, có thể cẩn thận kinh doanh tiệm bánh ngọt, nếu lần sau thi tốt cô sẽ tiếp tục không đến buổi tự học tối. Hơn nữa Đường Tâm Ninh đã gọi điện cho mẹ Giản, chính mẹ Giản cũng đồng ý.

Giản Nhất cực kỳ vui vẻ, bước chân không khỏi nhanh hơn, tiến vào con phố đại học liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất cười cười, tiến đến bất thình lình bế Cố Tiểu Đồng lên.

Cố Tiểu Đồng hoảng sợ, vừa trông thấy Giản Nhất vội vàng kêu: “Chị.”

“Em làm gì vậy?”

“Đá cầu ạ.”

“Ăn gì đấy?”

“Ma ma đang làm bánh quy.” Cô bé nhanh chóng vươn cánh tay nhỏ nhắn, đưa chiếc bánh quy tới bên miệng, Giản Nhất cắn một miếng.

“Ngon không chị?”

“Rất ngon.” Thực ra hương bị còn chưa tới, Giản Nhất phát hiện, cho dù cô đã chuẩn bị hết tất cả, mẹ Giản chỉ cần làm hai bước cuối cùng, nhưng so với hương vị cô làm vẫn hơi kém một chút. Khả năng bởi vì sự khác biệt giữa “tình yêu” và “tâm trạng” khi làm bánh ngọt.

“Dạ, rất ngon.” Cố Tiểu Đồng cũng ăn.

Giản Nhất ôm cô bé đi vào trong tiệm.

Giản Lệnh Hoa vừa nhìn thấy đã nói: “Giản Nhất, con đừng mãi ôm con bé như vậy, khách đến nhìn thấy sẽ không tốt.”

Giản Nhất mỉm cười: “Không sao đâu mẹ, bây giờ con cũng chưa đổi sang đồng phục, họ cũng không biết con làm đồ ngọt.” Nói xong cô lại hôn chụt một cái lên mặt Cố Tiểu Đồng, cô bé cũng hôn ‘bẹp’ lên mặt Giản Nhất.

Giản-cố-ý-mặt-lạnh-Nhất, Cố Tiểu Đồng liếc một cái, nhưng trong mắt lại tràn ngập yêu thương.

Vào trong tiệm, Giản Nhất thả cô bé xuống, rồi hỏi: “Mẹ ơi, Tiểu Chu đi giao hàng à?”

“Ừ, bên tiệm net gọi mười mấy ly trà sữa.”

“Ồ, còn Vương Miễn đâu?”

“Tôi ở đây.” Vương Miễn vui vẻ vác theo một bao bột mì đi vào trong tiệm: “Tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh.”

Giản Nhất trông thấy Vương Miễn khuân vác vất vả, vội vàng đi lên giúp đỡ.

Vương Miễn lại nói: “Không cần, tôi là đàn ông.”

Giản Nhất và Giản Lệnh Hoa bật cười, Vương Miễn lớn lên gầy yếu, đeo hai gọng kính đen dày cộp, ngoại trừ thô tục khi chơi game ra, ngày thường cũng đem lại người khác một cảm giác trí thức hào hoa phong nhã. Đặc biệt thời gian này luôn ở trong Like. Giản, da cũng trắng hơn càng có cảm giác văn nhược. Vương Miễn vẫn hay tự luyến, nói bản thân hắn vốn phải là sinh viên Đại học Nam Châu, nhưng xuất thân lại từ học viện kỹ thuật Nam Châu. Đây là ông trời ghen tị với vẻ đẹp như hoa của hắn.

Giản Lệnh Hoa quay đầu hỏi Giản Nhất: “Buổi tối không cần đến trường đúng không?”

“Vâng, không cần đến.” Giản Nhất cười nói.

“Vậy ăn cơm trước đi.” Giản Lệnh Hoa.

“Được ạ.” Giản Nhất chưa kịp nói, đồ tham ăn Cố Tiểu Đồng đã giành trước lên tiếng.

Hai người giật mình, nhìn cô nhóc mập mạp kia đồng thời bật cười.

Cố Tiểu Đồng có chút thẹn thùng, ôm lấy chân Giản Lệnh Hoa, vùi mặt sau ống quần.

Mẹ Giản lộ ra nụ cười cưng chiều, vuốt vẻ đầu nhỏ của cô bé: “Được được, ăn cơm ăm cơm.”

Giản Nhất hâm nóng đồ ăn trong lò vi sóng, đặt lên bàn nhỏ trong gian bên cạnh, cả nhà cùng bắt đầu dùng bữa.

Mới vừa cơm nước xong, màn đêm đã buông xuống.

Tiểu Chu và Vương Miễn nhìn Giản Nhất, nghĩ đến cô nên nhanh đi học, họ thấy đã đến sáu giờ mà cô vẫn không nhúc nhích, ngồi trước cái bên trong phòng bên cạnh, dùng điện thoại chụp những tờ giấy phép kinh doanh lại, Cố Tiểu Đồng đứng trước mặt dùng đôi mắt đen láy nhìn Giản Nhất chằm chằm.

Tiểu Chu nhắc nhở: “Giản Nhất, sắp 6 giờ rồi.”

Giản Nhất nghiêng đầu hỏi: “Tôi biết, sao vậy?”

“Cô không đi học à? Tiết tự học buổi tối ấy.” Tiểu Chu hỏi.

Vương Miễn nói theo: “Buổi tự học tối thứ sáu đến cũng như không đến.”

Tiểu Chu ồ một tiếng.

Giản Nhất phủ nhận: “Không phải, sau này tôi sẽ không cần đi học buổi tối nữa.”

Hai người Tiểu Chu, Vương Miễn giật mình hỏi: “Vì sao?”

“Vì tôi lại thi được vị trí đầu tiên.” Giản Nhất cười nói.

Vương Miễn nhìn Tiểu Chu, Tiểu Chu đang há hốc mồm, sau đó hắn cười nhạo: “Đếm ngược?”

“Số dương.” Giản Lệnh Hoa bên ngoài nới với vào.

Vẻ mặt Tiểu Chu sững sờ, hỏi Giản Nhất: “Thật sao?”

Giản Nhất: “Lừa cậu kiếm được tiền à?”

“Không có.”

“Vậy tôi lừa cậu làm gì?” Giản Nhất cũng mặc kệ hắn, tải những hình đã chụp được lên máy tính.

Hai người Vương Miễn và Tiểu Chu đứng hình một lúc, xác nhận tin Giản Nhất thực sự đứng đầu bảng từ chỗ mẹ Giản, hơn nữa giáo viên chủ nhiệm lớp của Giản Nhất cũng đã gọi điện cho bà, bày tỏ ủng hộ cho việc Giản Nhất giúp đỡ gia đình, đồng thời hy vọng mẹ Giản có thể đốc thúc Giản Nhất học hành.

“Học bá, học bá, cô đang làm gì vậy?” Tiểu Chu cợt nhả vỗ lên người Giản Nhất.

“Đăng ký ứng dụng giao hàng.” Giản Nhất.

“Đăng ký cái này làm gì?” Tiểu Chu.

Vương Miễn đẩy đẩy mắt kính: “Đương nhiên là để quáng bá tốt hơn cho thương hiệu Like.Giản.”

“Chính xác!” Giản Nhất lý giải, Wechat rất phổ biến nhưng nó vẫn chưa phải là một nền tảng đặt hàng chuyên nghiệp, điều này sẽ là một hạn chế rất lớn. Cho nên, Giản Nhất muốn đăng ký thông tin trên một app giao đồ ăn, tuy rằng mất phí nhưng tính năng tuyên truyền lại tốt.

Đúng lúc này trên Wechat có người đặt đồ ăn, Giản Nhất gọi một tiếng, Tiểu Chu lập tức đi giao hàng.

Vương Miễn đến quầy hỗ trợ.

Giản Nhất vẫn bận rộn trên máy tính, tải những hình ảnh chụp bánh ngọt mỗi ngày lên cửa hàng trực tuyến trên mạng, tăng nhẹ độ sáng rồi mới lưu lại. Sau khi đăng ký xong ứng dụng giao hàng tận tơi, cô tải hình ảnh lên, bây giờ chỉ cần thiết kế chương trình khuyến mãi.

Giản Nhất cặm cụi viết viết, vẽ vẽ.

Cố Tiểu Đồng xách ghế nhỏ ngồi trước mặt cô, vừa uống nước vừa ngước mắt nhìn Giản Nhất.

“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng gọi nhỏ.

Giản Nhất không nghe thấy.

Cố Tiểu Đồng lại gọi: “Chị ơi.”

Giản Nhất quay đầu nhìn cô bé: “Ừ?”

“Em muốn ăn bánh pudding trứng.” Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất cười: “Được.” Sau đó đứng lậy làm một chiếc bánh pudding nhỏ, cùng một cái muỗng cho Cố Tiểu Đồng ăn, cô bé không còn chăm chú nhìn Giản Nhất nữa mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn từ từ, một cái bánh pudding trứng có thể ăn hết nửa ngày.

Chờ Giản Nhất thiết kế xong hoạt động ưu đãi, vừa vặn đến 6 giờ, tiết tự học tối của học lớp 12 các trường trung học thành phố Nam Châu đã vào lớp.

Mặc dù nhiều học sinh ở nơi khác đã về nhà, nhưng hầu hết mọi người đều biết lớp 12 lấy việc học làm trọng, nên vẫn kiên trì đến tiết tự học tối, bao gồm cả Tần Hữu Bân. Cậu ta và Tưởng Tiếu Tiếu đi ngang qua cửa sổ lớp 12/2, nhưng không nhìn thấy Giản Nhất. Đến muộn? Hai người đều rất ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra mặt.

Giữa buổi, Tần hữu Bân đứng dậy đi vệ sinh, ngang qua cửa số vẫn không thấy Giản Nhất.

Sao lại thế này?

Tần Hữu Bân buồn bực.

Tiết tự học đầu tiên, Giản Nhất không đến.

Tiết tự học thứ hai, Giản Nhất vẫn không đến.

Thứ bảy không gặp Giản Nhất.

Tự học tối chủ nhật cũng không đến.

Tần Hữu Bân ngày càng nghi hoặc, Giản Nhất đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta muốn hỏi, nhưng không có lý do gì để hỏi? Cho đến buổi tự học tối chủ nhật, cậu ta ngừng lại trên lối đi, ghé vào lan can chỗ nói chuyện phiếm, cuối cùng cũng nghe được có người nói về Giản Nhất.

“Giản Nhất lớp cậu sao không thấy đến buổi tự học tối vậy?”

“Sau này sẽ không đến.”

“Tại sao?”

“Nghe nói mẹ cô ấy mở một cửa tiệm bán đồ ngọt, cô ấy muốn đến hỗ trợ. Hơn nữa, em gái chỉ mới ba tuổi, không phải trong nhà đã phá sản cách đây không lâu sao?”

“Tại sao lại phá sản?”

“Có thể là quản lý không tốt.”

“Hóa ra tính khí Giản Nhất thay đổi nhiều như vậy là vì trong nhà phá sản, nếu là tôi cũng cũng chịu nổi, nhưng mà cô ấy học giỏi như vậy, không biết có ảnh hưởng gì đến việc học không nhỉ?”

“Ai mà biết.”

“….”

Tần Hữu Bân nghe xong, quay người đi vào lớp 12/1, sau khi kết thúc buổi tự học tối, bỏ lại Tưởng Tiếu Tiếu, một mình đi đến phố đại học trong trung tâm thành phố, đến trước cửa Like.Giản đã nhìn thấy Giản Nhất đang mặc đồng phục làm việc màu trắng trên người, quàng một chiếc khăn tam giác màu đỏ, dưới ánh đèn càng thêm vài phần nhu hòa, hơn nữa luôn cười xinh đẹp khi gặp người. Nhưng mà vẻ ‘đẹp’ này dường như lại rất xa xăm không thể với đến, nội tâm cậu ta vô cùng khó chịu, quay người muốn đi, tại lúc vừa mới xoay người nghe được bạn học khác nói: “Bánh ngọt của Like.Giản thực sự ăn rất ngon nha.”

“Tôi rất thích trà sữa lạnh của cô ấy, uống ngon lắm.”

“Nghe nói tất cả đều do Giản Nhất làm, Giản Nhất nói, cách mấy ngày nữa đăng ký bán hàng trực tuyến thành công, họ sẽ bắt đầu hoạt động.”

“Giản Nhất làm ăn ngon hơn bà chủ, hì hì.”

“Rất rất ngon.”

“….”

Tần Hữu Bân càng nghe càng khó chịu, vừa khó chịu sẽ không muốn về nhà, cậu ta xoay người đi đến tiểu khu Quân Lan, đi vào biệt thự số 125.

Lạc Nham đón tiếp cậu ta bằng thân tây trang màu đen thẳng tắp.

“Anh.” Tần Hữu Bân lười biếng chào một tiếng.

“Vào ngồi đi, anh mới đi họp về, thay quần áo trước đã.” Lạc Nham hơi mệt mỏi nói.

Tần Hữu Bân gật đầu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cậu ta nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc túi đựng đồ in logo Like.Giản, Tần Hữu Bân sửng sốt một lúc. Cho đến khi Lạc Nham mặc quần áo ở nhà màu xanh đậm xuất hiện lần nữa, tự nhiên xách túi đồ đến đến chỗ mình, lấy ly cà phê ra uống một hớp, mới nhìn về phía Tần Hữu Bân: “Sao lại đến đây giờ này?”

Tần Bân hỏi Lạc Nham: “Uống ngon không?”

Lạc Nham gật đầu: “Ngon.”

“Là cửa tiệm mới kia à?”

“Ừ, cửa tiệm mới rất khá, nhưng phương thức kinh doanh có chút mơ hồ, nên còn chưa phát triển lắm. Nếu biết cách quản lý, cửa tiệm này nhất định sẽ rất đáng kinh ngạc.

Tần Hữu Bân nghe trong lòng lộp bộp, Lạc Nham rất ít khi khen một ai đó, ánh mắt cùng khẩu vị cực kỳ chuẩn xác, nếu có thể cho Giản Nhất đánh giá như vậy, Giản Nhất về sau nhất định sẽ không còn bình thường như hiện tại. Tần Hữu Bân đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, cúi đầu lại phát hiện Cầu Cầu đang ra sức cắn ống quần mình.

“Cầu Cầu!” Lạc Nham gọi một tiếng.

Cầu Cầu kêu ư ử, thành thành thật thật nằm bên chân Tần Hữu Bân.

Tần Hữu Bân cười nói: “Anh mà còn dọa nó, cầu cầu sẽ bỏ nhà đi đấy.”

Lạc Nham: “Nếu không phải dì cả của em yêu thương nó, anh đã sớm đem đi tặng người khác rồi.”

Tần hữu Bân mỉm cười, sau đó nói: “Anh, đêm nay em ngủ lại đấy nhé.”

“Ừ.” Lạc Nham.

Sáng sớm hôm sau, dắt chó đi dạo xong, Lạc Nham gọi hai phần bánh ngọt rồi vào phòng.

Trong lúc này, Giản Nhất, mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng đều ở trong Like. Giản.

Thấy thời gian còn sớm, tiểu khu Quân Lan cũng không xa nên Giản Nhất nói: “Mẹ ơi, để con đi giao đồ rồi mới về đi học.”

“Tới kịp không?” Giản Lệnh Hoa hỏi.

Giản Nhất gật đầu: “Tới kịp ạ.”

“Chị, em cũng muốn đi.” Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất không có cách nào từ chối Cố Tiểu Đồng, gật đầu: Được.” Đặt cô bé lên xe đạp điện, sau đó chạy đến biệt thự số 125 trong tiểu khu Quân Lan, nhấn chuông nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa.

Cố Tiểu Đồng đứng chờ ở bên cạnh cửa, đột nhiên thấy trong cái lỗ nhỏ trong góc tường có một chú chó nhỏ, đang ủn ủn người bò vào.

Hai mắt Cố Tiểu Đồng sáng rực chạy đến, đó là một chú chó nhỏ màu trắng, cũng có thể gọi là màu xám, chú chó xám chui từ lỗ chó ra, lông tóc rối tung, giống như vừa bị người ta hắt nước rửa chân lên, cả người ướt sũng, đi lạc.

Cố Tiểu Đồng nhìn không chớp mắt, sau đó nói: “Hi, cún con.”

Chó nhỏ rùng mình co người lại, rúc trong góc tường cực kỳ túng quẫn.

“Hi, cún con.”

Cố Tiếu Đồng bước tới: “Đừng sợ, chị là một bé ngoan.” Cô bé cúi xuống bế cún con lên: “Em đói bụng không, chị mang em về nhà cho em ăn nha.” Bàn tay nhỏ vỗ về.

Bên cạnh Giản Nhất đã vươn tay qua hàng rào sắt, treo túi ở ven tường, vừa chuyển ánh mắt sang liền trông thấy Cố Tiểu Đồng ôm một chú chó vào lòng, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm cô: “Chị ơi, nó thật đáng thương.”

Giản Nhất cúi đầu thấy đó là một chú chó hoang, đi lạc, ướt sũng, nhanh chóng hỏi: “Nó ở đâu ra vậy?”

“Chui từ cái động kia vào.” Cố Tiểu Đồng chỉ vào chỗ chó nhỏ trong góc tường.

Đừng nói là một chú chó hoang người ta không cần chui vào đấy nhé? Giản Nhất liếc mắt đánh giá chú chó nhỏ một cái: “Tiểu Đồng, em đừng ôm như vậy, nó rất bẩn.”

“Tắm rửa sạch sẽ là không bẩn nữa.” Cố Tiểu Đồng kiên trì ôm lấy.

“Chẳng may có vi khuẩn thì sao?”

“Không đâu, chị ơi em thích nó.”

Giản Nhất: “…”

“Về sau em sẽ cho nó ăn bánh rán.” Cố Tiểu Đồng ôm thật chặt.

Đây là muốn nuôi chó à?

Cố Tiểu Đồng dùng ánh mắt trông mong nhìn Giản Nhất, cô nhớ rõ trước kia Cố Tiểu Đồng vẫn có bạn chơi cùng, nhưng từ khi gia đình phá sản, ba mẹ của những người bạn kia tránh Giản Lệnh Hoa còn không kịp, cũng không cho con cái tiếp tục mình chơi cùng Cố Tiểu Đồng. Trong tiểu khu Nghi Gia, Cố Tiểu Đồng chỉ tự chơi một mình, sau đó có thêm vài người bạn nhỏ trong phố đại học, bây giờ muốn nuôi một chú chó bị bỏ rơi, Giản Nhất thật sự không thể cự tuyệt: “Được rồi, nhưng chúng ta phải mang nó đi kiểm tra, rồi mới nuôi được.”

“Vâng ạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.

Giản Nhất lại ngồi lên xe đạp điện, trên cánh tay Cố Tiểu Đồng có thêm một chú chó con lông xám xịt.

Cùng lúc này Lạc Nham từ phòng tắm bước ra, lau khô tóc rồi mới hỏi Tần Hữu Bân, người vừa mới tỉnh dậy: “Em có nhìn thấy Cầu Cầu đâu không?”

“Em không thấy.” Tần Hữu Bân.

Lạc Nham buồn bực, lúc chạy bộ chỉ hung dữ với nó mấy câu, tiểu gia hỏa kia đã chạy đi đâu rồi? 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.